BUÔNG TAY TRUY TÌM HẠNH PHÚC MỚI


Dừng lại trước cửa hàng tiện lợi, anh che ô giúp Mạc Gia Kỳ.

Khung cảnh đẹp mắt nhưng đáng tiếc bọn họ phân rõ ranh giới chủ tớ, ai cũng biết giữ chừng mực.

Thượng Lâm làm tròn trách nhiệm của vệ sĩ, Mạc Gia Kỳ vẫn là cô chủ, khi muốn là ra lệnh không phải cầu xin.
Nhân viên đứng tại quầy nhìn thấy hai người bọn họ lại không nghĩ đó là quan hệ chủ tớ, bởi gì rất đẹp đôi.

Đang buồn chán lại gặp hai nhan sắc thượng hạng, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn ra.
Mạc Gia Kỳ nhã nhặn hỏi: “Không phải là ca làm của một ông chú sao?”
Người nhân viên kia nhanh nhại đáp: “Chú Thượng nghĩ việc từ một tháng trước, hình như đổ bệnh nhập viện rồi.”
“Cảm ơn.”

Cô di chuyển đến lấy hộp sữa bắp, tùy tiện hỏi: “Anh uống gì? Có muốn ăn gì không?”
“Sắp đến cơm chiều, phu nhân biết sẽ mắng.”
Lấy hai hộp sữa bắp, cùng với một số thứ đồ ăn vặt.

Bình thường Mạc Gia Kỳ sẽ không chạm đến đồ ăn vặt, nhưng hôm nay cứ muốn thử, thức uống yêu thích là sữa bắp nếu không có thì cứ mặc định là nước lọc.
Cô ghét nhất là uống cafe, nó khiến giấc ngủ trở nên khó khăn.

Vậy mà vì An Phong uống một lúc bốn ly, đời này sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.
Thanh toán xong bọn họ trở về xe, lần này là về thẳng nhà riêng.

Mạc Gia Kỳ không muốn ngồi cô đơn ở hàng ghế cuối đã di chuyển đến ghế phụ lái, mở ống hút cấm vào hộp sữa bắp, ngoan ngoãn uống hết.
“Ba anh tình hình thế nào?”
Thượng Lâm khẽ nhướng mày che đậy cảm xúc giữa bầu trời tăm tối: “Không khả quan.”
Anh không ngờ đến Mạc Gia Kỳ đi đến cửa hàng tiện lợi mục đích để tìm Thượng Dao.

Là cảm thấy hối hận vì lời đã nói ra sao, anh quay sang nhìn ánh mắt sâu thẩm kia, ý nghĩ này cũng rất có khả năng.
Từ lúc cô bảo anh đi mua thứ gì đó bằng giá tiền với chiếc ô, đã biết được chỗ khác biệt đầu tiên, đó là không vung tiền bừa bãi.

Nếu như trực tiếp hỏi đối phương bao nhiêu tiền để chuyển khoản, như thế chắc chắn sẽ để lại ấn tượng cực kỳ xấu, nhất là đối với loại người như An Phong.
Đơn giản mà nói, cô tỏ vẻ nghĩ An Phong rất thiếu tiền, hành động kia tinh tế hơn nhiều.


Anh cho tôi cái này, tôi báo đáp anh lại cái kia.

Còn việc vì sao lại không nói trả lại chiếc ô đã quá rõ ràng, cô gái này muốn tránh mặt An Phong.
Thượng Lâm đứng bên ngoài nên có thể quan sát tất cả sự thay đổi, công tâm nhận xét.
“Khi nào bài tập nhóm hoàn thành, anh chở tôi đi gặp chú Thượng được không, tôi muốn xin lỗi vì lời nói tùy tiện.”
Bản thân muốn nói mắt và cả đầu óc thời điểm đó không được bình thường, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không nói ra thành lời, nếu nói giống như đang biện minh cho lỗi sai của mình.
Điện thoại run nhẹ vài cái, Mạc Gia Kỳ nhìn thử xem thật bất ngờ khi nhận được lời mời kết bạn từ An Phong.

Ý định xấu xa lại nổi lên khiến cô nhịn không được cảm thấy thích thú, quyết định cuối cùng là ngó lơ đến khi nào hắn rút lại lời mời kết bạn.
Thượng Lâm bận quan sát đường phía trước, đột nhiên thẳng gấp.
Cả hai đã thắt dây an toàn nên cái đầu vẫn còn gắn trên cổ, Mạc Gia Kỳ hoảng hốt nhìn sang anh rồi lại nhìn lên phía trước, trong lòng vô cùng sợ hãi, sợ vệ sĩ tông trúng người.
Không ngoài dự đoán, đã tông trúng người rồi.
Bọn họ đang ở ngã tư đường, con đường của Thượng Lâm và cô hiển thị đèn xanh, vậy là nói chiếc xe bên phía kia đường vượt đèn đỏ tông người.
Trời mưa quá lớn nên số lượng xe rất ít, chính xác chỉ có hai chiếc của Mạc Gia Kỳ và chiếc còn lại.


Hẳn là vì chủ quan mà tăng hết tốc lực về phía trước, đáng quan ngại hơn là chiếc xe đó lại tẩu thoát thay vì xuống xem người bị tông trúng như thế nào, đầu chưa nhảy số tay Mạc Gia Kỳ đã ấn nút quay, quay lại cảnh tượng vệt máu trên xe bị nước mưa rửa trôi, toàn cảnh chiếc xe vòng qua cái xác, tiếp tục hành trình.
Vội xuống xe mà quên rằng trời đang mưa, cô chạy đến chỗ người nằm trên đường tim không ngừng đập loạn.

Có lẽ từng trải qua cảm giác đau đớn trước khi chết nên thấy đồng cảm, tay siết chặt điện điện không ngừng run rẩy gọi xe cứu thương.
Thượng Lâm cũng gọi một cuộc điện thoại đến cục cảnh sát, cho người chặn tuyến đường này lại, anh miêu tả hình dáng, đọc rõ biển số của chiếc xe vừa rồi.
Người nằm trên mặt đường là một đứa bé khoảng tầm sáu bảy tuổi.
Chiếc ô duy nhất dùng để che chắn cho đứa bé đang nằm bất động, bọn họ không dám dịch chuyển, sợ rằng bộ phận bị thương sẽ ảnh hưởng.
Thượng Lâm kiểm tra hơi thở của đứa bé, nó yếu ớt nhưng chưa hẳn mất đi.

Anh nhìn lại ánh mắt đang tràn ngập hy vọng của Mạc Gia Kỳ có chút khác lạ.
Mạc Gia Kỳ định đưa tay chạm vào da thịt đang hứng chịu không khí lạnh, đứa bé trong vô thức dùng chút sức lực cuối cùng nắm chặt ngón tay của cô..


Bình luận

Truyện đang đọc