CAM TÂM TÌNH NGUYỆN LÊN THUYỀN GIẶC

Hà Nhất Triển như nghe thấy chuyện trời long đất lở, tim đập lúc nhanh lúc chậm, khoảng tối trước mắt bỗng có một tia sáng trắng. Vui sướng, kinh ngạc, giận dữ, hưng phấn, thất bại, thất thố...... Quá nhiều cảm xúc mãnh liệt đồng thời ập đến, đầu óc rối tung, anh không nghe thấy gì nữa. Mỗi từ Ngôn Hâm nói đều như một cú đấm giáng thẳng vào ngực anh, sau đó biến thành con dao nhỏ khắc từng nét chữ trong tên cô vào linh hồn anh.

Anh đã từng nghĩ nếu suốt cuộc đời luôn sánh bước bên Ngôn Hâm, sao anh không đi thêm vài bước nữa, vì cô mở mang bờ cõi, tạo nên những điều cô thích, để có thể thấy lúm đồng tiền của cô nhiều hơn.

Chính anh cũng phải cười nhạo sự kiêu căng tự phụ của mình.

Nha đầu này đã sớm chờ anh ở phía trước, đã vì anh tạo nên một quốc gia hoàn mỹ mang tên tình yêu. Trong thời gian anh bận rộn, cô vẫn đứng đó nhìn anh, chờ anh chậm rãi đi tới. Ngôn Hâm đã chia sẻ với anh những điều cô chưa bao giờ nói với ai, quả là tình yêu độc nhất vô nhị.

Tiểu tâm can của anh đã nguyện ý chia sẻ mọi chuyện với anh rồi, từ hơi thở cho đến sinh mệnh.

"Tâm can... Tâm can bảo bối của anh..." Trong đầu anh có thật nhiều lời muốn nói, nhưng lại nghẹn ứ trong ngực không nói ra được, chỉ có thể ôm cô thật chặt. Hai tay anh run run, dồn hết sức nói ── "Ôm chặt lấy anh!"

Ngôn Hâm đáp lại, ôm siết lấy eo anh, hai chân cũng quấn lấy chân anh, rúc vào trong lòng anh.

"Anh... hình như anh đang đứng trên đỉnh núi......"

"Phụt... Đây là cách hình dung gì vậy......" Ngôn Hâm đẩy đẩy ngực anh. Bên tai cô là tiếng tim đập vừa nhanh vừa mãnh liệt, khiến cô không nhịn được phải bật cười.

"Anh... Anh sẽ đối tốt với em suốt đời... Em muốn gì, anh đều cho em!" Những câu nói lãng mạn cảm động trong đầu đều không dùng đến, anh giống như một tên ngốc nói chuyện lắp ba lắp bắp, hoàn toàn không còn dáng vẻ khôn khéo thường ngày.

Anh trao lời thề tình yêu với cô gái nhỏ trong ngực, tự biến mình thành tên ngốc không có cô thì không sống nổi.

"Chính miệng anh nói nhé, em sẽ ghi âm làm bằng chứng!"

"Được!" Hà Nhất Triển ngơ ngác gật đầu, tay phải cầm di động.

"Ai da! Anh đúng là ngốc, uống rượu hay uống thuốc ngốc vậy chứ?!" Ngôn Hâm chặn tay anh lại. Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Hà Nhất Triển, những buồn bã trong lòng nháy mắt tiêu tan, cô cười vui vẻ.

Nhiều năm sau, đến khi tóc đã bạc, mắt không còn tinh, anh vẫn nhớ rõ đêm nay tiểu tâm can của anh cười lộng lẫy động lòng người đến mức nào. Mỗi lần nhớ tới, đều khiến anh lệ nóng doanh tròng.

"Bảo bối..." Hà Nhất Triển hôn lên trán Ngôn hâm, nhỏ giọng nói: "Anh cũng yêu em......"

"Em biết." Ngôn Hâm hôn lên môi anh. Lần đầu tiên hai người hôn sâu mà không có dục vọng, nụ hôn bao hàm lời hứa hẹn và sự quý trọng, hòa tan trong môi lưỡi.

Đêm đã quá nửa, sương mù giăng trắng đường chân trời, cả đêm Hà Nhất Triển không ngủ, nhìn cô gái híp mắt sắp rơi vào mộng đẹp. Anh lắc lắc người cô, ảo não hỏi: "Có phải em nghĩ chúng ta nhất định sẽ chia tay!?"

Hà Nhất Triển hỏi mấy lần, Ngôn Hâm mới nghe rõ, mơ hồ nói: "Buồn ngủ quá... Nhưng em rất yêu anh..."

Được rồi, Hà Nhất Triển thừa nhận anh cực kỳ thích lời tỏ tình của Ngôn Hâm. Anh vỗ vỗ lưng cô, dỗ cô đi vào giấc ngủ.

Khi nhắm mắt lại, anh âm thầm nhớ kỹ, nhất định phải tiêu diệt quan niệm không chính xác kia của bảo bối... Nhưng, cô nói cô yêu anh đó. A... A...

--------

Lúc Ngôn Hâm tỉnh giấc, phát hiện mình đang nằm trên giường Hà Nhất Triển. Đầu tóc cô rối tung, Hà Nhất Triển thần thanh khí sảng tiến vào, trao cô một nụ hôn buổi sáng, rồi tươi cười hỏi: "Em muốn ăn gì? Sắp giữa trưa rồi."

"Sao chúng ta lại ở đây?"

"Để mẹ em nhìn thấy sẽ không tốt, buổi tối anh sẽ đưa em về." Thật ra Hà Nhất Triển lại nghĩ để Ngôn Hâm nhìn thấy ba Ngôn lúc này không khéo tâm tình của cô lại buồn bực, không bằng tránh đi sau đó từ từ nghĩ đối sách, vậy nên mới đưa cô về nhà anh.

Ngôn Hâm đi rửa mặt chải đầu, trong lòng cũng nghĩ giống Hà Nhất Triển. Hiện tại cô không muốn gặp ba, tuy đã thừa nhận, nhưng không có nghĩa cô có thể lập tức đối mặt, ít nhất không phải hiện tại.

Hai người ăn cơm rồi nằm ngoài ban công phơi nắng, hôm nay trời có gió nhẹ, thổi tóc Ngôn Hâm bay bay, khiến tâm can Hà Nhất Triển ngứa ngáy khó chịu. Tối hôm qua chịu đả kích quá lớn, dù bây giờ dục vọng ngo ngoe rục rịch, anh cũng không muốn phá vỡ giây phút bình lặng này. Cô gái nhỏ trong lòng anh không biết đang nghĩ cái gì nữa......

"Điện thoại." Ngôn Hâm vỗ vỗ ngực anh, bảo anh đứng dậy nghe máy.

Hà Nhất Triển đỡ mông cô, bảo cô kẹp lấy eo mình, bế cô cùng đi lấy di động. Vừa thấy số điện thoại, anh nhíu mày.

"Ai vậy?" Ngôn Hâm thấy anh không nghe máy liền quay qua nhìn, số máy lạ.

"Em nghe đi." Hà Nhất Triển ấn nút trò chuyện rồi nhét điện thoại vào trong tay cô. Anh đi đến bên sô pha ngồi xuống.

"Xin chào." Ngôn Hâm không rõ nguyên do, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đối phương. Gọi nhầm sao?

"James đâu?" Giọng nói dễ nghe... Hình như cô đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi...

Ngôn Hâm nhìn người đàn ông đang bế mình, vẻ mặt anh nhẹ nhàng thích ý nhìn cô. Ngôn Hâm chợt hiểu ra.

"Xin hỏi cô là?"

"Cô là ai?"

"Tôi là vợ của James." Lúc nói những lời này Ngôn Hâm còn đẩy đầy ngực, Hà Nhất Triển nhướng mày, cười khẽ ra tiếng.

"...Không có khả năng! Anh ấy, hôm qua tôi còn gặp anh ấy......"

"Hôm qua cô gặp anh ấy không có nghĩa anh ấy không thể kết hôn? Tiểu thư, xin đừng gọi những cuộc điện thoại vô nghĩa như này nữa." Ngôn Hâm định ngắt máy thì nghe đối phương vội vàng nói: "Tôi là bạn của James, chẳng lẽ không được nói chuyện với anh ấy sao?"

Ngôn Hâm cũng học Hà Nhất Triển nhướng một bên mày, mở loa ngoài, "Cô nói đi."

"James?"

"Tôi đây."

"Em... Ngày mai em phải về Anh... Anh có biết lần này Daddy bảo em tới đây vì chuyện gì không... Anh vẫn không muốn nghĩ lại sao?"

"Hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi."

"...... Chẳng lẽ anh không đắn đo một chút nào?" Người bên kia cười khổ một tiếng, nghe mà khiến người ngoài đau lòng

"Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi." Hà Nhất Triển lãnh đạm nói: "Thuận buồm xuôi gió, hẹn gặp lại."

Anh tắt máy.

Rose à?" Ngôn Hâm hỏi.

"Ừ." Hà Nhất Triển ôm Ngôn Hâm, chủ động nói: "Lão tổng muốn anh về Anh làm việc, phụ trách nhân sự của tổng công ty."

...... Được rồi, người đàn ông của cô thật sự rất giỏi, khiến người ta phải dùng đến mỹ nhân kế để đoạt người. "Anh không suy xét sao?"

"Trước đây anh cũng không nghĩ sẽ ở lại Anh, chỉ là bọn họ tự chủ trương thôi."

"Nhưng em muốn đến đó." Ngôn Hâm nũng nịu.

"Được, chờ qua tháng chín, hết bận anh sẽ đưa em đi." Hà Nhất Triển đồng ý.

"Em không cần đi làm sao!?"

"Hà phu nhân, có cần anh nhắc cho em nhớ thân phận của em không?" Tâm tình Hà Nhất Triển rất tốt. Anh cắn lên má cô một cái, vừa lòng nghe cô hét lên.

Cũng đúng, thân phận phu nhân tổng giám đốc cùng công ty, dù là ai đều sẽ không được tự nhiên, chỉ là... Ai... "Anh đang cầu hôn em sao?" Cô cười đắc ý.

"Đúng vậy, Hà phu nhân có nguyện ý gả cho anh không?" Một đồ vật mát lạnh lồng vào ngón tay, Ngôn Hâm ngơ ngác nhìn viên kim cương lấp lánh..., quay đầu nhìn vào mắt Hà Nhất Triển. Hai người đều mặc quần áo thoải mái, cô còn ngồi trên đùi anh, không có hoa, không có không khí lãng mạn, không được chuẩn bị tỉ mỉ...... nhưng sao lại khiến người ta muốn cười.

"Em đồng ý." Cô mỉm cười, hôn nhẹ lên môi anh.

Hà Nhất Triển nhận nụ hôn tràn ngập tình yêu của cô. Chỉ có anh mới biết, cả đời này chỉ có cô gái nhỏ trước mặt mới làm anh không đủ tự tin, làm anh vừa thấp thỏm lại vừa ngọt ngào.

Thời điểm không thỏa đáng, thậm chí trong lòng cô còn có chướng ngại, nhưng cô yêu anh mãnh liệt như thế, rất tốt, rất tốt...... Cô yêu anh, mỗi ngày nhiều thêm một chút.

Hà Nhất Triển nói nhỏ: "Em sẽ không có cơ hội hối hận đâu."

"Anh? Nhẫn đâu?" Cô cầm tay anh, bất mãn quơ quơ.

Hà Nhất Triển lấy ra một chiếc nhẫn từ khe ghế, bên trong có khắc chữ" Hâm". "Đeo cho anh."

Ngôn Hâm đeo vào cho anh, hôn lên ngón tay kia nói: "Hàng đã nhận, miễn đổi trả."

Bình luận

Truyện đang đọc