CÁ MẶN NGU NGỐC CŨNG MUỐN YÊU ĐƯƠNG

Lưu Hồng Mai coi trọng nhất là thành tích học sinh.

+

Bà vẫn luôn mang lớp trọng điểm, khó chịu đạp trên đầu các lớp khác, đặc biệt là lớp năm bị coi là rác rưởi.

Nghe giáo viên khác anh một câu, tôi một câu, sôi nổi khích lệ Thẩm Cố Bắc. Trong lòng Lưu Hồng Mai không phục, một hai phải rút bài thi từ phòng thi số ba ra, tự mình kiểm tra.

Các giáo viên của tổ thứ ba cùng văn phòng, làm cộng sự nhiều năm, nhiều ít biết tính tình Lưu Hồng Mai.

Nghe được bà muốn kiểm tra bài thi, liền lấy bài thi từ phòng số ba ra, để tránh dây lửa vào người.

Lưu Hồng Mai bắt được bài thi toàn môn, ngón tay liếm nước miếng, dùng sức kẹp chặt phần chân trang của mỗi tờ kiểm tra, nhanh chóng tìm kiếm.

Chỗ ngồi Ngụy Thấm cùng Mạnh Giai Giai đằng sau, bà tìm được Thẩm Cố Bắc trước.

Quả nhiên giống giáo viên lên lớp thay khích lệ, trình bày sạch sẽ, chữ viết đẹp matws.

Sai đúng trước không nói, ít nhất phê sửa cũng thấy vui mắt.

Cho dù Lưu Hồng Mai có phần kính trái thật dày với cậu, cũng cần phải thừa nhận, thái độ trả lời câu hỏi của Thẩm Cố Bắc thực sự rất tốt.

"Viết chữ đẹp thì có ích gì?" Lưu Hồng Mai thì thầm trong miệng, lại táo bạo lật hai trang, thiếu chút nữa xé nát bài thi của học sinh.

Rốt cuộc, bà nhìn đến lớp 12/1, động tác tay ngừng lại.

Đầu tiên nhảy vào mi mắt, là bài thi Mạnh Giai Giai.

Lưu Hồng Mai vừa muốn cười, thấy rõ tình huống giải đề của học sinh đắc ý, mũi muốn vẹo đi.

Tốc độ giáo viên hóa học nhanh, đã tính điểm xong, trên bài thi Mạnh Giai Giai có vài "x" bắt mắt, cuối cùng tính ra tổng điểm 69.

Chỉ có 69!

Thấp hơn rất xa trình độ bình thường của cậu ta, kém hơn Thẩm Cố Bắc mười điểm.

Lưu Hồng Mai: "Mạnh Giai Giai sao lại được đạt tới 70, có chấm sai không?"

"Cô Lưu, cô nói lời này tôi không thích nghe." Giáo viên hóa học ném đáp án tiêu chuẩn lên bàn Lưu Hồng Mai, "Cô tự sửa đi, cô tự mình tính điểm cho cậu ấy."

Lưu Hồng Mai tiếp nhận đáp án, nghiêm túc kiểm tra đối chiếu, phát hiện giáo viên hóa học tính điểm tương đối chuẩn xác, Mạnh Giai Giai xác thật chỉ có 69.

"Cậu ấy trả lời sai bốn câu hỏi trắc nghiệm liên tiếp, sau đó không giải được những câu hỏi lớn. Vài chỗ bị mất điểm, điều là chỗ tôi thường nhấn mạnh nhiều lần trong lớp, cũng không biết cậu bé bị rối chỗ nào."

Lưu Hồng Mai nghiêm mặt, thấp giọng trách, "Kỳ cục, đợi chút tôi sẽ nói nó."

Nói rồi, bà lại lật hai trang sau, nhìn đến bài thi Ngụy Thấm.

Ngụy Thấm phát huy ổn định, thành tích cũng đẹp, cao nhất ở phòng thi thứ ba, 85 điểm.

Lưu Hồng Mai cao hứng hơn nhiều, khó tránh khỏi có chút lo lắng.

Mới 85, không cao hơn Thẩm Cố Bắc bao nhiêu.

Dựa theo tình thế tiếp tục phát triển hiện tại, có lẽ lần kiểm tra sau, Thẩm Cố Bắc sẽ hoàn toàn xoay người.

"Thành tích trước kia của cậu ta đặc biệt kém, các giáo viên cũng biết. Lần này điểm tiến bộ vượt bậc, mọi người không hoài nghi sao?" Lưu Hồng Mai không muốn tiếp thu sự thật, ý đồ châm ngòi thổi gió.

Không đợi giáo viên khác nói tiếp, giọng nói thanh nhuận của thiếu niên vang lên từ trong một góc.

"Cô, em không gian lận." Thẩm Cố Bắc chậm rãi đứng dậy, bằng phẳng đáp lại, "Chỗ ngồi kiểm tra của em ngay hàng giữa phía trước, giám thị phòng thi ba hẳn có thể nhìn thấy tình huống em làm đề, cô có thể hỏi họ thử."

"Xác thật, tôi có ấn tượng." Giám thị ra mặt, chủ động làm chứng cho Thẩm Cố Bắc.

Lưu Hồng Mai thấy cậu chui ra tới, bị khiếp hãi, "Cậu đến đây lúc nào?"

Ngô Diệu vội nói, "Trò ấy có đề không hiểu, vừa tan học tôi mang vào đây."

"Tan học còn hỏi đề à, gần nhất trạng thái học tập của Thẩm Cố Bắc xác thật khá tốt, thầy Ngô cũng có kết quả tốt rồi."

"Tôi cũng phát hiện. Bài tập về nhà mỗi ngày của Thẩm Cố Bắc đều giao đúng hạn, đi học cũng chủ động trả lời câu hỏi."

"Cô Lưu, tôi cho rằng Thẩm Cố Bắc không gian lận." Giáo viên tiếng Anh rõ ràng hướng về phía Thẩm Cố Bắc, "Trước kia thành tích cậu ấy kém, bởi vì không đặt tâm tư trên việc học. Bắt đầu từ học kỳ này, thái độ học tập của Thẩm Cố Bắc rõ ràng nghiêm túc hơn các bạn cùng lớp."

"Đúng đúng đúng, đứa nhỏ luôn có thời kỳ phản nghịch. Hiện tại đi vào con đường đứng, chúng ta hẳn nên tin tưởng cậu ấy nhiều hơn."

Lưu Hồng Mai hoài nghi Thẩm Cố Bắc gian lận, vốn dĩ cả lý do cũngkhông có.

Hiện tại bị các giáo viên xung quanh nghi ngờ, càng làm bà hơn khó xử, chỉ có thể phí công trừng mắt nhìn Thẩm Cố Bắc.

Thẩm Cố Bắc với oán niệm của bà không phản ứng, cầm lấy bài thi lễ phép chào đối Ngô Diệu, "Cảm ơn thầy Ngô, em đi trước."

"Được được, về sau có đề hỏi lại thầy." Ngô Diệu cười đến cảnh xuân xán lạn, một hàm răng trắng phá lệ loá mắt.

Thẩm Cố Bắc lại đối các giáo viên khác, "Các thầy cô vất vả rồi, em đi trước."

"Ai." Giáo viên đều thích học sinh lễ phép, thành tích lại tốt, thái độ với Thẩm Cố Bắc càng dễ chịu hơn.

Trong toàn bộ văn phòng, dường như chỉ còn lại có Lưu Hồng Mai một mình bị thương, nội tâm yên lặng cầu nguyện Thẩm Cố Bắc mau cút đi.

Kết quả trước khi rời đi, đột ngột chuyển hướng về Lưu Hồng Mai, dùng ngữ khí nhu nhược hiểu chuyện nói, "Cô Lưu, cô đừng nóng giận. "Lão sư, ngươi đừng tức giận. Là lỗi của em khi chỉ học thiên về một môn, thầy Lưu đã nói em rồi."

Ngô Diệu thiếu chút nữa bị sặc nước trà, cậy mạnh trấn định lên tiếng " ừ ".

"Em về sau sẽ chăm chỉ học vật lý, tranh thủ thi đến thành tích làm cô Lưu vừa lòng." Thẩm Cố Bắc cố ý đem hai chữ "vừa lòng" cắn thật nặng, sợ huyết áp Lưu Hồng Mai không đủ cao.

Lưu Hồng Mai bị cậu làm tức thiếu chút nữa trợn trắng mắt, cố tình lại không có biện pháp tức giận, đốt lửa mà không có chỗ phát tiết.

Mắt nhìn Thẩm Cố Bắc rời đi văn phòng, bà không nói hai lời túm bài thi, nổi giận đùng đùng đi lớp một dạy dỗ người.

Mạnh Giai Giai đáng thương, bị điên cuồng nhục mạ đổ ập xuống, cũng không biết bản thân làm sai cái gì.

**

Cuối tuần, Thẩm Cố Bắc mang theo phế vật nhỏ nhà mình, lại lần nữa bớt thời giờ đi vào thành phố Phù Khê.

Mới từ xe buýt xuống, Giang Ngữ Hạ lập tức thật cẩn thận dán lên, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Thẩm Cố Bắc.

Nhà ga người nhiều, Giang Ngữ Hạ có điểm sợ hãi. Lại không né tránh, trạng thái so với lần đầu gặp mặt đã tốt hơn rất nhiều.

"Anh Bành còn đang nằm viện, bảo tôi đến đón cậu." Giang Ngữ Hạ nắm góc áo cậu, thanh âm phi thường mỏng manh, vẫn nhút nhát sợ sệt.

Trịnh An Nam: "Tiểu Dã nằm viện sao?"

"Trước đó ổng làm phẫu thuật xóa sẹo, nên phải nằm viện quan sát mấy ngày." Thẩm Cố Bắc nghiêng người qua, "Tôi đã nói với cậu rồi mà."

"Có sao?" Trịnh An Nam nhăn mặt suy tư một lát, đúng lý hợp tình trả lời, "Tôi quên mất."

"......" Thẩm Cố Bắc lười phát biểu đánh giá trí nhớ hắn, đem lực chú ý chuyển về Giang Ngữ Hạ, hỏi y gần nhất thế nào.

Suốt học kỳ, hai người thường xuyên liên hệ thông qua điện thoại, Thẩm Cố Bắc cũng coi như rõ tình huống Giang Ngữ Hạ bên này.

Y thay mặt mình bắt đầu kinh doanh đầu tư, giai đoạn ban đầu rất ảm đạm. Dù sao cũng liên quan đến giao dịch tiền bạc, không ai có thể yên tâm giao tiền cho người khác.

Trải qua mấy ngày quan sát, mọi người phát hiện năng lực phán đoán Giang Ngữ Hạ, đều trâu bò hơn bất kỳ lão bánh quẩy nào trong sàn giao dịch. Chỉ cần y đầu tư mầm, cho dù bắt đầu phiên giao dịch xanh thế nào, báo cáo cuối ngày luôn có thể sang đỏ.

Tiền tên nhóc phá của giao cho y, một tuần ngắn ngủn lợi nhận đã kiếm được mười điểm. Cứ tiếp tục đi xuống như vậy, hai tháng gấp đôi là điều hoàn toàn có khả năng.

Tục ngữ nói, người chết vì tiền.

Chỉ cần có đủ ích lợi, luôn có dũng sĩ nguyện ý bí quá hoá liều.

Mấy ngày gần nhất, mỗi ngày Giang Ngữ Hạ đều có thể ký mấy đơn hàng, hơn nữa số lượng càng ngày càng nhiều.

Đồng thời, công ty đăng ký phê duyệt cực kỳ thuận lợi, bản nhân y cũng hiểu đạo lý trứng gà có sâu cũng không thể bỏ cùng vào rổ, cũng tích cực tìm kiếm phương pháp khác. Sau khi thương lượng cùng Thẩm Cố Bắc, trước mắt chủ yếu đặt cửa ở ngành bất động sản cùng sản xuất khoa học kỹ thuật.

"Mệt sao?" Thẩm Cố Bắc hỏi.

"Mệt, nhưng rất phong phú." Giang Ngữ Hạ đúng sự thật trả lời, "Tôi thích sinh hoạt hiện tại, còn có thể càng mệt một chút."

"Không cần thiết, sức khỏe quan trọng nhất." Thẩm Cố Bắc sợ y mệt nhọc quá độ, xảy ra chuyện gì, "Nếu nghiệp vụ của anh đi hướng chính quy, công ty chúng ta có thể suy xét tuyển vài người."

"Phải." Giang Ngữ Hạ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng, "Tôi có thể hỏi một chút bạn học trước kia, bọn họ đều rất chuyên nghiệp."

"Có tiện không?"

Liên hệ bạn học cũ, có khả năng bại lộ tình cảnh Giang Ngữ Hạ, bị đám " người nhà " kia tìm được.

"Không sao." Giang Ngữ Hạ siết chặt nắm tay, "Anh Bành, anh ấy sẽ bảo vệ tôi."

Bị tú ân ái Thẩm Cố Bắc:......

Không cứu, hủy diệt đi!

Hai người họ một đường vừa nói vừa cười, thiếu chút nữa bỏ qua Trịnh An Nam.

Làm Trịnh An Nam yên lặng theo phía sau, bi thương vô cùng lớn.

Kết quả một câu Thẩm Cố Bắc hỏi "buổi tối muốn ăn cái gì", dễ dàng dỗ xong cá mặn nhỏ, lại làm hắn vui vẻ đến bay lên, được một tấc lại muốn tiến một thước báo ra một đống thực đơn lớn.

"Bác bỏ, chúng ta còn muốn thăm bệnh, không có nhiều thời gian như vậy." Nói rồi, Thẩm Cố Bắc đi vào bệnh viện Phù Khê ba, trước tìm khu nằm viện khoa da liễu.

Bành Dã làm tiểu phẫu, không bị thương gân cốt. ởi vì diện tích miệng vết thương khá lớn, bác sĩ sợ anh ta bị bội nhiễm, mới yêu cầu quan sát thêm mấy ngày.

Có bác sĩ hộ sĩ dốc lòng chiếu cố, miệng vết thương Bành Dã lành rất nhanh.

Khi Thẩm Cố Bắc nhìn thấy, trên mặt anh ta chỉ còn lại những vết trắng nhạt, vết tích chỉ có nhìn kỹ mới có thể nhìn thấy.

"Thật phiền." Bành Dã soi gương, cau mày oán giận.

Miệng vết thương anh ta đã sớm khép lại, cố tình bác sĩ lại không cho xuất viện. Lo Bành Dã không vệ sinh tốt, vết sẹo không có biện pháp hoàn toàn tiêu trừ sạch sẽ.

"Anh thế này..." Thẩm Cố Bắc đi vào phòng bệnh, cẩn thận quan sát kỹ Bành Dã, khách quan bình luận, "Lại khá văn nhã."

Trước kia, vết sẹo trên mặt Bành Dã quá mức bắt mắt, hấp dẫn mọi người chú ý.

Dẫn tới rất ít có người phát hiện, kỳ thật làn da Bành Dã thiên trắng, mũi cao thẳng, là diện mạo lịch sự văn nhã của người đọc sách.

"Buồn cười không?" Bành Dã mắt trợn trắng, cho rằng Thẩm Cố Bắc đang trào phúng mình.

"Không có, tôi đang khen anh đấy, mỗi chữ đều từ tấm lòng." Thẩm Cố Bắc bảo đảm bằng cả trái tim, làm Bành Dã càng thêm buồn bực.

"Tiểu Dã," Trịnh An Nam lại từ sau nhảy ra, "Anh hiện tại nom trẻ ghê nha, căn bản nhìn không ra người sắp hàng ba."

Bành Dã: "Cút!"

"Bành Dã, anh đừng tức giận." Giang Ngữ Hạ đặt túi trái cây lên bàn, tính tình nhẫn nại giải thích, "Hai người bọn họ cũng quan tâm anh. Biết anh nằm viện lâu sẽ nhàm chán. Bác sĩ nói chờ ngày mai, để hộ lý vệ sinh một lần nữa, sẽ có thể xuất viện."

Bành Dã từ trong túi lấy ra quả quýt, lột bỏ vỏ nhét vào trong miệng, cảm xúc bực bội hơi chút tiêu giảm vài phần.

Thẩm Cố Bắc nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, yên lặng tặng lời khen ngợi cho Giang Ngữ Hạ.

Trên đời này, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Từ Bành Dã phòng bệnh ra tới, Thẩm Cố Bắc lại đi sang phòng nằm viên khác, thăm Phương Uyển đang điều trị.

Phía trước cậu ủy thác bác sĩ Trần, tiến hành kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ cho Phương Uyển. Kết quả kiểm tra tốt hơn trong dự đoán rất nhiều, phổi Phương Uyển không có dấu hiệu chuyển ung thư. Nhưng vì viêm phổi kéo dài, không điều trị tốt, khiến cho có rất nhiều biến chứng, cho nên trị tương đối phương toái.

Phương Uyển nguyên bản sợ tiêu tiền, trải qua bác sĩ hộ sĩ thay phiên đe dọa, luôn mồm "cô đi rồi con trai phải làm sao bây giờ ". Rốt cuộc bức cô thỏa hiệp, tích cực phối hợp trị liệu.

Thẩm Cố Bắc đi vào trong phòng bệnh, Phương Uyển mặc trang phục bệnh nhân đi tiêm thuốc.

Bệnh viện cung cấp đồ ăn cân đối dinh dưỡng, mấy ngày xuống, sắc mặt bà hồng nhuận rất nhiều, cũng không ho khan.

Nhìn thấy Thẩm Cố Bắc, phản ứng Phương Uyển đầu tiên thế mà lại giữ chặt dì bên cạnh, "Con trai tôi tới rồi, khi nào gặp mặt con gái nhà chị được."

Thẩm Cố Bắc:???

Trịnh An Nam:!!!

Bình luận

Truyện đang đọc