Khi sáu người năm lớn một nhỏ vừa ra khỏi cửa sau của Đường phủ, một lão bá đẩy xe trái cây hớt hải chạy tới suýt nữa thì đâm vào Chung Tử Ly.
Hắn nhanh nhẹn lùi một bước tránh chiếc xe, lão bá vì không bị va chạm sợ như ma đuổi tiếp tục chạy, đến khi bị vấp vào sạp hàng trống thì té ngã.
Dân chúng trên phố không biết vì gì mà tỏ ra sợ hãi, người nào người nấy đều vội vàng thu dọn, có khi bỏ của chạy lấy người.
Đường Minh Đức cảm thấy thật kì quái, hắn nhìn về phía xa, liền thấy mịt mù khói bụi.
Lỗ tai cực thính của Tề Nghiên Dương đã hoạt động, nàng nghe thấy tiếng vó ngựa rất dồn dập đang tiến đến phía các nàng.
Đúng như dự đoán, từ xa xa một mũi tên sắt rất có chủ đích phóng tới, chỉ lệch một tí liền đem mạng nhỏ của nàng kéo đi.
"Là quân của Lưu Ý Hiên!"
Tề Nghiên Dương là hoàng thân quốc thích, ngoại công lại xuất thân nhà võ, những kí hiệu hoàng gia trên vũ khí đương nhiên nhận ra được, đây chính là mũi tên đặc thù được hoàng thượng ban tặng cho Bình Tây Hầu, không thể nào sai lệch được.
Nghe đến đây, Chu Uyển Đình dường như biết sẽ có đại nạn, trực tiếp rút kiếm ra, song đỡ mưa tên bay tới.
"Mau chạy"
Lúc này ý thức được có lẽ đã quá muộn, đoàn quân của Lưu Ý Hiên gần như đã tới thực gần, mưa tên cứ nhắm vào sáu người rũ xuống, có khi lệch hướng vô tình xuyên qua dân chúng đang chạy loạn.
Chu Uyển Đình yểm hộ Đường phu nhân và Đường thiếu gia đi trước, Đường Minh Đức phía sau chặng đường tên bắn tới cùng Tử Ly ở phía trước dẫn đường cho nàng.
"Xe ngựa đâu?".
Nàng vừa chạy, xoay đầu hỏi Chung Tử Ly, hắn thân thể mập mạp thở hổn hển nói không ra hơi
"Rất nhanh liền tới, phu nhân cùng thiếu gia có lẽ đã lên xe ngựa rồi"
Chung Tử Ly lợi dụng địa hình phố xá Dương Châu, nhanh nhẹn kéo tay Tề Nghiên Dương cùng Đường Minh Đức rẽ vào một con ngõ, thuận lợi cắt đuôi đám quân lính đuổi phía sau.
Ba người cẩn trọng từng li từng tí, rốt cục đến được chỗ xe ngựa, chỉ là phu xe từ lâu đã bị giết chết, không có người đánh ngựa.
Đường Minh Đức mắt trái giật một hai lần, hắn cảm nhận có điềm không lành, nhanh chóng vén màn xe ngựa, quả nhiên không có phu nhân cùng con trai hắn
"Công tử, phu nhân cùng hài tử của ta không có trên xe ngựa"
"Lí nào là vậy, ta đã bàn cùng Chu cô nương theo đường tắt của họ đáng ra phải đến đây từ sớm chứ"
Chung Tử Ly nhìn xung quanh, hai tay bắt đầu run run nói.
Tề Nghiên Dương thở ra một hơi, nói
"Không xong rồi, Chung Tử Ly ngươi đánh xe ngựa ra đường lớn, ta cùng Đường Minh Đức đi tìm Đình Đình"
"Được"
Đường Minh Đức gật đầu, gấp gáp cùng nàng chạy về phía con ngõ đối diện theo hướng dẫn của hắn chia ra tìm người.
Phía Chu Uyển Đình đường đi lại không mấy dễ dàng còn bị đột kích, nàng một mình chống đỡ tuy không thành vấn đề, nhưng theo sau còn có hai mẹ con không biết võ công cần phải bảo vệ.
Bọn quân lính đông đến gần trăm người, tên nào tên nấy cao lớn cầm đao kiếm cứ như chẻ tre mà bổ tới tấp, nàng nhanh nhẹn bảo hộ Đường phu nhân và Đường thiếu gia sau lưng, một tay cầm trường kiếm chống đỡ.
Uyển Đình thời khắc này hoàn toàn nằm thế bị động, chỉ có thể cực lực phòng thủ, tránh để bọn chúng làm tổn thương người sau lưng.
Nhưng sức người có hạn, nàng dần dà kiệt sức, một lần sơ suất liền bị chém trúng một nhát vào tay trái.
Chu Uyển Đình cắn răng chiụ đựng, ai ngờ bọn quân lính chơi xấu, lợi dụng lúc nàng ngã khụy tiến tới bắt lấy Đường phu nhân và Đường thiếu gia
"Haha, ngươi hết đường chạy rồi!"
Một tên đội trưởng trong đội quân lính ra oai, hắn nắm tóc của Đường phu nhân kéo lên cười hề hề.
Mà người phụ nữ kia lại gan dạ đến cùng, không có một tia sợ hãi trên khuôn mặt, liều lĩnh dùng hết sức đánh đá hắn một cước vào hạ bộ.
Tên đội trưởng la ó, tức giận phất tay để thuộc hạ tiến tới dạy dỗ.
Đường Minh Đức chạy tới, lúc hắn đến cũng là lúc Đường phu nhân đầu rơi xuống đất, một dòng máu đỏ tươi phun ra, khuôn mặt ái nhân đáng thương của hắn đang lem luốc dưới đất nhìn hắn.
Hắn vẫn chậm một bước, đứa con trai ba tuổi nằm sấp trên thi thể mẫu thân, sau lưng một mảng máu đỏ ướt đẫm, vợ con của hắn đều đã bị sát hại.
Đường Minh Đức hét lên khiến Chu Uyển Đình đang nằm gục trên đất tỉnh lại, nhìn về phía hắn.
Hắn như con thú dữ điên cuồng mất ý trí xông vào, phía sau hắn là Tề Nghiên Dương hớt hải chạy đến.
Hắn cầm một đại đao trên đất, ánh mắt rực lên tia lửa hận, cắn răng nghiến lợi tiến đến.
Đường Minh Đức trước khi nhậm chức tri phủ đã từng là quan binh trong đội cấm vệ, võ công không phải tầm thường, hiện giờ hắn liều mạng hướng tới đám quân lính kia mà giết.
Thế nhưng dù hắn có lợi hại đến mấy cũng không thể lấy một địch một trăm.
Hắn đánh gục một số tên lâu la bao vây Chu Uyển Đình, mở đường cho Tề Nghiên Dương tiến vào mang người kia vác lên lưng.
Lại thấy Đường Minh Đức giống như mất trí lao đầu vào bọn quân lính, chẳng mấy chốc sẽ chết không toàn thây, nàng lo lắng nắm chặt cổ tay hắn, một tay ôm Chu Uyển Đình trên lưng, một tay ra sức kéo hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn gằng giọng
"Ngươi điên rồi, bây giờ không thể xông lên, ngươi như vậy chính là dâng mạng cho chúng, vậy phu nhân cùng hài tử của ngươi ai sẽ trả thù thay đây?"
Đường Minh Đức nhìn nàng, phía trước quân lính thấy hai người khựng lại, liền cầm chặt kiếm xông lên.
Lúc cấp bách, nàng kéo hắn chạy đi, cứu được Chu Uyển Đình.
Giao Châu Dương Châu hai vùng đắc địa của Giang Nam trải dài mấy trăm dặm trong ba ngày đã hoàn toàn bị người trong giang hồ cùng quân đội Lưu Ý Hiên chiếm lĩnh.
Tin tức này không thể truyền ra ngoài, nội trong ba ngày đã có đến hơi chục kẻ đưa tin bị sát hại dã man trên đường đến kinh đô.
Chim chóc bồ câu dường như bị tuyệt chủng ở hai vùng này, khói lửa nổi lên đen trời, Giao Châu Dương Châu dân chúng bị nhốt trong thành, cô lập với bên ngoài bị quân lính Lưu Ý Hiên dẫm đạp đến thê thảm.
Lưu Ý Hiên lấy danh nghĩa là Bình Tây Hầu chiêu binh mãi mã, trong một tháng bắt thanh niên trai tráng hai vùng Giao Dương Châu đi lính, trở thành lực lượng phản quân của hắn.
Nhân sĩ trong giang hồ hơn một nửa quy thuận Bình Tây Hầu, Ngụy Chính Thuần trở thành tổng chỉ huy sứ của toàn quân, các bang chủ khác nhận chức quan tướng lĩnh do tự hắn đề ra, tự xưng là Chúa công Bình Tây Vương phù Lưu diệt Mộ.
Trong đêm tối mù mịt, một chiếc thuyền buồm nhỏ âm thầm ra khơi ở biên giới Dương Châu.
Gió đông dần dần trở nên giá rét, theo cùng mới gió biển ẩm ướt thổi qua mang đến cơn lạnh buốt thấu xương.
Tề Nghiên Dương đứng trước mạn thuyền, nhìn Đường Minh Đức ủ rũ ngồi một góc, đôi mắt nam tử híp lại sưng húp vì rơi lệ.
Nàng chậm rãi đến gần, vỗ một cái lên vai hắn
"Đường đại nhân nén bi thương"
Đường Minh Đức dường như cảm thấy bộ dạng bản thân thật sự quá bi thảm, ngại ngùng dụi dụi mắt tránh đi cái nhìn của nàng.
Nam tử xưa nay luôn phải trở nên mạnh mẽ, giọt lệ không thể tùy tiện rơi, nhưng hiện tại hắn một đại nam nhân đã khóc đến cái dạng này, làm sao có thể nhìn người nữa chứ.
Nàng ngược lại không để ý quá nhiều, kiên định nói với hắn
"Người đã mất không thể sống lại, dù ngươi có bao nhiêu bi thương cùng thống khổ cũng không thể khiến hai người nọ trở về"
Đường Minh Đức gật gù, hắn cắn răng siết chặt tay thành nắm đấm, xoay người phát tiết đấm một cái mạnh lên mạn thuyền
"Chính ta, chính ta đã hại họ"
Nàng thở dài, xoay mặt nhìn ra biển khơi, từng cơn sóng nhấp nhô khiến nàng nhớ lại thời khắc ngoại công rời bỏ trần thế.
Nàng đã từng nghĩ sẽ rời khỏi nơi náo nhiệt, từ bỏ danh phận cùng quá khứ lừng lẫy của mình để trở về dáng vẻ một nữ tử đôi muơi, hoặc là tìm một gia đình tốt gả vào, hoặc là trở thành một cô phụ kiếm sống nuôi thân.
Nàng chưa từng nghĩ tới Chu Uyển Đình sẽ chấp nhận thân phận thật của mình, cũng không muốn nghĩ đến cảnh bị người mình yêu rời bỏ, nàng hiện tại muốn hưởng thụ khoảnh khắc này cùng Uyển Đình, trở thành chỗ dựa thật tốt cho nàng ta, có thể lợi dụng liền lợi dụng để sau này khi nàng nhớ lại sẽ không sinh hối tiếc.
"Công tử, ngươi định thế nào?"
"Còn như thế nào được, chỉ tại ta liên lụy các ngươi.
Thái phó từng nói theo đường biển đi về phía đông liền gặp một quốc đảo, Giao Dương Châu đã bị cô lập, có lẽ chỉ còn cách này mới có thể trốn thoát"
"Ngươi không định trả thù sao?"
"Có, nhưng hiện tại không phải lúc.
Trước tiên phải đảm bảo tính mạng cho các ngươi"
Nàng vừa nói vừa nhìn Chung Tử Ly ngồi ở buồn lái ngủ gật nhẹ thở dài.
Đường Minh Đức như hiểu ra mọi chuyện, lập tức quỳ rạp xuống
"Đường Minh Đức ta từ nay nhận công tử làm chủ, nguyện cùng người đòi lại công đạo, trả thù rửa hận!"
"Nói gì vậy chứ, ta không bản lĩnh đến thế đâu, đứng lên đi.
Ngươi, Chung Tử Ly coi như là bằng hữu của ta, ta nhất định sẽ không để các ngươi phải chết oan uổng"
Vừa dứt lời, nàng lại vỗ lên vai hắn động viên nở một nụ cười tự tin xán lạn.
Trở vào trong buồng thuyền, vết thương của Chu Uyển Đình đã được Tử Ly xử lí tốt, chỉ là hơi mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nàng tiến đến gần, ngồi bên cạnh giường, đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc mây vương trên khuôn mặt xinh đẹp có chút tiều tuỵ.
Động tác vừa rồi đánh thức Uyển Đình, nàng ta ngồi dậy, chỗ vết thương truyền tới trận đau nhức khiến hai hàng mày khẽ chau lại
"Cẩn thận, vết thương còn chưa lành"
Tề Nghiên Dương đưa tay đỡ lấy lưng người kia, nhẹ nhàng để nàng ta tựa vào lòng mình.
Tuy Uyển Đình có chút kháng cự nhưng sức lực đã mất đi khá nhiều căn bản không thể chống lại Tề Nghiên Dương, mặc cho người kia chiếm tiện nghi ôm mình
"Có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay không? Ngươi như vậy chính là thừa nước đục thả câu"
"Ta không có, ta chỉ thuận tiện giúp nàng ngồi vững hơn chút.
Ta cũng không ngại để nàng chiếm tiện nghi lại ta đâu"
Uyển Đình nghiêng đầu cười thầm, vươn tay đánh nhẹ một cái lên mu bàn tay của người kia.
"Chúng ta đang ở đâu?"
"Đi thuyền buồm, đang hướng đến quốc đảo gì đó ta quên mất tên rồi"
"Vậy..."
"Giao Dương Châu từ lâu đã thất thủ, Lưu Ý Hiên đang cực lực tróc nã chúng ta.
Bí bách lắm mới phải đi tha hương thế này"
Chu Uyển Đình nghe nàng chậm rãi kể lại sự việc một ngày trước, trong lòng hận không thể nhanh kết liễu người họ Lưu kia.
Chỉ tại nàng quá ngây thơ vô tình trở thành con cờ tốt mặc cho chúng điều khiển
"Nàng yên tâm, chỉ cần có ta, ta sẽ bảo hộ nàng"
Tề Nghiên Dương sợ người trong lòng lo lắng, bất quá mở lời an ủi.
"Thế lực Định Lăng Vương không còn, có vẻ ngươi chật vật hẳn ra nhỉ? Với tính cách dốt nát ngạo mạn của ngươi, còn có thể bảo hộ ta sao.
Đúng là nực cười"
Chu Uyển Đình không để vào trong mắt, trực tiếp bác bỏ.
Nàng trước giờ vốn dĩ không hề đánh giá cao Tề Nghiên Dương, chỉ đại khái cảm thán sự khôn vặt của người kia, quá lắm cũng chỉ cười trừ chấp nhận.
Lần này Tề Nghiên Dương ở trước mặt mình nói mấy lời đó, càng giống như một lời hứa qua loa không thực tế.
Thế như Nghiên Dương lập tức phản bác, tay nhẹ nhạng nắm hờ chiếc cằm xinh xắn của Uyển Đình kéo sang trái để người kia nhìn thẳng vào mặt mình
"Nếu đã không có tài cán gì, vậy phải dựa vào quyền lực cùng tiền của rồi".