BƯỚC TỚI BÊN EM


Hơn nữa, bạn học lâu ngày không gặp họ sẽ hỏi đủ thứ chuyện.

Cô tốt nghiệp xong liền trở về quê, sau 3 năm liền trở lại.

Cho dù có lý do chính đáng cũng sẽ có người suy diễn lung tung.
Hơn nữa, trước mắt cô thật sự không muốn thảo luận chuyện này với người khác.

Cho nên có thể tránh được tới lúc nào thì tránh.
Sau này, nếu thật sự không may gặp phải thì coi như cô xui xẻo đi.
Đó là lựa chọn giữa chủ động và bị động.

Trong tình huống này, dĩ nhiên Lâm Hi chọn bị động, đà điểu thì đà điểu có sao đâu.
Cho nên thái độ của Lâm Hi rất kiên định.

Thấy Từ Vi Vũ tới, cô dặn dò Đồng Tuyết mấy câu, không được nói cho người khác biết có liên lạc với cô, sau đó liền cúp máy.

Trần Bình đang cẩn trọng, dè dặt đón tiếp Từ Vi Vũ.

Ánh mắt cô thỉnh thoảng liếc nhìn chân trái của anh.
Lâm Hi thấy cô gái này thật vô ý.

Cứ nhìn chằm chằm vào cái chân thương tật của người ta như vậy rất khiếm nhã.Đợi chút nữa phải nhắc nhở cô ấy mới được.
Cô đến gần bảo Trần Bình đi lấy bình tưới nước cho hoa, sau đó mỉm cười chào Từ Vi Vũ:
" Từ tiên sinh khoẻ hẳn chưa ạ?"
Lịch sự nhưng cũng không quá xa lạ, dù sao đối phương cũng đã ghé tới cửa hàng cô mấy lần, trước đó cô còn đưa anh tới bệnh viện, nói thế nào cũng xem như có chút quen thuộc.
Dĩ nhiên, cô từng cho rằng anh sẽ không trở lại mua hoa nữa.

Dù sao với những chuyện đã xảy ra cũng khiến người ta cảm thấy khó xử.
" Đã không còn vấn đề gì."
Dường như, Từ Vũ cũng không cảm thấy có gì bối rối, anh lịch sự trả lời
" Lần trước đã làm phiền Lâm tiểu thư không ít, thật có lỗi."
Lâm Hi mỉm cười:
" Không đâu ạ, dù sao Từ tiên sinh cũng đã đền bù tổn thất tinh thần rồi mà".
Cô nói ra một cách tự nhiên, hào phóng.Không hề có chút lúng túng vì đã nhận tiền của người ta.
Từ Vi Vũ khá kinh ngạc.

Trong ấn tượng của anh, Lâm Hi là cô gái nhỏ đáng yêu, xinh đẹp mềm mại.

Hẳn là được ba mẹ nâng niu như trứng, lớn lên trong mật ngọt.
Dù sao nhìn cô cũng khá nhỏ, nếu không có sự giúp đỡ của gia đình thì sao có thể mở một cửa hàng hoa như vậy.

Đơn giản mà nói, trong mắt của Từ Vi Vũ cô chính là một NEET điển hình.
* NEET: là từ viết tắt của cụm từ tiếng Anh:" Not in Education, Employment or Training" ( không học hành, không việc làm, không đào tạo).


Là những người từ 15-34 tuổi.

Có thể tạm gọi là những người "lông bông".

Sống xa cách xã hội nhưng không hề nghèo khổ vì đã được gia đình " bao" trọn gói.
Một cô gái trẻ như thế, da mặt sẽ rất mỏng.

Những chuyện nhận tiền như thế này người bình thường khi nói ra sẽ rất ngại ngùng.

Vậy mà cô chẳng hề để ý, coi như chuyện này rất đỗi bình thường.
Từ Vi Vũ tỏ vẻ rất tán thưởng.

một cô gái trẻ thì nên thoải mái, hào phóng như vậy.

Cứ vặn vẹo quanh co chỉ khiến người ta cảm thấy giả dối.
Lâm Hi mời Từ Vi Vũ tới ngồi xuống ghế sofa, dự định sẽ trò chuyện vài câu.

Mặc dù cô không có ý đồ gì với anh.

Nhưng kết bạn và có mối quan hệ tốt với người có gia thế mà địa vị khủng như vậy luôn có lợi.

Cô ở nơi này không có người thân, đi xa nhà thì phải dựa vào bạn bè chứ sao.
Đương nhiên, Từ Vi Vũ thừa biết đối phương muốn lôi kéo tình cảm với mình.

Anh đã từng này tuổi, với thân phận hiện giờ đã quá quen thuộc với chuyện này.
Nhưng cũng hiếm khi thấy anh không từ chối.
Lâm Hi hỏi anh muốn uống gì, Từ Vũ đáp:
" Nước lọc là được rồi."
Rót nước xong, hai người ngồi vào chỗ của mình.

Lâm Hi thấy người ta là nhân vật lớn nên chủ động ngỏ lời:
" Vậy chúng ta làm quen nhau lần nữa nhé! Tôi tên là Lâm Hi Hi, năm nay 23 tuổi, là chủ tiệm bán hoa này.
Ngày đó anh nhập viện tôi đã biết anh là Từ Vi Vũ, tổng giám đốc Bác Lãng."
Từ Vũ nghe cô nói xong, điều đầu tiên mà anh nhớ tới là cô còn rất trẻ, vì thế khẽ cười nói:
" Lâm tiểu thư tuổi trẻ tài cao.".


Bình luận

Truyện đang đọc