BỖNG NHIÊN TRỞ THÀNH VƯƠNG PHI RỒI?


Tần Sở ở trước văn võ bá quan trong triều nói Tần Thời mệt mỏi cần nghỉ ngơi nên Tần Thời cũng nghỉ ngơi thật.

Những ngày sau ngay cả buổi thiết triều sớm hắn cũng không thèm đến, chỗ đứng của Tần vương lúc nào cũng trống không, Tần Sở khẽ liếc mắt nhìn qua mày hơi nhíu lại muốn nói lại thôi, nhưng ai tinh ý cũng nhìn ra lúc này Tần Sở đang không hề vui.

Vừa mới bãi triều, Phúc tổng quản, thái giám lâu năm hầu hạ bên cạnh Tần Sở như thường lệ rót cho gã một chén trà.

Lão ta rất biết nhìn mặt đoán ý, thấy Tần Sở không vui còn cố tình sai người pha một chén trà hạ nhiệt.

Phúc tổng quản vừa rót trà vừa cẩn thận hỏi:
"Hôm nay tâm tình hoàng thượng có vẻ như không được tốt."
Ban đầu Tần Sở chỉ im lặng, một lúc sau lại như khó chịu trong lòng thăm dò: "Dạo này Tần vương thời gian thế nào rồi?"
Phúc tổng quản cười nịnh nọt bẩm báo: "Nghe nói là dẫn theo vương phi đến ngoại thành nghỉ ngơi rồi."

"Ồ." Bàn tay nhấc chén trà thoáng khựng lại, khóe môi Tần Sở nhếch lên.

"Cũng thật có nhã hứng."
"Vương gia công danh lừng lẫy, hôm đó đột nhiên không được coi trọng có lẽ là không vui." Tên thái giám này như bất mãn nói: "Nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể tùy tiện bỏ dở công việc vậy chứ, này có khác gì..." Không coi ai vào trong mắt.

Lời chưa nói hết nhưng phàm là người thông minh đều biết chúng có ý gì.

Tần Sở lạnh lùng đặt mạnh tách trà xuống, cạch một tiếng, nước bắn tung tóe khắp bàn, Phúc tổng quản biết Tần Sở đã giận vội vàng quỳ xuống, gã tức giận quát: "Ngươi chỉ là một tổng quản nhỏ nhoi, đừng tưởng theo trẫm lâu ngày lời nào cũng có thể nói, Tần vương dù gì đi nữa cũng là đệ đệ của trẫm."
Ngừng lại một lúc gã lại cảnh cáo: "Lần sau đừng để trẫm nghe lại những lời này."
Phúc tổng quản run sợ quỳ sụp xuống liên miệng xin tha, nhưng khi Tần Sở rời đi ánh mắt ngập tràn đắc ý.

Lòng người là thứ dễ dàng thay đổi nhất, đừng nói là phu thê, ngay cả huynh đệ ruột thịt cũng vậy thôi.

Nhìn bề ngoài yên bình như sóng yên biển lặng nhưng ai cũng hiểu nó như là mặt nổi của tảng băng chìm, một khi vỡ ra sẽ là một trận gió tanh mưa máu không thể vãn hồi.

Mấy ngày gần đây Tần Thời và Từ Á Ngôn sống buông thả một cách trầm trọng, dục vọng bao năm lần đầu được đánh thức trong phút chốc không thể kìm hãm lại được, mọi ngõ ngách trong điền trang này đều bị hai người lăn lộn qua một lần, giờ chỉ cần nhìn qua bất kì một nơi nào thôi trong đầu Từ Á Ngôn đều hiện lên cảnh tượng trần trụi, ngay cả chiếc bàn uống nước này không phải cũng bị Từ Á Ngôn nằm lên qua hay sao?
Khi đó Tần Thời nhẹ nhàng gác chân y lên cổ, từ bên dưới mãnh liệt thúc sâu, Từ Á Ngôn vừa thở hổn hển vừa cào loạn, sau khi xong chuyện dịch thể tiết ra đều dính lên mặt bàn.

Nghĩ đến đây Từ Á Ngôn ho lên sặc sụa, Tần Thời ở bên cạnh vội vàng rút khăn ra, vừa lau nước vừa vỗ nhẹ lưng y, hắn có chút áy náy nói: "Xin lỗi Niệm nhi, vài ngày hôm nay ta..."
Từ Á Ngôn vì quá mệt nên liên tục ngủ li bì suốt cả ngày, mỗi lần như thế Tần Thời lại cảm thấy đau lòng không thôi, nhưng thân thể vẫn thành thật hơn lý trí, vừa ôm người vào lòng dục vọng nổi lên như thú dữ không thể ngừng lại được.

Từ Á Ngôn ho xong mặt mũi càng đỏ lên, ngón tay bấu chặt vào nhau, đầu hơi cúi xuống, một lúc sau giọng nhỏ như muỗi kêu cất lên: "Thật ra...!thật ra cũng không sao..."
Tần Thời ngơ ngác ngẩng đầu lên.


"Nếu ngươi rảnh rỗi...!lâu lâu đến đây cũng được..."
Ban đầu Tần Thời còn không dám tin, sau lại cười như được mùa ôm lấy Từ Á Ngôn về phòng.

Từ Á Ngôn cảm thấy cứ tiếp tục thế này cả hai sớm muộn cũng tinh tẫn nhân vong.

Đến khi Từ Á Ngôn "nghỉ ngơi" trở về lời đồn bên ngoài đã hoàn toàn biến mất, dù sao cũng chỉ là lời vô căn cứ, hơn nữa bôi nhọ hoàng đế là tội chết, cũng chưa nhiều người chán sống đến như vậy.

Tần Thời lại đều đặn thiết triều trở về cuộc sống bận rộn như xưa, Từ Á Ngôn lúc này mới được nghỉ ngơi một cách đúng nghĩa, nhưng yên tĩnh quá lại có chút không quen.

Thật ra lúc mới đến vương phủ hạ nhân rất khó quản, một phần là do có người của Thái phi muốn làm khó y, một phần là coi thường thân phận y thấp kém, nhưng lâu dần cũng không còn ai dám lên mặt với y nữa.

Từ Á Ngôn cũng không hiền lành đến mức ngay cả hạ nhân cũng có thể bắt nạt.

Trong thời gian y không ở trong phủ quản gia mới xử lý mọi chuyện cũng rất ổn thỏa, cuối tháng mới phải xem lại sổ sách một lần để tránh sai sót, vì vậy Từ Á Ngôn rất nhàn nhã mà ôm gối nằm ngủ.


Giờ này Tần Thời chắc mới vừa bãi triều, đợi hắn về rồi sẽ cùng nhau dùng bữa, Từ Á Ngôn vừa nghĩ vừa thiếp dần đi.

*
"Ngươi nghĩ lần này đi liệu có âm mưu gì không? Chuyện thuế muối nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, bắt vương gia của chúng ta đi cũng hơi quá đáng, để ta hoặc ngươi đi cũng là được rồi." Cẩm Minh và Cố Thương Hàn vừa đi vừa nói: "Lần này đúng là hoàng thượng muốn làm khó vương gia nhà chúng ta."
"Chưa chắc là phái vương gia đi." Cố Thương Hàn nói: "Đợi hắn bãi triều về rồi tính tiếp."
"Cũng tại vương gia làm việc quá tùy ý, rõ ràng ai cũng nhìn ra những lời đồn kia làm hoàng thượng không vui, hắn còn cố tình dẫn vương phi đi nghỉ ngơi." Cẩm Minh càng nghĩ càng tức giận: "Còn nói lời đồn chưa đủ nhiều bắt ta đi reo rắc thêm, thật sự càng ngày ta càng không biết hắn định làm gì nữa."
Cố Thương Hàn ngừng lại nhìn Cẩm Minh mỉa mai: "Người như ngươi mà cũng biết nói người khác tùy hứng?"
Cẩm Minh nghe vậy thì giãy nảy lên, có vẻ như không muốn chấp nhận điều này chống hông nói: "Ta có tùy hứng đến đâu cũng không đến mức chọn bừa một người về thành thân!"
"Câm miệng." Cố Thương Hàn trừng mắt nhìn Cẩm Minh, ngó nghiêng xung quanh thấy không có ai mới cảnh cáo nói: "Đây không phải là chuyện ngươi có thể tùy tiện rêu rao."
"Ở đây cũng đâu có ai đâu." Cẩm Minh bị ánh mắt của Cố Thương Hàn nhìn đến phát sợ, biết vừa nãy lỡ miệng nên cũng không dám nhiều lời thêm, cùng Cố Thương Hàn đi vào vương phủ.

Cách đó không xa có một bóng người lặng lẽ rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc