CÁC CẬU DÙNG SÚNG TÔI DÙNG CUNG

Ai cũng không nghĩ tới Mạc Thần lại quyết định dứt khoát lưu loát như vậy.

Đừng nói Lam Ngạn, ngay cả Lăng Sơ Dật và Trần Úy cũng sửng sốt khi nghe được những lời này.

Bọn họ ngay cả chuẩn bị tâm lý cũng không có đã biết mình ở lại, bất ngờ không kịp đề phòng...

Trần Tiêu vẫn là huấn luyện viên phản ứng trước, hòa giải nói: "Cũng đúng, trận đấu này chủ yếu là muốn Văn Khê cảm nhận được bầu không khí thi đấu. Vị trí của mèo con là đột kích, A Úy là cấp cứu, A Ngạn chủ yếu phụ trách bổ sung súng. Khả năng bắn súng tầm xa của Văn Khê không tệ, thích hợp nhất để thay thế vị trí của A Ngạn."

Dừng một chút, hắn gần như kiên trì quyết định: "Vậy trước tiên dựa theo đội hình này để huấn luyện đi, thực tế nếu thi đấu có vấn đề thì khi đó đổi A Ngạn lên."

Lam Ngạn "Ừ" một tiếng, cái gì cũng không nói.

Trần Tiêu âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Chiến đội CLM mới thành lập, ngoại trừ Mạc Thần và hai anh em bọn họ, cũng chỉ có Lam Ngạn. Họ là một trong những thành viên chính thức đầu tiên của CLM, cùng nhau cố gắng lọt vào trận chung kết toàn cầu.

Đúng vậy, khi đó Trần Tiêu còn chưa phải huấn luyện viên, là đồng đội của Lam Ngạn.

Cho nên lúc này, trơ mắt nhìn đồng đội lúc trước của mình trở thành dự bị, Trần Tiêu cảm thấy rất tàn khốc.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy Mạc Thần làm sai cái gì.

Chi bằng nói, hắn bội phục Mạc Thần có thể mặt không đổi sắc làm ra quyết định này.

Từ trước khi Văn Khê đến thăm CLM lần đầu, Mạc Thần đã nói —— Đội viên chính thức, ai có năng lực thì làm.

Lời này giống như "E-Sports - Món ăn mang tội lỗi từ đầu", là sự đồng thuận mà tất cả mọi người hiểu được, không có gì để phản đối.

Lăng Sơ Dật vỗ vỗ bả vai Lam Ngạn, không biết nên nói cái gì.

Trần Úy an ủi: "Đều cùng một chiến đội, mặc kệ điều chỉnh như thế nào cũng là vì quán quân, dù sao vinh dự cuối cùng thuộc về chiến đội, mỗi người trong chiến đội đều không thể thiếu."

Lam Ngạn cười cười: "Ừ, tôi biết, tôi không có ý kiến khác với sự sắp xếp như vậy."

Ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng thật sự có chút mùi vị.

Quán quân thuộc về tất cả mọi người trong chiến đội - Lời này rất dễ nghe, nhưng có mấy người chơi thể thao điện tử vì chiến đội? Nói cho cùng, vẫn là vì chính mình.

Nếu như không thể tự mình ra sân thắng trận đấu, không thể tự tay nâng cúp thuộc về quán quân, như vậy, đánh điện tử đối với Lam Ngạn mà nói, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Chẳng qua hắn luôn luôn nho nhã hiền hòa, tuyệt đối không có khả năng nói ra những lời này trước mặt mọi người, chỉ có thể ngồi tại chỗ yên lặng nghe Trần Tiêu nói tiếp.

Trần Tiêu: "YEEY là đội hai của YEY, phong cách kém hơn rất nhiều so với YEY. YEY đánh tương đối linh hoạt, tiến lùi tự nhiên, nói trắng ra chính là thời điểm nên rút lui tuyệt đối không mù mờ. YEEY thì tương đối thô bạo, thích bắn chính diện, đánh chết một người tính một người. JY mà nói, ngược lại không khác lắm phong cách của MQ, toàn đội tập hợp vô cùng xuất sắc, căn bản đồng đội sẽ không cách quá xa, phối hợp ăn ý. Về phần QAQ, chiến đội này tương đối mới, cho nên cảm giác còn chưa hình thành phong cách chơi cố định gì, cuối cùng chúng ta sẽ nói sau."

Sau đó, Trần Tiêu phân tích chi tiết phong cách chơi, thói quen, thậm chí tính cách các thành viên chủ chốt của ba chiến đội này.

Tất cả mọi người đều nghe rất nghiêm túc, ngoại trừ Lam Ngạn.

Lam Ngạn nhìn bộ dáng Trần Tiêu nghiêm túc phân tích, có chút cảm thán.

Một cựu đồng đội, bây giờ là một huấn luyện viên có trình độ.

Và sau này hắn nên đi đâu đây?

Sau cuộc họp, tất cả mọi người đi đến khu phố để ăn trưa.

Dùng bữa trưa xong về câu lạc bộ, chờ Lam Ngạn lên tầng, Trần Úy vụиɠ ŧяộʍ tìm Mạc Thần, nói riêng với hắn: "Thời gian của Lam Ngạn không còn nhiều."

Mạc Thần bình tĩnh nhìn hắn: "Cho nên?"

"Có thể để cho hắn đánh một năm hay không? Chỉ một năm." Trần Úy nói xong, khả năng chính mình cũng biết yêu cầu này có chút quá phận, cho nên không dám ngẩng đầu nhìn Mạc Thần, tự mình nói tiếp, "Kỳ thật, tuy ngoài miệng cái gì hắn cũng không nói, nhưng tình huống của hắn trong lòng hắn rõ ràng, vô luận là làm dự bị hay chuyển nhượng, đều chỉ có thể đánh thêm một năm nữa.

Mạc Thần trầm mặc một hồi.

Hắn hiểu ý tứ của Trần Úy —— Nếu năm sau Lam Ngạn không thể ra trận, vậy hắn hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội giành chức vô địch.

Thế nhưng, không phải Lam Ngạn chưa từng có cơ hội giành chức vô địch.

Thi đấu mùa xuân năm nay, thi đấu mùa hè, tuyển chọn trong nước, trận nào hắn không tham gia?

Kết quả?

"Trần Úy, cậu nói thời gian Lam Ngạn không còn nhiều lắm, vậy Văn Khê đâu?" Mạc Thần lạnh lùng đáp lại, "Anh ấy cũng không nhỏ hơn Lam Ngạn bao nhiêu, anh ấy có thể chơi điện tử mấy năm? Muốn giành chức vô địch thì năm sau lấy, ai có năng lực thì lên, có vấn đề gì?"

Dừng một chút, không đợi Trần Úy đáp lại, hắn lại thêm một câu: "Nếu cậu muốn làm người tốt, tôi cho phép cậu trao đổi vị trí với Lam Ngạn."

Một câu nói, ngăn cho Trần Úy á khẩu không nói nên lời.

Thấy hắn không nói lời nào, Mạc Thần liền không để ý nữa, đi lên tầng về phía phòng Văn Khê.

Trần Úy nhìn bóng lưng hắn lên tầng, thở thật dài.

Trước khi Văn Khê tới, Trần Úy nghĩ nếu như người mới rất mạnh, muốn đẩy hắn vào vị trí dự bị, hắn không có bất kỳ oán hận nào.

Nhưng bây giờ, sau khi biết người mới thay thế vị trí của Lam Ngạn, muốn hắn nhường vị trí của mình cho Lam Ngạn, hắn cũng không muốn —— Ai không muốn ra trận chứ?

Vừa đau lòng Lam Ngạn, vừa không muốn nhường vị trí của mình, còn đi làm khó đội trưởng.

Trần Úy tát vào trán mình.

"Chậc, chắc chắn mình bị tích độc!"

Ngược lại Mạc Thần không để chuyện này ở trong lòng.

Hắn đã thực hiện một sự lựa chọn hợp lý, nhưng không có nghĩa là hắn không có cảm xúc.

Làm ra quyết định này, hối hận là không có khả năng hối hận, nhưng muốn nói có áy náy hay không, Mạc Thần chỉ có thể nói —— Hiện tại hắn rất hy vọng Lam Ngạn đến mắng hắn một trận.

Âm thầm thở dài, hắn đi tới cửa phòng Văn Khê, gõ cửa phòng cậu.

"Ai thế?" Văn Khê kinh ngạc một chút.

"Là tôi, Mạc Thần."

Nghe được giọng nói quen thuộc của Mạc Thần, lúc này Văn Khê mới thở phào nhẹ nhõm, buông đồ đang sửa sang lại trong tay, đứng dậy đi mở cửa.

"Đang sắp xếp lại đồ đạc à?" Tầm mắt Mạc Thần lướt qua Văn Khê, nhìn phòng của cậu, hiện tại còn có chút loạn, "Cần hỗ trợ không?"

"Không cần, một mình tôi có thể." Văn Khê đáp lại.

"Được." Mạc Thần cũng không cưỡng cầu, sau đó chần chờ nói một câu, "Chuyện vừa rồi đừng để ý."

Chuyện vừa rồi?

Là nói chuyện bảo cậu thay thế Lam Ngạn?

Thật ra Văn Khê không để ý.

Cũng không phải máu lạnh, mà là đầu tiên cậu và Lam Ngạn không quen biết, tiếp theo cậu tới chỗ này chính là vì sánh vai chiến đấu với Mạc Thần, những người khác như thế nào thật sự cậu không quan tâm...

Chẳng qua, nếu Mạc Thần nói như vậy, vậy chứng tỏ Mạc Thần có chút để ý.

Vì thế Văn Khê thăm dò đáp lại một câu: "Cậu cũng đừng để ý."

Nghe được những lời này, Mạc Thần hơi sửng sốt, sau đó nhịn không được nở nụ cười: "Được."

Vài ngày tiếp theo, Văn Khê bắt đầu tập luyện với các tuyển thủ CLM.

Cho nên cậu không thể không thay đổi thời gian livestream của mình, đổi thành 6 giờ tối đến 10 giờ tối —— Cùng Ngải Triết cũng được, cùng Thương Lang cũng được, đều chỉ có 2 giờ.

Bây giờ Văn Khê cũng coi như là streamer có chút danh tiếng, có thể giống như Thương Lang chơi 1vs1 ở rank nước ngoài, nổ đầu là có thể thu hoạch một đống quà.

Tuy nhiên, tốt xấu gì cũng từng livestream với nhau, đồng đội mặc trang phục nữ với nhau, ít nhiều cũng có chút tình cảm.

Vì vậy, bốn người đã thảo luận và quyết định chơi 4vs4 với nhau từ 8 giờ đến 10 giờ mỗi tối.

Ngày đầu tiên chơi 4vs4, Ngải Triết trêu chọc: "Người anh em, bây giờ đủ bận rộn nhỉ, muốn hẹn chơi một ván cũng quá khó khăn."

"Tôi gia nhập chiến đội chuyên nghiệp rồi." Văn Khê cũng không có ý định giấu giếm chuyện này.

Trên thực tế, cho dù cậu không thừa nhận, mưa đạn trên màn hình với bình luận trên Weibo cũng đã đoán được bảy tám phần.

"Chiến đội nào có tầm nhìn như vậy?" Thương Lang hỏi.

"Tạm thời giữ bí mật." Văn Khê cười cười, "Tôi chỉ có thể nói, mười chiến đội đứng đầu bảng xếp hạng có tổng điểm cơ bản đều đã gửi thư mời cho tôi."

Ngải Triết: "Cái ĐM! Ngầu vãi"

Thương Lang: "Thật sự ngầu vãi!!"

"Ha ha, chúc mừng! Chờ mong biểu hiện của cậu trong trận đấu ~" Lộ Bỉ nói xong, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại mở miệng, "Oa, đã lâu không livestream với hai người, thật đúng là có chút không quen."

Hai người trong miệng cô, hiển nhiên chỉ Ngải Triết với Thương Lang.

Họ đã không chơi game với nhau một thời gian dài.

Ít nhất trong trí nhớ của Văn Khê, ngoại trừ lần mặc trang phục nữ, thật đúng là chưa từng thấy hai người cùng nhau livestream.

"Tôi chỉ muốn livestream với Văn Khê." Thương Lang nói.

"Tôi cũng chỉ muốn livestream với Văn Khê." Ngải Triết nói, "Anh Lang chính là đến gom góp nhân số."

Văn Khê buồn cười —— Mấy người vui là được.

Bốn người liên tục đánh bốn ván, bốn người đều đoạt vị trí thứ nhất, đốt cháy toàn bộ livestream của JJ.

— JJ Live tương đối nổi tiếng tựa game SGH, streamer tổng cộng chỉ có ba người bọn họ, tụ tập live cùng một chỗ có thể không nổ tung à?

Khê Mị một phát quăng 200 quả ngư lôi nước sâu cho Văn Khê, sau đó chờ Văn Khê live xong, lần đầu tiên lấy danh nghĩa cá nhân gọi điện thoại cho cậu: "Có phải cậu gia nhập CLM không?"

Văn Khê ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày cũng không kịp phản ứng, không biết Khê Mị đoán được như thế nào.

Khê Mị: "Với mức độ cuồng nhiệt của cậu với Mac, không thể đi chiến đội khác."

Rất hợp lý.

"Ừ..." Văn Khê bất đắc dĩ thừa nhận, "Đừng nói ra ngoài."

"Yên tâm, sẽ không." Khê Mị nói xong, cười một tiếng, "Tôi chỉ muốn xác nhận một chút, nếu như cậu thật sự đến CLM, vậy... tuần này nói không chừng tôi có thể cho cậu một cái bất ngờ nha~"

"Hả?"

Khê Mị không nói bất ngờ này là cái gì, Văn Khê cũng không biết nên đoán theo hướng nào.

Cho đến thứ bảy, vào ngày khai mạc Cup Băng Kích.

[Xin chào mọi người, tôi là bình luận viên Tiểu Bố.]

[Xin chào mọi người, tôi là bình luận viên Khê Mị ~]

Văn Khê: !!!

Văn Khê nghìn lần không nghĩ tới, Khê Mị lại đi làm bình luận viên cho Cup Băng Kích!

Hóa ra đây là "bất ngờ" mà cô nói? Chắc chắn không phải là "khiếp sợ" chứ?

Khê Mị trên sân khấu bình luận, ăn mặc rất khác bình thường, sườn xám đỏ tinh xảo làm nổi bật triệt để vóc dáng của cô, mái tóc dài đen chỉnh tề được kéo lên một phần, trang điểm trên mặt vừa vặn, cả người nhìn tự nhiên hào phóng, có loại mị lực không nói nên lời.

Nếu không phải nhận ra giọng của cô, lần đầu tiên Văn Khê nhìn qua thật đúng là không nhận ra người phụ nữ thành thục quyến rũ này sẽ là Khê Mị.

[Rất vui khi được ban tổ chức mời đến bình luận cho trận đấu này~] Khê Mị vui vẻ nói, [Chiến đội tham gia trận đấu này tổng cộng có 22 đội, quy mô vẫn tương đối lớn!]

[Đúng vậy!] Một bình luận viên khác phụ họa, [Rất chờ mong biểu hiện của họ trên sân đấu!]

Văn Khê còn đang khiếp sợ, bỗng nhiên nghe được Trần Úy bên cạnh nói: "Ý? Nam bình luận viên kia có phải streamer của JJ Live không? Hình như đã từng thấy.]

"Không, là người phụ trách." Trần Tiêu đáp lại, "Hai người này đều là người phụ trách JJ Live, lúc trước cùng bình luận mấy game khác khác."

"Trận đấu không chính thức thì sao có thể mời bình luận viên chính thức?" Lăng Sơ Dật nói.

Mạc Thần lạnh lùng nhìn qua.

Lăng Sơ Dật: ???

Hả? Cậu có nói gì sai không?

Mạc Thần biết Khê Mị, biết cô là người phụ trách trực tiếp của Văn Khê.

Tuy nhiên, hắn cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện này với đồng đội, nhẹ giọng nói: "Đừng nói nữa, tập trung kiểm tra trang bị."

Đầu tiên là thi đấu 1vs1, hắn không tham gia, người lên sân là Lam Ngạn.

Cũng không phải vì an ủi Lam Ngạn, mà là hắn không muốn cướp danh tiếng của Văn Khê —— Nhân vật chính của trận đấu này, phải là Văn Khê, cũng chỉ nên biết đến Văn Khê.

Chờ tất cả tuyển thủ dự thi đăng nhập vào game, sau khi tiến vào bản đồ chuẩn bị, Trần Tiêu và Mạc Thần rời khỏi sân thi đấu, ngồi xuống hàng đầu tiên của đài quan sát.

"Về A Ngạn..." Trần Tiêu suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nói chuyện với Mạc Thần.

Mạc Thần cho rằng hắn sẽ xin xỏ thay Lam Ngạn giống Trần Úy, vừa định cắt đứt, không nghĩ tới câu tiếp theo của Trần Tiêu là: "Năm nay quả thật hắn lùi bước rõ ràng, bị Văn Khê thay thế cũng không oan. Cho dù không có Văn Khê, người mới tùy tiện tới có khi còn có tiềm năng hơn hắn. Nhưng hắn không chỉ là đồng đội của chúng ta, mà còn là bạn bè của chúng ta, vì vậy tôi cảm thấy có một số điều phải nói trước mặt hắn."

Mạc Thần có chút ngoài ý muốn nhíu mày: "Nói cái gì?"

Trần Tiêu: "Là muốn ở lại đội chúng ta làm dự bị một năm, hay là chuyển sang đội khác làm thành viên chính thức, thi đấu thêm một năm nữa." Dừng một chút, "Nếu đổi lại là người khác, chúng ta cứ cho qua vậy thôi, nhưng hắn là Lam Ngạn."

"Vậy cậu đi nói với hắn đi." Mạc Thần đáp lại.

Trên thực tế, Mạc Thần cảm thấy không cần thiết.

Lam Ngạn là một người trưởng thành, hẳn là rất rõ ràng trạng thái của mình với tình trạng của CLM mới đúng, muốn đi hay muốn ở lại, đó là lựa chọn của hắn, người bên ngoài căn bản không cần phải nhắc nhở cái gì.

Hai anh em nhà Trần này đều quá cảm tính.

Nhưng mà, hắn cũng không phản đối Trần Tiêu đi nói chuyện với Lam Ngạn, có lẽ có thể làm cho Lam Ngạn có dũng khí lựa chọn cũng không nhất định.

Trần Tiêu hiểu Mạc Thần, biết hắn không phản đối là đồng nghĩa với cổ vũ, nhịn không được nở nụ cười: "Được, chờ hai ngày thi đấu này kết thúc, tôi đi nói chuyện với hắn."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, trận đấu 1vs1 đầu tiên bắt đầu.

Góc nhìn của máy quay từ đầu đã cho Văn Khê, cũng không biết có phải cố ý hay không.

Trong nháy mắt nhìn thấy ID Wency này, trái tim Khê Mị nhảy vọt, thiếu chút nữa quên bình luận thế nào.

Cũng may còn có Tiểu Bố: [CLM cũng tham gia giải đấu này, rất ngoài dự liệu của tôi. Nhưng dường như Mac không lên sàn?]

[Là dẫn người mới đến trải nghiệm đi.] Khê Mị thốt lên, [Tuyền thủ Wency này, trước đây tôi chưa từng thấy qua trong trận đấu, hơn một nửa là người CLM mới chiêu mộ.]

Bây giờ Văn Khê đeo tai nghe, không nghe thấy giọng Khê Mị.

Nếu như cậu nghe được những lời này, nhất định sẽ nói —— Đừng giả vờ giống như không biết tôi có được không?

Bản đồ này thì máy bay đi qua khu M đầu tiên, cho nên, khi máy bay bay lên bầu trời khu M, Văn Khê không chút do dự nhấn phím F nhảy xuống —— Hạ cánh trước, có thể nắm giữ quyền chủ động trước!

Sau cậu có không ít chiến đội lần lượt nhảy, trong đó có đội trưởng QAQ Bunny.

Trước đó Văn Khê nghe Trần Tiêu phân tích qua, đội QAQ này, đặc biệt thích nhảy máy bay đi qua khu vực đầu tiên, nhất là đội trưởng Bunny.

Bunny này thật sự nhảy vào khu đầu tiên.

Đáng tiếc, nhảy chính là khu sở trường của cậu, vậy đừng trách cậu không khách khí.

Văn Khê nhớ lại đại khái vị trí của tất cả các tuyển thủ nhảy khu M, sau đó bắt đầu tăng tốc hạ cánh, thành công đáp xuống núi trước tất cả mọi người.

Cậu lên cung, chuyển sang góc nhìn đầu tiên, hướng về phía Bunny chính là một mũi tên!

"Vèooo..oo" một tiếng.

[Hệ thống] Bạn đã bắn trúng QAQ-Bunny bằng cung.

Mũ giáp của Bunny bị hỏng và mất một phần ba máu.

Văn Khê bình tĩnh thay súng bắn tỉa, lắp 4x với red dot, ngắm vào đầu Bunny, nổ súng, rời đi.

[Hệ thống] Bạn đã gϊếŧ QAQ-Bunny bằng súng bắn tỉa.

Cùng một lúc, góc trên bên phải màn hình của tất cả tuyển thủ:

[CLM-Wency đã gϊếŧ QAQ-Bunny bằng súng bắn tỉa]

"Quá đẹp!"

Nhìn thấy hệ thống nhắc nhở này trong nháy mắt, Trần Tiêu vỗ một cái vào đùi Mạc Thần.

Khóe môi Mạc Thần co rút, làm bộ mình không đau, không đau, không đau...

Trần Tiêu gào to "Quá đẹp!", không lâu sau, trên ghế quan sát cũng vang lên tiếng kinh hô với hít vào rõ ràng, hiển nhiên cũng bị thao tác của Văn Khê ảnh hưởng.

Khê Mị rất vất vả mới ức chế được cảm xúc kích động của mình, không trực tiếp kêu lên, dùng hết khả năng miệng lưỡi để bình luận: [Wency của CLM lấy được đầu người đầu tiên trong trận đấu này!]

Trong lòng: Khê Khê của tôi quá đẹp trai á á á...

Ngược lại Tiểu Bố kích động nói: [Hai phát cung và súng bắn tỉa liên tiếp nổ đầu! Chúa ơi! Lần đầu tiên thấy cách chơi như này! Làm sao có thể làm được? Căn bản không giải thích được!]

Hắn kích động, Khê Mị lập tức không nhịn được: [Nhất là xoay người sau khi bắn xong, quá đẹp trai! Làm tôi nhớ một câu: đàn ông đích thực không bao giờ nhìn nổ đầu!]

Tiểu Bố: [Ha ha ha, hẳn là đại thần cũng không quay lại nhìn nổ đầu!]

Thật đúng là cái này bọn họ hiểu nhầm Văn Khê.

Văn Khê bắn xong một phát súng vội vàng rời đi là biết phía sau có người đáp xuống.

Cho nên, cho dù cậu có thể bắn trúng hay không thì cậu đều phải đi.

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất vòng ra phía sau một tảng đá, sau khi đổi cung lại thì một mũi tên bắn xuyên qua người đáp ở phía sau mình!

[Hệ thống] Bạn đã bắn trúng QAQ-Mice bằng cung.

Lúc này đây, Văn Khê đổi súng bắn tỉa không thể nổ đầu Mice, nhưng tốt xấu gì cũng trúng.

Cậu quyết đoán đổi súng đột kích, xông lên chính là một trận đột kích!

[CLM-Wency đã gϊếŧ QAQ-Mice bằng súng đột kích]

[Lại một cái đầu người!] Tiểu Bố bình luận, [Chiến đội QAQ thoáng cái mất hai thành viên! Đều bị CLM Wency lấy đầu người, người mới của CLM này cũng quá mãnh liệt!]

[Tất nhiên rồi!] Khê Mị thốt ra, thiếu chút nữa nhận một câu "Khê Khê của tôi đẹp trai nhất!" thì bị cô dừng lại, mạnh mẽ cứu vớt, [... Người mới có thể vào CLM chắc cũng phải có chút tài năng đó? Lại nói ở vòng đấu 1vs1 còn có tuyển thủ cùng một chiến đội nhảy cùng một chỗ, không biết có phải sai sót hay không.]

[Chủ yếu người mới của CLM này dùng cung cũng có thể nổ đầu! Thậm chí tỷ lệ nổ đầu còn cao hơn súng!] Tiểu Bố nói xong, có chút nghi ngờ, [Hai lần dùng cung hai lần nổ đầu, không giống là trùng hợp, dùng súng lại chỉ nổ đầu một lần, đây là vì sao?]

Khê Mị: [Có thể thấy được cậu ấy giỏi dùng cung hơn.]

Đây chính là một câu nói thật, nhưng mà, sau khi cô nói ra những lời này, rõ ràng sân đấu vang lên một ít tiếng la ó với cười nhạo —— Giỏi dùng cung hơn? Đây là trò đùa quốc tế gì?

Nói hắn có kỹ thuật bắn cung tốt, không có vấn đề. Giỏi dùng cung? Không có vấn đề gì.

Nhưng là giỏi dùng cung "hơn"?

"Bình luận viên này chắc chưa từng chơi game hả?" Một số người đặt câu hỏi.

"Cung so với súng khó dùng hơn nhiều, ai có thể dùng cung còn tốt hơn súng?" Nhiều người nói như vậy.

Tuy nhiên, tại sân đấu cũng không thiếu một số người nhận ra Văn Khê.

"Mẹ kiếp! Sát thủ cung tên!"

"Cái ĐM! Tôi thấy được người sống sờ sờ ở đây nè!!"

Trong lúc nhất thời, tiếng ở sân đấu trở nên có chút ồn ào.

Rõ ràng là 22 chiến đội, 88 người thi đấu, nhưng mấy phút mở màn, không hiểu sao lại biến thành sân chơi của Văn Khê.

Mà đây chính là hoàn cảnh Mạc Thần muốn nhìn thấy nhất.

"Thật sự là cậu nhặt về một bảo bối!" Trần Tiêu kích động nói, quay đầu muốn nhìn phản ứng của Mạc Thần, kết quả nhìn thấy bên môi Mạc Thần có thể nói là cười cưng chiều.

Trần Tiêu nổi da gà —— Quen Mạc Thần lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn cười đến "ghê tởm" như vậy.

Mà Mạc Thần, giờ phút này lực chú ý toàn bộ ở trên người Văn Khê, căn bản không chú ý tới trên mặt Trần Tiêu chợt lóe lên ghét bỏ.

Hắn gần như lẩm bẩm: "Có vẻ hôm nay cảm thấy tốt."

Trong lòng: Tất cả đều thấy rồi đó! Đây là Văn Khê của hắn! Rung động đất trời! Đã sợ hay chưa!!

Trần Tiêu yên lặng quay đầu lại, trong nháy mắt muốn làm bộ không quen biết người bên cạnh.

Lúc này, YEY và MQ đang thi đấu huấn luyện ở nước ngoài, đương nhiên không nhìn thấy một màn kinh người trên Cup Băng Kích này.

Nhưng mà thành viên đội hai của bọn họ đều chứng kiến một ngôi sao mới tên Wency mọc lên —— Bọn họ nhảy ở khu vực khác, nhưng khi nhìn thấy màn hình xẹt qua ID Wency ở góc trên bên phải, đều không nhịn được rùng mình.

Cũng có cảm giác này, còn có đồng đội của Văn Khê.

Lăng Sơ Dật khiêng súng đột kích cho một phát chết đôi, nhìn góc trên bên phải, quả nhiên lại nhìn thấy ID Wency, nhịn không được cười nói: "Đẹp!!"

Không hiểu sao có loại ảo giác đội trưởng đang đánh ý?

Đã lâu Trần Úy không thi 1vs1, tìm đủ loại chỗ ẩn thân, đánh lén, còn không quên đếm đầu người trên tay Văn Khê —— Phải đến 20 đầu rồi đấy?

Hắn có thể cảm nhận được Văn Khê mạnh, nhưng cũng không nghĩ tới cậu có thể mạnh đến trình độ này.

Thật sự trận đấu này hoàn toàn trở thành màn trình diễn của Văn Khê.

Vốn Lam Ngạn định thông qua trận đấu này chứng minh mình còn có thể đánh, nhưng mà, trơ mắt nhìn đầu người trong tay Văn Khê càng ngày càng nhiều, mà hắn chỉ tránh đạn của người khác đã dùng hết toàn lực.

Đột nhiên ý thức được —— Thật sự mình không được.

Có chút tuyệt vọng, lại không hiểu sao có loại cảm giác thoải mái.

Thua một tồn tại như hack, thật sự là ngay cả lý do không cam lòng cũng không nói nên lời.

"Đúng rồi." Bỗng nhiên Trần Tiêu nhớ tới một chuyện, "Có phải hợp đồng của Văn Khê còn chưa ký không?"

Nghe được hai chữ "Văn Khê" thì Mạc Thần mới từ bi chia lực chú ý ra cho Trần Tiêu một chút, "Ừ" một tiếng.

Trần Tiêu: "Chờ xong hai ngày thi đấu này, để cậu ấy ký đi."

Mạc Thần: "Chắc chắn."

.....????????.....

17/12/2021

#NTT

Bình luận

Truyện đang đọc