BƯỚC TỚI BÊN EM


Chuyện xảy ra hôm nay, suy cho cùng chỉ là một chuyện rất nhỏ, cô biết mình như vậy có vẻ chuyện bé xé ra to, có thể sẽ khiến anh mất hứng.

Dù sao, anh cũng xuất phát từ ý tốt, cô thật sự rất cảm động.
Nhưng cô biết, nếu như không nói cho rõ ràng chuyện lần này, cứ để nó trôi qua nhẹ nhàng như vậy, thì sau này có khả năng anh sẽ hình thành thói quen tự nhiên, vì cái gọi là tự trọng của đàn ông hoặc các nguyên nhân khác mà giấu diếm mọi chuyện.

Dù sao cũng đã chuyện bé xé ra to rồi thì nói luôn cho hết, hai người yêu nhau, không phải chỉ nói chuyện yêu đương là đủ, mà còn cần phải va chạm đung đụng, tìm hiểu nhau để có thể tìm ra được điểm chung.
Cảm động thì có ích gì, cô muốn anh nhìn thẳng vào sự tồn tại của cô với vị trí bình đẳng, chứ không phải xem cô như đứa trẻ để nâng niu chiều chuộng, một người cưng chiều người khác, có thể kiên nhẫn được bao lâu, một năm hai năm hay năm năm mười năm? Hình thức sống chung như vậy không đúng, hành động đơn phương sẽ không bao giờ có thể lâu dài được.

Chỉ có bình đẳng, sống chung với nhau một cách thẳng thắn mới có thể lâu dài, cô và anh không phải vui đùa chuyện trẻ con, cô hy vọng đoạn tình cảm này của mình có thể đơm hoa kết trái, nên dù là việc nhỏ, vẫn có thể từ cái nhỏ thấy được cái lớn, đưa quan hệ hai người tiến thêm một bước trở nên sâu sắc hơn.
Từ Vi Vũ rốt cuộc cũng hiểu rõ, thì ra là cô giận bản thân mình, dĩ nhiên cũng giận anh, chỉ là cô bé con rất thông minh, hiểu được trước hết phải kìm nén mọi chuyện xuống rồi sau đó mới nói thẳng hết ra, như vậy vừa có thể nói rõ ràng một lần, vừa giống như đó thật sự là lỗi của anh.
Hi Hi của anh, thật là … thông minh, giảo hoạt … khiến anh … càng yêu hơn.
“ Hi Hi, đến đây ”
Anh đưa tay phải về phía cô, vẻ mặt không có biểu hiện gì, giọng nói bình thản không lên xuống, ánh mắt chăm chú nhìn cô, con ngươi ánh lên vẻ sắc bén, tựa như nếu cô dám từ chối, anh sẽ lập tức xông ra, đem cô đặt dưới thân.
Cô mới vừa rồi còn rất hung hăng kiêu ngạo, lúc này đột nhiên cảm thấy nguy cơ tràn ngập rồi, muốn trách thì hãy trách khí thế của anh quá mạnh, không giận tự uy, cô chỉ là tay mơ không áp chế nổi.


Mặc dù trong lòng nghĩ không có vấn đề gì đâu, nhưng đối mặt với anh lúc này, cô … sợ.

Rù rì bò qua, ngoan ngoãn nắm lấy tay anh.
Khóe miệng anh khẽ lộ ra tia cười mỉm không dễ phát hiện, tựa như gợn sóng nhỏ lăn tăn, nhanh chóng xẹt qua khuôn mặt, mặt, sau đó ngưng tụ lại trong mắt thành hai đốm lửa nhỏ, phút chốc tan biến vào sâu trong đáy mắt.
Anh dùng sức ở tay ôm cô vào lòng, không cho cô có cơ hội phản kháng, trực tiếp xoay người đem cô áp đảo dưới giường, nụ hôn vừa mới bắt đầu đã nồng nàn khao khát chiếm lấy đôi môi cô.

Nụ hôn này, dữ dội và mãnh liệt hơn rất nhiều so với bất kỳ nụ hôn nào trước đây, tựa như người lữ hành đi rất lâu trên sa mạc cuối cùng đã tìm thấy được ốc đảo, như người đi săn bụng đói kêu vang cuối cùng cũng bắt được con mồi theo dõi đã lâu …
Anh dùng sức rất mạnh, môi cọ sát, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, ngay cả răng cũng va chạm thành tiếng.

Lâm Hi gần như không thể thở được, lại im lặng tiếp nhận sự điên cuồng của anh, mềm mại lại ngoan ngoãn để mặc anh hôn, cho dù đôi môi vừa đau vừa tê dại cũng không phản kháng.

Đối với anh, cô tin tưởng.
Anh chấm dứt nụ hôn trước khi rơi vào tình trạng mất kiểm soát, anh đè trên người cô,giữa hai người gần như không còn chút khoảng cách nào, hơi thở quyện vào nhau, ái muội khiến người ta không thể thở được.
Lâm Hi nằm ngửa mặt, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, nhưng lời nói lại thẳng tuột khiến người ta rối rắm:
“ Từ Vi Vũ, có phải anh muốn lăn … giường với em không? ”
Nghe thấy những lời thẳng thắn của cô, tâm tư anh lần nữa nóng bừng lên, ánh mắt sáng rực như lửa.

Nhưng thoáng cái sau đó chỉ có thể cười khổ, cúi đầu hôn lên mắt cô:
“ Anh biết bây giờ em không muốn ”
Anh thở dài rồi lật mình xuống khỏi người cô.
Cô cũng không buông tha, liền bò úp sấp lên ngực anh, ngón tay trêu chọc cằm anh, hiếu kỳ hỏi:
“ Sao anh biết em không muốn? ”
Từ Vi Vũ ôm lấy cơ thể cô, nghiêm túc trả lời:
“ Lúc em nói lăn giường, thoáng ngập ngừng, vừa rồi anh và em đối mặt nhau, em lại tránh né đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, hơn nữa thân thể cứng đờ, thắt lưng cũng căng cứng, cho thấy em khẩu thị tâm phi, chỉ vờ giả mạo tự xưng trang hảo hán mà thôi.



Quả thật chuyện đó khiến cô rối rắm, không nghĩ anh lại quan sát cẩn thận đến vậy.

Chỉ có điều, cái gì mà ‘ mạo xưng trang hảo hán … -_-, đây là đang chế giễu cô, châm chọc cô sao? Những gì liên quan tới việc giận dỗi hôm nay, cả hai đều không nhắc lại cứ để như vậy trôi qua, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, nếu còn có lần sau chắc chắn bé con này sẽ làm ầm ĩ lên, đoán chừng so với lần này còn dữ dội hơn, sẽ không thèm nói lý lẽ nữa, nên anh quyết định, sau này chân không thoải mái sẽ không cố chịu đựng, chỉ ăn ngay nói thật mới có thể bình an vô sự.
Chuyện này xem ra Lâm Hi đã giành được thắng lợi bước đầu.
Vì trời mưa âm u, lại mang chân giả đứng quá lâu, chỗ cọ sát trên chân trái anh bị sưng đỏ lên.

Lâm Hi rất đau lòng, liền đi vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng cho anh ngâm chân, sau đó vội vàng lái xe đến phòng khám gần đó mua thuốc mỡ kháng viêm giảm đau thoa ngoài da về giúp anh xoa bóp, rất tỉ mỉ cẩn thận, khiến người ta nhìn thấy trái tim cũng muốn tan nhũn ra.
Hai ngày sau là đến tiết thanh minh, đây là quốc lễ, mọi người được nghỉ ba ngày.
Lâm Hi và Từ Vi Vũ cùng đi nghĩa trang thăm mộ mẹ.

Vì năm nay có Lâm Hi chuẩn bị, nên anh có một năm hiếm hoi, không như những năm trước chỉ đặt một bó hoa trước mộ mẹ, mà thực sự làm theo phong tục Trung Quốc, thắp hương, đốt giấy tiền vàng, còn mua đồ cúng, không khác lắm so với những người đến tảo mộ xung quanh, trong chốc lát không khí ở nghĩa trang vô cùng ngột ngạt, dường như cả bầu trời đều bị hun khói đen mù mịt.
Thơ ca viết rằng, ‘ Thanh minh thời tiết vũ phân phân’, dường như từ xưa đến nay, tiết thanh minh luôn trùng vào ngày mưa.

Năm nay cũng không ngoại lệ.


Hôm qua trời còn nắng trong, trưa nay mưa lại rơi xuống.
Cũng may hai người đã cúng tế xong, lần này anh nhớ rất kỹ bài học trước đó, khi Lâm Hi hỏi anh chân có đau không, anh hết sức thành thật trả lời hơi đau một chút, Lâm Hi nghe vậy không muốn đi đâu nữa mà trực tiếp về nhà.
Sau khi trở về, cô xem anh như đại gia mà hầu hạ, vịn anh lên lầu, giúp anh tháo chân giả, giúp anh chườm nước nóng, giúp anh cởi áo khoác, tháo cà vạt, lấy quần áo cho anh thay, tự tay làm mọi việc vô cùng thỏa đáng.

Ngay cả ăn cơm cũng là cô đi xuống lầu bưng lên.
Ăn cơm xong, anh phải xử lý công việc, cô trở về phòng, lấy cái bàn nhỏ lần trước đã đem từ nhà mình đến, đặt lên giường, bảo anh ngồi trên giường làm việc.

Từ Vi Vũ thật sự dở khóc dở cười:
“ Hi Hi, anh không phải người bệnh“
"Lần trước, em có tham khảo ý kiến bác sĩ, trường hợp như anh, những ngày mưa tốt nhất nên nằm trên giường nghỉ ngơi, ngoan, nghe lời, hửm, em ngồi với anh.


Nói xong, cô liền cởi giày leo lên giường, ngồi ở một góc khác ôm laptop tra cứu thông tin, cô không biết gì về kinh doanh nhà hàng Pháp, bây giờ nước đến chân mới nhảy, nên phải tham khảo thực đơn, cách thức kinh doanh và cả phong cách trang trí của các nhà hàng khác..


Bình luận

Truyện đang đọc