BỨC TRANH ẤY EM VẼ VÌ ANH

Trong nháy mắt hô hấp của Lưu Tử Đồng như ngừng lại, nhân viên y tế nâng cán lên xe, nói: “Lưu tiểu thư, hai người hãy xuống xe trước đi, vẫn còn ba người sắp được đưa lên đây, hai người hãy đi theo xe của Triệu đội xuống núi nhé.”

Hộ sĩ cầm bình dưỡng khí, tay giơ cao nước truyền đi theo sau, Lưu Tử Đồng nhìn chằm chằm Trần Châu trên cán thương, môi anh ta khô nứt, trên mặt tất cả đều là bùn, lông mi run rẩy. Thấy Lưu Tử Đồng vẫn còn đang nhìn, Lâm Đế đưa tay ra đỡ cô xuống, hai người đứng ở mép cửa hỏi lại người hộ sĩ kia: “Xin hỏi, bây giờ anh ấy sao rồi ạ?”

“Người bệnh bởi vì thiếu Oxy nên đang có trạng thái sốc nhẹ, chúng tôi đang làm qua sơ cứu rồi…”

“Vậy là vẫn còn sống đúng không?” Lưu Tử Đồng nhìn chằm chằm vào đôi mắt Trần Châu, hộ sĩ nhìn bác sĩ, bác sĩ chủ trì gật đầu, cả người Lưu Tử Đồng nhẹ nhõm, chân mềm đi thiếu chút nữa đã ngã xuống, cô quay người ôm chặt lấy Lâm Đế, Lâm Đế cũng ôm lại cô, anh vuốt ve tóc cô: “Không có việc gì rồi.”

“Dạ.”

Hai người rời ra sau đứng ở rìa núi, nhìn hộ sĩ đi tới đi lui nâng cáng cứu thương, đến khi hai người đội viên cuối cùng của đội cứu hộ xuất hiện, Lưu Tử Đồng thấy sắc mặt họ rất trầm trọng nên nhanh chóng nhìn thoáng qua, chỉ như thế thôi thân mình cô cứng đờ, ở đó có hai người phụ nữ, bọn họ đều là nhân viên đoàn đội, hơn nữa có một người còn bị đá xuyên qua mặt…toàn bộ đều là máu tươi.

Một bàn tay Lâm Đế che lại đôi mắt Lưu Tử Đồng, anh nói: “Đừng nhìn.”

Lưu Tử Đồng cắn răng: “Chỉ là sư huynh có vận khí tốt mà thôi.”

Lâm Đế không đáp lời.

Hai chiếc xe bị chôn ở trên núi đều được đào ra, có tổng cộng tám người, sáu người bị thiếu oxy dẫn đến khó thở, hôn mê nhưng may mắn vẫn sống sót, chỉ có hai người phụ nữ lúc nãy ngồi ở ghế sau do lúc quá bí bách đã hé mở cửa sổ xe, ngay lúc đó một cục đá theo chấn động tràn vào, đó chính là lần sạt lở thứ hai.

Vì ngồi gần cửa xe nên trực tiếp bị đá đè vào ngực, người còn lại bởi vì bị đè nặng trong thời gian dài mà cả hai đều tử vong.

Còn những người ngồi phía trước do bị kẹt chân lúc xe bị chôn vùi mà đành trơ mắt bất lực nhìn hai người chết trước mặt mình….

Tình huống của xe Trần Châu tốt hơn một chút, may mắn cũng nhiều hơn một chút, trong xe vẫn tích trữ nước và đồ ăn nên bọn họ vẫn có thể cầm cự, nhưng trạng thái thiếu oxy lại trầm trọng hơn, bởi vì sau khi bị chôn vùi cửa sổ xe đã xảy ra trục trặc nên cả bốn người đành dựa vào hai chai oxy tích trữ truyền tay nhau và một lỗ thông khí nhỏ xíu ở kính chắn gió bị vỡ.

Hai chiếc xe cứu thương xuống núi trước, Lưu Tử Đồng và Lâm Đế lên chiếc xe quân dụng của Triệu đội, trên xe còn có ba đội viên khác, mùi vị trong xe đều là đất cát, Triệu đội hút thuốc, nắm tóc, vẻ mặt bực bội.

Tám người đều được cứu ra.

Bây giờ…..không đúng, vẫn có hai người gánh chịu hậu quả của trận sạt lở thứ hai, nếu từ khi xảy ra lần sạt lở đầu tiên mà cứu kịp người ra thì bây giờ tất cả mọi người đều vui mừng mới phải.

Trong xe im lặng đến đáng sợ.

Những người ở đây đều không phải là người bình thường, bọn họ đều là vì phục vụ cho chuyến đi khám bệnh từ thiện nên mới có mặt ở đây, có thể nói ai cũng mang trên mình công lao và vinh dự, nhân dân cả nước đều đang chú ý đến vụ việc này, cả những cán bộ đứng đầu cũng chú ý. Thậm chí vì trận bão này mà hai chiếc xe đó mới lên đỉnh núi, chỉ ở điểm này thôi bọn họ cũng đã vác trên mình trách nhiệm rất lớn rồi.

Khác với sự bực bội của Triệu đội vì sắp tới anh ta phải đối mặt với sự trách cứ, hơn nữa lại là những lời nói của người nhà người bị thương, Lưu Tử Đồng nằm im trong lòng ngực Lâm Đế.

Tâm tình so với lúc nãy đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lúc này ai cũng đều sẽ ích kỷ, nếu tình huống sẽ phải có một người xảy ra chuyện, không một ai mong muốn đó là người nhà của mình.

Mà ở trong hoàn cảnh này, mặc kệ Lưu Tử Đồng là thiên kim nhà giàu hay họa sĩ nổi tiếng, hay Lâm Đế luôn xuất hiện trước màn ảnh, được hàng vạn fans bảo vệ trong tay cũng vậy.

Đối mặt sinh mệnh, bọn họ cũng chỉ là người thường, rất đỗi bình thường, đối với tính mạng thậm chí có thể sinh ra một cảm giác, đó là kính sợ.

Hai mươi tám năm ra đời Lưu Tử Đồng chưa bao giờ chứng kiến những kiến thức thực tế về tai họa thiên tai, mà lúc này đây, cô lại càng sợ hãi.

Sau khi tới chân núi, cô một đêm thức trắng bây giờ đã ngủ vùi trong lòng ngực Lâm Đế, Lâm Đế vuốt gương mặt có phần nóng lên của cô, cảm thấy rất đau lòng, ôm cô xuống xe đi thẳng lên lầu.

Nhận được tin tức, Đường Ý trực tiếp dẫn theo thư ký của mình đi bệnh viện xem tình hình Trần Châu.

Trước khi đi, một bác sĩ trong số đó đã để lại một viên thuốc cho Lâm Đế, thuốc hạ sốt.

Lâm Đế dùng miệng để đút thuốc cho Lưu Tử Đồng, cưỡng ép cô nuốt xuống, sau đó mới ôm cô lên giường nghỉ ngơi, mới vừa nằm xuống, điện thoại của Lưu Tử Đồng liền vang lên.

Anh nhận điện.

Gọi đến là Chu Tố Mẫn, bà nhẹ giọng hỏi: “Đồng Đồng, Trần Châu….”

“Chào dì ạ. Cô ấy đã ngủ rồi, Trần Châu không sao, đã đưa anh ta đến bệnh viện rồi ạ.” Ngữ khí Lâm Đế vẫn một mực thanh tĩnh, Chu Tố Mẫn nghe được giọng của Lâm Đế thì trầm mặc hai giây, sau đó bà thấp giọng hỏi: “Cậu đưa Đồng Đồng đi sao?”

Lâm Đế nói: “Dạ đúng.”

Ở bên kia Chu Tố Mẫn không nói gì, một lúc sau bà thấp giọng: “Lâm Đế, dì phải nói với cậu một tiếng xin lỗi rồi. Lời này dì vẫn luôn muốn nói nhưng bởi vì ngại chuyện mặt mũi nên vẫn chưa mở lời, hiện tại bây giờ, dì chân thành xin lỗi cậu. Lúc trước dì mang thành kiến đối với cậu nên đối xử với cậu cũng không được tốt lắm, còn lén cản trở cậu và Tử Đồng bên nhau, con người của dì thật sự rất sĩ diện nhưng cũng không muốn làm sự việc quá tuyệt tình nên vẫn luôn tạo áp lực cho Đồng Đồng….”

“Tính ra, người nên chân chính được xin lỗi chính là cậu.”

“Không sao ạ.” Lâm Đế trầm mặc hai giây, đáp lại.

Bên kia hốc mắt của Chu Tố Mẫn đã đỏ lên, vội vàng nói: “Cảm ơn cậu đã quan tâm chiếu cố nó, phiền cho cậu rồi.”

Sau đó bà cúp điện thoại, Lâm Đế đặt điện thoại xuống, tiến vào ổ chăn ôm cô, hôn lên cái trán đang đổ mồi hôi của cô, thấp giọng nói: “Anh nghĩ, có phải chúng ta nên kết hôn rồi không?”

Tiếng phát ra rất nhỏ, chỉ quẩy quanh bên ổ chăn, cô cũng không nghe thấy được, nhưng anh không để bụng.

……

Một giấc này của Lưu Tử Đồng ngủ từ sáng cho đến năm giờ chiều, sau khi uống thuốc, cả người đều toát ra mồ hôi, cô ngồi dậy trong trạng thái cơ thể còn dinh dính, Lâm Đế đang đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dáng người cao lớn, đẹp trai tuấn tú, bên ngoài trời lại mưa, giống như Lưu Tử Đồng ngủ chưa được bao lâu.

Cơn bão lại tới một lần nữa, lần này thậm chí còn thổi ngã một người đi xe ba bánh, cả người vã xe lăn trên đất hai vòng, một thân ướt đẫm, người nọ nhanh chóng đứng dậy đẩy lại xe, cố gắng đi tìm nơi trú.

Lúc này vẫn chưa hết mưa, giống như ngày hôm qua vậy.

Lưu Tử Đồng quấn chăn đi đến phía đằng sau và ôm lấy anh, cô nhẹ nhàng gọi: “Ông xã.”

Lâm Đế cúi đầu, đưa mắt nhìn cánh tay trên eo mình, khóe môi anh cong lên, giữ nguyên trạng thái đưa lưng về phía cô, hỏi: “Hạ sốt chưa?”

“Hạ rồi, anh sờ thử xem?” Lưu Tử Đồng đưa tay đặt lên trán của mình, cằm dựa vào lưng anh, Lâm Đế xoay người cúi đầu nhìn cô, anh đưa tay khẽ chạm.

Cô đã hết sốt, anh bế bổng cô lên, lấp kín môi cô, trong miệng cô vẫn còn vị thuốc, hơi đắng.

Hai người hôn môi không dứt, thậm chí không có một khe hở nào, nụ hôn kết thúc, anh còn kéo ra một sợi chỉ bạc, gợi cảm liếm khóe môi, nói: “Trần Châu đã tỉnh, mới lúc nãy thôi, muốn đi thăm anh ta không?”

“Muốn!” Lưu Tử Đồng gật đầu, nói xong, cô xoay người định đi thu dọn đồ đạc, đến cuối giường thì đã thấy hai túi hành lý đã được sắp xếp đầy đủ, túi xách của cô cũng được đặt gọn gàng lên hành lý.

Lưu Tử Đồng ngẩn người, cười rộ lên, người đàn ông này…thật tốt.

Hai người dọn xong đồ đạc rồi đi xuống lầu, bên ngoài Triệu đội đã để lại một chiếc xe để chờ bọn họ, bão tới tàn phá nơi nơi, đường lên núi gió càng mạnh hơn, phóng viên truyền thông đều đã rút hết, chỉ còn lại một cái nhà khách vắng vẻ, hai người được tài xế giúp đỡ, lên xe.

Đi đến bệnh viện ở thành phố kế bên.

Mưa sa gió giật, trong xe mở máy lạnh nên Lưu Tử Đồng có chút lạnh, Lâm Đế ôm cô sát vào lòng ngực, lấy áo khoác và khăn quàng bao kín lấy cô, tài xế là người thuộc đội cảnh sát nhân dân, từ trong kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, anh ta cười nói: “Vị tiên sinh này, từ lúc mới gặp đến giờ vẫn luôn mang khẩu trang, anh đây là bị bệnh sao?”

Lưu Tử Đồng ngẩng mặt đưa mắt nhìn Lâm Đế đang đeo khẩu trang, cô cười cười: “Đúng rồi, anh ấy bị cảm.”

“Phải không? Bệnh cảm trong thôn ở đây tuy rằng không quá nghiêm trọng nhưng vẫn cần phải chú ý. Một lát nữa đến bệnh viện vẫn nên để tiên sinh của cô đi kiểm tra một lần.” Anh cảnh sát nhiệt tình đề nghị.

Lưu Tử Đồng cười nói: “Được ạ, cảm ơn anh cảnh sát.”

“Không cần khách khí, nhưng tôi thấy tiên sinh của cô chắc phải là người rất đẹp, gương mặt này thật sự rất tuấn tú.” Anh ta dùng đầu ngón tay chỉ vào bản thân mình, có chút buồn bã nói: “Tôi cũng không thể lớn lên mà đẹp được như tiên sinh của cô….”

Lưu Tử Đồng bị anh cảnh sát chọc cười, cô dựa vào lòng ngực Lâm Đế, nói: “Tiên sinh của tôi là đi phẫu thuật….”

Lâm Đế đột nhiên cúi đầu nhìn cô.

Anh cảnh sát kia nghe vậy thì ngộ ra: “Thì ra là thế…Cũng đúng, người ta bây giờ đều rất chuộng cái này. Vị phu nhân này, tôi cảm thấy cô lớn lên cũng rất đẹp, chắc cô sẽ không đi……?”

“Tôi…”

“Cô ấy không có.” Lâm Đế cướp lời Lưu Tử Đồng, đáp lại anh cảnh sát.

“Đúng đúng, vậy thì chính là trời sinh ra đã đẹp rồi.”

Lâm Đế: “Ừm, trời sinh ra đã đẹp, đẹp đến động lòng tôi.”

Đột nhiên nghe được lời thú nhận, anh cảnh sát suýt chút nữa đã lạc tay lái, anh ta cười cười, quẹt mũi một cái.

Lưu Tử Đồng vươn cổ lên chạm mặt đến khẩu trang của anh, thấp giọng nói: “Anh cũng rất đẹp trai.”

“Anh biết.” Anh đáp.

“Chậc chậc.”

Cứ như vậy vừa đi vừa nói chuyện, một tiếng sau đã tới bệnh viện nhân dân của thành phố Thiên Tâm, sau khi chào tạm biệt anh cảnh sát, Lưu Tử Đồng và Lâm Đế vào bệnh viện, lúc này vẫn có một vào phóng viên tiến đến phỏng vấn Lưu Tử Đồng đều bị cô từ chối, cô không có tâm trạng tiếp nhận phỏng vấn lúc này.

Bệnh viện ở đây đương nhiên không thể so với thành phố S nhưng vẫn hơn bệnh viện ở thành phố Thiên Lâm. Ở phòng bệnh lầu ba, Đường Ý ngồi ở mép giường đang nói chuyện với Trần Châu.

Hai người bọn họ đi vào vừa lúc Trần Châu nhìn qua.

Ánh mắt giao nhau, bước chân Lưu Tử Đồng hơi dừng lại, Lâm Đế cũng hơi trầm mặc.

Khoảng một lúc sau, Trần Châu cười rộ lên, anh ta vẫy tay với Lưu Tử Đồng, mũi Lưu Tử Đồng hơi chua xót, đi về phía anh ta, đứng ở ngay mép giường, lời nói ấp ủ đã lâu mới run run thốt lên: “Sư huynh.”

Trần Châu nhìn cô, cười cười: “Làm em lo lắng rồi.”

“Em lo lắng gần chết.” Hốc mắt Lưu Tử Đồng thật hồng, Trần Châu đưa khăn giấy cho qua cô, nói: “Đừng khóc…khóc nữa anh cũng khó chịu.”

Lâm Đế duỗi tay đặt lên bả vai của Lưu Tử Đồng, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, Lưu Tử Đồng dựa hẳn vào lòng ngực anh.

Trần Châu nhìn thoáng qua cánh tay đang ở trên vai cô, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc