CAM TÂM TÌNH NGUYỆN LÊN THUYỀN GIẶC

“Tiểu Hâm, bọn mình đi đây ~” Lệ Lệ trưng ra biểu tình oán niệm nói tạm biệt Ngôn Hâm. Tuy rất ngại khi lại từ chối lời mời ăn tối với mọi người nhưng Ngôn Hâm cũng chỉ biết làm lơ đi về hướng khác.

Qua hai giao lộ, một chiếc BMW màu đen quen thuộc ngừng ở bên đường, Ngôn Hâm chạy nhanh tới mở cửa lên xe.

“Đừng vội, anh cũng chẳng chạy mất được.” Hà Nhất Triển lau mồ hôi trên trán Ngôn Hâm, mỉm cười nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô.

Cô làm bộ không nghe thấy anh nói gì, chờ anh thắt dây an toàn. Xe đi qua hai giao lộ, cô mới hỏi anh: “Ăn gì?”

“Đến chợ đêm được không?”

Ngôn Hâm liếc nhìn anh, lắc đầu, nhíu mày suy nghĩ một chút mới nói:

“Ăn lẩu đi.”

Một tinh anh mặc vest ngồi ăn lẩu nghe khá hơn nhiều so với dạo chợ đêm, cô thật sự không thể nhìn được cảnh anh an nhàn tự tại đứng trước quán nướng mua thịt xiên được.

Tự nhiên cô cảm thấy hơi ngai, người đàn ông tốt như vậy đã nhiều ngày đón đưa cô đúng giờ. Anh cũng không thèm để ý chút tâm tư sợ bị người khác phát hiện hai người thường xuyên gặp nhau của cô. Nhìn dáng vẻ anh ngồi trong xe chờ đợi lại khiến chú nai con trong lòng cô chạy loạn, so với cô thì ông chú này bình tĩnh hơn rất nhiều…… Nếu bàn về kinh nghiệm yêu đương, cô khẳng định mình thua chắc, không thể trách cô hoài nghi anh đang chơi đùa hay đang nghiêm túc được.

Ông chú này… nghiêm túc thật sao?

Ngôn Hâm lắc đầu, nghĩ quá nhiều chỉ khiến mình thêm loạn. Nếu khó khăn lắm mới nở được một đóa hoa đào thì cứ chăm sóc tốt là được, nghĩ lắm thế là gì?

“Có chuyện gì vậy? Công việc không thuận lợi sao?” Nhìn cô lắc đầu rồi lại nhíu mày, Hà Nhất Triển nói: “Không thoải mái thì nghỉ ngơi một ngày, phải chăm sóc tốt cho mình.” Anh vừa nói xong lại cảm thấy không đúng, bèn bồi thêm một câu: “Anh sẽ chăm sóc cho em.”

“Anh thật dài dòng.” Ngôn Hâm không thích người khác quản quá nhiều, cho dù có là một ông chú siêu cấp đẹp trai. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nói: “Công việc vẫn bình thường, cường độ làm việc của anh lớn hơn em, người phải chú ý là anh mới đúng.”

“Được, nghe em.” Hà Nhất Triển mỉm cười nắm tay cô xoa nhẹ, vì được cô quan tâm mà những mệt mỏi trong công việc đã tiêu tan không ít.

Ngôn Hâm cũng không phản kháng, mặt mũi đỏ hồng nhưng vẫn mặc cho anh nắm tay. Đến khi cách nhà hàng một trăm mét, cô mới vụng trôm lật tay lại… để hai bàn tay đan vào nhau.

Hà Nhất Triển nhìn biểu tình vừa thẹn thùng vừa giảo hoạt của cô, ánh mắt anh ánh lên sự ấm áp, hòa cùng bóng đêm hóa thành một con sông, chảy vào trái tim nhỏ bé của Ngôn Hâm.

Hà Nhất Triển rất ít khi ăn lẩu… ăn cơm mà dùng đũa thìa cũng không quen, vì anh chịu ảnh hưởng sâu sắc của nền giáo dục phương Tây Phương. Mấy lần đầu hai người hẹn hò đều do Hà Nhất Triển quyết định, đến nhà hàng cao cấp, thực đơn đều là tiếng Anh. Anh mở miệng gọi đồ với cách phát âm chuẩn như người bản ngữ khiến đôi mắt to linh động của Ngôn Hâm lập tức sáng lấp lánh. Mỗi lần như thế anh hận không thể mỗi ngày đều đi ăn hàng. Nhìn dáng vẻ uống thoải mái của tiểu nha đầu, anh vẫn thấy cô thật dễ thương!

Lâu dần anh cũng bắt đầu thay đổi thói quen của chính mình, tủ quần áo trước đây chỉ có hai màu đen và xám thì bây giờ thỉnh thoảng có thêm một chiếc áo thun. Có một lần anh không đeo caravat, cởi mấy cái nút áo sơmi, mà đã khiến Ngôn Hâm ngắm nhìn một hồi lâu, dáng vẻ ngốc nghếch của cô làm anh cứ muốn hôn mãi.

Anh cảm thấy mình trẻ ra vài tuổi, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, phong thái càng ngày càng tuấn lãng.

Hà Nhất Triển rất vừa lòng với dáng vẻ của mình lúc này, nhưng đương nhiên là anh sẽ  không thể hiện sự đắc ý rõ mồn một giống như mấy cậu trai mới mười bảy mười tám tuổi.

Nhìn tiểu nha đầu chỉ vùi đầu ăn uống, Hà Nhất Triển lại gắp thêm mấy miếng thịt đặt vào trong bát cô, “Em cũng đâu phải thỏ, ăn thịt đi.”

Người hiện đại từ trước đến nay không thịt không vui, tuy Ngôn Hâm không phải người theo chủ nghĩa ăn chay, còn là kiểu không có đồ ăn không vui. Nhưng trong nồi vẫn còn đủ các loại rau dưa, cộng thêm mấy miếng thịt trong bát vẫn còn chưa ăn hết, thấy Hà Nhất Triển gắp thêm mấy miếng nữa, cô đành nhỏ giọng nói: “Nhiều quá rồi…… Anh đừng gắp nữa.”

“Ăn hết chỗ đó đi.” Từ khi ở bên nhau, anh cảm thấy Ngôn Hâm cũng giống như những cô gái bình thường khác, thích giảm béo, nhìn thấy món ăn yêu thích thi hai mắt sáng lên, ăn xong rồi lại hối hận, bắt đầu gò ép. Đồ không cần thì lại ăn nhiều, đồ nên ăn thì ăn ít, anh cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở cho qua.

Ăn vài miếng thì không chịu nổi nữa, cô gắp một miếng thịt đưa đến miệng anh, “A ~”

“Anh đã ăn rất nhiều rồi.” Chín phần thịt đều do anh giải quyết.

“Ăn đi, ăn đi mà ~”

Hà Nhất Triển nhìn dáng vẻ chu môi, nhún vai nũng nịu của cô mà sống lưng tê rần. Anh há mồm cắn miếng thịt, thấy cô cười hài lòng, anh nghĩ thầm nha đầu này có biết mình đáng yêu đến mức nào không ……

Hai người thân thiết nói cười suốt chặng đường về nhà. Anh cẩn thận lắng nghe cô kể gần đây xem phim điện ảnh nào, thỉnh thoảng cô còn huơ tay múa chân làm động tác minh hoa, cũng không kháng cự việc tiếp xúc tay chân với anh nữa. Rõ ràng Ngôn Hâm đã quen khi có anh làm bạn.

Lúc trước đúng là anh dọa cô sợ rồi, tuy ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt cô lại có sự đề phòng, anh đành phải gia tăng cơ hội ở chung để hóa giải sự phòng bị, khiến cô dần thả lỏng. Đôi mắt sáng kia cho anh ấn tượng sâu nhất, thể hiện tình cảm rất sống động, giống như hiện tại. Nhìn bóng mình trong mắt cô, những đè nén cả một đêm trong lòng anh ngo ngoe rục rịch, anh đè cô vào chỗ ngồi, từ trên cao nhìn xuống.

“Ôm lấy cổ anh, Tiểu Hâm.” Giọng nói mị hoặc của anh vang vọng trong xe.

“Anh…” Người đàn ông săn sóc ôn hòa đột nhiên biến thành đại sắc lang. Mỗi đêm đưa cô về nhà, anh đều … luôn muốn tàn sát bừa bãi một phen mới bằng lòng cho cô xuống xe.

Hà Nhất Triển bắt lấy hai cổ tay cô đưa cao lên đỉnh đầu. Ngôn Hâm vội vàng nói: “Em… Anh… Ngô!”

Anh tiến quân thần tốc, nếm hương vị mà anh nhớ mong cả đêm. Trong miệng hai người là hương vị của nhau, khiến Ngôn Hâm có cảm giác thân mật khó tả. Cô vươn đầu lưỡi nhỏ mềm mại đáp lại, lập tức nhận được phản ứng kịch liệt của anh.

Nhìn trong mắt của Ngôn Hâm không chỉ có thẹn thùng mà còn tò mò, đầu lưỡi nhỏ cũng trúc trắc đáp lại, khiến nụ hôn của anh càng sâu hơn, bàn tay nóng rực như có như không vuốt ve thân thể cô. Cả người anh gần như đè lên người cô, chờ đến khi Ngôn Hâm phản ứng lại, chỉ còn một tiếng ưm tràn ra khỏi miệng.

“Tiểu Hâm… lần sau… đừng cự tuyệt anh…” Hà Nhất Triển vừa cắn vừa liếm dọc theo khóe miệng đến mặt cô, lướt qua tai, ngậm lấy vành tai nhỏ xinh của cô. Tay anh xoa nắn hai bầu ngực mềm mại của cô mạnh hơn. Hạ thân cứng rắn chống lên cái bụng nhỏ của cô. Dục vọng ngày càng dâng cao.

“Đừng… Đừng như vậy…” Ngôn Hâm vừa đẩy vừa kéo. Cô không chịu nổi khi anh cứ tác quái bên tai mình như vậy. Da thịt ở đó mềm hơn những chỗ khác, bị anh ngậm lấy như vậy, thật là khó tả… Giọng cô không còn giống như bình thường được nữa.

“Đừng nhúc nhích… để anh dựa vào một chút… là được…” Không biết Hà Nhất Triển đang trấn an cô hay trấn an chính mình. Anh hôn dọc từ tai cô xuống đến cổ, hít thật sâu hương vị trên người cô, mùi hương ấy nhẹ nhàng thoang thoảng. Anh gầm nhẹ một tiếng như dã thú.

“Có người… Có người!” Xe của họ đang dừng trước cửa nhà cô, tuy tiểu khu này ban đêm không có nhiều người đi tản bộ lắm, chỉ có vài tốp năm tốp ba, nhưng cũng khiến cô lập tức tỉnh táo. Chẳng màng dục vọng đang chống trên bụng mình, cô vặn vẹo kịch liệt, đẩy anh lui ra.

Lưu luyến vuốt ve bầu ngực mềm của cô lần nữa, anh mới không tình nguyện đứng dậy. Hôm nay Ngôn Hâm mặc một cái váy liền in hoa, vạt váy đã xốc lên đến đùi, mơ hồ nhìn thấy quần tất bao lấy cái quần lót nhỏ… Hà Nhất Triển nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng các số liệu thống kê trong cuộc họp hôm nay, cố gắng quên đi cảnh đẹp vừa rồi.

Ngôn Hâm sửa sang lại váy áo, hít sâu mấy hơi, nhìn anh khó chịu dựa vào cửa sổ. Cô mở to mắt nhìn ra ngoài… không nhìn được gì… quá mờ…, nhưng mà… cô cảm thấy mình thật không ngoan!

“Anh… có thể đừng lần nào cũng ở trong xe không…”

Đôi mắt tinh anh của anh nhìn thẳng vào cô, trong đêm tối có hơi đáng sợ.

“Em không có ý đó… Ý em là…” Cô cắn môi, mặt đỏ hồng như sắp nhỏ máu, “sẽ bị người ngoài nhìn thấy…”. Xe chấn gì đó… Cô vẫn chưa chấp nhận được……

“Anh biết.” Hà Nhất Triển xoa nhẹ mặt cô, cười khẽ: “Lần sau không ăn thịt trong xe nữa, đổi địa điểm khác được chứ?”

“Anh mới thích ăn thịt! Cả nhà anh đều thích ăn thịt!” Ngôn Hâm vừa xấu hổ vừa giận dữ kêu to, đại thúc đúng là vô sỉ không có giới hạn!

“Ừ, anh thích ăn.” Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, ý cười dạt dào.

Ngôn Hâm quyết định cô mà còn trả lời hay giải thích bất cứ chuyện gì với anh nữa thì tên cô sẽ viết ngược lại!

Bình luận

Truyện đang đọc