BỨC TRANH ẤY EM VẼ VÌ ANH

Một giây kia, ba người đều trầm mặt.

Ngay sau đó Lưu Tử Đồng tiến lên phía trước một bước, Trần Châu lùi lại sau một bước, tay anh ta rũ xuống bên người, Lưu Tử Đồng nhìn thấy Lâm Đế, nước mắt chảy ra ngày càng nhiều, cô gọi: “Lâm Lâm.”

Sắt mặt lạnh lùng của Lâm Đế hơi giãn ra, anh đi qua duỗi tay kéo cô vào trong ngực ôm chặt lấy, thấp giọng nói: “Anh ở đây.”

Lưu Tử Đồng nép sát vào lòng ngực anh, quang minh chính đại khóc lóc.

Trần Châu đứng tại chỗ dời tầm mắt, tay áo bởi vì rồi ôm Lưu Tử Đồng nên hơi cuốn lên, trên tay có mấy dấu vết bị nhéo… Lưu Kiến Bang đứng ở đằng sau nhìn thấy toàn bộ quá trình, ông tắt thuốc bước lại, nói với Trần Châu: “Đến phòng khách uống nước không? Đã trễ thế này, cũng vất vả cho các cậu.”

Trần Châu gật đầu: “Cảm ơn chú.”

Sau đó anh ta theo chân Lưu Kiến Bang đến phòng khách, trong nhà lúc này rất áp lực, tất cả mọi người đều trầm mặc, cũng đặc biệt tàn nhẫn, giống như đang chờ đợi điều gì đến dày vò.

Đám nhóc cứ đi ra đi vào, cô giúp việc chuẩn bị đồ ăn cho mọi người.

Mùng hai hôm nay sợ là không thể ngủ ngon, Lưu Tử Đồng ở trong lòng ngực Lâm Đế khóc một hồi lâu khiến cho cổ áo anh đều ướt đẫm, Lâm Đế xoay người, ngồi ở bậc thang, ôm cô, lấy áo khoác đắp lên người cô, sắc trời tối đen, đèn đường đã sáng lên, từ phía xa nhìn lại giống như một bầu không gian đang che chở cho một chiếc đèn lớn, ánh sáng khắp nơi.

Lưu Tử Đồng bình tĩnh lại, cô nắm tay Lâm Đế, Lâm Đế cúi đầu nhìn cô, cô nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi xem bà ngoại đi.”

“Ừa.” anh gật đầu, lấy áo khoác trên vai cô ra, nắm tay cô, Lưu Tử Đồng nói: “Em muốn chính thức giới thiệu anh với bà.”

Chỉ mong tới kịp.

Lâm Đế: “Được.”

Hai người đi xuyên qua phòng khách đi vào trong, vừa lúc gặp phải Chu Tố Mẫn đang gạt nước mắt, Chu Tố Mẫn thấy Lâm Đế ở đây thì gật đầu chào hỏi.

Lâm Đế nói: “Chào dì ạ.”

“Vào đi thôi.” Chu Tố Mẫn ừ một tiếng, chỉ cảnh cửa, Lưu Tử Đồng đi vào, bà ngoại vẫn còn đang ho khan, mu bàn tay cắm kim, có chút máu, bác sĩ đang nhìn tình hình của bà, bà vừa thấy Lưu Tử Đồng vào thì đôi mắt vẫn luôn nhìn cô, Lưu Tử Đồng nắm tay Lâm Đế đi qua, khom lưng, thấp giọng nói: “Bà ngoại, con dẫn bạn trai đến cho bà nhìn nè.”

“Được… Khụ tốt tốt…” Bà ngoại duỗi tay, bàn tay với khớp xương rõ ràng của Lâm Đế nắm lại, nhẹ giọng nói: “Bà ngoại.”

“Được…được.. Khụ khụ…” Bà ngoại vẫn còn khụ ho: “Đồng Đồng của chúng ta.. nó… khụ, cậu phải đối xử tốt với nó.”

“Chắc chắn ạ, bà ngoại, bà phải khỏe lên, hôn lễ của con và Đồng Đồng còn phải nhờ bà hỗ trợ nữa ạ.” Lâm Đế cười nói, ánh mắt bà ngoại sáng lên: “Các con muốn kết hôn?…”

“Đúng vậy ạ.” Lâm Đế gật đầu.

“Được được….” bà lại bắt đầu ho, Lâm Đế đưa tay ra vuốt sau lưng bà, mu bàn tay của bà lại nhỏ máu, bác sĩ nhanh chóng đến chỉnh lại kim truyền.

Lưu Tử Đồng dựa vào cánh tay của Lâm Đế, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lại rơi xuống, sắc mặt bà ngoại lại kém đi, ngày càng rõ ràng, môi đã chuyển sang màu xám trắng, cả bên trong và ngoài phòng đều cảm thấy áp lực, Lâm Đế ôm lấy bả vai cô, không nói gì, bàn tay khác của anh vẫn còn vuốt lưng bà….

Loại chờ đợi này.

Đặc biệt dày vò.

Trên trán của bác sĩ đều là mồ hôi.

Rạng sáng khoảng ba giờ, bà ngoại ho ra được đờm trong cổ họng, trên đó vẫn còn dính theo tơ máu, sau đó bà mệt mỏi nằm xuống, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Bác sĩ lại thay một bình nước truyền khác, ngoài ra còn cố gắng đút thuốc vào miệng bà.

Giọt nước trên bình truyền nhỏ xuống từ từ…..đây cũng là tiếng vang lớn nhất trong phòng, sắc trời đã dần sáng, bác sĩ ngồi dậy đi đến kiểm tra thân thể bà….

Tất cả mọi người đều nhìn ông.

Bác sĩ đặt tay bà xuống, ngẩng đầu nói, nói: “Cố gắng chịu đựng là được.”

Lưu Tử Đồng đột nhiên ôm chặt cổ áo Lâm Đế, ở trong lòng anh khóc lớn, Lâm Đế ôm cô đi ra ngoài, dựa vào tường, siết chặt lấy cô.

Chu Tố Mẫn ngã ngồi ở ghế dựa, bà lau nước mắt, nói: “Đúng, chịu đựng qua sẽ tốt thôi.”

Khi người trong nhà phát hiện ra tình trạng của bà ngoại thì lúc đó bà đã sốt đến 39 độ, thân thể cứ trong trạng thái không thoải mái, kết hợp với mấy năm nay thường hay ra vào bệnh viện, việc đó dễ dàng tra tấn một người, bà ngoại cũng đã suy nghĩ rất thoáng nhưng vẫn không thể chịu được những tra tấn như thế nữa, bà sợ chính mình sẽ bị xuất huyết não, sợ bị trúng gió, sợ bị lẫn….

Mỗi một lần sốt cao, đều là đòi mạng.

Người trong nhà như sống lại một lần nữa, sắc mặt cũng tốt lên, dì giúp việc nhanh chóng chạy đi làm bữa sáng, mấy đứa bé vẫn còn đang ngáp ngủ, tiến tới trước mặt Lâm Đế, cười hì hì nhìn anh.

Lâm Đế duỗi tay, xoa đầu bọn nhóc.

Các cô bé lập tức hét lên, chạy khoe trong nhà: “Lâm Đế! A a a a, Lâm nam thần a!!! A a a…..”

Lưu Kiến Bang tóm lấy cổ áo của một đứa, nói: “Im lặng!”

Lưu Tử Đồng dựa và ngực Lâm Đế nở nụ cười, cô nắm cổ áo anh, nói: “Em cảm thấy là do anh đã cứu bà ngoại.”

Lâm Đế nhìn cô: “Vì sao chứ?”

“Lời anh vừa nói đó, nó làm cho bà muốn tiếp tục sống.”

Lâm Đế: “Nếu em đồng ý, chúng ta có thể kết hôn bất cứ lúc nào cũng được.”

Lưu Tử Đồng hốc mắt lại đỏ lên, cô nói: “Ý em không phải như vậy.”

“Anh và bà ngoại nói chính là ý tứ này.” Lâm Đế nói.

Đầu bên kia Chu Tố Mẫn gọi bọn họ: “Lại đây ăn sáng.”

Lưu Tử Đồng nắm tay anh: “Đi ăn sáng trước nhé.”

Trần Châu sau khi biết được chỉ cần bà ngoại chịu đựng được là tốt thì đã cáo từ, anh ta chỉ chào hỏi Lưu Kiến Bang, ông cũng hiểu được còn đưa anh ra cửa.

Chu Tố Mẫn còn có hai người chị, một anh trai, mỗi nhà còn sinh ra hai đứa con, lớn nhỏ đều có, khi ăn cơm tất cả ngồi vây quanh lại với nhau, mấy đứa bé ngồi trên bàn cầm chén, vẫn không khỏi nhìn chằm chằm Lâm Đế, Lưu Tử Đồng gõ chén của hai em gái “Ăn cơm, nhìn cái gì mà nhìn.”

“Nhìn anh rể ạ!” Các cô nhóc trăm miệng một lời.

Lưu Tử Đồng cười rộ lên: “Không cho xem.”

“Vẫn cứ xem đây!” Các cô nhóc một chút cũng không e lệ, tiếng hét hưng phấn mới nãy đều có thể vang lên đến nóc nhà, hai người chị của Chu Tố Mẫn nhận ra đây là con cháu nhà Lâm gia, trong lòng khá kinh ngạc.

Chị cả nghiêng đầu nói với Chu Tố Mẫn: “Con rể của em hả?”

Chu Tố Mẫn gắp đồ ăn, ừ nhỏ một tiếng.

Đôi mắt của chị cả hiện lên vẻ đố kỵ: “Là Lâm gia ở Kim Thành sao?”

“Ừm.”

Chị cả đáp: “Mệnh của Tử Đồng thật tốt. Em…..lúc trước không phải các em vẫn muốn hợp tác với Lâm gia sao? Lúc này…chuyện hợp tác chắc là đã hạ bút thành văn rồi phải không?”

Chu Tố Mẫn nói: “Tụi em đã hợp tác rồi.”

Chị cả: “À, có một đứa con rể hộ tống như vậy…Nhưng mà…Cậu ấy không định tham gia vào thương nghiệp sao? Về sau vẫn tiếp tục theo đuổi diễn xuất?”

“Không rõ ràng lắm.” Chu Tố Mẫn không muốn nhiều lời.

Chị cả: “…. Thật hâm mộ em nha, lúc trước tụi chị còn lo lắng cho Đồng Đồng nữa đấy.”

Chị hai cũng đáp: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Lưu gia mấy năm nay phát triển càng thuận lợi.

Hiện tại lại có thêm một người con rể như vậy nữa, quả thật là dệt hoa trên gấm, lúc trước giữa ba chị em, hai người chị lập gia đình còn có cảm giác hơn người, lúc này đều đánh tan thành mây khói.

Ngược lại bây giờ ai cũng muốn được người em Chu Tố Mẫn này nâng đỡ.

Ăn sáng xong bà ngoại vẫn còn ngủ, nhưng tình trạng của bà đã ổn định hơi, tâm tình của mọi người cũng được thả lỏng, ai nấy đều mệt mỏi, trừ mấy đứa nhóc còn có tinh thần thì những người lớn đều không có, có vài người chia nhau lên phòng nghỉ ngơi, còn có mấy người trẻ hơn thì nghỉ ngay tại sô pha phòng khách, Lưu Tử Đồng không muốn xa bà ngoại nên tiến lên căn phòng trên lầu.

Lâm Đế cũng một đêm không ngủ, Lưu Kiến Bang kêu người dọn dẹp một gian phòng trên lầu sắp xếp cho Lâm Đế, hai người đi lên lầu nghỉ ngơi, Lưu Tử Đồng vào phòng, tắm rửa một cái.

Nơi này là nhà của cậu cả nên cô không có đồ ngủ, cô đành mặc lại quần áo ngày hôm qua, tắm xong thì đi ra ngồi ở mép giường lau tóc, ngáp một cái.

Cô lấy điện thoại gửi cho Lâm Đế tin nhắn giọng nói.

【 Lưu Tử Đồng: “Anh ngủ chưa?” 】

【 Lâm: “Chưa.” 】

Lưu Tử Đồng tắt điện thoại, mang dép lê đi mở cửa phòng, sau đó chạy qua phòng đối diện gõ cửa.

Cửa mở, Lâm Đế cũng đang lau tóc nhìn cô, Lưu Tử Đồng cười, dựa vào người anh: “Ngủ thôi ạ.”

Lâm Đế một tay ôm lấy cô eo, lấy chân đóng cửa, nhấc mông cô lên, nhàn nhạt nói: “Như vậy được sao?”

“Là cái gì ạ?”

Lâm Đế hơi dời tầm mắt, nói: “Ngủ với anh đó.”

“Chẳng lẽ anh ngủ mà em không phụ trách sao?” Lưu Tử Đồng niết lỗ tai anh, cố ý hỏi, Lâm Đế: “Không có… Anh phụ trách.”

Hai người đi vào mép giường, Lưu Tử Đồng ôm lấy cổ anh, hai người đồng thời ngã xuống, Lâm Đế thuận tay ném khăn lông, chống tay trên đỉnh đầu cô nhìn xuống.

Đôi mắt anh đen như mực, người khác nhìn vào đều sẽ bị hút lại, Lưu Tử Đồng nhìn chằm chằm… Khuỷu tay chống giường, đẩy thân mình lên trên, Lâm Đế vẫn không nói gì mà nhìn cô di chuyển.

Một giây sau, tay ôm lấy eo cô, đem cô kéo về dưới thân.

Lưu Tử Đồng che mặt cười nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì đẹp đâu.”

“Chính là đẹp.” Anh nói.

Lưu Tử Đồng: “Lời âu yếm này của anh đúng là bút hạ thành văn nha”

“Là lời nói thật.”

Lưu Tử Đồng: “Nhìn nữa xem, nhìn nữa em đem anh ăn luôn đó.”

“Vậy tới ăn đi.” Anh khom lưng, lấp kín môi cô, quấn lấy lưỡi cô triền miên, cứ từng chút từng chút mà cuốn.

Lưu Tử Đồng nhắm mắt lại, tay bị anh ngăn chặn, sau đó anh cầm tay cô, mười ngón đan xem, chân cô cuốn lấy eo anh, Lâm Đế lại đem chân cô tách xuống, anh cắn môi cô một cái thật mạnh, nói: “An phận một chút.”

Môi Lưu Tử Đồng lúc này đã đỏ lên, cô cười: “Siêu an phận được không…”

“…..” Lâm Đế hôn má cô: “Được.”

Ở nhà cô, không thể làm bậy.

Hai người đắp chăn nói chuyện thuần túy, Lưu Tử Đồng cứ một câu lại một câu, sau đó bắt đầu ngáp, Lâm Đế kéo vai cô nhích lại đắp chăn lên, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”

Cô chôn mặt ở cổ anh, hô hấp nhẹ nhàng, anh nhìn cô, sông cạn đá mòn.

【 Triệu Lí: Thông cáo hôm nay….】

【 Lâm: Đổi thành Lâm Trứ đi. 】

【 Triệu Lí:!? Cậu đang nói gì vậy? Sao tôi lại không hiểu gì hết! 】

【 Lâm: Tôi không thể đi, Lâm Trứ vừa lúc đang ở Kim Thành, anh kêu anh ta đi đi….】

【 Triệu Lí:…. Cậu xem anh cậu là gì vậy chứ? 】

【 Triệu Lí: Cậu có chắc anh ta đồng ý không? Anh ta là đại thần đó!! 】

【 Lâm: Anh liên hệ anh ta đi. 】

Trong văn phòng, Triệu Lí run rẩy

Anh ta nhấp vào tài khoản có hình đại diện là mặt của Lâm Trứ lên, nhìn lâu lâu thật lâu…mới mẹ nó lấy hết can đảm, soạn tin nhắn

【 Triệu Lí:….…….. Anh trai ơi, có thể giúp…giúp chúng tôi làm một bài thông cáo không? 】

Sau khi gửi đi, Triệu Lí nhìn điện thoại chằm chằm, vò đầu bức tóc.

Một lát sau có tiếng báo của điện thoại.

Anh ta mở điện thoại lên thì thấy.

【 Lâm Trứ:… Có thể. 】

【 Triệu Lí: Anh thật là một người tốt nha!!!! 】

Bình luận

Truyện đang đọc