BUÔNG TAY TRUY TÌM HẠNH PHÚC MỚI


Thượng Lâm đưa tay xoa đầu cô, bàn tay anh tỏa ra hơi ấm.

Ấm áp đến nỗi Mạc Gia Kỳ xém chút nữa thì kiềm không được mà nhào vào lòng đối phương, cô chậm rãi lấy tay anh xuống.
“Tôi đùa thì được, anh tuyệt đối không, nhớ rõ.”
Đôi môi khép mở kèm theo chút son đỏ thật có mị lực, anh đột nhiên muốn đặt xuống nụ hôn.

Ý nghĩ đó vừa lướt qua đầu dì Lý đã chen vào được bên trong.
“Cô chủ, đừng lo lắng bên ngoài đã có cảnh sát rồi.”
Dì Lý nhìn thấy tình cảnh này thì trách bản thân xuất hiện không đúng lúc, nấp một bên xem thì hay rồi.

Hai người bọn họ lúng túng tách nhau ra, cô vội buông tay anh.
“Hắc Hắc ị bậy trong phòng tôi.” Cô vừa nói vừa nhìn Hắc Hắc “Nhờ dì rồi.”
Dì Lý cũng nhìn nó: “Được, được.”
Hắc Hắc xem ra không được sủng ái ngoại trừ Mạc Gia Kỳ, nó cụp đuôi chạy lại chỗ cô nằm tủi thân, nước mắt rơi lã chã.
“Hở một chút là khóc, mày là giống đực thật hả?”
Thượng Lâm mạnh dạng đưa ra kiến nghị: “Trả nó về chỗ cũ là được rồi.”
Mạc Gia Kỳ không nở vùi dập một nhan sắc tuyệt phẩm, cho nó về làm kiếp nùi giẻ, đưa tay nghịch mớ lông suôn mượt.
“Khi nào kinh tế eo hẹp thì bán nó vậy.”
Thượng Lâm rất hài lòng về chủ ý này, thầm đắc ý trong lòng.

Anh đứng dậy chuẩn bị bữa chiều, cô ngồi ở đó uống sữa nghịch với Hắc Hắc.
Bên ngoài đã có người của Lục Thiếu lo, nhiệm vụ cũng dẹp sang một bên.

Lục Thiếu ngồi trong văn phòng vò đầu bức tóc, Thượng Lâm vẫn bình thản vào bếp.
Sau khi dùng bữa chiều đám người đã giải tán hết một nửa, bọn người của Lục Thiếu thật sự rất kiên trì.
“Muốn dẫn Hắc Hắc đi dạo.” Cô nhíu mày nhìn ra bên ngoài “Bọn họ bao giờ mới thôi đây?”

“Nó không trầm cảm sớm vậy đâu.”
Mạc Gia Kỳ chụp lấy hai cái tay vểnh cao của Hắc Hắc, buồn chán nói: “Tôi đã xem sơ qua cách nuôi chó, nó cần đi dạo.”
“Cô chủ đã có kế sách đáp trả Lạc Lạc chưa?” Thượng Lâm quan tâm hỏi.
“Có thì có nhưng hơi mạo hiểm.” Mạc Gia Kỳ lắc đầu nói tiếp “Tiểu Gia, thân phận này có thể công bố.

Thuận lợi thì di dời được sự chú ý của bọn họ, xui xẻo thì bị cho là dùng tiền có được.”
Mạc Gia Kỳ đang cân nhắc mặt lợi và hại, xem cái nào nặng hơn.

Điện thoại đột nhiên có cuộc gọi đến, cô vừa bắt máy đầu dây bên kia đã mắng xối xả.
“Người ta nói cô như vậy còn im lặng, sắp câm rồi sao?” Nguyệt Nhi tức đến khàn cả cổ.
“Vợ ơi, đừng tức giận.” Giọng nói của Hàn Nhiên vô tình lọt vào cuộc đối thoại.
Bọn họ buổi sáng cãi nhau, buổi chiều đã làm hòa, mối lương duyên này thật là đúng đắn, làm người khác ngưỡng mộ nhiều một chút.
“Chị giúp em điều tra người đứng phía sau Lạc Lạc, ngày mai em sẽ có câu trả lời.”
“Tôi đợi xem cô làm được gì.”
Nguyệt Nhi đang bận rộn với cái người bí mật kia, còn phải lo cho Mạc Gia Kỳ.

Chẳng hiểu thế lực nào thúc đẩy chị ta làm như vậy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô, Nguyệt Nhi chỉ muốn ra sức bảo vệ.

Không tiếp xúc thì thôi tiếp xúc rồi mới phát hiện, bản chất cô không tồi.

Từ đầu Nguyệt Nhi có suy nghĩ sai lệch cứ cho là quả báo đến sớm.
Sau khi tắt máy Thượng Lâm vội hỏi: “Cô chủ thực sự sẽ công bố thân phận của Tiểu Gia?”
“Tôi đổi ý rồi.”
Anh ngờ nghệch, đoán không ra ý định của cô chủ nhỏ.

Đường đi nước bước của Mạc Gia Kỳ rất tùy tiện có thể đến bất chợt có thể chờ đợi muốn phát bực.


Thượng Lâm từ ung dung đứng bên cạnh xem kịch hay rồi bị lôi kéo vào lúc nào, mà chính anh cũng không rõ.
Mạc Gia Kỳ tỏ ra thần bí, chạy lên lầu đóng chặt cửa.

Ngay cả Hắc Hắc cũng bị nhốt bên ngoài, hết nằm rồi ăn vạ, đều vô dụng.

Thượng Lâm chung cảnh ngộ với nó chỉ khác ở chỗ anh có phòng riêng.
Mạc Gia Kỳ lục lại những tấm ảnh từ hồi cấp ba, khoảng thời gian đó cả hai người bọn họ rất thân thiết với nhau, như hình với bóng.

Cô ta diễn như thật, khiến cô không tài nào phát hiện ra, Mạc Gia Kỳ tập hợp không sót tấm nào.
Mỗi tấm ảnh đều chú thích rõ thời gian địa điểm, bọn làm những gì lần lượt đăng tải lên tài khoản thật.

Cảm xúc khi đó ra sao cô đều ghi rất rõ, rồi tất cả chứng cứ cho thấy Lạc Lạc đột nhiên thay đổi, ngoài mặt muốn tác hợp cho cô với An Phong nhưng trong ý vị thâm sâu.
Sáng hôm sau người dưới nhà đã giải tán sạch sẽ, chẳng ai lên tiếng sau cuộc thanh minh ngoạn mục.
Nguyệt Nhi gọi đến, thái độ tốt hơn hôm qua, có điều vẫn nói khó nghe.
“Người ta hại cô rõ ràng như thế còn có tâm trạng nói tốt, Mạc giả tạo.”
Từng câu từng chữ cô viết đều là thật, hận thù cũng là thật.

Mạc Gia Kỳ từng nghĩ đến diễn cảnh không gặp gỡ Lạc Lạc trước khi chết, mong rằng bọn họ là người xa lạ.
Lạc Lạc có chỗ nào không tốt, tiền tài, địa vị vì sao phải ganh tị với cô? Mạc Gia Kỳ tìm mãi mà không có đáp án.
“Chị đừng làm việc lao lực, bác sĩ Hàn sẽ đau lòng.”
“Đừng nói nữa, nhắc đến thật áp lực.” Nguyệt Nhi chán nản nói “Sắp xếp một bữa cả bọn cùng đi uống một bữa, rủ con nhóc kia luôn.”
Thượng Thiên Thiên chưa đủ tuổi để uống rượu bia, Thượng Lâm nhất định sẽ không cho phép con bé chạm tay vào.
“Đi xem phim thì thế nào?”

“Trẻ con.”
Mạc Gia Kỳ bất lực nói: “Tôi sẽ hỏi thử Thượng Lâm.”
Bước ra khỏi cửa phòng đã thấy Thượng Lâm ngồi nghiêm túc, bị ông bà Mạc lấy lời khai.

Nhìn luồng khí đen tỏa ra từ ông bà Mạc đến cô còn toát mồ hôi huống chi là Thượng Lâm.
“Hắc Hắc là ai?” Mạc Gia Uy mang theo khí lạnh hỏi.
Túy Liên lắc đầu thở dài: “Rời đi chưa đầy nửa năm đem về bao nhiêu người?”
Từng bước đi xuống bậc thang, Mạc Gia Kỳ trong trang phục chỉnh tề, khí thế hiên hang của kẻ chiến thắng ngồi bên cạnh anh, trả lời từng thắc mắc của ông bà Mạc.
“Hắc Hắc được con nhặt về ở bãi phế liệu, con có đem người nào về đâu chứ?”
Hắc Hắc từ nãy giờ trốn rất kỹ, báo hại Thượng Lâm tìm mấy vòng trong nhà.

Nói mà không có bằng chứng, ông bà Mạc còn lâu mới tin, anh đành ngồi chịu trận.
Đợi Mạc Gia Kỳ nói xong nó từ trong phòng anh bước ra đầy khí chất, đi thẳng đến chỗ Mạc Gia Uy cạ cạ vài cái đầu vào đầu gối ông ta, Thượng Lâm nhìn sang chỗ khác nén cười.
Đúng như dự tính trong đầu anh, Mạc Gia Uy cau mày nhiệt độ càng thấp hơn thả ra một chữ: “Cút.”
Hắc Hắc cúi đầu định đi qua chỗ Túy Liên, bà ta chặn trước: “Nép sang một bên.”
Nhà chính đoan trang, có khi nào xuất hiện bóng dáng của động vật đâu chứ? Nhìn thái độ nghiêm túc của bọn họ cô cũng đoán được không thích động vật nên trước giờ chưa từng đòi hỏi nhận nuôi bất cứ loài gì.
“Nó là Hắc Hắc.” Mạc Gia Kỳ vẫy tay mời gọi.
Hắc Hắc chạy về phía cô, dùng ánh mắt thảm thương.

Chỉ vì một con chó mà tìm đến tận đây để hỏi chuyện, xem ra cô khiến bọn họ bất an rồi.
“Con chưa yêu sớm vậy đâu, hai người yên tâm.” Mạc Gia Kỳ khẳng định “Nếu nhìn trúng người kia, chắc chắn sẽ cho anh ấy ra mắt ba mẹ.”
Mạc Gia Uy hài lòng, thay đổi thái độ: “Ranh con tên Lạc Lạc là người bạn mà con đưa về Mạc Gia, ta thấy không ổn.

Trong phòng hiệu trưởng cách xử lý của con như đang nương tay, suy nghĩ cho cẩn thận rồi nhanh chóng xử lý đi.”
Vượt ngoài tầm kiểm soát, Mạc Gia Kỳ lực bất tòng tâm.

Chuyện làm ăn của mấy doanh nghiệp lớn, cô không có kiến thức.

Trùng sinh thì trùng sinh chẳng thể nào đùng một cái có tài năng dấn thân vào thương trường.
Cốt lõi là do cô học ngu, thường ngày không chú tâm gì cả.

“Hai người chẳng phải còn có việc sao?”
Mạc Gia Uy thảnh thơi nói: “Ta là chủ tịch, tùy tiện đi một chút ai dám nói chứ?”
Công việc của Túy Liên thì khỏi phải bàn tới, trong giai đoạn trồng hoa hồng trắng ngoài việc giám sát thì còn gì để làm đâu chứ? Chưa tìm được khách hàng, tóm lại là lỗ chắc rồi.
Ý vị của hai người bọn họ muốn ở lì tại đây, Mạc Gia Kỳ đã nhìn rõ.
“Bất tiện…”
Câu nói chưa hết, An quản gia kéo hai vali vào trong nhà bàn giao cho dì Lý.
Mạc Gia Kỳ kinh ngạc: “Hai người làm thật sao? Nhà con ít phòng lắm lông chó.”
Túy Liên khổ sở: “Cứ nói thẳng là không muốn, chúng ta hiểu mà.”
Cô liên tục xua tay: “Được mà, chắc chắn là muốn rồi.”
Nhìn đến chỗ Thượng Lâm với ánh mắt khó xử, cuộc sống tự lập của cô chấm dứt rồi.

Nhưng ở chung nhà với ông bà Mạc cũng không có gì là xấu, chẳng qua ăn phải đúng lễ nghi, đúng giờ chế độ ăn uống được Túy Liên xem xét trước, sữa bắp chỉ có thể uống trong giấc mơ.
Đấy đấy Mạc Gia Kỳ đoán đâu là trúng đó.

Túy Liên đã bắt đầu đi đến mở tủ lạnh, dặn dò dì Lý, dì ấy lập tức cho hết số sữa vào thùng rác.
Thượng Lâm thì thầm: “Đừng lo.”
Mạc Gia Uy nghiêm đầu nhìn chằm chằm hai người bọn họ, Mạc Gia Kỳ ráng giữ nụ cười.
“Người còn có chuyện muốn hỏi con sao?”
“Ngày hôm qua, đám người đó là do Lạc Lạc làm đúng không?” Ông ta nghiêm túc nói “Trợ lý Tần bận xử lý một số chuyện, thông tin chưa đến chỗ ta.”
“Chuyện đó đã được xử lý ổn thỏa, người không cần lo lắng.” Mạc Gia Kỳ tự tin đáp lời.
“Tiểu Gia, cái tên hay đấy.” Mạc Gia Uy đột nhiên nhắc đến cái tên này, làm cho cô tắt hẳn nụ cười.
Cái suy nghĩ Mạc Gia Uy đứng sau phụ họa đang dần chiếm lĩnh trong đầu cô.
Ánh mắt dần hạ xuống, cô hỏi: “Là người làm sao?”
Ông ta khó hiểu hỏi: “Ta làm cái gì?”
Mạc Gia Uy nói tiếp “Đừng nghĩ qua mắt, ta là ba con.

Càng không phải người mù, nhìn bàn tay con gái mà không nhận ra thì thật không xứng với cương vị rồi.”
Thái độ của ông ta cho cô biết những suy nghĩ vừa rồi là sai, Mạc Gia Uy làm chắc chắn thừa nhận.
Việc đi lên bằng thực lực của bản thân đối với Mạc Gia Kỳ rất có giá trị..


Bình luận

Truyện đang đọc