CẤM ĐÌNH


"Công chúa bớt giận......" Nữ quan quản sự ý thức được chính mình gây ra họa, vội vàng quỳ xuống đất, tròng mắt vừa chuyển, liền nghĩ tới một lý do thoái thác trốn tránh trách nhiệm.
"Con diều đã bị nô tỳ này xé hỏng rồi."
Từ đầu đến cuối, Uyển Nhi đều đưa lưng về phía Thái Bình, cho dù là đời trước, Thái Bình cũng chưa từng gặp qua bộ dáng chật vật của nàng ở Dịch Đình.

Huống hồ, sống lại một lần, Thái Bình cùng nàng cũng chỉ là mới quen, làm sao có thể giống đời trước, mọi chuyện đều che chở cho nàng?
"Nô tỳ nào to gan như vậy?" Bước vào chỗ giặt xiêm y, ánh mắt đầu tiên của Thái Bình liền nhìn thấy Uyển Nhi.

Cái cô nương này mặc dù đặt giữa muôn nghìn chúng sinh, Thái Bình cũng có thể liếc mắt một cái liền phát hiện ra nàng không giống người thường.
Có lẽ trong xương cốt của người nhà Thượng Quan đều mang theo cao ngạo, nàng ấy xoay người lại, tuy là quỳ xuống đất dập đầu, ngữ khí lại không mang theo một tia cầu khẩn.
"Nô tỳ bái kiến công chúa."
Thái Bình nhìn thấy hình bóng quen thuộc, cầm lòng không đậu mà tiến lên trước một bước, rồi lại ngập ngừng mà dừng bước chân.

Một đời này, nàng cùng nàng ấy chỉ là mới gặp, nếu nàng biểu hiện quá mức quen thuộc, đối Uyển Nhi mà nói cũng không phải chuyện tốt.
Tầm mắt của nàng dừng ở con diều trong tay Uyển Nhi, con diều đã bị xé rách hai nửa, Thái Bình nghi ngờ hỏi: "Vì sao phải xé hư con diều của bổn cung?"
Uyển Nhi ngẩng mặt lên, ánh mắt bằng phẳng mà đối diện con ngươi Thái Bình, "Nếu như nô tỳ nói, con diều này không phải do nô tỳ xé rách, điện hạ có thể tin không?" Mặc dù đã làm tốt chuẩn bị, cưỡng chế kích động khi gặp lại Thái Bình, nhưng nháy mắt khi ánh mắt đan chéo nhau, vẫn là làm nàng cầm lòng không đậu mà đỏ hốc mắt, thậm chí trong tiếng nói cũng nhiều một thêm một tia khàn khàn.
Rất nhanh, Uyển Nhi ý thức được một chuyện.
Thái Bình trong trí nhớ của nàng, sẽ không xuyên xiêm y tố nhã như vậy.

Cho dù là sống lại một lần, Thái Bình có lẽ đã không phải là Thái Bình của đời trước, thậm chí cũng không phải là cô nương kiêu căng mà tùy tiện kia nữa.
Trái tim, hơi hơi nhói lên.
Uyển Nhi cúi đầu, không đợi Thái Bình mở miệng, nàng liền cúi đầu trước.
Nữ quan quản sự vốn định nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng một phen, cung nhân ở chỗ giặt y phục cũng không ai dám đắc tội nàng ta, mặc dù người người đều thấy, chỉ cần nàng ta nói là Thượng Quan Uyển Nhi xé hư, liền không ai dám đứng ra nói câu "Không phải".
Nếu Thượng Quan Uyển Nhi thức thời, nữ quan quản sự tự nhiên không cần phí miệng lưỡi như vậy, "Người đâu, chuẩn bị gậy."

"Là ta! Là nô tỳ không cẩn thận xé hư con diều!" Trịnh thị đau lòng nữ nhi, hoảng loạn mà quỳ xuống đất xin tha, "Điện hạ, là nô tỳ!"
Uyển Nhi gấp giọng gọi: "A nương!"
Thái Bình ngắt lời nói: "Bổn cung biết ngươi sốt ruột ái nữ, nhưng đôi tay ngươi ẩm ướt, nếu thật do ngươi xé, vì sao con diều này nửa điểm vệt nước đều không có?"
Một câu đánh trúng sơ hở.
Trịnh thị trầm mặc.
Nữ quan quản sự sợ hãi đêm dài lắm mộng, "Điện hạ, nơi này liền giao cho nô tỳ xử trí đi."
"Điện hạ, xé hư con diều của người, còn có một người khác." Uyển Nhi hít sâu một hơi, lanh lảnh mở miệng, "Thỉnh điện hạ minh giám."
Nữ quan quản sự vội đưa ánh mắt cho các cung nhân bên cạnh.
Cung nga lạnh lùng nói: "Thượng Quan Uyển Nhi, làm sai thì phải chịu phạt, chúng ta đều nhìn thấy là ngươi."
"Không sai! Nơi này chỉ có tay ngươi không dính nước, ngoại trừ ngươi còn có ai?" Cái cung nga khác phụ họa nói.
Thái Bình vốn định một câu "Dù sao cũng chỉ là con diều" qua loa cho xong, không nghĩ tới Uyển Nhi thế nhưng đem hai nửa con diều xếp lại cùng nhau, giơ lên cao cao, "Hôm nay nơi này, người mà tay không dính nước, trừ bỏ nô tỳ, còn có vị quản sự đại nhân này.

Bên trên con diều có dấu vết trảo phá, điện hạ có thể so sánh dấu tay lớn nhỏ của nô tỳ cùng đại nhân, nhìn xem rốt cuộc là ai xé rách con diều?"
Nữ quan quản sự chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, hai mắt tàn nhẫn trừng trừng nhìn Uyển Nhi, giải thích: "Con diều vẫn luôn bị tiện tì này nắm trong tay, nàng ta vì thoát tội, nhất định đã động tay động chân......" Cảm thấy ánh mắt Thái Bình lộ ra một tia lạnh lùng, nữ quan quản sự thầm cảm thấy không ổn, vội vàng im lặng.
Thái Bình tới gần nữ quan quản sự, khí thế sắc bén làm nữ quan quản sự càng thêm sợ hãi.
"Ngươi mới vừa rồi......!Gọi nàng là cái gì?"
Nữ quan quản sự cứng họng, "Tiện......!Tì......"
Thái Bình cười lạnh một tiếng, "Ai là tiện tì?" Lời nói là nói cho nữ quan quản sự nghe, cũng là nói cho hai kẻ cung nhân phụ họa kia nghe.
Thấy trên mặt công chúa có vẻ giận, mọi người cũng không ai dám trả lời.
"Thái Bình luôn nói đừng sợ, nhưng nàng không biết, ta sợ nàng bị người khác thương tổn, sợ ta không cách nào bảo hộ nàng chu toàn, sợ nàng trở thành tù nhân, giống như ta, bị người dẫm vào bùn đất, tùy ý chà đạp."
Bên trong tâm trí, thư tay cuối cùng mà đời trước Uyển Nhi để lại cho nàng nhanh chóng bủa vây, giờ này khắc này, trái tim dường như bị một sợi dây kim loại lạnh lẽo tàn nhẫn siết chặt, vừa lạnh vừa đau.
Ở nơi này sinh hoạt mười bốn năm, mười bốn năm âm u, Uyển Nhi đến tột cùng phải chống chọi như thế nào?
Thái Bình đau lòng nàng ấy, hận không thể lập tức đem nàng ấy rời khỏi Dịch Đình, đem nàng ấy giấu vào điện Thiên Thu, muôn vàn yêu thương, muôn vàn sủng ái.
Nàng từ từ đến gần Uyển Nhi, nàng bỗng nhiên đã hiểu nàng ấy rất nhiều.

Hơi thở quen thuộc tới gần, Uyển Nhi không tự chủ được mà hô hấp trầm xuống, cực lực làm con tim đang mãnh liệt nhảy lên bình tĩnh một ít.
"Ngươi tên gì?" Thái Bình biết rõ còn cố hỏi.
Uyển Nhi thấp giọng đáp: "Thượng Quan Uyển Nhi."
"Bất luận như thế nào, con diều hỏng này hiện giờ cũng ở trong tay ngươi." Thái Bình không hề hay biết khóe miệng của mình đã có ý cười, "Bổn cung cho ngươi ba ngày, ngươi một lần nữa làm một con diều giống y như đúc cho bổn cung."
"A?" Uyển Nhi không nghĩ tới Thái Bình thế mà sẽ phạt nàng như vậy.
Thái Bình cười khẽ, "Sao? Cảm thấy thời gian không đủ?"
Uyển Nhi đem đầu cúi xuống thấp hơn, "Nô tỳ lĩnh mệnh."
"Bổn cung rất thích con diều này, ngươi cần phải để tâm chút, bổn cung muốn là giống y như đúc." Thái Bình nói xong, dư quang liếc qua đống xiêm y dơ bẩn trong bồn gỗ lớn, "Nếu như làm bổn cung không hài lòng, tất cả cung nhân ở đây hôm nay, tính cả ngươi......" Thái Bình nhìn về nữ quan quản sự, "Cùng nhau phạt nặng."
Nữ quan quản sự hoảng sợ dập đầu, "Nô tỳ lĩnh mệnh!"
Thái Bình hơi hơi ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "Đừng sợ, chỉ cần làm tốt, bổn cung cũng có thưởng."
Uyển Nhi dập đầu, "Vâng."
Cho dù là luyến tiếc, Thái Bình cũng cần thiết phải rời khỏi nơi này, có đôi khi được ân sủng cũng là tội, nếu nàng biểu hiện quá mức, đối với Uyển Nhi cũng không phải chuyện tốt gì.
"Xuân Hạ." Thái Bình nhẹ gọi Xuân Hạ, "Về thôi."
"Vâng." Xuân Hạ theo sát Thái Bình dần dần đi xa.
Cung vệ lui ra, các cung nhân chỗ giặt y phục đều bị dọa ra nửa người mồ hôi lạnh.
Nữ quan quản sự vốn định giáo huấn Uyển Nhi vài câu xả giận, nhưng nhớ đến bộ dáng công chúa nhìn nàng ta, rõ ràng là đáy mắt cất giấu ý cười, nàng không thể không một lần nữa nhìn kỹ Thượng Quan Uyển Nhi.

Tuy nói nàng ta hôm nay gặp Võ Hậu trở về, không thấy bất kỳ phong thưởng gì, nhưng đến cùng vẫn là Võ Hậu nhớ tới triệu kiến tội thần chi hậu, có lẽ ngày nào đó Võ Hậu lại nhớ tới nàng ta chăng?
Nghĩ đến hôm nay lỗ m4ng vu oan, may mắn công chúa không có lập tức phạt nặng, nữ quan quản sự chỉ cảm thấy sợ hãi không hiểu nguyên do.
Từ nay về sau, chỉ sợ đối với nàng ta phải tốt một chút.
Trải qua những việc hôm nay, nữ quan quản sự cũng coi như mở rộng tầm mắt, lại nhìn nhìn Uyển Nhi, bỗng nhiên cũng không thấy mặt mày đáng ghét như vậy nữa.
"Thất thần cái gì? Mau mau đi làm việc đi!" Nữ quan quản sự hung hăng quát một tiếng, các cung nhân còn đang thất thần nhao nhao trở lại vị trí cũ, tiếp tục giặc giũ xiêm y.

Trịnh thị còn chưa hoàn hồn mà nâng Uyển Nhi dậy, "Lên."
Uyển Nhi nhẹ giọng an ủi mẫu thân, "A nương, không sao đâu."
"Hy vọng là thật sự không có việc gì." Trịnh thị nhìn con diều bị tàn phá trong tay Uyển Nhi, than thở: "Thiên hạ sao có thể làm ra con diều giống y như đúc?"
Uyển Nhi vừa muốn nói gì đó, bên tai lại nghe thấy tiếng nói vội vàng của nữ quan quản sự: "Làm không được, cũng phải nghĩ trăm phương nghìn kế mà làm cho ta!" Vừa dứt lời, nữ quan quản sự tựa hồ nghĩ tới cái gì, chỉ chỉ thiên điện mà ngày thường các cung nhân nghỉ ngơi, "Thượng Quan Uyển Nhi, hiện tại ngươi liền trở về làm con diều, việc nơi này không cần ngươi quản."
"Nhưng......"
"Mang theo mẫu thân của ngươi trở về, làm con diều cho tốt, muốn vật liệu gì thì nói!"
Nữ quan quản sự cũng không nghĩ bởi vì việc hôm nay mà bỏ qua việc được giao, nếu có thể làm cho công chúa cao hứng, cũng coi như là chuyện rất tốt.

Dù sao nhị thánh xưa nay luôn thiên vị công chúa, có thể trèo lên công chúa, chính là bao nhiêu người cầu mà không được.
Đi khỏi môn Gia Du Dịch Đình, Thái Bình bỗng nhiên dừng bước chân.
Xuân Hạ hỏi: "Điện hạ làm sao vậy?"
Thái Bình mong mỏi quay đầu liếc mắt một chút cung hẻm thâm sâu, nàng cuối cùng đã gặp được Uyển Nhi, nhưng vẫn vô pháp đem nàng ấy nắm ở lòng bàn tay, bảo hộ cẩn thận.

Sống chết của mỗi cung nhân ở Dịch Đình, đến cùng chỉ là một câu nhẹ nhàng bâng quơ của bề trên.

Nàng nếu muốn bảo hộ nàng ấy một đời chu toàn, nàng nhất định phải trở thành người có quyền lực tối cao.
Đời trước mơ màng hồ đồ, chỉ mong mỏi một câu "Thích" của Uyển Nhi, kết quả lại là âm dương cách biệt, lãng phí thời gian.
Đời này tất cả làm lại từ đầu, nàng hy vọng khi nàng nói với Uyển Nhi "Đừng sợ", là thật sự chân chính "Đừng sợ".
"Về điện Thiên Thu, triệu thái phó tới, bổn cung muốn nghe học."
"Vâng."
Xuân Hạ thở phào nhẹ nhõm, lập tức lĩnh mệnh.
Mẫu hậu thường nói học để sáng suốt, nữ tử nên đứng thẳng lưng, nam nhi có thể làm được, nữ tử đồng dạng cũng có thể làm được.
Con đường này tuy rằng gian nan, nhưng chỉ có như thế, mới có thể hứa với nàng ấy chân chính "thái bình, trường an".
Thái Bình trở lại điện Thiên Thu không lâu, thái phó lĩnh mệnh đi tới dạy học.
Ngày thường công chúa sợ nhất nghe học, lần này chủ động triệu mời, lại làm thái phó cảm thấy có chút lo sợ bất an.
Thái phó cung kính mà đối với công chúa hành lễ, "Lão thần tham kiến công chúa."
"Miễn lễ." Thái Bình ngồi quỳ ở bên cạnh kỷ án, trên kỷ án đã chuẩn bị sẵn giấy và bút mực, bộ dáng nghiêm túc của nàng là trước nay chưa từng có.
Thái phó ngạc nhiên, "Điện hạ hôm nay là......"

"Nghe học." Nói, Thái Bình nâng bút chấm mực, mỉm cười: "Nếu có tâm đắc, tự nhiên sẽ ghi lại."
Thái phó vui mừng vô cùng, vuốt râu cười nói: "Điện hạ có lòng."
"Thỉnh thái phó bắt đầu đi."
"Vậy hôm nay......!Liền nói về "nữ tắc" đi."
"Chờ đã."
"Vâng?"
Thái Bình trịnh trọng nói: "Bổn cung muốn nghe "đế phạm" của hoàng gia gia."
Thái phó kinh hãi, "Cái này......"
"Bổn cung cũng là huyết mạch của Lý thị, không được xem văn thư của hoàng gia gia sao?" Thái Bình không vui hỏi lại.
Thái phó quỳ xuống đất nói: "Lão thần không dám."
"Vậy liền bắt đầu đi." Thái Bình đạm thanh nói.
Thái phó nghĩ, công chúa từ trước đến nay nghĩ cái gì liền muốn cái đó, hôm nay nhất định là tâm huyết dâng trào, thích thú qua đi, tự nhiên sẽ như ngày thường.

Lập tức liền không nghĩ nhiều nữa, hắng giọng một cái, chương đầu "đế phạm" nói về.
"Phu nhân giả quốc chi tiên, quốc giả quân chi bổn......"
Phu nhân là bước đầu của quốc gia, và quốc gia là gốc rễ của vua.
Thái Bình một bên nghe thái phó giảng dạy chuyện xưa, một bên hồi tưởng từng li từng tí những chính biến đời trước mà nàng từng tham gia.
Xác thật, có một số việc là nàng quá mức ngây thơ.
Sáng nay giác ngộ được, chỉ mong hết thảy đều kịp.
_____
Chú giải
Đề hồ trong "đề hồ quán đỉnh": lấy một vò rượu rưới l3n đỉnh đầu, nghĩa bóng là sự giác ngộ
Tội thần chi hậu: hậu thế, đời sau của tội thần
Nữ tắc: quy tắc dành cho nữ nhân
Đế phạm: phép tắc, khuôn mẫu của vua
Hoàng gia gia: thái thượng hoàng, cha của vua.


Bình luận

Truyện đang đọc