CẢ GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU MONG TÔI IM MIỆNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đám hồn ma tới từ bờ bên kia phải đến ít nhất cả trăm tên, con ma đồ đỏ cầm đầu còn mang dáng vẻ hung ác, trông không dễ đối phó.
Đạo nhân đứng cùng một chỗ với Mạnh Thiểu Du thấy cậu không nhúc nhích gì, còn tưởng là cậu đã bị dọa đến mức choáng váng, họ bước đến nói với cậu: "Cậu đừng thất thần chứ! Nom tình hình này thì chỉ vài người chúng ta cũng không đối phó được, không ấy cậu thương lượng với nó hai câu, đốt một ít đồ cúng đi vậy?"
Đánh không lại thì chạy, chạy không được thì chỉ có thể đi hòa giải mà thôi.
Đạo sĩ kia cũng nghĩ như thế, hòa thượng bên cạnh cũng gật đầu nói: "Còn sống là còn hi vọng."
Con ma cầm đầu nghe bọn họ nói vậy thì cười khặc khặc khặc ra tiếng, nó nhìn Mạnh Thiểu Du rồi nói: "Lúc trước ta chỉ có một mình nên mới tha cho ngươi, bây giờ có cả nghìn anh em ta ở đây, ngươi lại chỉ có đúng một mình, tình thế đảo ngược rồi!"
Vở kịch ở phía bờ bên kia đã bắt đầu xướng lên, gánh hát được mời đến là nhóm nổi tiếng nhất ở Nam Thành, họ vừa cất lời thì ngay cả Mạnh Thiểu Du đứng cách bọn họ cả con sông vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Con ma đồ đỏ nghe được thì cũng ngứa ngáy trong lòng, vì vậy nó nhìn Mạnh Thiểu Du nói: "Không nói nhiều nữa, vở kịch sắp bắt đầu rồi! Ngươi thức thời thì ngoan ngoãn nhận sai đi, gọi ta một tiếng ông nội, sau đó về mời gánh hát ba ngày ba đêm cho bọn ta, rồi ta sẽ tha thứ cho ngươi!"
Hay ha, mạnh miệng gớm ha.
Con ma mặc đồ đỏ là một con quỷ già, bất kể là tuổi hay tu hành thì cũng cao hơn mấy con quỷ mà Mạnh Thiểu Du đã từng gặp trước kia.

Đi cùng nó cũng toàn là một đám vô lại đã già dặn, có kinh nghiệm phong phú trong việc đối phó với đạo sĩ và hòa thượng, nên dù các hòa thượng và đạo sĩ bên bờ này ra tay thì cũng không đủ sức.
Trừ khi bọn họ đến chùa Long Hoa gọi thêm người.
Có điều nơi này cũng cách chùa Long Hoa một khoảng, con ma mặc đồ đỏ ỷ vào điều này nên mới không biết sợ như thế.
Đạo sĩ trên bờ nghe thấy yêu cầu của con ma nọ thì rất ngạc nhiên, suy cho cùng thì Mạnh Thiểu Du cũng là một đạo sĩ, coi như đến từ cùng một nơi, nên anh ta không khỏi mở miệng bảo vệ cậu: "Về mời người ta xướng kịch cho ngươi ba ngày ba đêm á? Có cần sửa thụy hiệu của ngươi lại thành Từ Hi* luôn không?!"
(Từ Hi Thái Hậu: Thường được miêu tả như một vị bạo chúa.)
Con ma đồ đỏ lạnh lùng cười, nói: "Vậy thì đừng trách bọn ta!"
"Không đồng ý thì đánh một trận với bọn ta đê! Dù sao thì bọn ta cũng có nhiều quỷ!"
Đạo sĩ kia thấy vậy cũng tức lắm, không phải là ỷ đông hiếp yếu đó à?! Ban đầu anh ta khuyên Mạnh Thiểu Du bỏ qua, bây giờ anh ta lại không kìm lòng được mà lấy một lá bùa, rút kiếm gỗ đào ra nhìn Mạnh Thiểu Du rồi nói: "Đạo hữu, con quỷ này thật sự rất quá đáng! Bọn mình hợp sức đi!"
Lúc bấy giờ Mạnh Thiểu Du lại vươn tay ngăn anh ta lại, cậu nhìn con ma mặc đồ đỏ mà khẽ cười, nói: "Ngươi có người, khéo quá, ta cũng có."
Cậu có quen với rất nhiều quỷ sai, bây giờ thấy đối phương kéo nhiều quỷ đến như vậy, cậu đốt thư gửi mà không chút hoang mang.
Sau đó cậu dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Các ngươi vơ vét tài sản của nhân dân Nam Thành, gây ra các vấn đề về an toàn công cộng! Ta đã báo cảnh sát rồi!"
Cả đám quỷ sững sờ, sau đó bọn chúng cười phá lên, con quỷ mặc đồ đỏ tiến đến với vẻ mặt dữ tợn, nó nói: "Tiểu đạo sĩ, ngươi vẫn cứ ngoan ngoãn gọi ta là ông nội thì hơn!"
Nhưng vừa dứt lời, nó lại thấy một đám mây đen kéo đến từ phía Đông, gió tà ùn ùn kéo đến.

Sau đó thấy một, hai, ba,...
Quá ghê, áng chừng nguyên một đội quỷ sai luôn!
Người cầm đầu chính là Lão Triệu và Trương Lão Tam, bọn họ chạy như điên ở phía trước, vừa chạy vừa gọi với phía sau: "Mợ nó đây là tìm tôi! Mấy ông bám theo đến đây làm gì! Làm gì hả!!"
Đám âm sai ở phía sau nói mà không chút khách khí: "Lão Triệu, thành quỷ rồi đừng có mà keo kiệt quá! Sao ông ôm đùi vàng mà không chia vậy hả!?"
"Nhưng, nhưng!"
Lão Triệu tức muốn chết, hắn quay đầu lại nói một cách phẫn nộ: "Bố mày ăn cơm mềm* bằng thực lực nhá! Mắc gì phải kéo theo bọn mày chi?!"
(Ăn cơm mềm: Dựa dẫm.)
Mạnh Thiểu Du: "..."
Các đạo sĩ và hòa thượng bên cạnh sửng sốt trước cảnh tượng hơn cả chục quỷ sai xuất hiện, họ nhìn về phía Mạnh Thiểu Du nói: "Đ-đây là do cậu mời tới hả?"
Mạnh Thiểu Du ngại ngùng cười cười, cậu nói: "Ầy, chẳng qua là do tôi quen người dưới đó thôi."
Các đạo sĩ: "..."
Đám quỷ sai nhanh chóng đi đến trước mặt Mạnh Thiểu Du, thậm chí còn chưa để cậu mở lời thì họ đã anh một câu, tôi một câu mà tía lia.
"Phải cái đám đối diện đó không?"
"Trông như cả trăm con á...!Đỉnh ghê, định cho Lão Triệu hết luôn chứ!"
Lão Triệu phẫn nộ: "Cái này vốn là của tôi mà!!"
Song, Trương Lão Tam – người vẫn im ỉm từ nãy đến giờ – đã giơ xích câu hồn trong tay lên trước, lạnh lùng nói: "Tới trước được trước!"
Sau đó thì y quăng móc ra ngay tắc lự.
Ma áo đỏ: "?!!!"
Trương Lão Tam cầm đầu cướp đoạt, Lão Triệu phản ứng lại ngay lập tức, hắn cũng không thèm cãi nhau với mấy người khác nữa, ném xích câu hồn trong tay ra ngoài rồi chỉ trích một cách đầy phẫn nộ: "Trương Lão Tam, ông chạy đi cướp á, cái tên mặt dày nhà ông!!"
Thế nhưng Trương Lão Tam mặt dày xưa nay, mấy câu này của Lão Triệu chẳng đả động gì được đến y.
Con quỷ áo đỏ và anh em của nó phản ứng lại ngay lập tức, chúng á lên một tiếng rồi chạy tán loạn khắp mọi nơi, hệt như đằng sau có mười mấy thầy Tony* đang đuổi theo bọn họ kêu làm thẻ thành viên vậy.
(Thầy Tony: Thợ cắt tóc.)
Những quỷ sai khác thấy vậy cũng không rảnh mà cãi cọ nữa, người nào người nấy quăng vũ khí của riêng mình về phía đám quỷ đang bỏ chạy.
Tuy quỷ chạy nhanh nhưng không phải là đối thủ của quỷ sai, hơn nữa đây đều là công trạng, là tiền thưởng được tính vào ghi chép của bọn họ, cho nên họ lại càng cố gắng làm việc hơn.
Những đạo sĩ định giúp Mạnh Thiểu Du cứ thế đờ ra ở một bên, lá bùa nắm trong tay đã bị gió thổi đi lúc nào không hay.

Bọn họ thấy đám quỷ mới vừa hùng hổ, nhưng chưa gì đã bị gom đi sạch sẽ.
Trên mặt từng tên quỷ sai tràn ngập sự vui sướng như được mùa vậy.
Tuy phải chia ra bớt nhưng những thứ này đều tính vào thu nhập phụ! Quả nhiên đi theo Lão Triệu là có thu hoạch không nhỏ mà.
Con quỷ mặc đồ đỏ không ngờ kết cục lại thành ra như vậy, nó bị treo trên xích câu hồn của Lão Triệu, cả cái mặt quỷ u ám không thôi.

Lúc bị túm đến trước mặt Mạnh Thiểu Du, nó không kiềm được mà chửi ầm lên.
"Cái tên đạo sĩ nhà ngươi, thế mà lại gọi quỷ sai đến làm cứu viện! Không công bằng!"
Mạnh Thiểu Du nhìn nó, trên mặt trưng ra một nụ cười, nói: "Đúng vậy, không công bằng vậy đó, ai bảo ta có người ở bên dưới làm chi?"
Con ma mặc đồ đỏ: "..."
Nó nghẹn một búng máu ở cổ họng, nếu không phải là đã thành quỷ thì có khi nó nghẻo lần nữa luôn rồi.
Đám quỷ sai đi theo Lão Triệu cũng sáp lại gần, họ cười hì hì nói: "Lần nào gặp đạo trưởng Tiểu Mạnh cũng có chuyện tốt hết, cậu đây bắt quỷ cho Nam Thành nên có một chỗ ngồi đặc biệt trong miếu Thành Hoàng của bọn ta á."
Lão Triệu hừ một tiếng, hắn nhìn mấy tên đồng nghiệp liều chết xin xỏ này thì không kiềm được mà trở mặt xem thường.

Nếu bọn họ không theo kịp thì cả đám quỷ đó đều là của Lão Triệu hắn rồi!
Giận á!
Đạo sĩ bên cạnh thấy thế thì nuốt một ngụm nước miếng, thèm quá!
Đạo sĩ bình thường cũng có thể gọi quỷ sai nhưng không phải người nào cũng thành công, có một số quỷ sai còn ra vẻ phách lối chứ đừng nói là cười hì hì với bạn như thế...
Thấy Mạnh Thiểu Du chỉ vung tay lên một cái mà đã kêu được nhiều âm sai đến như vậy, anh ta không kiềm được mà nhỏ giọng hỏi: "Đạo hữu à, cậu nhét tiền vào đâu vậy? Giới thiệu cho tôi với nha?"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Đám quỷ sai đến cũng mau mà đi cũng mau, chỉ trong thời gian của một cái phất tay, những hồn ma gây chuyện đã bị mang đi hết.
Lúc bấy giờ Mạnh Thiểu Du cũng không xem kịch tiếp nữa, tuy tình hình trên bờ hơi ồn ào nhưng người bình thường cũng có thể hiểu được.

Hơn nữa ban nãy mới vừa thu một đám quỷ xong, thấy nơi này không còn gì kì lạ thì cậu xoay người rời đi.
Đạo sĩ kia thấy cậu định đi thì vội vàng hô một tiếng: "Đạo hữu đợi đã, không biết có thể thêm WeChat được không?"
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp một người có thể gọi được nhiều Vô Thường như vậy, thêm bạn tốt không thiệt gì!
Chuyện đó không thành vấn đề, sau khi thêm WeChat thì đạo sĩ kia lại hỏi: "Không biết đạo hữu tên gì? Đăng kí ở đâu thế?"
Mạnh Thiểu Du nói tên mình, còn về phần đăng kí ấy.
Cậu xấu hổ nói: "Tôi vẫn chưa đăng kí ở đạo quan tại Nam Thành."
Từ đó đến nay đạo trưởng Tiểu Mạnh toàn được nuôi thả thôi...
Sau đó Mạnh Thiểu Du rời khỏi nơi này, đạo sĩ nọ và các hòa thượng nhìn cậu rời đi, từ hôm nay giới huyền môn của Nam Thành lại có thêm một truyền thuyết nữa.
Có một đạo sĩ trẻ tuổi tên là Mạnh Thiểu Du, cậu ấy là bạn tốt với rất nhiều Vô Thường, số Vô Thường mà cậu ấy thân thiết còn nhiều hơn so với số quỷ bạn bắt...
Khiến người ta vừa đau lòng lại vừa hâm mộ.
Chẳng qua là Mạnh Thiểu Du cũng không thân với đạo sĩ nào ở Nam Thành, nên những lời đồn đại này cũng không đến tai cậu.
Song, sau khi phía chùa Long Hoa thờ cúng thần sông tìm Long Vương vô cùng rầm rộ, tin đồn về rồng ở Nam Thành cũng nổi lên.
Ngay cả Mạnh Thiểu Du cũng gặp rất nhiều người hỏi cậu về chuyện của rồng.
Diệp Hòa Phong thích lên mạng lúc rảnh rỗi, hắn cũng hay lật xem những bài post liên quan trong diễn đàn địa phương của Nam Thành.
[Thảo luận bằng lí trí] Các bạn nghĩ trên thế giới này có rồng không?
Chuyện lạ! Con tôi về nhà vào ban đêm và nói với tôi rằng nó đã nhìn thấy một con rồng trên sông!
Tìm hiểu truyền thuyết về rồng ở Nam Thành...
Luôn có dăm ba mấy bài post như vậy nổi lên, ban đầu còn có người thảo luận, sau đó ai nấy đều nhận ra có nói nhiều thì cũng chỉ có bấy nhiêu chuyện mà thôi.
Thần sông bên cạnh chùa Long Hoa, cột rồng uốn lượn trên cầu vượt...!Có nghe thêm nữa thì cũng chẳng hiếm lạ gì.
Cư dân mạng Nam Thành bày tỏ: "Nếu có rồng thật thì tui cũng mong nó đi nhanh nhanh cái, tám tháng nay mưa hoài! Quần áo tui bị nấm suốt!"
"Trên thế giới này có rồng thật hả?" Diệp Hòa Phong cũng hiếu kì, hắn lại đi hỏi Mạnh Thiểu Du.
Thật ra rồng mà đạo gia thường nhắc đến tương ứng với rồng trong phong thủy cơ.

Còn sự thật bên trong là, Mạnh Thiểu Du cũng chẳng biết có rồng thật hay không.
Văn hóa Trung Quốc có ảnh hưởng lớn nhất là văn hóa rồng, người Trung Quốc cũng thường tự xưng là con cháu của rồng, ai cũng có chấp niệm và ảo tưởng riêng về rồng.

Cho dù đã chết thì Diệp Hòa Phong cũng là quỷ Trung Quốc, hắn không khỏi bùi ngùi nói: "Nếu được nhìn thấy rồng một lần thì tốt biết mấy!"
"Rồng gì cơ?"

Giọng của Lão Triệu bay vào từ cửa sổ, Mạnh Thiểu Du nói một cách bất đắc dĩ: "Lần sau anh đi bằng cửa được không?"
Lần nào cũng đi bằng cửa sổ, trông chẳng giống một quỷ sai đứng đắn gì cả.
Lão Triệu đồng ý hai tiếng, nhưng trên thực tế là nghe tai này lọt tai kia, hắn bước lại nói: "Mới nghe có người nhắc đến rồng à? Mấy cậu cũng quan tâm đến chuyện này hả?"
Mạnh Thiểu Du giải thích: "Quan tâm gì cơ? Diệp Hòa Phong chỉ thuận miệng nói thôi."
"Hầy! Ta còn tưởng là bọn cậu cũng nghe nói về chuyện Nam Thành có rồng rồi chớ." Lão Triệu khoát tay áo, Mạnh Thiểu Du thấy vậy thì hỏi: "Thật ra cũng có thảo luận trên mạng, sao Nam Thành lại có rồng thật vậy?"
"Sao mà có được!"
Lão Triệu nói xong còn hơi bực mình: "Cái thứ rồng này đã biến mất bao nhiêu năm rồi, sao có thể tự dưng xuất hiện được, chỉ là gần đây có một đám người chẳng biết từ đâu đến Nam Thành tìm rồng, còn phá tan tành đường hoàng tuyền bọn ta mới sửa nữa chứ!"
Lão Triệu phàn nàn, sau đó hắn lại nói một cách giận dữ: "Bây giờ Nam Thành tốt xấu lẫn lộn, ta đến báo với cậu một tiếng thôi! Có ra ngoài cũng nên cẩn thận một chút."
Dù sao thì nơi này đã không có Thành Hoàng bốn năm trời, lại thêm mấy tin đồn về rồng nữa, yêu ma quỷ quái gì cũng kéo đến.
Mạnh Thiểu Du cũng hiểu được điều này, sau khi cậu cảm ơn Lão Triệu, đối phương lại cười khà khà nói: "Có điều cũng không phải là không có lợi, càng nhiều mấy tên này, nói không chừng tiền thưởng của ta cũng nhiều hơn."
Mấy hôm nay đi theo Mạnh Thiểu Du, Lão Triệu được khen thưởng không ít, chỉ tiếc không thể hát vang một bài mà thôi.
Mạnh Thiểu Du: "..."
Thôi được rồi.
- -
Sau khi vào thu, thời tiết ở Nam Thành hay thay đổi, mưa liên tiếp mấy ngày liền, cũng không được bao nhiêu ngày trời quang.

Sáng nào tỉnh dậy cũng thấy bên ngoài có mưa dầm kéo dài, vượt cả những ngày mưa rả rích của Giang Nam.
Khi Mạnh Thiểu Du đi trên đường, cậu cũng có thể nghe thấy nhiều người mắng mỏ cái thời tiết quỷ quái này.
Còn có không ít ông bà cụ, dùng giấy cắt một vài mụ quét trời.

Thế nhưng vẫn không thấy trời nắng, mụ quét trời bị gió quật đi, cuối cùng chỉ còn một sợi dây thừng giắt lại dưới mái hiên.
Tới tháng tám, ngoài các trận mưa đáng ghét này thì thứ quan trọng nhất chính là Trung Thu đã đến.

Các hàng quán lân cận đã mang bánh trung thu lên, các trung tâm thương mại cũng bắt đầu treo các câu chúc mừng Lễ Trung Thu.
Sáng sớm, Mạnh Thiểu Du vừa tỉnh lại đã nhận được điện thoại của tiểu sư đệ: "Sư huynh! Sư huynh! Sư phụ nói Trung Thu này anh không về, nhớ gửi bánh trung thu cho bọn em nha!"
Sư đệ cũng giống như Mạnh Thiểu Du, đều được sư phụ nhặt về đạo quán từ khi còn bé, có điều sư đệ nhỏ hơn cậu vài tuổi, năm nay cậu bé còn đang học cấp ba.

Năng lực khác thì cậu bé không có, thế nhưng lại có kĩ năng tuyệt đối trong chuyện se nhang, trước đây mỗi khi đến Tết Trung Nguyên thì đạo quán đều sử dụng nhang mà sư đệ se.
Cũng vì lí do đó mà đạo quán của bọn họ trở thành căn tin cao cấp trong miệng các cô hồn dã quỷ...
Dù Mạnh Thiểu Du đồng ý với sư phụ là không về thì cậu vẫn hơi nhớ nhóc sư đệ, nghe tiếng cậu bé gào lên thì cậu không khỏi nhếch khóe miệng, sau đó bảo: "Chỉ ăn bánh trung thu thôi sao được, để sư huynh gửi cho em mấy thứ khác nữa.

Năm ngoái cho cuốn Tuyển Tập Bí Mật Của Hoàng Cương làm xong chưa? Năm nay chắc phải làm Năm Ba nhỉ? Xếp một cuốn Vương Hậu Hùng cho em luôn nhé?"*
(Đều là những quyển sách ôn thi đại học nổi tiếng.)
Sư đệ: "..."
Sư đệ làm gì cũng được, chỉ có học là không bằng sư huynh mà thôi.

Mạnh Thiểu Du làm sư huynh nên bắt cậu bé học rất nhiều.

Nhóc sư đệ – cứ tưởng sư huynh không về là né được một kiếp – kêu rên ra tiếng!
"Sư huynh! Anh là quỷ đúng không?!"
Mạnh Thiểu Du nói: "Ò đúng òi."
"..."
Đợi sư đệ khóc thút thít mà cúp điện thoại, Mạnh Thiểu Du mang theo nụ cười sung sướng đi đến trung tâm thương mại chọn mấy quyển luyện đề cơ bản dành cho cấp ba, cả mấy hộp bánh trung thu, rồi gửi về chung với nhau.
Diệp Hòa Phong ở bên cạnh chứng kiến từ đầu đến cuối, hắn yên lặng thắp một ngọn nến cho sư đệ của đạo trưởng.
Mạnh Thiểu Du cũng tự mua mấy hộp bánh trung thu, so với mấy hương vị kì quặc mới xuất hiện mấy năm nay thì cậu vẫn thích vị truyền thống hơn một chút.
Kiểu như năm nhân* á...
(Năm nhân: Gồm hạt óc chó, hạt mè, hạt thông, hạt gai dầu, đậu phộng.)

Hiện nay đa phần mọi người đều không nhớ rõ tập tục Trung Thu của gia đình mình, người ta thích ăn lễ chẳng qua là vì Lễ Trung Thu được nghỉ ba ngày mà thôi.
Nếu Lễ Trung Thu lại trùng với Lễ Quốc Khánh thì phải nói là ác mộng...
Có điều Mạnh Thiểu Du không có hứng thú với du lịch, cũng không thích chen lấn mấy chỗ đông đúc, nên cậu lựa chọn làm ổ ở nhà vào Trung Thu.
Sau đó cậu nhận được tin nhắn thầy Dư gửi đến.
Thầy Dư: Lễ Trung Thu cậu có ở Nam Thành không?
Sau khi Mạnh Thiểu Du không làm trợ lí nữa, chuyện thầy Dư nói giữ liên lạc qua WeChat thật sự không phải chỉ là nói chơi.

Kéo lên trên một chút, về cơ bản là ngày nào hai người cũng nói chuyện phiếm.
Cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là ngày nào cũng chia sẻ cuộc sống của bản thân một chút mà thôi.

Tuy hai người không thể đáp lại nhau chỉ sau vài giây, nhưng tin nhắn cách mấy tiếng cũng có thể thành một cuộc đối thoại lưu loát.
Mạnh Thiểu Du cảm thấy sinh hoạt như vậy thật thoải mái, cậu liếc nhìn đồng hồ, nhận ra thầy Dư vừa gửi đến không lâu nên trả lời ngay.
"Có ạ, năm nay tôi không về nhà được, cũng không định ra ngoài, đang chuẩn bị làm một trạch nam."
"Thầy Dư nhớ ăn bánh trung thu nha."
Cậu vừa gửi tin nhắn đi thì một giây sau thầy Dư đã đáp lại.
Thầy Dư: Trùng hợp thật, tôi cũng ở lại Nam Thành vào Lễ Trung Thu.
Một lát sau, thầy Dư lại gửi một tin nhắn đến.
"Có thể ăn Tết cùng cậu được không?"
Cho dù là diễn viên thì cũng ăn Lễ Trung Thu, đương nhiên là thầy Dư cũng được nghỉ lễ rồi.

Mạnh Thiểu Du nhớ rõ là Tiểu Lâm và Trương An Sinh đều là người Nam Thành, thầy Dư chắc chắn sẽ cho bọn họ nghỉ, cứ như vậy thì thầy Dư chỉ có thể ăn Trung Thu một mình ở nhà.
Ngẫm lại thấy hơi bị thảm á.
Mạnh Thiểu Du trả lời mà không chút do dự: "Được ạ!"
Sau đó đến Lễ Trung Thu, Dư Giang Hòa bèn lái xe lại đây đón cậu.

Diệp Hòa Phong đứng một bên ríu rít nói: "Ai mà biết thì bảo các cậu muốn ăn Tết, ai mà không biết chắc nghĩ thầy Dư đến đón cậu đi hẹn hò quá."
Diệp Hòa Phong cảm thấy mình là người đầu tiên nhìn ra được sự bí ẩn trong đó.
Ngày thường hắn toàn trốn trong búp bê, Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì không kìm lòng được mà vươn tay ra chọc hắn ngã xuống đất.
"Có mình anh nói nhiều thôi, rõ ràng thầy Dư và tôi là tình anh em!" Chân thành!
Diệp Hòa Phong: "..."
Đầu năm nay tình anh em cũng không thuần khiết lắm đâu đạo trưởnggg!
Dư Giang Hòa không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, lúc đến đón Mạnh Thiểu Du, anh cũng cư xử như bình thường.

Nhìn thế nào thì cũng chỉ là hai người cùng nhau ăn Trung Thu mà thôi!
Mạnh Thiểu Du âm thầm trách Diệp Hòa Phong có tư tưởng không thuần khiết, mặt khác thì lấy bánh trung thu đã mua ra.
Sau đó cậu nghe thầy Dư bảo: "Tôi nghe nói Lễ Trung Thu ở Nam Thành sẽ có du thuyền ngắm trăng." Anh dừng một chút rồi hỏi: "Đến lúc đó mình đi xem nhé?"
Thành phố Nam Thành khá chú trọng vào những ngày hội truyền thống nên giữ lại rất nhiều phong tục địa phương.

Như kiểu du thuyền ngắm trăng vào đêm Trung Thu, ngắm hoa quế này nọ...
Cũng không biết có phải là bị suy nghĩ lệch lạc của Diệp Hòa Phong ảnh hưởng hay không, Mạnh Thiểu Du hơi sững sờ, cậu nghĩ bụng hai anh em đi du thuyền hình như không ổn lắm...
Sau đó ngẫm lại, sao người tu đạo lại để lời nói của người khác thao túng được.

Khi thấy thầy Dư tuy không nói nhưng vẫn có dáng vẻ mong chờ, cậu bèn cong cong mắt nói: "Được ạ!"
Đợi đến đêm Trung Thu, hai người đi đến bờ sông.
Vì Lễ Trung Thu nên đường phố đã thay đổi trang trí, dọc đường đi có treo đèn lồng tinh xảo, hai bên đường cũng trồng cây nguyệt quế.

Lúc này cũng tới mùa hoa, nên cả đường đi đều có thể ngửi được mùi hoa quế thơm ngào ngạt.
Lúc này bên bờ sông đã có rất nhiều người tụ tập, khác với Lễ Địa Tạng, người đến đây lúc bấy giờ đều là người một nhà hoặc là các cặp đôi.

Tổ hợp hai tên đàn ông như Mạnh Thiểu Du và Dư Giang Hòa thoạt nhìn có hơi lạc quẻ, nhưng cũng không phải không có.
Du thuyền là hạng mục truyền thống trong Lễ Trung Thu tại Nam Thành, thuyền bắt đầu từ chùa Long Hoa rồi dạo một vòng quanh Nam Thành, sau đó lặp lại lần nữa.

Đây là cách mua vui của các công tử thời xưa, đến bây giờ lại thành hoạt động mang tính xây dựng cho các gia đình.
Số người ngồi trên thuyền không bị giới hạn, cũng có hai gia đình ngồi cùng một con thuyền, thế nhưng vì sợ bị nhận ra nên Mạnh Thiểu Du chọn cách thuê thuyền hai người với thầy Dư.
Trên thuyền còn bày cả củ ấu luộc, trái cây và bánh trung thu, thừa dịp gió đêm và ánh trăng, chiếc thuyền chậm rãi rời khỏi bờ sông.

Tiếng huyên náo trên bờ dần dần cách xa, đưa mắt nhìn về đám đông bên bờ sông đang được chiếu rọi như lưu huỳnh.
Dư Giang Hòa rời mắt khỏi bờ sông, anh lại nhìn về phía Mạnh Thiểu Du bên cạnh.


Gương mặt cậu nhóc dịu dàng, cậu nằm trên ghế ngẩng đầu ngắm trăng rằm, ánh trăng sáng vẫy vào người cậu.

Dư Giang Hòa ngẫm lại khi đó cũng là ban đêm, cậu bé khoác ánh trăng mà cưỡi trên lan can bên ngoài, dùng những ngón tay mảnh khảnh mà gõ vang cửa sổ của anh.
Ánh mắt của thầy Dư rất có cảm giác tồn tại, Mạnh Thiểu Du quay đầu muốn tìm một đề tài.
Nhưng còn chưa há miệng, cậu đã cảm thấy thân thuyền rung lên dữ dội!
Du thuyền đã rời khỏi bờ, bọn họ đang ở giữa lòng sông, làn nước đáng lẽ phải gió êm sóng lặng đột nhiên nổi sóng.

Một cơn gió không biết từ đâu làm nước sông dậy sóng, khiến cả con thuyền lung lay lảo đảo!
"A a a!! Sao lại thế này?!"
"Sao đột nhiên nổi gió to vậy?!"
"...Thuyền đang rung lắc kìa!! Lỡ bọn mình rơi xuống thì sao..."
Trên sông nổi lên những bọt nước kì lạ, người trên du thuyền bên cạnh không khỏi hét ầm lên.

Tuy sông không phải biển, nhưng ở giữa lòng sông cũng không thể nhìn thấy đáy!
Một số con thuyền nhỏ hơn cứ lắc tới lắc lui, người ở trên thuyền cũng không chịu nổi mà ngã trái ngã phải.
Khi con thuyền vừa lắc lư là Dư Giang Hòa đã đỡ lấy Mạnh Thiểu Du, sau đó anh cảm thấy gợn sóng dần dần dịu lại mới định nới lỏng tay, ai ngờ một cơn lốc đột nhiên xô về phía Mạnh Thiểu Du!
Giống như có mục đích, cơn lốc nọ bị thao túng mà vồ vập về phía họ! Mạnh Thiểu Du cảm nhận được một hơi thở lạ trong cơn gió, hiển nhiên là có người đang thao túng luồng gió này ở gần đây!
Mạnh Thiểu Du nhìn về phía bờ sông theo bản năng, trên bờ có một người mặc đồ đen đứng đối diện bọn họ!
Không đợi Mạnh Thiểu Du thấy rõ bộ mặt của đối phương, cơn bão đột nhiên trở mạnh rồi thổi về phía bọn họ! Dưới tình huống không có sự chuẩn bị, thầy Dư cứ thế bị cơn lốc này cuốn vào lòng sông!
Mạnh Thiểu Du hoảng sợ không kịp bắt lấy thầy Dư, cứ thế nhảy vào trong nước theo!
Con sông này tên là sông Âm Dương, trong lòng sông có liên kết hai giới âm – dương.

Do có chùa Long Hoa trấn giữ, nên ban ngày nó chỉ là một dòng sông bình thường, nhưng vào buổi đêm thì đáy sông kia trở thành sông Vong Xuyên.
Người bị rơi vào sông Vong Xuyên thì không thể trở về được nữa.
Mạnh Thiểu Du nóng lòng cứu người, sau khi nhảy vào lòng sông thì cậu mới mơ hồ cảm thấy tình trạng dưới đáy sông không bình thường.

Nhưng cậu không hề để ý, cứ gắng sức bơi về phía thầy Dư.
Thầy Dư bị cơn lốc cuốn vào giữa sông thì mất đi ý thức, xung quanh anh bắt đầu hiện lên rất nhiều thứ không thuộc về dương gian.
Người bị rơi xuống nước sẽ bị quỷ nước ở dưới sông bắt làm thế thân...
Trong lòng Mạnh Thiểu Du lo lắng không thôi, mắt thấy mấy thứ đó sắp chạm vào người thầy Dư.
Bỗng, một đàn quỷ nước từ một hướng khác lao ra!
Bọn chúng còn mạnh bạo hơn so với mấy con quỷ nước đang vây quanh thầy Dư, rất nhanh sau đó chúng đã chen vào đám quỷ nọ.
Ngay lập tức, đàn quỷ này đỡ lấy lưng thầy Dư, hợp sức đẩy anh về phía bờ sông.

Trong lúc Mạnh Thiểu Du đang ngơ ngác thì bản thân cậu cũng bị một con quỷ nước trông thấy, nó bơi về phía cậu, sau đó cũng tiện thể đưa cậu lên bờ luôn.
Đám quỷ nước đưa bọn họ đến khúc vắng vẻ của bờ sông.

Mạnh Thiểu Du còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì chợt nghe đám quỷ nước này ầm ĩ cả lên.
"Đã nói ông nhanh cái chân lên rồi! Xém chút nữa là người này đã bị cướp đi rồi đó!"
"Vụ này trách tôi à? Lúc đó không phải tôi đang canh giữ ở một con thuyền khác chờ người sống rơi xuống ư!"
"..."
Mạnh Thiểu Du hơi sửng sốt, sau đó một tên cầm đầu bước ra khỏi đám quỷ nước.

Nó nhìn thoáng qua Dư Giang Hòa đang ngất xỉu rồi lại nhìn sang Mạnh Thiểu Du, giọng nói không lưu loát lại mang theo vài phần mong đợi: "Bọn ta là Đội Cứu Hộ Quỷ Nước Số 2, cậu phải nhớ kĩ nha!"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Đội cái gì cơ?

Hết chương 35.
- -
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Khi thầy quỷ nước lên lớp: Thời đại quỷ nước tìm thế thân đã qua rồi! Khẩu hiệu bây giờ của chúng ta là gì nào?!
Đám quỷ nước: Trở thành đội tìm kiếm và cứu hộ dưới nước mạnh nhất Nam Thành —!
- -
> Mụ quét trời: thường được dùng để cầu mưa tạnh.
.


Bình luận

Truyện đang đọc