CÁ MẶN NGU NGỐC CŨNG MUỐN YÊU ĐƯƠNG

Thẩm Cố Bắc tận tình dùng hết khả năng của mình miêu tả kỹ càng bệnh tình của mẹ cậu, để cho bác sĩ hiểu được bệnh tình của bệnh nhân, đưa ra phương pháp khám và chữa bệnh thích hợp.

Bác sĩ tính tình nhẫn nại, chịu khó ngồi nghe hết những miêu tả của cậu, sau đó hiền từ trấn an thiếu niên, "Tình huống của mẹ cháu bây giờ tôi đều hiểu rồi, đầu tiên đừng khẩn trương quá. Nếu chỉ bằng lời cháu nói thì tôi không có cách nào đoán được mẹ cháu bị chứng viêm hay dấu hiệu ung thư, cháu phải đưa mẹ cháu tới đây để kiểm tra thì mới rõ được."

"Vâng." Thẩm Cố Bắc sắc mặt ngưng trọng gật gật đầu.

"Tuy nhiên, dựa theo biểu hiện của người bệnh, cho dù mẹ cháu bị viêm hay ung thư thì cũng sẽ không ở giai đoạn cuối. Phổi liên quan đến hô hấp của con người, chỉ cần có bệnh thì biểu hiện đều rất rõ ràng." Bác sĩ tạm dừng vài giây, tiếp tục nói, "Hơn nữa bệnh viện chúng tôi khá tâm đắc đối với việc trị liệu về bệnh phổi, mong cháu tin tưởng vào kỹ thuật của bọn tôi và đưa mẹ cháu tới đây để tiến hành trị bệnh."

"Vâng." Thẩm Cố Bắc gật đầu.

Bác sĩ thấy cậu hiếu thuận, lại thuận miệng nhắc nhở hai câu, "Có chút chuyện mà người làm bác sĩ như tôi không nên nói."

"Mời bác nói."

"Hiện tại thuốc dùng để trị liệu bệnh phổi có rất nhiều chủng loại cần nhập khẩu, giá cả rất cao. Nếu kiểm tra xong, mẹ của cháu cần phẫu thuật thì chắc chắn sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền, hy vọng cháu chuẩn bị trước." Từ đoạn đối thoại vừa rồi, bác sĩ biết cậu không có cha, liền nhẹ nhàng nói, "Nếu cháu có nhu cầu thì cứ nói, tôi có thể giúp cháu vay để trả tiền viện phí."

"Không cần đâu, cảm ơn bác sĩ." Thẩm Cố Bắc cũng không có phiền não về phương diện này nên cậu đứng dậy hơi khom lưng cúi đầu với bác sĩ, "Lần sau cháu sẽ đưa mẹ tới, bệnh của bà ấy đành nhờ bác rồi."

"Yên tâm, trị bệnh cứu người là nghề của tôi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức."

Thẩm Cố Bắc lại lần nữa nói cảm ơn với ông rồi rời khỏi văn phòng bác sĩ.

Vừa xuống lầu, cậu đã nhìn thấy Bành Dã tay ôm hồ sơ bệnh án đang lang thang khắp thế giới. Giang Ngữ Hạ lại giống như một vật trang sức, bám bám dính dính đi theo bên người anh ta.

"Hai người có thể tản bộ ở bên ngoài." Thẩm Cố Bắc nhắc nhở.

"Tản bộ cái gì?" Bành Dã dường như không tới bệnh việc lớn bao giờ, bình thường khi bị thương thì đều đi tới mấy phòng khám nhỏ để xử lí.

Gã di chuyển giữa các phòng, muốn đem bản thân đi tới bất tỉnh luôn nhưng cũng không tìm thấy khu vực cần tới.

Bành Dã: "Tôi muốn lấy thuốc, phòng lấy thuốc số 2 ở đâu? Tôi vừa mới tìm được một phòng, y tá bên trong nói đó là phòng lấy thuốc số 1."

"Bệnh việc lớn thường có vài phòng để lấy thuốc, có thuốc để tiêm cũng có thuốc để uống." Thẩm Cố Bắc vừa giải thích cho gã vừa đi đến đại sảnh, xem xét bảng hướng dẫn đường đi.

Giang Ngữ Hạ thò đầu ra, nghiêm túc nhìn một cái bảng chỉ đường rồi sau đó nhỏ giọng nói cho Bành Dã, "Phòng lấy thuốc số 2 hình như cũng ở trên lầu."

"Còn muốn lên lầu nữa hả, thật phiền toái." Bành Dã sắp mất hết kiên nhẫn, rất có cảm giác muốn phủi tay đi luôn cho rồi.

"Tốn một chút thời gian thôi." Giang Ngữ Hạ nắm chặt ống tay áo của anh ta, mềm mại nói, "Anh cũng quyết định đi làm phẫu thuật mà."

"Phẫu thuật cái gì thế?" Thẩm Cố Bắc rốt cuộc chú ý tới tình huống hiện tại.

Cậu cùng bác sĩ bên trong mới nói chuyện một lúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao mà Bành Dã đột nhiên phải phẫu thuật?

Bành Dã lộ ra không tình nguyện biểu tình, ghét bỏ mà từ kẽ răng quăng ra hai chữ, "Sửa mặt."

"Sửa mặt?" Thẩm Cố Bắc kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.

Kỳ thật, Thẩm Cố Bắc cảm thấy thấy người khác phẫu thuật thẩm mỹ không có gì kì lạ, cũng đồng ý với việc bọn họ thông qua phẫu thuật đạt được dung mạo đẹp của cả nam lẫn nữ. Rốt cuộc bọn họ vì khuôn mặt đẹp mà cũng phải trả giá đắt.

Nhưng chuyện phẫu thuật thẩm mỹ như này thì nghĩ kiểu gì cũng không liên quan miếng nào tới mãnh hán như Bành Dã.

Thẩm Cố Bắc nhìn ngang nhìn dọc, cũng không cảm thấy "anh trai mặt sẹo" là người chú trọng tới nhan sắc.

"Không phải phẫu thuật thẩm mỹ." Giang Ngữ Hạ đoán được rằng cậu đang hiểu lầm, vội vàng giải thích nguyên nhân kết quả rõ ràng.

Nghe xong về sau, Thẩm Cố Bắc kéo dài chữ "à"

"Vết sẹo của anh đúng là nên xóa đi, quá gây chú ý với người khác."

Bành Dã đương nhiên biết điều đó, bởi vì trên mặt có sẹo, gã thậm chí rất ít khi soi gương.

"Tôi cũng có nghĩ tới chuyện đó, nhưng vết sẹo này đã qua bao nhiêu năm." Bành Dã sờ sờ vết sẹo trên mặt, thậm chí còn có thể nhớ tới lúc khi anh ta vừa mới bị thương, cả cảm giác đau đớn trên mặt khi đó.

"Anh không quen đường trong bệnh viện, đi thôi, tôi đưa anh đi." Thẩm Cố Bắc hỏi hồ sơ bệnh án của anh, cẩn thận xem qua, đầu tiên cậu dẫn Bành Dạ đến đơn thuốc lấy thuốc, sau đó đến khoa nội trú đặt giường.

Chờ đến khi thời gian giải phẫu được quyết định, cậu muốn trước tiên phải trụ trong bệnh viện quan sát một ngày, tránh cho việc phát sinh bất luận việc gì ngoài ý muốn.

Làm xong mấy việc này, ba người cùng nhau rời khỏi bệnh viện, sau đó cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

"Người mà cậu mang tới cùng đâu rồi?" Bành Dã ra tiếng nhắc nhở.

Thẩm Cố Bắc nhấp môi, thế nhưng có chút xấu hổ.

Không xong, cậu thế nào lại quên mất tên ngốc nhỏ kia?

Nếu mà Trịnh An Nam biết được chân tướng, khẳng định sẽ giãy đành đạch.

Thẩm Cố Bắc ngẫm lại liền cảm thấy đau đầu, vội vàng quay trở lại tìm kiếm Trịnh An Nam.

Di chuyển xung quanh khu nghỉ ngơi cả nửa vòng thì cậu rốt cuộc nhìn thấy được Trịnh An Nam đang cuộn người trên ghế mà nghỉ ngơi.

Hôm nay hắn đi lúc cực kỳ sớm, đây còn là chuyện lạ. Vốn dĩ hắn tính ngay ngay ngắn ngắn ngồi chờ Thẩm Cố Bắc, không ngờ chưa tới hai phút, cảm giác buồn ngủ đánh úp lại, hắn đơn giản ngã luôn vào ghế dài, co chân lại mà ngủ ngon lành.

Có lẽ là người có đầu óc đơn giản, chất lượng của giấc ngủ cũng thật tốt. Cảnh vật chung quanh ồn ào, người tới lấy thuốc xem bệnh tấp nập không kể xiết, tới tới lui lui tạo ra tạp âm.

Trịnh An Nam lúc hãy còn ngủ đến an ổn, trong miệng còn phát ra âm thanh hừ hừ, rồi nghiến răng không coi ai ra gì.

Người đi khám bệnh lẫn nhân viên công tác đi ngang qua hắn, cơ bản đều sẽ bị tiếng nghiến răng này của Trịnh An Nam hấp dẫn qua, cúi đầu xem nhiều thêm hai cái.

Thẩm Cố Bắc:......

Tự nhiên không muốn nhận người quen ghê.

Sau vài phút đấu tranh nội tâm, Thẩm Cố Bắc rốt cuộc dằn xuống cảm giác xấu hổ mà bước tới cạnh Trịnh An Nam, vỗ vỗ cánh tay hắn rồi kêu, "Rời giường."

"Hở?" Trong lúc ngủ mơ nghe được âm thanh quen thuộc, Trịnh An Nam mơ mơ màng màng mở mắt ra, gian nan phân biệt hình dáng của người trước mặt.

"Cậu về rồi." Trịnh An Nam nhận ra đối phương, dụi dụi mắt ngồi dậy, thanh âm mơ hồ.

"Cậu ngủ đủ giấc rồi sao?"

"Không khác lắm." Trịnh An Nam hít hít cái mũi.

"Được rồi, đi thôi." Thẩm Cố Bắc thuận tay vuốt vuốt tóc hắn, mang tên ngốc nhỏ rời khỏi bệnh viện.

Trịnh An Nam chậm rì rì bò dậy, hậu tri hậu giác phát hiện, hôm nay Thẩm Cố Bắc có chút ôn nhu.

Cậu vậy mà không có âm dương quái khí chọc mình, đây là chuyện lạ sao?

—— cậu ấy nhất định yêu tui hơn rồi!

Trịnh An Nam nghĩ cũng rất đẹp.

Từ trong bệnh viện ra, thời gian hẹn gặp Trịnh Thành ước chừng còn nửa ngày, Thẩm Cố Bắc đi nhờ một chiếc xe buýt khác, đi vào thành phố Phù Khê trứ danh "thành phố phất nhanh".

Mặc dù gọi là "thành phố phất nhanh", nhưng bản chất kỳ thật chính là khu giao dịch tài chính. Nơi này còn có vài cái sòng bạc ngầm, ngân hàng tư nhân, đưa mắt quan sát thì lại có thể nhìn thấy bảy tám cái tiệm vé số.

Rất nhiều người trong lòng mang theo mộng tưởng rằng bản thân sẽ phát tài, mang theo tiền vốn tới đây, kết quả cành chơi càng không có cách nào lấy lại vốn, lại đi về ngân hàng tư nhân. Cuối cùng chơi tới mức táng gia bại sản, nhân sinh từ đây một mảnh ảm đạm.

Bành Dã trước kia làm tay chân cho mấy tên này, đối với con phố phất nhanh tương đối quen thuộc, có thể loanh quanh vài vòng.

Mấy cái máy đánh bạc trong cửa hàng của gã, chính là đồ vật bị đào thải trong sòng bạc của mấy lão đại ở đây.

"Cậu tới nơi này làm cái gì?" Bành Dã nhắc nhở nói, "Nơi này khó kiếm đuốc tiền, chỉ cần rơi vào một cái là sẽ lỗ sạch vốn ngay lập tức."

"Tôi hiểu rõ." Thẩm Cố Bắc thân là nhà tư bản, đương nhiên biết được ý tưởng của nhà tư bản.

Đầu tư bán lẻ khả năng khó kiếm được, nhưng vốn liếng vĩnh viễn không được nhiều.

"Yên tâm, tôi là công dân tốt biết tuân thủ pháp luật." Thẩm Cố Bắc xác thật không có ý định đánh cược, cậu lập tức vòng qua một sòng bạc, đi thêm một lúc nữa rồi dừng lại ở tòa nhà cao tầng vừa mới được xây.

Bành Dã thấy rõ ràng nơi mà cậu tới, trên mặt càng thêm một lời khó nói hết.

"Cậu tới nơi giao dịch làm cái gì? Nơi này càng tăm tối hơn so với sòng bạc." Bành Dã phun tào nói, "Sòng bạc ít nhất là từng ván từng ván hố tiền của cậu, có ra có vào. Đầu tư cổ phiếu chính là cái động không đáy, đi vào liền không thể ra được."

Thẩm Cố Bắc so với gã càng rõ ràng hơn về nguyên lý đầu tư cổ phiếu này, nghe xong chỉ là cười cười, nhìn về phía bên cạnh Giang Ngữ Hạ, "Cậu biết nơi này đúng không?"

Giang Ngữ Hạ ngẩng đầu nhìn một cái, lại cách nhắm chặt lan can sắt nhìn xem bên trong, trong mắt bắt đầu sinh ra vài phần muốn đi vào.

Đáng tiếc hôm nay là ngày nghỉ, thị trường chứng khoán không bắt đầu phiên giao dịch, không có cách nào để đi vào tham quan.

"Có biết, sách giáo khoa của tôi có đường giao dịch Wall Street." Giang Ngữ Hạ học về tài chính, lý luận tri thức tích góp rất nhiều.

Lúc trước tính toán xuất ngoại, chính là nghĩ tới việc chính bản thân chứng kiến sự chuyển biến của giới tài chính đứng đầu khu vực.

"Cậu muốn thử không?" Thẩm Cố Bắc hỏi.

"Muốn, nhưng vấn đề là tôi không có tiền vốn." Giang Ngữ Hạ ngữ khí phiền muộn.

Y trong tầm tay có một ít tiền tích góp, cũng không tính thiếu, nhưng đối với thị trường chứng khoán mà nói, thì đây chỉ là trình độ tép riu, nhất định sẽ gập ghềnh theo sóng biển.

Phải nắm giữ đủ tiền vốn, mới có cơ hội trở thành một con cá thật lớn, chính mình mới có thể bơi lội thoải mái trong thương trường này.

Thẩm Cố Bắc biết được suy nghĩ của y, cười khẽ nói, "Sẽ có cơ hội."

"...... Thật vậy chăng?" Giang Ngữ Hạ trong lòng rõ ràng không có nhiều khả năng, nhưng nhịn không được đối với thiếu niên trước mắt ôm vài phần chờ mong.

"Đương nhiên." Thẩm Cố Bắc xoay người, nhìn mặt trời nói, "Đi thôi."

Cậu đã hẹn gặp Trịnh Thành vào buổi chiều lúc 5 giờ, Thẩm Cố Bắc từ "thành phố phất nhanh" chạy tới nơi, chính vừa lúc 4 giờ 55 phút, cơ bản tính nghiên địa hình.

"Hắt xì ——" Trịnh An Nam tiến vào cổng lớn Trịnh gia, bỗng nhiên hắt xì một cái, cọ cọ chóp mũi mà nhăn mặt, "Mùi hương bên trong vẫn thật quái lạ."

"Bình thường, vườn hoa rất nhiều chủng loại, đều là từ nước ngoài nhập về. Không quen với kiểu khí hậu, rất cần lượng lớn phân bón dinh dưỡng. Cho dù thành công nở hoa đi chăng nữa, mùi hoa cũng sẽ khác so với những bông hoa bình thường."

"Cần gì chứ, tôi thấy hoa bản địa cũng đủ thơm rồi." Trịnh An Nam nói, rồi lại hắt xì thêm một cái.

Anh có thể thấy không cần thiết, nhưng Trịnh gia hiển nhiên không nghĩ giống vậy.

Bà Trịnh tự cho mình vì hào môn thế gia, ăn, mặc, ở, đi lại nơi chốn muốn thể hiện cao quý. Bà thuộc về người tôn sùng "mặt trăng nước ngoài tương đối tròn", mỗi năm phải ra nước ngoài du lịch hai lần, mua trở về một đống có quần áo hào nhoáng còn tưởng rằng thời thượng.

Phòng ở phải dùng phong cách châu âu, vườn hoa phải trồng trọt những loài nước ngoài, thậm chí còn cố ý mời một quản gia là người ngoại quốc.

Vị quản gia ngoại quốc kia tóc vàng mắt xanh, không nói được tiếng Trung. Nhìn thấy Thẩm Cố Bắc và Trịnh An Nam, chỉ có thể giống như người câm mà cười giả lả.

"Nhìn, một tên nước ngoài!" Trịnh An Nam chỉ vào quản gia, nói lời kinh người.

"Cậu im lặng một chút." Thẩm Cố Bắc ngăn lại hành vi không lễ phép của hắn, âm thầm thấy may mắn vì đối phương nghe không hiểu tiếng Trung, nếu không nhất định sẽ nhào lên muốn cùng tên ngốc nhỏ này đánh nhau.

Quản gia dẫn bọn họ đi vào thư phòng của Trịnh Thành, cách cửa gỗ nghe được hai người bên trong tranh cãi kịch liệt.

"Kia chính là 80 000, 80 000! Con vậy mà tùy tùy tiện tiện đưa cho một tên nhãi con." Bà Trịnh tỏ vẻ không hiểu, "Con còn chưa hào phóng tới vậy với mẹ đâu."

(80.000 NDT ~2 tỷ 600 triệu VNĐ)

"Mẹ, đây là buôn bán."

"80.000 mua một cái hộp giấy rách là buôn bán kiểu gì?" Bà Trịnh vỗ vỗ ngực, tức giận đến mức tim cũng đau.

"Không phải hộp giấy rách, thứ con mua chính là tri thức về quyền tài sản của nó." Trịnh Thành giải thích với bà không thông, dứt khoát để bà lão đừng nhúng tay vào.

"Hừ, buôn bán của con mẹ không động vào, nhưng về sự nghiệp của gia tộc thì mẹ vẫn phải quản lý" Bà lão ý đồ muốn đem con bài tình cảm ra, "Con ơi, anh chị em của con nhiều như vậy, còn có cháu trai cháu gái. Tài sản của Trịnh gia, làm sao có thể giao cho một tên nhóc không có vốn liếng gì được?"

Bình luận

Truyện đang đọc