BOSS QUỶ THOẠI ĐẦU TIÊN


Chiếc xe gỗ phủ vải đen đi ngang qua, ngón tay Vệ Ách đè lên lưỡi đao, chậm rãi liếc về phía sau.
Một tay A Lang Điền Nam cầm cổ tay của Vệ Ách, một tay ấn bả vai Vệ Ách, nét mặt gầy gò hoang dã của hắn nửa ẩn dưới bóng hoa, nửa người dán vào người cậu như con sói hoang có thể nằm bò xổm xông tới bất cứ lúc nào trong khu rừng già sâu thẳm.

Dáng người hắn còn cao hơn cả Vệ Ách, đến nỗi chiếc răng nanh sói bạc dưới sợi dây đầy màu sắc trên ngực treo lơ lửng phía trên xương quai xanh của Vệ Ách một chút.
Mặt dây chuyền răng sói mạ bạc lắc lư vì động tác của hắn, cạnh của răng sói nghiêng sát vào xương Vệ Ách.
Ngay khi Vệ Ách nhìn sang một bên, tiếng bánh xe lăn trên đường mặt đường lại vang lên, A Lang Điền Miêu đặt tay lên vai Vệ Ách, thân hình hai người đều ép thấp xuống.

Bao vây xung quanh là khóm hoa và cành, không gian chứa hai người có hạn, một tay Vệ Ách ấn xuống đất, xương ngón tay rám nắng của trai tráng A Lang Điền Miêu vùng núi đặt bên cạnh cậu, đầu gối nửa đ è xuống đất như sói nấp, cúi xuống phía sau Vệ Ách.
Ẩn nấp tới quá nhanh, Vệ Ách theo bản năng cứng người vì có người khác đến gần, cơ bắp mỏng mà mạnh mẽ của cậu có thể bộc phát ra sức đánh trả bất cứ lúc nào.
Bầu không khí trong không gian chật hẹp phút chốc trở nên căng thẳng, bóng tối tràn ngập không thể giải thích được trong bóng hoa đỏ chót.
Là tiếng dây thừng ma sát phá vỡ tình hình.
Sau đó chiếc xe ngựa này càng nặng hơn trước, sợi dây do người phu xe lôi kéo phát ra âm thanh "kẽo kẹt ——", hơn mười người bôi thuốc màu mặc giáp mây chờ trại binh đeo mặt nạ thú bằng đồng hung dữ hộ tống xe.
Đao Miêu trong tay bọn họ phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời.
Một luồng sáng bẩn thỉu tương tự xung quanh chiếc rương đá màu xám được hộ tống ngày hôm đó tràn ra khỏi cơ thể "bọn họ".
Như nước nhiễm dầu, méo mó mờ ảo trong không khí
Xe ngựa càng nặng càng kẽo kẹt dần dần tới gần, cơ thể lạnh lẽo hơi đ è xuống bả vai Vệ Ách.
A Lang Điền Miêu cũng thở chậm lại, bên này lồ ng ngực gầy gò của A Lang câm vùng núi áp vào lưng Vệ Ách, mặt dây chuyền răng sói hằn lên làn da Vệ Ách —— cũng giống như tối hôm qua khi A Lang Điền Miêu bịt mắt cậu, cơ thể của hắn cũng lạnh lẽo không có chút nhân khí.
Xe ngựa đến gần.
Có lẽ là do Vệ Ách nhiều lần tỏ ra khó đối phó.
A Lang Điền Miêu đặt tay lên vai Vệ Ách rất chặt.
Song tiếng "Kẽo kẹt ——" mà phu xe kéo xe vải đen thở hổn hển đến gần, trên xe có thứ gì đó khiến khung xe rung lên, tầm mắt Vệ Ách khẽ động, tay còn lại sờ vào một hòn đá nhỏ ngay tại chỗ.

A Lang Điền Miêu nắm lấy tay Vệ Ách, nhưng hòn đá nhỏ đã rơi xuống trước bánh xe.
Xe ngựa nặng nề xóc nảy.
—— từ mép tấm vải đen, một bàn tay trắng bệch của người chết rơi ra!
Hoa bỉ ngạn đỏ sậm điểm xuyết bên cổ thanh niên tóc bạc, A Lang Điền Miêu nắm chặt cổ tay Vệ Ách, cúi thấp đầu.
Bảng hệ thống khẽ nhấp nháy, một dòng nhắc nhở từ A Lang Điền Miêu hiện lên:
["Bọn họ" bắt giữ những người thấy những thứ không nên thấy.]

Giải Nguyên Chân đi vòng qua một trại lâu thấp, trại lâu của chưởng trại họ Mộc trấn Cốt Thiêu xuất hiện cách đó không xa.
Khác với những tòa nhà bằng tre và gỗ khác trong trại, trại lâu của chưởng trại họ Mộc nửa là nhà riêng nửa là công thự (*), trong dãy núi là một tòa nhà bằng gạch và đá hiếm thấy, thể hiện đặc điểm của sự kết hợp giữa Miêu và Hán, với ba lối vào và bốn gian, tạo thành kiểu hợp viện.

Bốn phía có tường bảo vệ, cửa chính là cửa phường cũ có mái ngói hình cánh chim ngỗng vểnh lên, mơ hồ có thể thấy sảnh lâu bên trong.
(*) Toà nhà lớn dùng làm công sở
Bốn phía nhà của chưởng trại đều có lính gác.
Giải Nguyên Chân không có tùy tiện tới gần mà dẫn một người chơi bình thường nấp sau tảng đá hình thù kỳ dị trong rừng tre đối diện phía đông nam chưởng trại lâu họ Mộc.
Sau khi La Vinh Bỉnh chết, trừ Hoàng Nghĩa Hành và người chơi bị thương do xương vật tế, người hành động với Giải Nguyên Chân là người chơi bình thường cuối cùng được ghép ngẫu nhiên.
Việc thu thập tài liệu cổ giao cho bọn Cao Hạc và Hứa Oánh, Giải Nguyên Chân và đồng đội bình thường được phân công tạm thời lén lút đến chưởng trại họ Mộc để điều tra tình hình —— Thốn Đạo Hưng nói, không thấy "Mộc Sùng Mạt" người kích hoạt nhiệm vụ chính của đoàn ngựa thồ.

Giải Nguyên Chân tới đây để xem có cách nào lẻn vào chưởng trại lâu của họ Mộc điều tra và xác định tình hình hiện tại của chưởng trại trấn Cốt Thiêu ra sao.
Không ngờ khi tới xem thì thấy xung quanh chưởng trại lâu của họ Mộc đều có tường bảo vệ, chỉ có cửa trước mở ra.
Còn có trại binh canh gác.
E rằng không thể tìm manh mối vào ban ngày.
Giải Nguyên Chân ghi nhớ đến cách bố trí của trại lâu và kết cấu của boong-ke ở bốn góc, dẫn người đi một vòng, khoảng cách bên ngoài bức tường bảo vệ là khoảng hai thước, không có thảm thực vật che lấp, cũng không có khe hở để dễ dàng đi vào bèn mượn tảng đá hình thù kỳ dị trong rừng trúc gần đó, bấm pháp quyết ngồi chờ.
Bên trong chưởng trại lâu loáng thoáng có tiếng người truyền ra, nhẹ nhàng nói chuyện, như núi cao nước xa, như khói bụi của vua một cõi Điền Nam.
Chỉ có điều vẫn không thấy chủ sự nào ra vào.
Quan sát khoảng một canh giờ, Giải Nguyên Chân khẽ cử động, mấy nén hương xuất hiện trong tay anh.
Anh khẽ vung cổ tay, đầu nhang không lửa tự cháy.
Anh liếc nhìn chưởng trại lâu của họ Mộc, tính toán góc độ.
Giải Nguyên Chân cắm nén nhanh ở góc đối diện với góc đông nam của tường bảo vệ, sau đó bàn tay búng nhẹ lên đầu nhang, ba làn khói trắng không dễ phát hiện nhè nhẹ bay lên, bốc cháy bay bổng quỷ dị dưới bóng trúc.
Giải Nguyên Chân đang dùng phương pháp "đốt hương xem bói".
Câu hỏi đặt ra là, Mộc Sùng Mạt, chưởng trại trấn Cốt Thiêu có ở trong trại không?
Nếu tình huống bình thường, đạo gia càng thường dùng "An Thổ Địa Chú" kiểm tra mọi việc trong gạo, nhưng lúc này họ vừa khéo chờ ở dưới rừng trúc, rừng trúc thuần âm thuộc về cõi âm, việc bói toán dưới rừng trúc trùng hợp với sấm vĩ hỏi đường trong cõi âm.

Bởi vậy Giải Nguyên Chân mới đổi sang đốt hương nghiêm túc và trang trọng hơn.
(*) Sấm vĩ (sấm là lời đoán lành dữ của các pháp sư thời Tần, Hán; vĩ là một loại sách thần học thời Hán ở Trung Quốc)
Bản đầy đủ của An Thổ Địa Chú:
Nguyên Thuỷ an trấn, phổ cáo vạn linh.


Nhạc độc chân quan, thổ địa kỳ linh.

Tả xã hữu tắc, bất đắc vọng kinh.

Hồi hướng chính đạo, nội ngoại túc thanh.

Các an phương vị, bị thủ trạch đình.

Thái thượng hữu sắc, sưu bộ tà tinh.

Hộ pháp thần vương, bảo vệ tụng kinh.

Qui y đại đạo, Nguyên Hanh Lợi Trinh.
Nén hương lơ lửng dưới bóng rừng, một lát sau nghiêng về phía trại lâu.
Nghĩa là "Mộc Sùng Mạt" ở trong trại.
Người chơi bình thường cùng tổ hành động lặng lẽ lui về phía sau, thoáng chốc Giải Nguyên Chân đã tìm được Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch ở quán trọ nơi đoàn họ Thốn đang nghỉ ngơi.
Trước đó đoàn ngựa thồ họ Thốn được Vệ Ách cho vàng, tuy hàng hóa bình thường của đoàn họ Thốn đã mất nhưng người chỉ huy đoàn ngựa thồ đưa ra vẫn khá nhiều.

Trai tráng đoàn ngựa thồ có gia đình rời quán trọ để vào trấn mua đồ cho vợ con mình, còn người độc thân thì sửa sang lại dây cương cho lừa la, mài đá sắt.
Nghe nói Giải Nguyên Chân định đến đây, Thốn Đạo Hưng sảng khoái đồng ý.
Sau nửa tách trà, Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch và hai người "ở" lần nữa tới tìm chưởng trại lâu.
Trại binh nhận ra Thốn Đạo Hưng người đứng đoàn ngựa thồ lớn nhất Bắc Nam nên không dám ngăn cản.
Cốc cốc cốc, vài tiếng gõ cửa vang lên.
Quản sự của chưởng trại Mộc bước ra.
"Đã nói chưởng trại nhà chúng tôi không ở trong trại, sao mấy người lại tới nữa." Quản sự của chưởng trại Mộc đi ra từ tòa lâu, ông ta khoảng ngoài bốn mươi, mặc một bộ áo dài màu chàm, mang một đôi giày mũi đen, khuôn mặt trắng bệch hất mặt lên trời nhìn người, lộ ra vẻ âm trầm khiến người ta không thoải mái.
Hiển nhiên bình thường hay làm mưa làm gió trong trại.
"Chưởng trại không ở thì không ở, hàng của bố mày còn phải xem tâm trạng của chưởng trại bọn bây à?" Lúc này Thốn Đạo Hưng hoàn toàn không còn dễ nói chuyện như lúc nói với người chơi nữa mà cười khẩy nói: "Bố mày áp tải hàng hóa, tâm trạng bố mày tốt thì tới.


Bố mày muốn tới sáng hay tối thì không được à? Nếu bây đưa giấy biên nhận, đoàn họ Thốn bọn tao sẽ đi ngay.

Bây chỉ là chó giữ cửa mà cũng dám rống đoàn họ Thốn bọn tao, ngài thổ ty còn nể mặt mời Thốn Đạo Hưng tao uống chén trà nóng, bây là cái thá gì."
Quản sự bị Thốn Đạo Hưng châm chọc không nể mặt, gương mặt trắng bệch của ông ta đỏ bừng lên.
Ông ta nghiến răng nhìn chằm chằm Thốn Đạo Hưng một hồi rồi quay người lại quát: "Người đâu, mở sương phòng cho hai vị này."
Bên cạnh lóe ra hai gã trại phó, tất cả đều là sắc mặt tái nhợt, điệu bộ lặng lẽ im lặng.
Trực giác của phòng livestream thấy có gì đó không đúng lại nói không nên lời, chỉ là làm người ta thấy sợ.
Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch đi trước.
Hai người ở của đoàn họ Thốn bị chưởng trại quản sự ngăn lại: "Hai người có thể vào, còn thằng ở không thể vào."
Quản sự của chưởng trại cản lại, trái tim của khán giả trong phòng livestream thắt lại.
Trong hai người ở của đoàn họ Thốn, một người chính là Giải Nguyên Chân.
Giải Nguyên Chân đi theo phía sau bên trái Thốn Đạo Hưng, anh bị cản lại đối mặt trực tiếp với quản sự, trái phái đều là trại binh của thổ ty.

Quản sự cản người lại liếc nhìn: "Thằng ở này, nhìn lạ thế, không biết quy tắc gì cả, trại lâu chúng tôi sao có thể tùy tiện đi vào."
Phòng livestream căng thẳng, không dám thở mạnh.
Thốn Đạo Hưng ngoài cười nhưng trong không cười: "Toàn là anh em của đoàn họ Thốn, quản sự nói anh em bọn tao là thằng ở, ý là không nể mặt phải không? Đi." Thốn Đạo Hưng đột nhiên trở mặt: "Thằng hai, gọi người lại đây, chuyến đi núi lần này chúng ta không đi nữa! Bảo mấy anh em xách đồ, kéo về Tam Mãnh trả lại cho thổ ty!"
Ông vừa dứt lời, Thốn Dịch hét một tiếng "vâng", thực sự muốn gọi người lại đây.
Sắc mặt quản sự xanh rồi lại đỏ, quyết pháp trong tay áo Giải Nguyên Chân thoáng buông lỏng một ít.

Thổ ty lệnh cho đoàn ngựa thồ họ Thốn áp tải "hàng cấm" tất nhiên vô cùng quan trọng, nếu không quản sự cũng sẽ không đi ra dưới tình huống chưởng trại không ở, không dám tùy tiện đưa ra giấy biên nhận, nếu để cho đoàn ngựa thồ họ Thốn kéo hàng trở về thật, thì quản sự này gánh không nổi họa đâu.

Quả nhiên, trong vòng hai hơi thở, quản sự chưởng trại cũng giận dữ rời đi, chỉ còn lại hai gã trại phó dẫn nhóm đoàn ngựa thồ họ Thốn tiến vào ti thự của chưởng trại.
Một nhóm sáu người bước qua cửa phường chưởng trại ti thự.
Giải Nguyên Chân ở bên ngoài ti thự, rõ ràng nghe thấy đủ loại giọng mềm mại thướt tha, nhưng khi bước vào trại lâu lại chẳng có gì.
Ti thự của chưởng trại yên tĩnh lạ thường, bao quanh trại lâu bằng đất đá là những bức tường bảo vệ bắt chước dân tộc Hán, bóng xám của hợp viện đ è xuống từ mọi phía.
Rương đá xám trắng do đoàn ngựa thồ họ Thốn áp tải nghe nói được đặt ở sương phòng phía Nam của sở tư lệnh, Giải Nguyên Chân đi theo bọn Thốn Dịch bước vào, từ khóe mắt thấy tường của ti thự có chút đen, anh liếc nhanh về phía góc tường, mí mắt đột nhiên nhảy lên ——
Góc tường của chưởng trại ty sở, bày từng chiếc xe gỗ bọc vải đen.
Bên cạnh, ngồi xổm một gã kéo xe gầy như que củi.
Những phu xe đó, khuôn mặt gầy gò lõm xuống, gần như chỉ còn da bọc xương, trong bóng tối nhìn chằm chằm vào những người trong sáng.
Từng đôi mắt đen kịt nhìn họ.
—— ——
Âm thanh ùng ục kỳ lạ vang lên từ trên xuống dưới khiến người ta ngứa cả da đầu.

Đa số người chơi đều đã đi ra ngoài và hành động trong thị trấn, chỉ có Tống Nguyệt Mi và Hoàng Nghĩa Hành, tính cả người chơi gãy chân ở "hồ hiến tế" ở lại trong Cốt Bà Lâu.

Một là hắc hà rõ ràng có rất nhiều bí mật nên phải có người quan sát.

Hai là người chơi bình thường bị mất đùi đó cần người chăm sóc.
Bởi vậy Tống Nguyệt Mi bảo Hoàng Nghĩa Hành ở lại.
Ba người đợi ở một tầng của Cốt Bà Lâu, không dám tùy tiện đụng lung tung vào những bình lọ đó, Hoàng Nghĩa Hành càng hận không thể rời xa tất cả đồ vật trong Cốt Bà Lâu.
Mới đầu thì không sao.
Theo thời gian trôi qua, các góc trong phòng đều truyền đến tiếng bình vang lên.
Tống Nguyệt Mi giữ được bình tĩnh.
Hoàng Nghĩa Hành lại bị dọa cũng sắp bị hù chết, nhưng mà tuy anh ta không có bản lĩnh gì, tốt xấu cũng có một ưu điểm, đó là tuân thủ quy tắc.
Người chơi cao cấp như Tống Nguyệt Mi không có động tác, dù anh ta có sợ chết khiếp cũng không dám gây tiếng động hay di chuyển tùy tiện.

Chỉ có thể tránh xa cầu thang nhất có thể, liều mạng cúi đầu nhìn chằm chằm sàn gỗ.

Hệt như có thể thấy hoa văn trên gỗ, cũng không biết có phải do nhìn chằm chằm lâu hay không mà đầu óc choáng váng.
Một bóng đen thấp thoáng trước mắt Hoàng Nghĩa Hành, giống như có rất nhiều khuôn mặt trắng bệch chồng lên nhau trên mặt đất đang mỉm cười với anh ta.
Một trong số đó là La Vinh Bỉnh đã chết thành một "da xác chết"!
"La Vinh Bỉnh" ngẩng lên gương mặt trắng hếu, hàm răng trắng muốt càng nứt ra.
"Á!" Hoàng Nghĩa Hành hét to một tiếng, đột nhiên lui về phía sau.
"Sao vậy?" Lá cờ Thải Môn trong tay Tống Nguyệt Mi tung ra, cô vừa định xoay người đi đến chỗ của Hoàng Nghĩa Hành, cửa đã "rầm" một tiếng mở ra, Tống Nguyệt Mi lập tức nghiêng người, Thải Môn trong tay như một cây lao phóng ra bỗng dừng lại giữa không trung.

Mở cửa là Thốn Đạo Hưng, sau đó là Thốn Dịch.
Thải Môn trong tay Tống Nguyệt Mi vừa hạ xuống, cô thở phào: "Các anh trở lại rồi...!có chuyện gì..."
Vừa nói được nửa câu đã buột miệng biến thành: "Chuyện gì xảy ra?"
—— Giải Nguyên Chân được Thốn Dịch đỡ, ho ra máu, khuôn mặt như vàng vọt được đỡ vào.

Thốn Dịch còn chưa trả lời, Giải Nguyên Chân há miệng trước, phun ra nửa cục máu đen sền sệt dính lẫn với thứ không xác định.
Khi Giải Nguyên Chân phun ra cục máu đông, bọn Vệ Ách và Cao Hạc vừa lúc trở lại, thấy thế vẻ mặt đều thay đổi.
Chỉ mới nửa ngày, vậy mà Giải Nguyên Chân là người mang thương tích trở về, anh đã gặp phải thứ gì.
Tác giả có lời nói:
Vệ meo meo bị giam cầm...!một giây sau, không chịu nổi nữa.jpg.


Bình luận

Truyện đang đọc