BOSS QUỶ THOẠI ĐẦU TIÊN


Cánh tay tái nhợt trong điện thờ cùng với sổ thẩm phán sinh tử "ấn Địa Quan" gần như được kích hoạt cùng lúc, nhưng sổ thẩm phán sinh tử trong "hương hỏa Mân Nam" đã từng cản trở Chủ Thần, lần này lại không có chút tác dụng nào.

Ngay khi trang sinh tử có ghi "Thần Lang Quan" vừa mới xé xuống, xiềng xích xung quanh sổ sinh tử đã đứt gãy tan tành.
"Bùm" một tiếng vang thật lớn.
Vệ Ách bị kéo vào căn gác tối tăm.
Ngọn lửa của đèn dầu trên tầng bốn của trại lâu lay động, trong phòng bóng sáng sáng tối, thời gian và không gian dường như bị đóng băng.
Ba nén hương cắm trên mặt đất, bất kể là Thốn Đạo Hưng, Thốn Dịch hay là hắc bà đều không nhúc nhích.
Trên người họ đều có sương đen lượn lờ.
** ** ***
Thần bài "Thần Lang Quan hộ gia ban phúc" màu đỏ tươi vừa xuất hiện trên màn hình mở tối của phòng livestream, thì trong hiện thực vô số người đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình còn chưa nhận ra mình đang thấy gì, một tiếng nói mê đầy tạp âm và kinh khủng đã vang lên bên tai.

Một số người bình thường có năng lực chịu đựng tinh thần kém hơn một chút, thậm chí còn kêu hét toáng lên trong phòng riêng.
Một cơn ớn lạnh kinh khủng lan ra từ phòng livestream.
Giây tiếp theo, giao diện phòng livestream bị bóng tối xâm nhiễm.
"A a a ——" Trong căn cứ Long Môn, tổ phân tích, hai ba nhà phân tích trẻ hơn một chút lăn xuống ghế trước màn hình, nắm lấy lỗ tai ngã sấp xuống đất, trong miệng phát ra tiếng la hét đau đớn.
Tổ trưởng Vương tổ phân tích bỗng nhiên đứng dậy: "Đánh ngất họ! Đánh ngất hết!!!"
Sau hai tiếng đánh mạnh vào gáy, tiếng hét thảm vang vọng trong tổ phân tích bỗng im bặt, vẻ mặt của vài nhà phân tích lấy ghế dựa đập đồng nghiệp hôn mê còn chưa hết bàng hoàng.
"Chuyện gì xảy ra thế?"
"Vừa nãy đó là...!đó là thứ gì?"
"Thần Lang Quan hộ gia ban phúc —— đó không phải thứ đã xuất hiện trong phó bản hương hỏa Mân Nam sao?"
Bảy chữ Thần Lang Quan hộ gia ban phúc vừa mới bị thành viên trong tổ phân tích đọc ra thì hai ba thành viên có giá trị tinh thần thấp trong tổ phân tích không nhẫn nại được mà hét lên những tiếng thảm thiết ồn ào vô nghĩa.
"—— đừng đọc! Đừng nghĩ nữa!" Tổ trưởng Vương hét to, cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người.
Ý chí của ông vững hơn nhiều so với mấy thành viên trẻ, khi thần bài đỏ tươi xuất hiện ở màn hình phòng livestream, ông chỉ bị ù tai và choáng váng còn lâu mới đánh sâu vào ý thức.

Chỉ có điều Vương Hạ Hà nhớ rõ rằng lúc trước phòng hỷ trong "hương hỏa Mân Nam", tộc trưởng họ Hồ và sư công mời thần bài ra, không có ảnh hưởng mạnh như vậy! Hôm nay, ảnh hưởng của thần bài đối với hiện thực thậm chí vượt qua cả "Tử Mẫu Liên Thần Quỷ" xuất hiện giai đoạn cuối.
Chỉ có một khả năng...!thần bài đỏ tương ứng với quỷ thần, không chỉ ở cấp chính lệ!
Cũng là quỷ thần từng xuất hiện ở phó bản hương hỏa Mân Nam, tại sao tới phó bản Sơn Vương Điền Nam, mức độ kh ủng bố lại tăng lên nhiều như vậy?
Đám mây kinh hoàng bao phủ thế giới hiện thực, trong các căn gác tối tăm truyền đến một âm thanh vang trầm, lưng Vệ Ách đập mạnh vào gỗ cứng.

Một ngụm máu tươi lập tức phun ra.
Đền thờ đỏ sậm sáng lên, ánh sáng máy chảy ra như màn lụa, chảy xuôi bao trùm cả gian phòng tối tăm khó hiểu.

Quan tài đen kịt đặt ở chính giữa phòng đối diện điện thờ, Vệ Ách bị nện ở mặt ngoài quan tài, xung quanh là sương mù đen bốc lên, khóa máu thò ra từ tay áo Vệ Ách buông xuống mép quan tài.

["Thẩm phán" thất bại —— rè —— thẩm phán...], tiếng nhắc nhở của hệ thống đứt đoạn, trang giấy có "Thần Lang Quan" trên sổ sinh tử màu đen, lập tức cháy rụi, ba chữ quỷ dị và méo mó biến mất khỏi sổ sinh tử trong ngọn lửa.
Thứ mà hắc bà cung phụng là Thần Lang Quan, lại là "Thần Lang Quan hộ gia ban phúc".
Điện thờ đỏ sẫm tràn ngập sương mù đen.
Một chiếc quan tài đặt ở trung tâm.

Vệ Ách bị đẩy nằm ở trên nắp quan tài, cả cơ thể cậu như bị một lớp băng quỷ dị đông cứng, tiếng cảnh báo của hệ thống điên cuồng lóe lên, nhưng Vệ Ách ngoài ý thức có thể duy trì thì ngay cả nhắm mắt cũng không thể làm được.

Ba chữ quỷ dị "Thần Lang Quan" trong sách thẩm phán biến mất, phía trên quan tài, một dòng chữ chảy xuôi trong tay Chủ Thần.
Hắn vuốt v e dòng chữ quỷ dị này, mái tóc đen dài xõa xuống bên mặt Vệ Ách.
Trong bóng tối, trên cái xác "A Lang Điền Miêu" đứng ở cửa chảy xuôi vô số chữ máu, những từ đó tỏ ra ánh đỏ.

Những chữ đó, lít nha lít nhít đều là cùng một chữ —— "Lang".

Khi Chủ Thần khống chế Vệ Ách, nhất thời không gian có hơi méo mó, chữ máu trên cái xác tản ra, hóa thành dòng sông ánh sáng chảy xuống, chảy về phía thần bài đen.
Chữ "Lang" trên thần bài Thần Lang Quan hộ gia ban phúc, ban đầu ảm đạm đến gần như xám đen, giờ phút này lại một lần nữa chuyển sang màu đỏ tươi chảy xuôi.
Thần Lang Quan, lang.

Chữ Lang không có miệng nên cái xác hóa ra tất nhiên bị câm.
(*) 郎 không có 口.
A Lang Điền Miêu câm, quả nhiên là hóa thân của Chủ Thần.
Không phải vì ép cậu nuốt viên đan dược đó, Chủ Thần mới bị hệ thống cưỡng chế lấy phân thể xuất hiện ngay từ đầu phó bản.

Mà là phó bản của "Sơn Vương Điền Nam" vốn đã có sự tồn tại của "Thần Lang Quan" —— hắn nhận ra phó bản có "Thần Lang Quan" tồn tại nên mới xuất hiện ở mở đầu phó bản.
Hắn đã từng xuất hiện trong phó bản "hương hỏa Mân Nam".
Nếu cậu biết người mặc đạo bào vàng trong "hương hỏa Mân Nam" từng xuất hiện ở các phó bản khác, nhất định sẽ theo bản năng kiêng kị "Thần Lang Quan", nhưng nếu phó bản vừa mở màn hắn đã đích thân đi ra, trái lại dễ làm cho người ta bỏ qua khả năng này.
—— bởi vì "Thần Lang Quan" đã xuất hiện rồi.
Mấy lần hắn giận dữ chỉ là giả vờ.
Chủ Thần là quái vật lạnh lùng không phải người.

Cậu đang tính kế hắn, hắn cũng đang tính kế cậu.

Lợi dụng rừng rậm, hắn "bị ép" ra tay, khóa chặt dương thọ và cơ hội thăng cấp của cậu, Chủ Thần lên kế hoạch rời đi rồi bịa ra thân phận mới ở trấn Cốt Thiêu —— A Lang Điền Miêu.
Từ đầu đến cuối A Lang Điền Miêu cùng hành động với họ.

Lấy thân phận A Lang Điền Miêu, hắn thành công quấy nhiễu họ thăm dò Cốt Bà Lâu và phát hiện hắc bà cung phụng chính là Thần Lang Quan.
Ngay khi thần bài hiện ra từ trong bóng tối, tất cả manh mối lập tức kết nối với nhau.
Hình như có thể nhận ra suy nghĩ lướt nhanh của Vệ Ách, trong bóng tối, Chủ Thần cười lạnh.
Hắn khép ngón tay lại, ba chữ "Thần Lang Quan" lấy ra từ "sổ thẩm phán sinh tử" lập tức tán loạn như đám sương mù.

Trên bảng điều khiển quan Thẩm Tử của Vệ Ách, trang tương ứng với sổ thẩm phán sinh tử nhất thời vỡ thành vô số mảnh.
Ngay khi sổ thẩm phán sinh tử bị hủy, lời nhắc quan Thẩm Tử bị cắn trả hiện lên, ý thức của Vệ Ách đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói.
Cậu gần như muốn nghiêng người hộc máu, nhưng lại mất đi khả năng cử động ở bất cứ cơ bắp nào.
"—— sao mày nhận ra tao?"
Ngón tay lạnh lẽo bóp chặt cằm, Chủ Thần xuất hiện dưới hình dạng quỷ vật chậm rãi tới gần gương mặt Vệ Ách.
"A Lang Điền Miêu" tạo ra từ cấm kỵ của thần, khác hoàn toàn với hình tượng của hắn —— thậm chí còn chịu đựng những yêu cầu quá đáng của Vệ Ách.

Thoạt nhìn Vệ Ách không nổi lên bất cứ nghi ngờ nào và phòng bị với hắn, nhưng trước khi hắn ra tay, cậu đã xuống tay độc ác với "A Lang Điền Miêu" đã cứu mình mấy lần trước một bước.
Ngón tay buông thõng bên người, lông mi màu bạc của Vệ Ách nâng lên, máu không ngừng tràn ra từ môi cậu, máu nóng dính vào đốt ngón tay của quỷ vật.

Lông mi của thanh niên tóc bạc, khuôn mặt bị ánh máu của điện thờ vẽ lên một tông màu thê mỹ.

Khi rút ngắn khoảng cách, dây thanh quản lấy lại khả năng nói.
Vệ Ách khó chịu ho mấy tiếng, ngón tay tái nhợt buông xuống, cậu lạnh lùng lên tiếng:
"Mày ngạo mạn quá đấy, đồ ngu."
—— A Lang Điền Miêu mặc cho cậu bắt nạt không sai, thế nhưng một kẻ ở chiều cao như Chủ Thần lại giả làm "người".

Dù hắn có giả vờ thế nào cũng chẳng thể che đậy được bản chất ngạo mạn đó.

Trong mắt hắn không có sâu kiến nào khác, việc hạ mình nằm trên sàn nhà một đêm, chính là cực hạn giả vờ của hắn.
Khi A Lang Điền Miêu xuất hiện, có Thốn Dịch xác nhận, thoạt nhìn hắn là thằng bé hái thuốc ở cùng hắc bà.

Con trai của hắc bà chết oan chết uổng nên nhận nuôi một đứa con trai khác, hoặc dứt khoát nghĩ cách "hồi sinh" con trai mình, điều đó không phải không thể trong phó bản kh ủng bố này, nhưng "A Lang Điền Miêu" cư xử quá không đúng.
Hắc bà bị liệt ở trên lầu, hắn là một "thiếu niên A Lang" luôn theo dõi sát sao người chơi, ngăn người chơi phá hoại bất cứ thứ gì trong nhà, nhưng vì sao hắn lại không có bất cứ thói quen chăm sóc hắc bà?
Người chơi đi lên tầng, hắc bà tê liệt trong phong đàn, áp chế chú ấn hay đặt bình đều do một mình bà thực hiện.


Những chiếc bình xung quanh bà cũng đặt dày đặc ở những nơi mà bà có thể với tới.

Điều này nói rõ bà chỉ có thể tự hoàn thành những việc mình làm vào ngày thường, nhưng rõ ràng trong trại lâu của bà còn có một thiếu niên "ngoài lạnh trong nóng" sẽ ra tay cứu người, thậm chí có thể dễ dàng tha thứ cho người chơi chiếm chỗ ngủ của mình.
Đây là chỗ đầu tiên mà trực giác của Vệ Ách cảm thấy không đúng.
Thứ hai là Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch.
Thốn Dịch quen biết "A Lang Điền Miêu" khiến người chơi vô thức nghĩ rằng ngay từ đầu đã có người này trong Cốt Bà Lâu.
Song Thốn Đạo Hưng nhìn bên ngoài thì thẳng thắn thô kệch nhưng là người rất tinh tế, nhưng trước khi họ đến trấn Cốt Thiêu và giới thiệu hắc bà lại không có nhắc tới A Lang Điền Miêu nửa câu.

Trước khi đến lại không nhắc tới, sau khi đến ai cũng biết.

Nếu đổi thành người khác sẽ chỉ nghĩ nhân vật phó bản đưa ra manh mối không nhiều, nhưng Vệ Ách bẩm sinh đa nghi hơn người thường.
Hơn nữa cậu nhớ rất rõ, Chủ Thần đã nhiều lần thể hiện ra năng lực bóp méo nhận thức.
"Lần sau giả làm người thì nhớ dùng đầu óc đi." Vệ Ách châm chọc nói.
Sương mù đen kịt tràn ra trong lầu các, lời châm chọc vừa dứt, xích máu giữa tay áo Vệ Ách bỗng nhiên như rắn bắn về phía cổ Chủ Thần.
—— cơ thể mất đi khống chế, "xích máu" không cần cơ thể điều khiển mà chỉ cần ý thức đủ kiên định.

Chỉ là Chủ Thần ký sinh trong cơ thể, Vệ Ách vẫn luôn cố tình giấu kín điều này.
Ngay khi xích máu bộc phát, trâm cài tóc điểm thúy trong lòng Vệ Ách đồng thời phát ra ánh sáng lấp lánh, xua tan sương mù đen xung quanh quan tài.

Ngay khi màn sương đen bị xua tan, ngón tay Vệ Ách buông xuống bắt lấy gói vải dầu mang ra từ phủ chưởng trại Mộc Sùng Mạt.

Cậu còn chưa kịp cầm lấy đồ vật trong bao, trong màn sương đen, xích máu không kiềm chế được Chủ Thần như dự đoán mà rơi thẳng xuống mặt quan tài.
Những ngón tay lạnh lẽo xuyên qua màn sương đen, nắm lấy tay Vệ Ách, kéo cánh tay cậu lên.
Vải dầu trong tay bị lấy đi, ánh sáng đỏ của điện thờ soi sáng mái tóc dài đen nhánh của Chủ Thần và khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo.
"Chắc mày không tưởng rằng, tao cứu mày không công chứ?"
Vừa dứt lời, xích máu rơi trên quan tài "leng keng" tự động kéo lên, đôi mắt Vệ Ách hơi nheo lại —— đó không phải là xích máu cậu không chế mà là Chủ Thần.

Trong đôi mắt hơi nheo lại của Vệ Ách, từng xích máu điên cuồng tuôn ra từ trong tay áo và dưới thân rồi bay lên trên.

Chữ máu đỏ sẫm theo sợi xích hướng lên trên, nhanh chóng ăn mòn, bóp méo mật chú trên phong ấn.
Chủ Thần không chỉ vượt qua hạn chế của giam giữ, còn giành quyền kiểm soát việc giam giữ.
Mà hệ thống Quỷ Thoại vào lúc này như đã hoàn toàn chết máy, không có bất cứ phản ứng nào.
...!Chắc chắn có chỗ nào đó xảy ra vấn đề.
Hệ thống Quỷ Thoại là thứ vô dụng, nhưng không có vô dụng đến mức này.
Ý nghĩ vừa mới lướt qua trong đầu, độ cong sắc bén bên khóe môi của Chủ Thần lại càng sâu, ngón tay hắn vừa cử động, cổ tay của thanh niên đã bị xích máu kéo lên.

Một tay đặt lên bề mặt quan tài, Chủ Thần lấy hình tượng quỷ vật xuất hiện cúi người xuống hệt như rất thân mật, ngón tay trắng lạnh trượt từ giữa xương quai xanh của Vệ Ách xuống tận phía dưới.
Động tác của hắn mập mờ, giống như đang khống chế người tình của mình, đáng tiếc đầu ngón tay của hắn lại lạnh lẽo tràn ngập h@m muốn giết người.

Trại phục batik Điền Miêu rách nát, bàn tay rộng của quỷ vật đặt ở vòng eo thon gầy của thanh niên.
Khống chế cơ bắp ấm áp trong tay, Chủ Thần thưởng thức thanh niên lạnh lùng rơi vào trong khống chế của mình, khóe môi hơi nhếch lên: "Yên tâm, tao sẽ cho mày chết rõ ràng một chút."
Cùng với lời của hắn, bảng điều khiển của Vệ Ách đột nhiên hiện lên, máu đỏ sẫm rơi trên bảng điều khiển, một thông tin bị xóa thình lình hiện lên.

Tầm mắt Vệ Ách chợt dừng lại ——
"Máu cống phẩm" Vệ Ách.
Đối tượng cung phụng: Thần Lang Quan
...!Máu cống phẩm, đối tượng cung phụng, Thần Lang Quan.

Từng từ như sấm sét nổ tung trong tầm mắt.

Khi vượt ải phó bản "hương hỏa Mân Nam", để khiến Chủ Thần bại lộ thân phận, cậu đã mở ra cung phụng với boss cuối Tử Mẫu Liên Thần Quỷ.

Không phải quan hệ cung phụng không thành lập mà là bị Chủ Thần cướp đi.

Mà thông tin này lại bị Chủ Thần ép xóa bỏ.
"Biết mày sẽ ghi nhớ tất cả thông tin trên bảng điều khiển, còn chưa xuất hiện đã bị xóa, làm sao mày nhớ được?" Một giọng nói đầy hứng thú vang lên bên tai, giọng nói của Chủ Thần có thể xem như rất vui, nhưng cái lạnh theo ngón tay di chuyển của hắn lại thấm vào tận xương tủy, ác ý dính chặt lan dọc sống lưng.
Họ dây dưa lâu như vậy, Vệ Ách đã nhiều lần ép Chủ Thần ra tay.

Chủ Thần chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa của hắn, nghiền nát cậu từng chút một, để cậu chết một cách đau đớn nhất —— sao sâu kiến có thể khống chế thần linh, dù tùy theo hoàn cảnh mà làm nhưng vẫn là một sự sỉ nhục với chúa tể trên cao.
Sát khí thấu xương bao phủ trên người Vệ Ách.
Ngón tay Chủ Thần khẽ di chuyển, xích đỏ rỉ sét kéo lên Vệ Ách hệt như một con rối mà mình vừa ý, kéo cống phẩm đẹp đẽ lại gần.

Ngón tay lạnh lẽo hưởng thụ hơi ấm trơn láng dưới lòng bàn tay, con ngươi màu bạc lóe ra ánh sáng lạnh lẽo không phải người —— hệ thống có thể thu nhận quỷ thần, nhưng không cách nào ngăn quỷ thần nuốt chửng cống phẩm của hắn.
Đây là quy tắc của chính Quỷ Thoại.
Tay chân mất kiểm soát, bị khống chế dưới ngón tay uy hiếp trí mạng, suy nghĩ của Vệ Ách bình tĩnh khác thường.
Không đúng, nếu Chủ Thần có thể lợi dụng quan hệ cung phụng ngay từ đầu để cắn nuốt cậu, vậy thì hắn không có khả năng đợi đến bây giờ.
Từ khi bước vào phó bản tới nay, Chủ Thần rất nhiều lần tùy ý nhắc tới cung phụng.
Cung phụng...
Cung phụng.
Vệ Ách bỗng ngước mắt lên —— ba nén hương đó.

Bọn Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch thắp ba nén hương, nhưng chính là Chủ Thần thay thế "mười ba tân nương" ra tay.

Hắn vượt qua mười ba tân nương và đáp lại để hoàn thành nghi thức "kính hương, xin mời"!
Ngay khi cậu tỉnh ngộ, sợi tóc đen nhánh của Chủ Thần rủ xuống mặt cậu.
"Nếu mày đồng ý cung phụng dễ dàng, thì mày cũng không cần phải khổ như vậy." Hắn dán vào bên tai Vệ Ách dường như rất tiếc hận, xương tay tái nhợt lạnh lẽo thọc vào vùng bụng đầy máu ấm nóng của thanh niên, đóng đinh cậu vào mặt quan tài: "Yên tâm, trước khi hưởng dụng kết thúc, mày sẽ không chết đâu.".


Bình luận

Truyện đang đọc