CẢ THẾ GIỚI ĐỀU CHO RẰNG TÔI HỌC NGU


Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Thành phố S là tỉnh lị của tỉnh S.

Nói một cách tương đối, kỳ thi thống nhất toàn tỉnh tập trung vào thành tích giáo dục cơ bản của từng trường, độ khó của đề thi ít hơn đề thi tuyển sinh đại học, lượng tính toán cũng không lớn.

Nói chung, khi tất cả học sinh cấp ba nghe về "kỳ thi thống nhất toàn thành phố", phản ứng đầu tiên là phàn nàn, thở dài và cảm thấy thật lãng phí thời gian.
Tuy nhiên, nhóm học sinh lớp 11 của trường Trung học số 7 Thanh Mặc rất coi trọng kỳ thi này, vì thế tăng mạnh kiểm tra kiến thức cơ sở cả khối.

Giáo viên từng tổ kiểm tra lại, soạn đề, giáo viên chủ nhiệm từng lớp thực hiện nghiêm túc nhiệm vụ giám sát.
Đồng thời, lớp nâng cao chính thức được đổi tên thành lớp thi đua, tiến hành chuẩn bị trong vòng một tuần nghỉ.
Trần Xung và Khang Mân làm giáo viên phụ trách lớp thi đua, đã giải thích các yêu cầu và độ khó của thi đua cho từng học sinh: "Trường chúng ta chưa từng tham gia thi đua bao giờ, tỉnh S cũng là một tỉnh yếu.

Cho đến nay, trường duy nhất ở tỉnh này mở lớp thi đua là Trung học Ưng Tài, bọn họ chuẩn bị sớm hơn chúng ta một năm nên các em không có lợi thế gì, hơn nữa còn phải tạm nghỉ học khoảng một tháng cho đến sau vòng loại, nhất định mâu thuẫn chuẩn bị bình thường cho kỳ thi đại học.

Điểm này, các em nhất định phải nói rõ với cha mẹ của mình.

Sau khi cha mẹ đồng ý, cha mẹ sẽ báo đồng ý đăng ký.

Lần này chữ ký không tính, phụ huynh nhất định phải trực tiếp liên hệ với giáo viên, hiểu rõ chưa?"
Các học sinh lớp nâng cao nhìn nhau, sau đó đồng thanh đáp: "Rõ ạ!"
Cố Phóng Vi không trở lại trường học cho đến một ngày sau đó.
Hắn giải quyết một vấn đề trọng tâm của Tiểu cương thi, bây giờ nó có thể nhận ra những phản ứng cảm xúc tinh tế hơn.

Vì nhóm thông tin của hắn đã bay về bên kia đại dương trong đêm, nên hắn không thể tìm được người để khoe khoang, cảm thấy hơi khó chịu, nên hắn quyết định mang thứ hình tròn này cho Lộc Hành Ngâm nhìn.
Chỉ để cho cậu xem, có lẽ sẽ không làm mất thời gian của cậu.

Cố Phóng Vi phát hiện ra hắn gần như có thể tưởng tượng ra phản ứng của Lộc Hành Ngâm —— đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt tò mò.
Chỉ cần nghĩ tới là mỉm cười.
Cả trường Trung học số 7 Thanh Mặc tràn ngập không khí phấn đấu tranh đua, sau khi bước vào tòa nhà giảng dạy, bầu không khí lắng xuống trở nên trang nghiêm.

Lộc Hành Ngâm nói với hắn về những thay đổi của cả lớp sau kỳ thi tháng, Cố Phóng Vi không quá ngạc nhiên.
"Nói nhảm! Các em có thể nháo như vậy! Thân thể là của ai? Là của các em! Lần này cần phải tranh giành sao? Hừ? Cái này gọi là gì, cái này gọi là ném dưa nhặt vừng!
Khoa giáo dục đạo đức lớp 11 nằm ở góc lầu một, chủ nhiệm đang khí thế giảng bài.
Cố Phóng Vi thường đến nơi này.

Lúc này, hắn một bên vai vác túi, nhân tiện liếc nhìn vào bên trong, bắt gặp một đôi mắt đen láy.
Cố Phóng Vi: "?"
Lộc Hành Ngâm, Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện đứng cạnh nhau, cúi đầu xấu hổ, khoanh tay, ngoan ngoãn dán ở phía trước.
Giống như động vật nhỏ bị bắt.
Cố Phóng Vi thấy vậy liền bật cười, thay vì rời đi, hắn dừng lại trước cửa khoa giáo dục đạo đức, chăm chú lắng nghe.

Những người bên trong cũng chú ý đến hắn, họ đều mỉm cười như một lời chào.
Chủ nhiệm Chu khoa giáo dục đạo đức quay đầu lại nhìn, do dự không nói.
—— Nụ cười của Cố Phóng Vi xinh đẹp xán lạn, ông già oan gia!
Tên họ Cố con ông cháu cha này luôn là cái gai đối với Khoa Giáo dục đạo đức, chủ nhiệm Chu đã tìm cơ hội để giải quyết dứt điểm thằng nhãi con này, nhưng đáng tiếc các giáo viên khác đều kiểu "Haizz, kệ nó đi, quản không nổi", nên không thực hiện được.
Nghĩ đi nghĩ lại, lần này Cố Phóng Vi đứng nhất khối, ít ra có chút tác dụng, chủ nhiệm Chu chịu đựng, quay người lại tiếp tục dạy: "Nhìn cái gì vậy? Muốn về lớp sao? Ít nhất đứng ở đây mười phút nữa! Tôi chưa bao giờ gặp học sinh nào như các em.

Ông tiếp tục dạy: "Ưng Tài dậy 5 giờ, các anh liền dậy 4 giờ 50, Ưng Tài dậy 4 giờ rưỡi, các anh dậy 4 giờ 20, Ưng Tài dậy 4 giờ, các anh trực tiếp dậy 3 giờ sáng mặc quần áo dậy đi đúng không! Có kỷ luật không! Lần trước tôi bắt được các anh thức trắng đêm! Đếm xem mình bị trừ bao nhiêu điểm trong lớp hả? Điểm số liên quan đến tiền lương của giáo viên chủ nhiệm của các anh, nhìn đi, các anh đây ——"
"Phụt ——" Cố Phóng Vi cười.
"Cậu cười cái gì?" Chủ nhiệm Chu nghe được thanh âm, lại quay đầu khiển trách, trong mắt tràn đầy tức giận, "Cậu yêu đương bị bắt, còn cười cái gì! Ít nhất bọn họ cũng là vì lấy vinh quang cho trường của chúng ta! Trong giờ học em lại trốn học phải không?"
Cố Phóng Vi ngay lập nghiêm túc lại.
Sau lưng chủ nhiệm Chu, mấy nam sinh hai mặt nhìn nhau, nhanh chóng cầm quyển sổ khấu trừ trên bàn xé trang vừa đăng ký! Tư thế này có phong thái của Tôn Ngộ Không xe sổ sinh tử, Lộc Hành Ngâm vẫn đang cố gắng lật ở đó, cố gắng xóa ghi chép khấu trừ của ban 27.

Thấy chủ nhiệm Chu định quay đầu lại, Hoàng Phi Kiện đẩy: "Đi!"
Hoàng Phi Kiện bên kia đi như bay, đã vọt đi rồi.

Lộc Hành Ngâm chỉ cần sao chép toàn bộ cuốn sách và bỏ chạy.

Vừa chạy, Dịch Thanh Dương trợn to hai mắt: "Má, cậu ngông như vậy sao?"

"Đứng lại, đứng lại cho tôi ——" Chủ nhiệm Chu nghe được thanh âm, phát hiện không đúng thì đã muộn, ba nam sinh vội vàng chạy lên lầu.
Thấy thời cơ đã đến, Cố Phóng Vi cũng nhanh chóng nói: "Vậy thầy ơi không có việc gì, em đi trước—"
Chủ nhiệm Chu đuổi theo vài mét, đột ngột phanh gấp hét lên: "Cố Phóng Vi em ngoan ngoãn nói tên bạn gái em ra! Quay lại cho tôi! Đứng lại!"
Nhóm người đã bỏ chạy cho đến khi khuất dạng.
Ở góc phòng tạp vật trên tầng ba, Cố Phóng Vi tay cầm cặp sách chậm rãi đi tới, vừa rẽ vào góc, liền đụng phải một cục bột màu trắng đang hoảng sợ.
Lộc Hành Ngâm đang vội, ngẩng đầu lên thì thấy là hắn, còn chưa kịp nói gì, cậu đã ủ rũ giấu đầu đi, sau đó thò đầu ra ngoài xem chủ nhiệm Chu có đuổi kịp không.
Cậu nằm co ro trong long hắn, phía sau là căn phòng tạp vật phủ đầy bụi, lối vào được bịt kín bởi bàn ghế bỏ đi của từng lớp, không gian nhỏ hẹp, tối tăm, thoang thoảng mùi bụi bặm.
Tiếng bước chân truyền đến, Cố Phóng Vi ôm lấy vai Lộc Hành Ngâm, một tay bịt miệng và mũi của Lộc Hành Ngâm, tay kia kéo cậu ra sau, cùng nhau trốn vào bên trong.
Hơi thở mềm mại và đầy dược tính của thiếu niên nhẹ nhàng thổi vào lòng bàn tay hắn.
Ấm áp mềm mại, giống như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ qua, làm mu bàn tay cũng theo đó mà tê dại.
Tâm trí của Lộc Hành Ngâm vẫn còn bên ngoài—— cậu rất lo lắng bị bắt, cũng giống như trước đây, như thể đây là một việc lớn, là một học sinh ngoan, cậu chưa bao giờ cảm thấy nhục, mạo hiểm như vậy.
Chủ nhiệm Chu không đi hướng này, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay Cố Phóng Vi muốn xông ra ngoài.
Cố Phóng Vi cảm thấy buồn cười, lại kéo cậu lại: "Làm gì?"
Lộc Hành Ngâm quay lại nhìn hắn, đôi mắt đen trong veo: "Trở về lớp."
Vừa chạy, cậu đã tìm thấy học sinh từ bản trừ điểm ban 27, đem xé nát, ngay cả quyển vở cũng bị ném vào thùng rác.
Vẫn còn sớm, tiết học đầu tiên mới bắt đầu.
"Lần này sao vậy? Em dậy 3 giờ rưỡi thật sao?" Cố Phóng Vi nhẹ giọng hỏi.
Lộc Hành Ngâm có chút xấu hổ.
Sau kỳ thi tháng, Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện thích đến ký túc xá của Lộc Hành Ngâm để tự học và ôn tập, vì nó yên tĩnh.
Tình cờ là lớp trên trời của trường Trung học Ưng Tài cũng bắt đầu học tập nghiêm túc, bọn họ tranh nhau dậy sớm, hô khẩu hiệu mỗi ngày.

Hai bên không phục, liền dứt khoát không ngủ, tới giờ thì đi ngang ký túc xá Ưng Tài hô khẩu hiệu của trường muốn rách cả cái cổ họng.
(Nhắc lại khẩu hiệu: Đời người có hạn, nhưng kiến ​​​​thức không có hạn.

Một nửa phòng học đã cũ, lại rộng rãi sáng ngời, có đầy đủ điều hoà và thiết bị truyền thông.)
Cuối cùng, hai nhóm học sinh thức trắng đêm đã kinh động đến ban quản lý ký túc xá, bị giáo viên của hai trường bắt giữ.
Vì bị bắt cùng nhau nên chủ nhiệm Chu đã đưa bọn cậu đến khoa giáo dục đạo đức để dạy dỗ cả buổi sáng, nơi đó là con đường duy nhất để tất cả học sinh trong khối đi qua mới có thể quay lại lớp học, đám học sinh ăn sáng đi ngang đều thấy bọn cậu, đúng làm người khác thẹn muốn chết.
"Em hiện tại không thể đi ra ngoài." Cố Phóng Vi nhẹ giọng nói, thanh âm trầm thấp từ tính lướt qua bên tai hcậu, buông lỏng mà lãnh đạm, phảng phất trêu chọc cậu, "Chủ nhiệm đang đi bắt bạn gái của tôi."

Lộc Hành Ngâm liếc hắn một cái: " Vậy thì em là bạn gái của anh."
Cố Phóng Vi nhận ra trò đùa cũ đã sai, hắn sợ Lộc Hành Ngâm sẽ không vui, nên nhanh chóng phủ nhận: "Không phải, anh không có ý đó......!"
"Vậy em là bạn trai của anh." Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng phủi tro trên người, lại thò đầu ra ngoài, xác định hành lang bốn phía không có người canh giữ, liền lẻn ra ngoài.

Cậu thực sự đang rất vội để không bỏ lỡ tiết sinh đầu tiên vào buổi sáng.
Cố Phóng Vi: "..."
Cục bột trắng chuồn đi hai ba giây, sau đó ngã xuống, nhét một viên kẹo vào lòng bàn tay hắn, vỗ vỗ dỗ dành: "Vậy bạn trai về học trước nha."
Kẹo dừa, năm tệ 2 cục, Cố Phóng Vi chưa bao giờ đã ăn thứ gì đó cứng dính đến răng đến vậy, cũng không chịu thừa nhận rằng thứ này cũng đáng được gọi là "kẹo", loại kẹo mà không thể dùng muỗng múc được đáng bị loại bỏ khỏi giới đồ ăn, loại bỏ cả giới kẹo luôn.
Nó thường bà chủ căn tin coi là đồ thay thế tiền lẻ.
Cố Phóng Vi: "..."
Sau giờ học, Dịch Thanh Dương và những người khác đến tim, hỏi về tình hình của lớp thi đua.
Lộc Hành Ngâm nói: "Tôi muốn đắng ký, môn hoá."
Cố Phóng Vi ngồi phía sau cậu, ngước mắt lên khỏi tạp chí.
Dịch Thanh Dương gãi đầu và hỏi, "Có gì để nói không? Tớ nghĩ cậu giỏi toán nhất."
"Vớ vẩn!" Hoàng Phi Kiện nghĩ thông suốt, "Toán lý hoá sinh đều giỏi, phải dựa vào thực lực của giáo viên! Thầy Trần trước đây là huấn luyện viên thi đua xuất sắc nhất của Trung học Phồn Tinh nên nhất định phải chọn môn hóa học, tớ cũng muốn đăng ký hóa học."
Dịch Thanh Dương ban đầu còn do dự, nhưng khi nghe Lộc Hành Ngâm nói, cậu ta cũng đăng ký, nên đã quyết định: "Vậy thì tốt! Tớ quay lại sẽ nói với mẹ nhưng sẽ tốn thời gian thi đại học, không biết bà ấy có đồng ý không nữa, để tớ bàn bạc với ấy trước."
"Cố Thần thì sao?" Vài cặp mắt nhìn Cố Phóng Vi.
Cố Phóng Vi vô thức liếc nhìn Lộc Hành Ngâm.
Hoàng Phi Kiện dường như nhận ra gì đó, nhanh chóng huých khuỷu tay của Lộc Hành Ngâm: "Tiểu Lộc, nhanh chóng động viên anh cậu."
Lộc Hành Ngâm dường như đã hoàn hồn, gãi đầu nghi hoặc: "A..."
Cậu quay lại và nhìn Cố Phóng Vi với đôi mắt trong veo: "Anh có muốn đi không? Lúc trước em muốn hỏi anh, nhưng hôm qua anh không đến trường."
"Em..." Cố Phóng Vi nhìn phản ứng của cậu, trên thực tế có chút ngạc nhiên.
Dường như đêm hát trong tòa nhà công nghệ là một giấc mơ, lẩu cay nóng hổi bốc khói trong gió mùa đông chưa bao giờ tồn tại.

Lộc Hành Ngâm hành động như thể cậu chưa từng nghe việc đó trước đây, chỉ thản nhiên hỏi liệu hắn có đi hay không.
"Anh, anh suy nghĩ đi, anh không đi cũng không sao, vẫn là anh, là thần trong lòng em."
Lộc Hành Ngâm nghiêm túc, trong lòng mang theo nụ cười ôn hòa.

đôi mắt lặng lẽ nhìn hắn.
Dịch Thanh Dương và những người khác không biết tại sao, đi theo thổi rắm cầu vồng: "Đúng vậy! Anh Cố học thần! Kẻ hèn thi đua tính là gì, chỉ cần anh Cố nhìn chuẩn độ đề áp trục, sau đó..."
Sau kỳ thi tháng, kính nể của họ đối với Cố Phóng Vi ngày càng nặng nề hơn.
Dù sao cũng là học thần!
Rõ ràng nếu là để cổ vũ và khoe khoang, bí mật đằng sau câu nói này chỉ có hai người bọn họ biết mà thôi.
Cố Phóng Vi: "..."

Đối mặt với đôi mắt Tiểu Lộc trong veo, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình bị trêu chọc ngược lại, hai má có chút xu hướng nóng lên.
Hắn giữ giọng đều đều: "Để tôi suy nghĩ đã."
Thẩm Thanh Vân mời họ ăn trưa.
Sư huynh đồng môn từ trường Trung học Phồn Tinh này vẫn chưa rời đi.

Anh dự định sống ở đây một thời gian, một mặt để ôn chuyện với Trần Xung, mặt khác, Trần Xung liên hợp một số học sinh đã có thành tích, dự định mở một lớp dạy thi đua, sử dụng những thí sinh thuộc khoá này với danh tiếng người hướng dẫn kim bài, trả tiền để truyền lại kinh nghiệm cho các học sinh thi đua trên cả nước.
Cũng chính là khởi nghiệp.
Cố Phóng Vi thực sự không than với Thẩm Thanh Vân, ngoại trừ hợp tác của toàn quân trong vài ngày qua, khí chất của anh ta có chút khó hiểu không thể giải thích được.

Nên lần này không đi hắn không đi.
Theo lời của Thẩm Thanh Vân —— "Cái cậu học sinh xinh hơn con gái đó dường như luôn không thích tôi, vì sao vậy?"
Cố Phóng Vi không đi, kiên nhẫn bảo Lộc Hành Ngâm sau khi ăn xong thì đợi cậu: "Máy Tính Nhỏ, tôi có thứ muốn cho em xem."
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn, cũng không biết trong hồ lô hắn bán loại thuốc gì, nói: "Được."
Cố Phóng Vi ôm Tiểu cương thi trong cặp sách chờ ở trong phòng học.
Hắn ấy dựa vào bức tường phía sau với lưng ghế sát vào nhau, tạo thành cấu trúc hình tam giác ổn định của hắn là "người-bàn-ghế".

Một người ăn cũng lười —— hắn nghĩ, Lộc Hành Ngâm sẽ không để hắn đói, nhất định sẽ mang cho hắn thứ gì đó để ăn giống như lần trước cậu đã mang lẩu cay.
Thời gian chờ đợi quá lâu, hắn chống cằm lên cặp sách, giữa đôi mày và đôi mắt tinh xảo rõ sự nhàm chán, chẳng thèm đọc tạp chí.
Học sinh lần lượt về nghỉ trưa.
Trần Viên Viên vẫn cầm xiên thịt chiên cay ma quỷ trong tay, nhìn thấy Cố Phóng Vi rải vài viên kẹo dừa trên bàn, cô nàng vừa hít một hơi vừa hít vào, vừa cầm một viên: "Ồ, có kẹo đây này, vừa lúc ăn." chỉ giảm cay ——"
Cố Phóng Vi lập tức mở mắt ra, ngập ngừng nói.
Trần Viên Viên chú ý tới ánh mắt của hắn: "Hoa khôi cậu trừng tôi làm gì, kẹo hết hạn rồi sao?"
Cố Phóng Vi không đành lòng, gom mấy viên kẹo còn lại đi: "Không sao, ăn được."
Hắn không thích đồ ăn vặt, mà người đưa đồ ăn vặt cho hắn lại rất nhiều, Trần Viên Viên và Khúc Kiều bày mưu tính kế ăn để được lấy tất cả đồ ăn vặt trên bàn hắn.
Trách hắn quên phút chốc.
Trần Viên Viên nhai kẹo dừa một cách khó nhọc, lộ rõ ​​vẻ đau khổ.
Một lúc sau, cô nàng thở dài: "Không cay nữa, chỉ là, clm, kẹo dừa này sao lại cứng như vậy? Làm bằng đá hả gì vậy trời? Làm sao lại có loại kẹo này thế? Tôi muốn trục xuất kẹo dừa khỏi thế giới kẹo."
"Im đi." Cố Phóng Vi nói, "Tôi đã nói đó là kẹo, thì là kẹo.

Tôi nói nó rất ngon, thì nó rất ngon."
Hắn chạm vào vài viên kẹo dừa vừa cất đi.
Không ngon thì không ngon, 5 tệ hai cục thì 5 tệ hai cục.
Dù gì cũng là em hắn đưa..


Bình luận

Truyện đang đọc