BỖNG NHIÊN TRỞ THÀNH VƯƠNG PHI RỒI?


"Không được." Tần Thời không một chút do dự từ chối: "Nếu vương phi cũng đi theo thì ai quản việc trong phủ? Hơn nữa một mình ta cũng có thể giải quyết, vương phi không liên quan đến những chuyện này, không nhất thiết phải bắt y đi chịu khổ cùng."
"Cùng vương gia tạo phúc cho dân sao có thể gọi là chịu khổ?" Khóe môi Thái phi hơi cong lên, cười như không cười nói:
"Có câu phu thê đồng lòng thì khó khăn nào cũng có thể giải quyết, vương gia dẫn theo vương phi đi lại càng khiến bách tính an lòng hơn, chẳng lẽ một chút khổ cực cùng phu quân mà vương phi cũng không chịu được?"
"Đủ rồi." Hoàng thượng lên tiếng cắt ngang, nét mặt ngưng trọng nói: "Tử Lan không phải đi, vương phi càng không thể đi, trẫm chỉ còn một người thân duy nhất là Tử Lan, không thể để hắn xông pha vào chỗ nguy hiểm như vậy được."
"Hoàng thượng xót Tần vương không lẽ không xót cho bách tính của mình?"
Thái phi thở dài, tuy vẻ mặt bình thản nhưng mỗi câu mỗi chữ đều như ghim vào từng điểm yếu, "Một ngày dịch bệnh còn chưa dập tắt hoàng thượng có thể kê cao gối mà ngủ được không? Nếu không để Tần vương đi, khắp văn võ bá quan trong triều còn ai phù hợp hơn, quan văn chân yếu tay mềm đâu thể giải quyết được phản loạn, quan võ thô lỗ cứng ngắc, không lẽ hoàng thượng định cử liền một lúc hai ba người đi? Xưa nay quan văn và quan võ không hợp, chỉ sợ chưa ra khỏi kinh thành đã cãi nhau loạn lên rồi!"
"Còn nhiều cách giải quyết nhưng hoàng thượng còn định chờ đến ngày nào tháng nào, hay đợi đến dịch bệnh lan đến kinh thành, mất gà rồi mới lo làm chuồng.

Tần vương là đệ đệ của người, chẳng lẽ bách tính không phải là con dân của người sao? Ta chỉ là nữ tử ở hậu cung còn hiểu được đạo lý này, người là vua một nước nên đặt chính sự lên hàng đầu!"
Tần Sở bị nói đến mức môi lưỡi đều khô khốc không thể phản bác nửa lời, những điều này Tần Sở hiểu hơn ai hết nhưng khi thật sự đối mặt lại khó bề lựa chọn.


Tần Thời không muốn Tần Sở khó xử, lập tức quỳ xuống cầu xin: "Hoàng huynh, chuyện này không thể kéo dài thêm, thần đệ bằng lòng đến Ngọc Quan, xin hoàng huynh lập tức ban chỉ."
Từ Á Ngôn sắc mặt tái nhợt cũng quỳ xuống bên cạnh Tần Thời: "Xin hoàng thượng cho phép thần được đi cùng vương gia!"
Không chỉ Tần Sở mà ngay cả Tần Thời cũng hoảng hốt, hắn tức giận liếc mắt nhìn Từ Á Ngôn hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Từ Á Ngôn chớp chớp mắt nhìn hắn: "Muốn đi cùng vương gia đó."
"Đây không phải là trò đùa, dịch bệnh nguy hiểm thế nào ngươi không thể tưởng tượng được đâu." Tần Thời cố gắng hạ giọng xuống nói nhỏ với Từ Á Ngôn.

"Đừng giở trò nữa mau đứng dậy đi."
Từ Á Ngôn mắt điếc tai ngơ coi như không nghe thấy, y hướng hoàng thượng giọng hơi run lên cầu xin: "Thần cảm thấy thái phi nói rất có lý, nếu có thể giúp được vương gia thần nguyện ý cùng vương gia đến Ngọc Quan, xin hoàng thượng chấp thuận!"
"Các ngươi, các ngươi thật là..." Tần Sở mệt mỏi ngồi xuống ghế xoa nhẹ trán.

Từ Á Ngôn sợ Tần Sở không đồng ý khóe mắt lập tức đỏ lên thảm thiết nói: "Thần với vương gia thành hôn chưa được bao lâu, nay lại phải nhìn vương gia xông vào nơi nguy hiểm, thử hỏi sao thần có thể an tâm ở nhà, nếu vương gia có bất trắc gì..." Giọng Từ Á Ngôn nghẹn lại khóc nấc lên:
"Thần không thể sống nổi đâu hoàng thượng, xin người cho phép thần đi cùng vương gia đi!"
Tần Thời nhìn thấy y khóc nước mắt giàn giụa suýt chút nữa cũng bị lừa, nếu không phải ban nãy y thì thầm vào tai hắn một câu.

"Ngươi chết rồi ai trả tiền cho ta?"
Tần Thời nghiến răng nghiến lợi không nói gì.

Hoàng hậu ngồi một bên khẽ nhíu mày lại.

Ban đầu Tần Sở vốn không muốn đồng ý nhưng Từ Á Ngôn khóc quá thảm thiết, khóc đến tê tâm phế liệt, đến ông trời có khi còn bị những lời bùi ngùi nước mắt của y làm cho cảm động nói gì đến Tần Sở.


"Được, nếu vương gia và vương phi đã kiên quyết như vậy trẫm cũng không còn gì để nói nữa, người đâu!" Tần Sở phất tay ra lệnh: "Chuẩn bị lương thực và ngự y tốt nhất cùng vương gia và vương phi đến Ngọc Quan!"
Tần Sở tiến đến đỡ Từ Á Ngôn và Tần Thời dậy xúc động nói: "Quả nhiên là người của Tử Lan chọn đúng là không khiến trẫm thất vọng, nhìn thấy phu phu hai người yêu thương nhau như vậy trẫm cũng an tâm rồi, chuyến này thành công trở về trẫm nhất định sẽ ban thưởng hoàng kim vạn lượng!"
Khó khăn lắm mới rời khỏi cung, từ lúc nghe được câu nói kia của Từ Á Ngôn sắc mặt Tần Thời vẫn không được tốt, Từ Á Ngôn không nhìn ra được vẻ mặt khác thường của hắn, khi ngồi vào trong kiệu còn vui vẻ nói: "Hoàng thượng nói sẽ ban cho hoàng kim vạn lượng á, ta cũng đi cùng ngươi, khi trở về có phải cũng có phần không?"
Tần Thời giận dỗi quay đầu sang hướng khác.1
Từ Á Ngôn vẫn không buông tha đuổi theo hắn hỏi: "Đúng không? Ta cũng có một phần đúng không?"
"Ngươi thích tiền đến vậy sao?"
Tần Thời tức giận quay qua nhìn y: "Ngay cả đến nơi nguy hiểm như vậy ngươi cũng không sợ...!nói thật đi, ngươi còn lý do khác đúng không?" Tần Thời vừa nói vừa cúi đầu xuống nhìn y, khóe mắt hơi nheo lại càng lộ rõ nét đào hoa, không hiểu sao Từ Á Ngôn thấy cổ họng khô khốc hoảng sợ né sang một bên.

Thảo nào nhiều người theo đuổi hắn như vậy, nhan sắc thật sự cũng không tệ.

Từ Á Ngôn bị suy nghĩ này của mình dọa sợ, y cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì cười gượng nói: "Ta...!ta còn có lý do nào được?"
"Ngươi lo lắng cho bản vương."
Từ Á Ngôn gật gật đầu: "Dĩ nhiên là lo lắng rồi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì thật thì ta phải thủ tiết cả đời à?"
Tần Thời kéo Từ Á Ngôn lại hơi nâng cằm y lên, ánh mắt dừng trên người y soi xét một hồi lâu sau đó hùng hổ nói: "Ngươi thích bản vương."

"...Không hề."
"Vậy tại sao ngươi lại đỏ mặt?" Tần Thời không một chút ngại ngùng đặt tay lên ngực trái của y.

"Tại sao tim lại đập nhanh?"
Từ Á Ngôn hoảng hốt: "Ta..."
Lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị Tần Thời chặn lại, hắn cúi người xuống hôn nhẹ lên môi Từ Á Ngôn.

Thiên ngôn vạn ngữ đều không thể diễn tả được tâm trạng hiện tại, gương mặt của Từ Á Ngôn nóng lên như lửa đốt, tim đập thình thịch như muốn nhảy luôn ra ngoài, trên khóe môi vẫn còn vương lại chút hơi ấm còn sót lại.

Tần Thời càng hài lòng đắc ý: "Quả nhiên là ngươi thích bản vương rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc