Tề Nghiên Dương cùng Chu Uyển Đình sánh vai đi dạo trên đường cái.
Hai bên đường mua bán tấp nập, người đi qua đi lại đông đúc ồn ào.
Bên ngoài có bao nhiêu nhộn nhịp, bên trong Tề Nghiên Dương bao nhiêu tĩnh lặng, ánh mắt luôn nhìn về phía trước, như nhìn tới tương lai sau này, ưu sầu bước đi.
Nhìn bộ dáng chán nản của người kia, Chu Uyển Đình cảm thấy tâm trạng của mình cũng trùng theo.
Thế là nàng chủ động nắm tay Tề Nghiên Dương kéo đi
"Nàng muốn dẫn ta đi đâu?"
"Bí mật"
Chu Uyển Đình cước bộ đi nhanh, kéo theo Tề Nghiên Dương phía sau nắm chặt tay chạy theo.
Không lâu sau, Chu Uyển Đình mang Tề Nghiên Dương đến bên bờ sông Tần Hoài ngoại ô kinh đô.
Ngoại ô kinh đô chủ yếu là nông dân sinh sống, đi đâu cũng thấy đồng ruộng bát ngát.
Bên bờ sông Tần Hoài những thảm cỏ xanh non mơn mởn, xung quanh mọc đầy hoa dại, cách một khoảng cách không cố định liền có một cây cổ thụ toả bóng râm.
Đứng trước dòng chảy êm đềm nhẹ nhàng của sông Tần Hoài, gió hiu hiu thổi đến, mang theo hương vị cây cỏ thơm mát, chuồn chuồn bươm bướm thay nhau vờn qua vờn lại, tạo nên một không gian đẹp đẽ yên bình.
Tề Nghiên Dương ngắm nhìn xung quanh, trong lòng thư thả hơn, nàng hít thở một hơi, cảm nhận sự yên tĩnh của thiên nhiên.
Chu Uyển Đình nhặt một hòn đá nhỏ ven bờ, đối mặt với Tề Nghiên Dương nói
"Ngươi hãy xem những muộn phiền là hòn đá này, sau đó,...păng!"
Vừa dứt câu, Chu Uyển Đình đem hòn đá ném thật mạnh xuống mặt nước lặng lờ trôi.
Hòn đá chạm nước một lần rồi nảy lên một lần, tạo thành những vòng cung tròn tiếp mặt nước, đến hai, ba quãng liền chìm xuống đáy sông.
Tề Nghiên Dương học theo Chu Uyển Đình, cầm hòn đá nhỏ lên, nghĩ đến những chuyện buồn, song mạnh tay ném hòn đá xuống sông.
Nàng nhìn Uyển Đình, mỉm cười
"Thú vị thật, nơi đây là đâu, ta ở kinh đô nhưng chưa từng đi đến"
Chu Uyển Đình đối với nàng cấp một nụ cười nhẹ nói
"Lần trước Lưu Ý Hiên dẫn ta đến đây.
Sau đó ta liền ghi nhớ đường đi"
Nhắc đến Lưu Ý Hiên, sắc mặt của Tề Nghiên Dương lập tức thay đổi, cảm thấy trong lòng có chút gì đó đau, giống như bản thân hoàn toàn bị thế giới bỏ rơi vậy.
Nàng không nói gì, chỉ là ý cười trên mặt ngưng lại rồi biến mất.
Chu Uyển Đình từ đầu đến cuối luôn để ý sắc mặt nàng, biết nàng không vui liền chạy đến kéo tay lôi nàng ngồi bệt dưới thảm cỏ xanh mướt.
"Hay là ngươi ngồi ở đây đi, ta tìm gì đó ăn"
Chu Uyển Đình bảo nàng ngồi ở bên bờ sông chờ đợi.
Nhưng nàng cảm thấy một mình không ổn, sợ là bản thân sẽ bật khóc mất, vì vậy luôn muốn đi theo Chu Uyển Đình
"Ta muốn đi với ngươi"
"Hmmm.
Được thôi"
Chu Uyển Đình nhìn nàng, vui vẻ đồng ý.
Hai người tiếp theo đi đến một cánh đồng khoai cách bờ sông không xa.
Chu Uyển Đình cẩn thận quan sát hết thảy xung quanh, không nhìn thấy ai, liền cùng Tề Nghiên Dương leo xuống ruộng khoai.
"Đi, chúng ta tạm thời tìm vài củ khoai đi"
Chu Uyển Đình thuần thục dắt nàng đến một luốn nhìn khoẻ nhất, đôi tay mạnh mẽ nắm lấy dây rau lang, nắm chặt, kéo một cái.
Từng củ khoai lang dài to to lồi lên mặt đất, Chu Uyển Đình lui cui nhổ khoai, lại nhìn Tề Nghiên Dương đứng bên cạnh còn ngây ngốc nhìn
"Mau đến giúp ta"
"Ò, đến đây"
Tề Nghiên Dương lần đầu tiên nhổ khoai, cảm thấy công việc này phải cần có nhiều người hoặc sức lực đủ mạnh, thầm nể phục Chu Uyển Đình.
Tề Nghiên Dương ngồi xổm xuống, bắt tay vào lựa vài củ khoai tốt, bẻ ra khỏi rễ, theo chỉ dẫn của Chu Uyển Đình đem củ khoai đập nhẹ xuống để phủi bớt đất.
Đương lúc các nàng thu dọn luốn rau, từ phía xa một tên hô lên, Chu Uyển Đình trong lòng thầm kêu không xong rồi, nhỏm người dậy nhìn xem
"Có trộm khoai, mau bắt lại!"
Chu Uyển Đình giật mình, người nông dân mặc áo vải thô màu nâu bạc màu cầm cuốc hướng hai nàng chạy tới.
Chu Uyển Đình vội bưng hết năm sáu củ khoai lang vừa nhổ được, nhỏ giọng kêu Tề Nghiên Dương chạy đi
"Mau chạy, còn ngây ngốc làm gì?"
Tề Nghiên Dương ngược lại ôm khoai lang đi chậm từng bước, vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn người nông dân đằng xa đang vừa chạy vừa hô hoán.
Chu Uyển Đình xoay người dùng tay cốc đầu một cái
"Ngươi bị hỏng đầu sao, nhanh chạy.
Nếu bị bắt thì không xong đâu"
Tề Nghiên Dương chạy theo Chu Uyển Đình, không thôi lầu bầu
"Cùng lắm thì ta trả ngân lượng, cần gì phải như vậy?"
Chu Uyển Đình không có thời gian giải thích, mắt thấy nông dân kia sắp đuổi đến, bèn nắm lấy cổ tay Tề Nghiên Dương kéo về phía mình, một tay cầm giỏ khoai, một tay cẩn thận ôm lấy Tề Nghiên Dương, vận nội công bay lên không trung, xuyên qua đám rừng tre trốn thoát.
Tề Nghiên Dương nhắm chặt mắt, nhìn xuống bên dưới khá cao, bất giác hoa mắt sợ sệt ôm chặt lấy Chu Uyển Đình, dường như giống keo dán dính vào không thể dứt ra.
Không lâu sau, Chu Uyển Đình đáp đất an toàn, Tề Nghiên Dương cảm nhận bàn chân chạm đất liền từ từ mở mắt ra.
Hai nàng đã trở lại bên bờ sông Tần Hoài khi nãy, Chu Uyển Đình nhìn nam nhân ôm chặt lấy mình không buông, cười trừ
"Không ngờ đến thế tử đại nhân còn có mặt này"
Tề Nghiên Dương nghe người kia nói dứt câu, giật mình buông tay, lùi vài bước đứng thẳng lưng, lại ho nhẹ vài tiếng
"Khụ khụ.
Ta chỉ muốn xem biểu hiện của Đình Đình thôi"
Chu Uyển Đình che miệng cười thầm, không nhìn đến đem mấy củ khoai lang ra khỏi giỏ.
"Phiền thế tử tìm một chút rơm khô được không?"
"Nàng muốn làm gì?"
Tề Nghiên Dương hỏi, nhưng Chu Uyển Đình cặm cụi xếp mấy hòn đá cụi không có trả lời.
Nàng đành tìm kiếm xung quanh, may mắn nhặt được vài bó rơm khô mà nông dân bỏ lại.
"Đình Đình, có rơm khô rồi"
Chu Uyển Đình vui vẻ cầm lấy bó rơm, sắp xếp cẩn thận vào những khe đá.
Nàng dùng hai cành cây ma sát với nhau, không bao lâu liền nhóm lên tia lửa.
Chu Uyển Đình thuần thục đem khoai lang nướng lên.
Tề Nghiên Dương ngồi ở một bên xem toàn bộ quá trình, thầm khen ngợi thật công phu.
Qua hơn nữa canh giờ, Chu Uyển Đình dùng một nhánh cây khô nhỏ vừa bằng chiếc đũa, xôm vào củ khoai.
Cảm thấy khoai đã vừa chín, mùi khoai thơm xông lên mũi, từ chiếc bụng nhỏ của Tề Nghiên Dương bắt đầu đánh trống rồi.
Chu Uyển Đình nhìn bộ dạng ngại ngùng kia liền bật cười khẽ, đem một củ khoai nướng nóng hổi bỏ vào tay nàng
"A..nóng"
Tề Nghiên Dương đem củ khoai bọc một lớp vải vạt áo của mình, từ từ cầm lên bóc vỏ cắn một miếng
"Đình Đình, món này ngon thật ý"
Chu Uyển Đình cười mỉm, bắt đầu giải thích
"Món bình dân của tất cả bá tánh làm nông thôi.
Thế tử cao quý như ngươi chưa từng thử qua cũng là chuyện bình thường"
Tề Nghiên Dương nghe nàng nói, yên lặng nhìn củ khoai trong tay mình, cắn một miếng, lại thêm một miếng, quả thật rất ngon.
Bên bờ sông thơ mộng, hai thân ảnh cùng nhau nướng khoai, Chu Uyển Đình sau khi ăn xong liền nằm dài xuống thảm cỏ xanh mướt, nhắm mắt dưỡng thần.
Tề Nghiên Dương ngồi bệt bên cạnh, nhìn khung cảnh nước sông trôi chầm chậm cùng gió thổi hiu hiu trước mặt, bao tâm sự tự nhiên biến mất, nàng xoay người, gương mặt hoàn mĩ xinh đẹp của Chu Uyển Đình bất giác rơi vào tầm mắt.
Người nọ giống như một thiên thần nghỉ ngơi giữ chốn tiên cảnh, Tề Nghiên Dương say mê nhìn ngắm, trong đôi mắt dâng lên một chút thích.
Nàng kìm lòng không đậu, dường như lí trí hoàn toàn bị đánh bại bởi trái tim, nàng bất giác tiến đến gần Chu Uyển Đình, nhẹ nhàng đặt xuống má người kia một nụ hôn.
Lúc chạm môi vào má, Chu Uyển Đình mở mắt ra.
Trước mắt nàng là khuôn mặt Thế tử thanh tú, trong đáy mắt sâu thẳm kia ẩn chứa một loại cảm xúc đang dâng trào đến nổi Chu Uyển Đình có thể nhận ra được.
"Ngươi..."
Chu Uyển Đình giật mình, cảm thấy giữa hai người dường như muốn phát sinh quan hệ khác, liền đưa tay đẩy Tề Nghiên Dương ra xa.
"Xin lỗi, ta ngủ quên mất"
Tề Nghiên Dương bị từ chối, trở nên thất thần cùng ngại ngùng không biết làm sao.
Nàng đứng dậy, chỉnh trang lại đầu tóc sau đó không nói lời nào liền rời đi.
Chu Uyển Đình cất vài tiếng gọi, nhưng Tề Nghiên Dương lúc này xấu hổ muốn chết, căn bản không có cách nào đối mặt với người kia.
Chỉ đành không nói không rành trở về Vương phủ.
Định Lăng Vương phủ
Lúc Tề Nghiên Dương trở về phủ trời đã không còn sớm, bên ngoài đã chạng vạng tối, ánh tà dương bao phủ bầu trời chuẩn bị cho sự trỗi dậy của bóng đêm.
Nàng ngồi trong thư phòng, đem bức tranh vẽ Chu Uyển Đình, cẩn thận ngắm nhìn thật lâu.
Chỉ đợi khi Tiểu Hoa đi đến bên cạnh, vỗ vai nàng
"Thế tử!"
"Hả?"
Tiểu Hoa theo sự tò mò liếc nhìn vào bức tranh.
Trong tranh một nữ nhân mang mạn che mặt bị gió thổi bay, khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên tiên, phong thái mạnh mẽ cầm bảo kiếm, hệt như mỹ nhân xuất thân trong giang hồ.
"Thế tử, nàng là ai vậy?"
"Là...là gì nhỉ"
Tiểu Hoa tò mò hỏi, Tề Nghiên Dương ngược lại không biết trả lời làm sao, vì căn bản mối quan hệ giữa hai người còn chưa xác định, còn không biết giữa hai người từ khi nào tồn tại một khoảng cách vô hình không thể bước qua.
Tiểu Hoa nhìn sắc mặt nàng, thầm cảm thán không xong rồi, nàng ta đưa tay vỗ vỗ vai nàng, nhẹ nhàng an ủi
"Có lẽ là bằng hữu, hoặc là...ý trung nhân!"
Nghe đến ba từ ý trung nhân, Tề Nghiên Dương đột nhiên tỉnh ngộ, xoay đầu nhìn Tiểu Hoa hỏi cho rõ
"Ngươi nói, nữ tử với nữ tử cũng có thể sinh cảm mến sao?"
Bị hỏi câu này, Tiểu Hoa có chút chột dạ, suy nghĩ một chút, liền đưa ra câu trả lời hợp lí nhất.
"Có thể, chỉ cần thích, bất kể nam nhân hay nữ nhân đều là tình yêu"
Tề Nghiên Dương nhìn Tiểu Hoa, nhớ đến cảnh nửa đêm khi ấy, lại đưa bàn tay đặt lên tim mình.
Nàng nghĩ đến Chu Uyển Đình, nơi ngực trái bất giác rung động mạnh.
Tề Nghiên Dương thật sự không thể tin được chính mình, quay lại hỏi Tiểu Hoa
"Có phải ta sống trong vỏ bọc nam nhân quá lâu, ta liền quên chính ta là nữ tử?"
Tiểu Hoa nghe xong lập tức phản bác
"Không phải, nữ tử là nữ tử người luôn bảo vệ bí mật này mà.
Quan trọng là chấp nhận sự thật, người mà thế tử thích..chính là nữ tử, người cũng chính là nữ tử"
Tiểu Hoa đánh liều đưa ra khẳng định chắc nịch.
Thế tử đại nhân thực sự đã yêu mất rồi, hơn nữa đối phương là mỹ nữ tử xinh đẹp trong tranh mà đêm nào thế tử cũng mở ra ngắm..