Tên quỷ sai đi ra khỏi cửa tiệm, trong tay hắn là một chuỗi xích câu hồn rất dài.
Có hóa thành tro thì anh cảnh sát cũng nhận ra được những gương mặt bị treo trên đó!
Đây không phải là những cư dân mất tích mà bọn họ đã dùng ảnh chụp để tìm kiếm ròng rã ư!
Đầu anh ong lên, tròn mắt nhìn tên quỷ sai bỏ đi trước mặt mình.
Tên quỷ sai cũng nhìn thấy anh, nhưng hắn không làm ra hành động gì.
Anh cảnh sát có thể cảm nhận được đôi mắt ẩn dưới lớp mặt nạ lướt qua người mình, sau đó hắn lại khinh thường dời mắt đi.
Nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến người ta phải run lẩy bẩy!
Tên quỷ sai bay đi trước mặt anh cảnh sát.
Theo bản năng, anh ta muốn bắt lấy những linh hồn trước mắt mình, nhưng vốn dĩ hai giới âm – dương không thể giao tiếp, việc anh nhìn thấy quỷ sai câu hồn cũng chỉ là một trường hợp ngẫu nhiên, vậy nên đương nhiên tay anh vói vào một khoảng không...
Anh cảnh sát chỉ có thể trơ mắt nhìn tên quỷ sai rời đi.
- -
"Vương Xán! Vương Xán! Anh đứng ngẩn ra đây làm gì vậy? Cho muỗi ăn à? Đi thôi!"
Giọng nói của đồng nghiệp vang lên từ bên cạnh, Vương Xán bị đánh bốp bốp mấy cái mới lấy lại được tinh thần.
Anh đảo mắt nhìn xung quanh một phen, tên quỷ sai kia đã khuất bóng.
"Ê, anh sao thế? Bị choáng à?" Người đồng nghiệp thấy anh vẫn có vẻ ngơ ngác, bèn hỏi.
Vương Xán chỉ về hướng mình mới vừa gặp quỷ sai, giọng khàn khàn: "Chỗ đó..."
Người đồng nghiệp nhìn anh rồi lại liếc mắt về hướng anh chỉ: "Đâu có gì đâu."
"Không phải anh tăng ca rồi gặp ảo giác đó chứ?"
Vương Xán câm nín, cuối cùng anh ta vẫn không kể lại cảnh tượng mình vừa thấy.
Nếu anh nói ra, chắc phản ứng đầu tiên của đám đồng nghiệp là liên hệ bác sĩ tâm thần cho anh...
Sau khi Vương Xán về nhà, anh ta cứ trằn trọc mãi.
Cuối cùng anh lại mở WeChat ra, tìm đến cậu đạo sĩ kia, tuy hơi do dự một chút, nhưng đến ngày hôm sau anh vẫn gửi cho cậu một tin nhắn.
- -
"Quỷ sai che mặt?!"
Khi nhìn thấy tin nhắn này, Mạnh Thiểu Du phải bật phắt dậy.
Vương Xán kể lại những gì mình chứng kiến lần nữa.
Điểm mà Mạnh Thiểu Du chú ý đến đầu tiên là tên quỷ sai che mặt kia.
Hay lắm, cậu cứ ngỡ khu chợ kia có liên quan đến đồ án phù thủy, nhưng không ngờ tên quỷ sai này cũng dính líu vào.
Quan trọng hơn hết, cửa tiệm mà Vương Xán nán lại sau cùng chính là cửa tiệm mà cậu muốn tìm đến...
Dù sao thì Vương Xán cũng gặp phải chuyện như vậy, nên Mạnh Thiểu Du bèn thẳng thắn kể chuyện tên quỷ sai che mặt cho anh ta nghe.
Vương Xán không ngờ còn có chuyện như vậy, vừa nghe đến việc tên quỷ sai này còn cướp đoạt linh hồn sống, chỉ trong nháy mắt, anh cảnh sát đã nổi cơn phẫn nộ!
"Đây là làm ăn vô trách nhiệm!"
"Quỷ sai rác rưởi! Phải tống cổ đi ngay!"
Mạnh Thiểu Du thấy vậy thì nghiêm túc trả lời: "Đúng thế, hãy để sĩ quan Vương đại diện cho chính nghĩa, tiêu diệt hắn đi!"
Vương Xán không hề chần chừ: "Được!!"
Sau đó: "...??"
HỞ??
- -
Tối hôm sau, Mạnh Thiểu Du và Vương Xán trèo tường vào khu chợ đã phong tỏa.
Vương Xán đi phía trước, nói: "Hôm nay cả đội nghỉ ngơi, nhưng chúng ta không được xê dịch đồ đạc ở đây, không thì họ sẽ biết ngay."
Mạnh Thiểu Du vừa gật đầu, vừa đánh giá kiến trúc của nơi này.
Lúc trước cậu chỉ nhìn thấy được cổng chợ, nhưng đến khi vào trong rồi mới phát hiện, không biết là cố ý hay vô tình mà mặt tiền cửa hàng trong khu chợ này có thiết kế rất lộn xộn, kết quả là tạo thành một bố cục phong thủy.
Vương Xán dẫn cậu đến cửa tiệm mà mình gặp quỷ, anh ta đang đi thì bỗng dưng dừng lại, nhìn về phía sau lưng Mạnh Thiểu Du rồi nói: "Đó là gì vậy?"
Mạnh Thiểu Du nhìn lại, ba con chồn kia vẫn còn bám rịt sau lưng cậu.
Chẳng qua, chắc là vì sợ hãi chính khí của cảnh sát, nên lúc bấy giờ, tuy bám theo nhưng bọn chúng cũng không dám đến quá gần, chỉ giữ khoảng cách ba mét mà đi theo Mạnh Thiểu Du.
Sau khi bị phát hiện thì bọn nó cũng không bỏ chạy, còn bắt đầu cây ngay không sợ chết đứng.
Đôi mắt to tròn tỏa ra ánh sáng quỷ quái trong màn đêm, rất ra dáng — Ta cứ đi theo ngươi đó, rồi sao!
Mạnh Thiểu Du: "..."
"Không có gì ạ, một đoạn nghiệt duyên thôi." Cậu nói một cách bất đắc dĩ.
Không ngờ đám chồn này lại có sức chịu đựng kiên cường như vậy, còn theo đến nơi này nữa chứ.
Vương Xán: "..."
Duyên phận của đạo sĩ mấy người cũng lạ ghê...
Song, Mạnh Thiểu Du đã không nói gì thì đương nhiên anh ta cũng không có phản ứng.
Hai người bèn để mặc cho ba con chồn đi theo.
Cuối cùng, bọn họ dừng chân tại một cửa tiệm.
Vương Xán nói: "Cửa tiệm này cũng đã được kiểm tra rồi, phần lớn mọi người đều biến mất từ đây.
Nhưng khi đó bọn tôi cũng không tìm thấy gì cả."
Cảnh sát cầm giấy khám xét lục soát cửa hàng này, kết quả lại chứng minh đây chỉ là một cửa hàng đạo cụ bình thường, không phải là một nơi kì quái.
Mạnh Thiểu Du lại không hề ngạc nhiên, trận phong thủy của cả khu chợ lấy cửa hàng này làm tâm, nơi này giấu trăng khuất trời, là địa điểm dễ dàng nhất để tránh né ánh mắt của người khác.
Nếu ban ngày không phải mở cửa buôn bán thì đoán chừng sẽ không có ai chú ý đến cửa hàng này.
Nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, Vương Xán gãi đầu nói: "Đi vào kiểu gì đây?"
Nhưng chưa gì anh ta đã thấy Mạnh Thiểu Du vươn tay đẩy cửa, cậu nói: "Nơi này không khóa." Kế đó, cậu bèn đi vào bên trong cửa hàng.
Vương Xán vừa bước vào theo cậu thì đã sợ ngây cả người.
Cửa hàng này hoàn toàn khác với cảnh tượng họ nhìn thấy ban sáng.
Vào buổi sáng, bọn họ chỉ thấy đây là một cửa hàng đạo cụ, những đạo cụ cổ quái, kì lạ đều được đặt trong một cái sọt.
Nhưng bây giờ bước vào, đập vào mắt họ lại là một cái bát quái rất lớn.
Xung quanh cũng có rất nhiều đồ giấy, đi năm bước là đụng phải một thị nữ, mười bước đụng phải một nữ quan.
Những người giấy này được chế tạo hết sức tinh xảo, lúc đi ngang qua Vương Xán còn bị chúng dọa sợ.
Cửa hàng này có tổng cộng hai tầng, Mạnh Thiểu Du đi thẳng một mạch đến chỗ cầu thang, còn chưa lên lầu đã nghe thấy tiếng nói chuyện vọng xuống.
"Tất cả đều ở trong này ạ."
"Toàn bộ ư?"
"Đương nhiên...!Đây là toàn bộ, sao tôi dám giữ riêng chứ."
Mạnh Thiểu Du và Vương Xán liếc nhau rồi chạy lên trên.
Vương Xán lia mắt sang, nhìn thấy chủ tiệm đang nói chuyện với ai đó trong góc.
Từ góc độ của anh ta thì không thể nhìn thấy đối phương, nhưng Mạnh Thiểu Du lại chứng kiến rất rõ ràng, không phải người này đang nói chuyện với tên quỷ sai che mặt đó ư!
"Lại là ngươi!"
"Quả nhiên là ngươi."
Quỷ sai và Mạnh Thiểu Du đồng thời mở miệng.
Mạnh Thiểu Du nhìn hắn và đống linh hồn sống phía sau, cậu nói với sắc mặt nghiêm túc: "Thân là quỷ sai mà lại làm những chuyện như câu hồn sống, ngươi không thấy có lỗi với thân phận của mình à!"
Tên quỷ sai che mặt nghe xong câu này thì nở nụ cười khinh bỉ, hắn nói: "Nhân nghĩa à...!Đây là quy củ của dương gian bọn ngươi, liên quan gì đến ta?"
Không phải quỷ sai nào cũng có tình người, rõ ràng tên quỷ sai này không để mạng người vào trong lòng.
Vương Xán nổi giận ngay lập tức, anh ta mắng mỏ: "Ngươi là cái thá gì?! Không thấy có lỗi với đồng phục trên người mình à!"
Có âm phủ nào mà không xuất phát từ dương thế?
Dù là thần tướng của âm phủ, cũng phải được người khác cung phụng thì mới có uy lực như vậy.
Hắc Bạch Vô Thường hướng thiện phạt ác đâu, cái tên quỷ sai này là gì vậy chứ?!
Quỷ sai nhìn anh ta rồi cười lạnh: "Ngươi xem mình nói gì kìa.
Cùng một chức vụ, nhưng ngươi lại không bằng ta.
Con người sợ ta, nhưng ngươi lại bị con người sai bảo."
"Không phải ngươi rất ngu xuẩn ư?"
Kế đó, tên quỷ sai nọ vẫy tay, mấy bộ xương khô chợt bước ra từ góc phòng, hốc mắt trống rỗng của bọn chúng nhìn thẳng vào hai người Mạnh Thiểu Du và Vương Xán.
Tên quỷ sai che mặt nói: "Ta không chơi đùa với các ngươi nữa."
Hắn nói xong thì định bỏ đi, ấy vậy mà lại nghe Mạnh Thiểu Du lạnh giọng nói: "Ngươi quay đầu lại mà nhìn đi, ngươi còn đi được ư?"
Tên quỷ sai nọ và Vương Xán sửng sốt, đồng thời nhìn về phía cửa sổ.
Bên ngoài đỏ rực một mảng, nhìn kĩ lại thì thấy một đám quỷ sai đang cầm đèn lồng đỏ lơ lửng ngoài cửa sổ, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào tên quỷ sai này như hổ rình mồi.
Còn chưa đợi tên quỷ sai kia kịp phản ứng lại, Lão Triệu cầm đầu đã hô lên: "Đây là cái tên du thủ du thực dám trà trộn vào Nam Thành quấy rối, các anh em, lên!!"
Một đám quỷ sai lập tức nhào đến, bao vây tên quỷ sai che mặt!
Cho dù có năng lực khủng khiếp, tên quỷ sai che mặt cũng không thể đấu lại trận hội đồng của nhiều quỷ sai như vậy.
Tuy hắn có xích câu hồn, nhưng chỉ cần mỗi quỷ sai vung xích câu hồn của mình lên là đã có thể quấn hắn thành xác ướp rồi!
Đó là chưa kể...
"Để bà đây đánh chết cái tên quỷ sai khốn nạn nhà ngươi!!"
Hồ tiên nhà Tương Sấm vọt thẳng đến, tên quỷ sai kia không kịp né, đúng lúc ăn trọn một đá của nàng ta.
Hắn ta lảo đảo, còn chưa kịp đánh trả thì đã bị đám quỷ sai nhìn chòng chọc bên cạnh quăng xích câu hồn ra trói lại.
Tiểu hồ tiên túm đầu cưỡi cổ hắn, nàng ta hung hăng kéo mặt nạ hắn ra, dữ tợn nói: "Để xem bản tiên cô có khiến gương mặt xấu xí của nhà ngươi nở hoa không!"
Trừ quỷ sai, Mạnh Thiểu Du còn gọi cả nàng hồ ly này đến.
Tên quỷ sai đã đánh mất mặt nạ, ngay lập tức lộ ra gương mặt thật.
Mạnh Thiểu Du híp mắt nhìn, trên mặt con quỷ này cũng có hình xăm y hệt như đồ án kia!
Lúc bấy giờ, tên quỷ sai đã bị xích câu hồn trói chặt, không thể động đậy.
Hồ tiên lộ ra móng vuốt bén nhọn của mình, hung tợn nói: "Ta phải viết một chữ thối lên mặt ngươi mới được!"
Mọi người: "...Shh."
Khỏi cần đề cập đến đám xương khô mà tên quỷ sai triệu hồi, tuy lầu hai có không gian nhỏ hẹp, nhưng Vương Xán và Mạnh Thiểu Du cũng không phải là những người có năng lực kém.
Hơn nữa, tên quỷ sai che mặt đã bị tóm chặt, những bộ xương này cũng không còn lực chống đỡ, chỉ mới có mấy chiêu mà bọn chúng đã bị chế ngự.
Đầu và thân của bọn chúng đứt đoạn, lộc cộc lăn đến bậc cầu thang...
Vừa đi vừa về, tính ra còn không đến nửa tiếng.
Chủ tiệm đứng bên cạnh không ngờ lại xảy ra chuyện này, gã cũng không nghĩ tên quỷ sai kia rớt đài nhanh như vậy!
Gã ta âm thầm hoảng hốt, chuẩn bị chạy trốn, nhưng Vương Xán đã canh chừng gã từ sớm, anh dứt khoát ấn chặt gã xuống mặt đất!
Chủ tiệm cũng không phải là một người bất khuất, chưa cần thẩm vấn thì gã đã khai ra toàn bộ.
Tất cả đều là yêu cầu của tên quỷ sai che mặt, những người mất tích bị gã giấu ở tầng hầm, ngày nào cũng rút linh hồn ra để giao cho quỷ sai.
Mà những người không có hồn phách đều bị biến thành xương khô...
Mạnh Thiểu Du và Vương Xán thả những người còn sống ra, chủ tiệm cũng bị bắt lại.
Đương nhiên, thứ đang chờ đợi gã là sự trừng phạt của pháp luật, cho dù có chết thì âm phủ cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho gã.
Bên kia, Lão Triệu quấn tên quỷ sai kín mít rồi nói với hai người: "Ta sẽ mang cái tên này về miếu Thành Hoàng để điều tra, lần này làm phiền rồi!"
Mạnh Thiểu Du gật đầu, sau đó cậu lại thả những linh hồn sống bị hắn trói ra, cậu vẫy quạt hoàn hồn một cái, đưa tất cả bọn họ về thân thể của mình.
Tên quỷ sai nhìn hồn phách của mình rời đi, lại nhìn sang đống xương khô bị đánh bại, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Song song đó, phía cầu thang lại truyền đến một tiếng sột soạt, chỉ thấy ba con chồn đi theo Mạnh Thiểu Du cầm lấy đầu lâu của mấy bộ xương, sau đó đội lên đầu mình.
Đám chồn cũng không ngờ lần theo dõi này lại có niềm vui ngoài ý muốn.
Chúng nó không còn sợ hãi, đội đầu lâu trên đầu mà vui vẻ đến mức xoay vòng trên bậc cầu thang, cuối cùng thì bọn nó còn vái vái với tên quỷ sai che mặt.
Mạnh Thiểu Du nhìn tên quỷ sai rồi nói: "Trùng hợp ghê, ba con chồn này còn đang lo không có sọ để tu luyện."
"Ta nghĩ có lẽ hành động này là đang cảm ơn ngươi đã trợ giúp đấy, ha."
Tên quỷ sai che mặt: "..."
Không thể nghi ngờ, câu nói này đã đâm thủng trái tim của tên quỷ sai, lửa giận trong lòng hắn nổi lên cuồn cuộn, cuối cùng thì phát ra một tiếng tru dài: "A —!!"
Hắn nhìn chằm chằm Mạnh Thiểu Du với sắc mặt vặn vẹo, nói: "Lại là ngươi! Lại là ngươi! Bọn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!!"
"Nếu có bản lĩnh thật thì ngươi đừng có dựa dẫm vào quỷ sai Nam Thành!"
Nhưng vừa dứt lời, hắn ta đã bị Lão Triệu móc thêm một chuỗi xích câu hồn qua cổ, kéo hắn rời khỏi nơi này.
—
Hết chương 68.
> Bát quái: