Liễu Vĩ Triết sững sờ nhìn tin nhắn Trần Tiêu gửi cho hắn, không hiểu sao tim đập loạn một chút, rõ ràng không làm sai cái gì, lại không hiểu sao có loại cảm giác lương tâm bất an.
Nhưng lương tâm bất an như thế nào thì cũng không có ý định giấu giếm, dù sao người hỏi hắn chính là Trần Tiêu.
Vì vậy, hắn nhanh chóng gõ rồi trả lời: Tôi.
—— Cậu xem người tương đối chuẩn, cậu cảm thấy người Tiểu Úy thích sẽ là ai?
—— Tôi.
Đáp án này nằm trong dự liệu của Trần Tiêu, nhưng vẫn khiến hắn kinh ngạc một chút, bởi vì hắn không nghĩ tới Liễu Vĩ Triết lại thừa nhận sảng khoái như vậy.
Hai người làm đến đâu rồi? Trần Tiêu định gửi những lời này, chữ cũng đã gõ ra, rồi lại xoá đi từng chữ từng chữ.
Đầu tiên hắn cảm thấy hỏi như vậy có thể xâm phạm quyền riêng tư của hai người, tiếp theo nếu Trần Úy có dũng khí come out với hắn, hiển nhiên đã nắm bắt được Liễu Vĩ Triết, chắc cũng nếm rồi? Câu hỏi này quá vô nghĩa.
Cuối cùng, Trần Tiêu trả lời một câu với Liễu Vĩ Triết: Chúc hai người hạnh phúc.
Liễu Vĩ Triết nhìn thấy câu trả lời này: "..."
Hắn biết nhất định Trần Tiêu đã hiểu lầm cái gì rồi nên theo bản năng muốn giải thích, nhưng khi muốn giải thích thì hắn lại nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra sau khi giải thích.
Một khi Trần Tiêu biết không phải Trần Úy đang yêu đương mà là yêu đơn phương, đối tượng yêu đơn phương còn là anh em tốt nhất của mình, nhất định hắn sẽ cảm thấy phiền phức, cũng nghĩ cách đi giải quyết chuyện này, khó tránh khỏi làm lớn chuyện lên.
Mà kết quả làm lớn chuyện, chính là Trần Tiêu biết càng nhiều tin tức, sớm muộn gì cũng sẽ biết người anh em tốt của mình là gay, người thích còn là mình —— Đây là chuyện Liễu Vĩ Triết sợ nhất.
Hắn biết Trần Tiêu là thẳng nam, cho nên hắn buông tha đoạn tình yêu này, nhưng hắn cũng không có ý định buông tha đoạn tình bạn này.
Có một số chuyện nói toạc ra có thể làm sâu sắc thêm sự hiểu biết lẫn nhau, nhưng một số việc một khi nói rõ, quan hệ sẽ không bao giờ sửa được thành bộ dáng ban đầu.
Liễu Vĩ Triết âm thầm thở dài, cuối cùng cái gì cũng không trả lời, tắt màn hình điện thoại.
Một số vấn đề hắn biết hắn có thể giải quyết thì sẽ tiếp tục lún sâu vào cho đến khi có kết quả.
Mà có một số vấn đề, hắn biết chỉ dựa vào thực lực của mình là không cách nào giải quyết thì sẽ lựa chọn đặt sang một bên trước, chờ thỉnh giáo người khác rồi đi giải quyết.
Sau khi cất điện thoại, hắn lại một lần nữa chú ý tới Trần Úy bên cạnh, không nhịn được hỏi hắn: "Tại sao lại ngồi bên cạnh tôi?"
Trần Úy cười ha ha hai tiếng: "Chỗ này tầm nhìn tốt."
Đây thật sự là một câu trả lời không thể bác bỏ.
Liễu Vĩ Triết quyết định mặc kệ không để ý tới hắn.
Mà lúc này, Mạc Thần với Văn Khê đã lên máy bay, đang chuẩn bị nhảy.
Một ván này, hai người như không muốn sống nhảy vào chỗ nhiều người, nhưng mà sau khi thật sự đáp xuống đất, không muốn sống liền trở thành người khác.
Văn Khê: "Có một người ở hướng 4 giờ của anh."
Mạc Thần: "Chết rồi."
Văn Khê: "Hướng 2 giờ của anh..."
Mạc Thần: "Chết rồi."
Văn Khê: "Hướng 11 giờ của... Không sao đâu, anh đã bắn."
Tiết tấu tấn công của hai người rất nhanh, Văn Khê có hai vũ khí tầm xa là cung và súng bắn tỉa có thể chuyển đổi liên tục, hơn nữa Mạc Thần bên cạnh, hai người đúng là ngắm đến đâu quân địch chết đến đó.
[Momo và Wency phối hợp tốt hơn nữa rồi! Thỏ Kỷ nói, [Sau khi hai người công bố tình cảm, trạng thái chẳng những không trượt dốc, ngược lại lại tăng lên không ít!]
Sau khi Mạc Thần công khai thổ lộ với Văn Khê, mà Văn Khê chuyển tiếp trả lời một cái tym tym, quan hệ giữa hai người xem như được chứng thực hoàn toàn, bình luận viên cũng không cần vì bảo vệ danh dự của hai người nữa, tránh mang tiết tấu tạo thành thương tổn cho họ, mà đối với quan hệ của bọn họ cũng không cần ngậm miệng không nói.
Nhưng nghe Thỏ Kỷ nói ra, A Dịch vẫn có chút run rẩy, cười hai tiếng chuyển đề tài, lúc này mới bắt đầu bình luận: [Wency bắn một mũi tên nổ đầu trực tiếp gϊếŧ chết Ming của chiến đội DOL, gần như đồng thời, Momo cũng hạ gục một thành viên khác của DOL, cuối cùng bị Wency kết liễu, toàn bộ quá trình gần như xảy ra trong nháy mắt, không thể không nói hai tuyển thủ CLM bất luận là kỹ thuật hay tốc độ phản ứng đều là hàng đầu trong nước, đúng là không tìm ra sự hợp tác ưu tú như bọn họ!]
[Ha ha ha, đều ở cùng nhau rồi, còn có thể không ăn ý sao!] Thỏ Kỷ vừa mở miệng đã níu về đề tài bị A Dịch vòng qua.
A Dịch dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận mà nói theo lời cô: "Quả thật, tôi so sánh video trước và sau khi Wency gia nhập CLM, phát hiện sau khi cậu ấy gia nhập CLM, tốc độ tiến bộ và kỹ thuật bắn súng gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một số động tác sinh tồn cũng làm thuận lợi hơn rất nhiều, hẳn là được Momo dạy không ít.]
Khi vòng bo thứ ba làm mới, khu vực của Mạc Thần và Văn Khê gần như chỉ còn lại hai người họ.
Hai người như là biết xung quanh không có quân địch, thế mà giơ hai tay về phía nhau bắn tym.
Bình luận viên: ...
Fan CP Mạc Khê ở sân đấu: !!!
Đồng đội của hai người: Giơ tay che mặt.jpg
Làm xong động tác này, Văn Khê "phụt" cười một tiếng: "Chúng ta như vậy sẽ bị mắng."
Mạc Thần lơ đãng: "Chỉ cần có thể đoạt quán quân, giữa chừng thả lỏng một chút thì làm sao chứ? Đi, chạy độc thôi."
Văn Khê vui vẻ "Ừ~" một tiếng, đuổi theo bước chân Mạc Thần.
Không biết hiện tại đồng đội của hai người chỉnh tề che hết mắt, ai cũng không thấy mắt đâu.
Fan CP Mạc Khê xung quanh thét chói tai, ầm ĩ vang lên từng tiếng một.
"A a a a a a, cầu xin hai người kết hôn tại chỗ!"
"ĐM! Hai anh làm gì vậy? Đây là game! Nhưng tôi thích lắm!"
"Ha ha ha ha ha, ngầu vãi!"
Bây giờ Trần Tiêu vừa tức vừa buồn cười, nhưng so ra, hắn vẫn kinh ngạc nhiều hơn —— Loại thao tác ngầu này, vừa nhìn đã biết là Mạc Thần đưa ra, Văn Khê ngoan như vậy, biết làm ra động tác như thế tuyệt đối là bị Mạc Thần xúi giục.
Thế nhưng, phải biết rằng, từng ở CLM, người không có khả năng làm loại chuyện này nhất chính là Mạc Thần.
Một người nghiêm túc trong trận đấu, cho dù là thắng chắc cũng sẽ xuất ra 100% thực lực chơi, thế mà sẽ ở trong trận đấu mấu chốt như vậy, lôi kéo Văn Khê làm ra hành động như thế.
Điều này chứng tỏ, Mạc Thần thay đổi.
Từ trong ra ngoài, trở nên thoải mái và tận hưởng trận đấu, không chỉ để giành chức vô địch.
Sự thay đổi này là tốt hay xấu, không ai biết.
Tuy nhiên, cả hai đã đánh rủng rỉnh trong trận đấu - 25 phút sau khi trận đấu kết thúc. Mạc Thần với Văn Khê sánh vai đứng trên đỉnh núi, thể hiện bất khả chiến bại của họ.
Bình minh chiếu sáng ngọn đồi, cũng chiếu sáng vai của hai người.
Rõ ràng là hình ảnh cố định của một người chiến thắng, nhưng lại có cảm giác khí phách của poster.
Đến thời điểm này, trận đấu 2vs2 kết thúc, CLM đứng đầu bảng xếp hạng, tổng số điểm cũng vượt qua YEY để giành vị trí đầu tiên.
[Xin chúc mừng CLM! Xin chúc mừng Momo và Wency!]
Theo lời này của bình luận viên A Dịch, khán giả đứng lên, vung vẩy tay chúc mừng.
"Cái này cũng quá sảng khoái!"
"Vừa sảng khoái vừa ngọt ngào!"
"Ha ha ha, đúng vậy! Xem trận đấu này thật sự vừa sảng khoái vừa ngọt ngào!"
Tất nhiên mọi người ở CLM cũng đứng lên, nhưng nhiều hơn là bị nhiễm bởi khán giả trực tiếp. Đối với kỹ năng của Mạc Thần với Văn Khê, bọn họ chưa từng nghi ngờ qua.
Trận đấu 4vs4 buổi chiều, vẫn là chiến đội CLM giành vị trí số 1.
Phát huy ngày đầu tiên của họ ở vòng tứ kết có thể nói là nghiền ép, chẳng những không thể chọn ra sai sót gì, ngược lại còn có rất nhiều điểm sáng để tìm.
Nói Mạc Thần với Văn Khê làm ra động tác bắn tym trong trận đấu kia, đã được người ta làm thành gói biểu cảm, phối hợp chữ [Yêu em nha~], ngọt ngào lật N nhóm chat.
Đêm đó, Văn Khê lướt weibo nửa ngày mới ngủ được, lúc ngủ khóe môi cũng nhếch lên.
Mạc Thần tắm rửa cuối cùng, cho nên ngủ hơi muộn.
Hắn sấy khô tóc từ phòng tắm đi ra, đi vào sảnh lớn kiểm tra cửa sổ, bất thình lình nhìn thấy người trên ghế sofa, hoảng sợ.
"...... Anh không bật đèn và ngồi đây để làm gì?" Mạc Thần có chút không nói gì đứng ở cạnh sofa, cúi đầu quan sát người trên ghế.
Người này mặc bộ đồ ngủ lông cừu rộng thùng thình, ôm đầu gối rụt trên sofa, mái tóc dài theo bả vai trượt xuống, che đi mặt, làm cho bản thân trông giống một nữ quỷ.
Hiển nhiên là Liễu Vĩ Triết.
"Tôi đang chờ cậu." Hắn nói xong buông chân từ trên sofa xuống, ngẩng đầu nhìn Mạc Thần, "Có việc muốn thương lượng với cậu."
"Được, anh nói xem." Mạc Thần nói xong thì ngồi xuống đối diện Liễu Vĩ Triết, muốn nghe hắn lại đưa ra ý kiến gì với mình.
Tuy nhiên, ngoài dự đoán của hắn, lần này Liễu Vĩ Triết không nói chuyện của hắn, mà là chuyện của mình: "Tôi có một người bạn, cậu ấy không cẩn thận thích người anh em của mình, nhưng cậu ấy biết người anh em đó không thích mình, cho nên cậu ấy định làm bạn cả đời với anh ấy, sau đó lúc này, em trai của anh ấy đến thổ lộ với cậu ấy, mà cậu ấy không ghét người em trai này, cậu ấy nên làm gì bây giờ?"
"Ồ, bạn anh." Mạc Thần nhìn Liễu Vĩ Triết một cái, cảm thấy có chút buồn cười. Quen biết người này đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Liễu Vĩ Triết lộ ra biểu cảm mê man như vậy, rất mới lạ.
Liễu Vĩ Triết trừng mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy bất mãn với thái độ không tập trung của hắn: "Từng nghe qua một câu nhìn thấu nhưng không nói chưa?"
"Được rồi, bạn của anh." Mạc Thần nhún vai, chẳng những không có nghiêm túc, ngược lại càng không tập trung, "Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, bạn của anh bị ngu hả?"
Liễu Vĩ Triết: ???
Mạc Thần không đợi Liễu Vĩ Triết đáp lại đã nói tiếp: "Nếu không phải em trai của bạn anh đã tỏ tình với bạn anh..." Mạc Thần thiếu chút nữa vòng mình vào, cho nên nói xong lại biến thành ngôi thứ hai, "Mà anh không chán ghét người kia, anh sẽ nguyện ý thử với hắn sao?"
Liễu Vĩ Triết ngẩn người, chẳng những không cảm thấy loạn, ngược lại còn hiểu rõ: "Có thể. Nhưng người kia là em trai của hắn..."
"Là em hắn thì sao?" Mạc Thần không nhịn được cắt đứt, "Trần Úy với Trần Tiêu là hai người, hai người hoàn toàn khác biệt, bọn họ là anh em thì sao, không phải anh em thì thế nào? Chỉ bởi vì Trần Úy là em trai của Trần Tiêu nên anh muốn từ chối? Lý do anh sử dụng là gì? Cũng bởi vì cậu ta là em trai của Trần Tiêu?" Mạc Thần nở nụ cười, "A, anh thông minh như vậy, đừng nói cho tôi biết ngay cả hai người hoàn toàn khác nhau anh cũng không phân biệt được, bọn họ cũng không phải song sinh."
Một câu đánh thức người trong mộng, Liễu Vĩ Triết đột nhiên hiểu ra. Hắn mạnh mẽ đứng lên từ trên sofa, như là muốn đi làm cái gì đó, nhưng nhận ra bây giờ là đêm khuya, lại yên lặng ngồi trở về, sau đó trừng mắt nhìn Mạc Thần một cái: "Nói đến Trần Tiêu với Trần Úy làm gì? Tôi nói là bạn tôi."
"À." Mặt Mạc Thần lạnh lùng.
Liễu Vĩ Triết: "Tôi biết phải nói với bạn tôi như thế nào rồi."
Mạc Thần: "Chúc mừng."
Liễu Vĩ Triết mím môi dưới, lại đứng lên từ sofa, đi về phía phòng mình.
Sau khi đi được hai bước, hắn không quay đầu lại nói: "Cảm ơn ... Tôi thay bạn tôi cảm ơn cậu."
Mạc Thần dở khóc dở cười, cố ý nói: "Hôm nào dẫn tôi đi gặp bạn của anh nha, tôi càng muốn nghe hắn trực tiếp cảm ơn tôi hơn."
Nghe được câu này, Liễu Vĩ Triết bước nhanh vào phòng mình, vung tay đóng cửa lại.
.....????????.....
1/1/2022
#NTT