CÀNG FLOP DƯỚI ĐỊA PHỦ CÀNG HOT

Edit: Nhật Nhật

...

Đến trạm cuối cùng của tuyến số 9.

Quỳnh Nhân: "Đi xuống."

Sau khi gọi cho Ngôn Mặc xong, cậu cũng đã điện thoại báo cho cảnh sát Sở đặc vụ biết, hi vọng lần này người của Sở đặc vụ có thể tới sớm một chút.

Chân Cố Mộng Tang giống như đang giẫm lên bông vậy, hẫng hẫng không có lực, lúc xuống tàu còn thiếu chút nữa ngã chổng vó. Trải nghiệm ngày hôm nay của anh ta quá ảo ma, tuy không tạo thành tổn thất thực tế gì, nhưng anh ta vẫn có cảm giác như bản thân mình đã bị hút sạch tinh khí.

Người đàn ông mặc áo ba lỗ sợ Quỳnh Nhân lại đánh mình nữa, vẻ mặt sầu thảm nói: "Tôi không xuống được thật, mấy tờ rơi quảng cáo này trói chặt tôi trên tàu rồi."

Tên mặt ngựa cũng ủ dột gật đầu: "Từ sau khi tôi nhận được tờ rơi thì cũng không xuống tàu được nữa."

Quỳnh Nhân đứng ở ngoài cửa dùng sức kéo, trong không trung dường như có một lực kéo vô hình khác, đang cùng cậu giằng co.

Vì thế, Quỳnh Nhân lại càng ra sức. Cố Mộng Tang căng thẳng ngó trái ngó phải, chỉ sợ có người phát hiện hành vi quái dị của bọn họ, nhỡ mà có người hiểu nhầm họ thành phần tử khả nghi, báo bảo vệ tới bắt đi, vậy không phải mặt mộc của anh ta sẽ bị lộ ra à!

Quỷ mặc áo ba lỗ: "Chúng tôi thật sự không ra được mà, đừng kéo, đừng kéo nữa, gãy tay, gãy tay mất thôi, a a a ⸺⸺"

Cố Mộng Tang nhìn tên mặt ngựa và áo ba lỗ bị kéo đến độ biến hình, không hiểu sao lại nhớ đến loại kẻo dẻo phủ đường hay bán ở cổng trường tiểu học của mình hồi bé.

Áo ba lỗ há họng gào lớn: "Cứu mạng với! Mau tới cứu quỷ! Mạng quỷ cũng là mạng! Tôi sắp nứt ra rồi!"

Mặt ngựa thì chỉ im lặng rơi lệ, khuôn mặt càng lúc càng kéo dài ra.

Quỳnh Nhân cau mày, xoay người lại, dùng tư thế quăng người qua vai, cưỡng chế lôi hai tên kia ra, không ngờ thực sự lại kéo xuống được.

Tờ rơi trên tay áo ba lô rơi xuống lả tả. Người qua đường không nhìn thấy, đi qua, giẫm lên mấy tờ giấy rơi trên mặt đất.

"Áu ⸺⸺"

Trong lúc hốt hoảng, Cố Mộng Tang dường như nghe thấy tiếng kêu đau của tờ rơi quảng cáo.

Cô gái mặc đồ công sở rung rẩy đứng ngoài vạch vàng, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt: "Đau quá, tôi không nhúc nhích được."

Cơn đau của cô lúc này còn dữ dội hơn lúc vừa rồi, hai đùi so với bụng còn đau hơn, cảm giác bước một bước cũng không xê dịch nổi.

Lúc này, một con gấu trúc vội vàng phi từ chỗ thang máy lại đây, bởi vì thân hình tròn ủng nên nhìn thoáng qua cứ như đang lăn tới vậy.

"Xin chào, anh là đồng chí Quỳnh đúng không? Xin lỗi, dạo gần đây công việc của Sở đặc vụ quá bận rộn. Tui nhận được báo án của anh, xin hỏi nghi phạm là người nào?"

Quỳnh Nhân bây giờ cũng không rảnh thắc mắc là tại sao gấu trúc có thể ngênh ngang xuất hiện giữa đường giữa chợ thế này, chắc là dùng phương pháp huyền môn nào rồi.

Cậu chỉ về phía trên mặt ngựa và áo ba lỗ: "Tôi phải đưa người đi hồi hồn gấp, hai tên này giao lại cho mi."

Nghe ngữ khí gấp gáp của cậu, gấu trúc cũng sốt ruột theo: "Được!"

Lúc Quỳnh Nhân đi qua tập tờ rơi đang rơi rải rác trên đất kia, thì nhắm chỗ dày nhất giẫm thật mạnh một cú. Một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ bên trong phát ra, dọa con gấu trúc nhảy dựng.

Quỳnh Nhân đi tới trước mặt cô gái kia, nói: "Cô không đi được thì để tôi cõng cô nhé?"

Cô gái mặc đồ công sở thực ra đã chậm rãi nhận ra, bản thân hình như đã chết, nhưng lại mơ hồ nghe thấy có người nói, thực ra cô vẫn còn chưa chết.

Cố Mộng Tang căn bản không dám nhìn thẳng vào cô, tầm mắt vừa chạm đến đã lập tức quay đi chỗ khác.

Đầu cô kêu lên ong ong, nhìn Quỳnh Nhân đưa tay về phía mình, cô biết người khác sợ mình, trong lòng chính cô cũng vô cùng hoảng sợ, không chỉ sợ chết, mà càng nhiều hơn là lo lắng vụ tai nạn giao thông sẽ khiến cục cưng trong bụng rời khỏi cô, cô rụt rè hỏi: "Tôi chảy máu, liệu có làm bẩn quần áo của cậu không?"

Quỳnh Nhân: "Không sao, nước giặt nhà tôi dùng có thể tẩy sạch cả vết máu, giặt sạch lắm."

Cậu dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Là mùi bạc hà dâu tây!"

Cô gái: "Ồ..."

Cố Mộng Tang luôn cảm thấy cuộc đối thoại này có chỗ nào đó không được đúng lắm, nhưng lại thấy vô cùng cảm động, còn rất bội phục đối phương nữa. Ít nhất anh ta không có gan chủ động đề nghị để mình cõng ma nữ.

Tuy trên bản tin nói là vẫn đang cấp cứu, nhưng ai mà biết có thể cấp cứu thành công hay không.

Cô gái trẻ bị câu trả lời hết sức đời thường của Quỳnh Nhân làm cho chết lặng, mơ mơ màng màng ghé lên lưng cậu. Quỳnh Nhân cõng cô gái, giống như cõng một khối bông nhẹ tênh, bước nhanh ra khỏi ga tàu.

Quỳnh Nhân vốn còn lo lắng sẽ không tìm được trạm cứu hộ, còn định hỏi Ngôn Mặc, nhưng vừa lên thang máy đã thấy mũi tên chỉ dẫn đến vị trí trạm cứu hộ.

Chữ rất lớn, lại còn ghi song ngữ, có cả tiếng Trung cả tiếng Anh. Lần trước đi tuyến số 9, cậu còn không thấy biển chỉ dẫn này, chẳng lẽ là vì đang cõng theo hồn sống muốn tới điểm cứu trợ cho nên mới nhìn được?

Nếu vậy thật thì cũng quá thông minh rồi.

Ra khỏi ga tàu điện ngầm, Quỳnh Nhân lập tức bật tốc độ chạy thừa sống thiếu chết lao đi, không tới hai phút, đã nhìn thấy một tiệm bán vé số có đánh dấu: Điểm cứu trợ số bốn - Địa Phủ Long Thành.

Cậu vọt vào trong tiệm: "Làm phiền giúp một chuyện, trên lưng tôi là một hồn sống, phải nhanh chóng đưa về hoàn dương, cô ấy vẫn luôn kêu đau."

Nhân viên tiệm bán vé số ngẩng lên khỏi màn hình máy tính trước mặt: "Quỳnh Nhân?"

Quỷ này là quỷ quen, chính là quỷ cos "Bạch Vô Thường" mà lần trước cậu giúp rút rìu.

Tuy đột nhiên gặp được thần tượng làm cô nàng vô cùng hưng phấn, nhưng vẫn duy trì tác phong làm việc của nhân viên Địa Phủ: Cống hiến hết mình cho công việc.

Cô không nhân cơ hội trò chuyện thêm với Quỳnh Nhân mà tới an ủi cô gái kia trước: "Cô cảm thấy đau là tốt, như vậy nghĩa là liên hệ giữa thần hồn với thân thể vẫn rất chặt chẽ, nếu mà không còn cảm giác gì thì mới là chết thật. Tôi sẽ gọi âm soa tới để họ đưa cô về ngay."

Quỳnh Nhân thả cô gái mặc đồ công sở xuống, "Bạch vô thường" dùng bộ đàm, gọi một Bạch vô thường thật đến, Quỳnh Nhân thấy đối phương trông cũng rất quen, nhìn đến vết hồng hồng trên mặt cô mới nhớ ra, đây chính là ma nữ tên Trâu Dung trong nhà ma dạo trước.

Trâu Dung vừa nhìn thấy cậu, đã vội bụm chặt miệng mình trước khi bản thân gào thét ra tiếng, dùng tỏa hồn liên quấn lên người cô gái kia, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, tôi làm vậy là để thuận tiện đưa cô trở về bệnh viện, rất nhanh thôi."

Trâu Dung lưu luyến nhìn về phía Quỳnh Nhân, nước mắt lưng tròng dẫn cô gái trẻ kia đi.

*

Dư Vi chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt rã đã bị ánh sáng phía trên đầu làm cho choáng váng. Chỉ cần cô chỉ hơi hơi cựa quậy một tí thôi là trong bụng lại có cảm giác nhộn nhạo quay cuồng, hoa mắt chóng mặt.

Não cũng đặc quánh lại như cháo.

"Tỉnh rồi! Có ý thức rồi!"

Dư Vi hoảng hốt nghe thấy tiếng chồng mình đang gào khóc, vừa khóc vừa gọi Vi Vi.

Ây da, đừng khóc mà, cứ nghe tiếng khóc là cô lại thấy đau đầu.

Dư Vi cố gắng lấy lại chút khí lực, sờ sờ bụng mình: "Con... Con... Của tôi..."

Cổ họng cô khô khốc, gần như không thể thốt nổi ra lời nữa.

Bên cạnh có một người mặc đồ trắng khom lưng nói khẽ bên tai cô: "Cô yên tâm, đứa bé không có chuyện gì. Cả cô và đứa nhỏ đều rất kiên cường."

Dư Vi nghe cô gái đảm bảo như vậy, yên tâm thiếp đi.

Cô nhớ bản thân mình đã chết rồi, nhưng có người cứu cô.

Người kia đeo khẩu trang, không nhìn rõ mặt, nhưng bên dưới đôi mắt xinh đẹp của đối phương có một nốt ruồi nhỏ.

Hi vọng sau khi tỉnh lại cô có thể gặp được người nọ, cô sẽ nói với cậu ấy rằng:

Cám ơn cậu đã cứu tôi và cả con của tôi nữa.

*

"Văn phòng Dương của mọi người bây giờ đổi sang làm cửa hàng bán vé số à?"

Nhân viên cửa hàng nâng khuôn mặt tròn tròn của mình gật đầu.

"Nhưng cô làm nhân viên trong tiệm, không bị người khác nói là cửa hàng này thuê lao động trẻ em à?"

Nhân viên cửa hàng: "Tôi nói tiệm này là của ba mình mở, tôi giúp ổng trông hàng."

"Ồ hố..." Quỳnh Nhân gật đầu, xoa xoa mớ da gà da vịt trên cánh tay mình, "Nghe nói nhà ma của mọi người đóng cửa rồi."

Nhân viên cửa hàng: "Cũng không tính là đóng cửa. Mảnh đất đó bị trưng thu lại, tính xây một tòa nhà ở đó, sếp lớn của bọn tôi, à, chính là Diêm La Vương đó, có thể kiếm được rất nhiều cái "trăm triệu"."

Hai tai Quỳnh Nhân lặng lẽ vểnh lên, làm như vô tình, hỏi: "Diêm La Vương ở trên Dương gian có nhiều tài sản thế cơ à?"

Nhân viên cửa hàng: "Đương nhiên rồi, nghe nói ban đầu ngài ấy chỉ tùy tiện mua mấy căn nhà thôi, sau đó thu tiền thuê, lại mua thêm đất, mở mấy cửa hàng, tích lũy mấy ngàn năm, thế là trở nên giàu có."

Quả nhiên thời gian chính là chìa khóa chính yếu của việc làm giàu, nhưng mà người bình thường chả ai có cơ hội này hết.

Thiệt là ghen tỵ.

Quỳnh Nhân làm xong việc chính, bèn đút tay túi quần đi lại về phía tuyến tàu số chín, phát hiện gấu trúc, Cố Mộng Tang, hai con quỷ kia cộng thêm đống tờ rơi vẫn đang đứng nguyên ở chỗ lối ra vào

Hai mắt Cố Mộng Tang nhìn chăm chú, quả thực như muốn nhìn xuyên qua gấu trúc vậy.

"Sao mọi người vẫn đứng ở đây thế?"

Gấu trúc tinh nói: "Tui có thể đưa cậu đi làm không? Có vài việc muốn tranh thủ bàn bạc với cậu ở trên đường."

Quỳnh Nhân gật đầu, thực ra cậu cũng muốn nói chuyện tử tế với người của Sở đặc vụ một lần, hiệu suất làm việc của đơn vị bọn họ thực sự là quá thấp.

Không yêu cầu bọn họ phải giống các chú cảnh sát nhân dân, được gọi là có mặt trong vòng năm phút, nhưng hai con quỷ này ở trên tuyến tàu số 9 nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn không có ai đến xử lý, hiệu suất làm việc này quả thực đáng bị các ban ngành chấp pháp tại hai cõi âm dương treo lên đánh đòn.

Gấu trúc tinh dẫn bọn họ đi tới bãi đỗ xe, mở thùng sau tống hai con quỷ kia vào, dùng còng xích lại. Sau đó mới mở ghế lái trèo lên. Cái mông tròn tròn muốn nhồi vào chỗ ghế lái thực sự có chút khó khăn.

Quỳnh Nhân bèn giúp nó kéo chỗ thịt mỡ trên lưng lên, giúp nó điều chỉnh vị trí một chút, cuối cùng cũng chui được vào xe.

Gấu trúc tinh khởi động máy. Quỳnh Nhân và Cố Mộng Tang ngồi ở ghế sau. Ánh mắt Cố Mộng Tang vẫn luôn dính mặt lên lưng của gấu trúc.

Mày không thể, ít nhất cũng không nên như vậy.

Đó là một con gấu trúc a a a! Mày thật là biến thái mà!

Cố Mộng Tang nhỏ giọng nói: "Nàng là cô gái xinh đẹp nhất trên đời, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, da dẻ trắng tuyết, gầy gầy nhỏ xinh, thật là hoàn mỹ."

Quỳnh Nhân nhìn bờ vai mềm mềm ụ thịt của gấu trúc: "... Chúc anh may mắn."

Gấu trúc tinh mở miệng nó: "Anh Cố có phải gần đây hơi bị xui xẻo không?"

Cố Mộng Tang ngạc nhiên nói: "Sao cô biết?"

Quỳnh Nhân thuận miệng đáp: "Hai con quỷ này yếu xìu như vậy, nếu không phải dạo gần đây vận số của anh quá kém thì căn bản là sẽ không thấy bọn họ."

Cậu cầm một tờ rơi lên xem thử: "Thuật ký tên thế thân..."

Gấu trúc sốt ruột: "Không thể đọc ra như vậy, nó mặc định chỉ cần có người đọc ra thì sẽ lập tức có hiệu lực, sẽ bám lấy cậu."

Trong tờ quảng cáo truyền ra một tiếng cười hết sức quái dị, bên trên hiện ra một quyển sách nhỏ. Bìa ngoài còn dính mấy chấm màu đỏ trông rất buồn nôn, giống như vết máu cũ vậy.

Tờ quảng cáo phát ra giọng nói nhỏ kỳ dị: "Ngươi là của ta, ta sẽ lấy linh hồn của ngươi, a a a ⸺⸺"

Quỳnh Nhân cầm tờ quảng cáo cùng quyển sách nhỏ kẹp trong lòng bàn tay, hai tay chắp trước ngực, dùng sức ép, để tiện lấy sức, hai tay cậu còn vừa ấn vừa xoay tròn.

Tờ quảng cáo bị nghẹn phát ra tiếng ho sặc sụa, giống như có người bị tống vào trong mồm một đống giấy, còn cố gắng nuốt xuống.

Cố Mộng Tang run rẩy, lặng lẽ nhích về phía cửa xe, Quỳnh Nhân thật là đáng sợ, lại thứ đồ quỷ quái này mà còn có thể dùng tay không cưỡng chế nhét trở lại à?

Quỳnh Nhân cảm giác tờ quảng cáo đã nuốt lại quyển sách nhỏ kia rồi, còn không ngừng nức nở nghẹn khóc, mới tiếp tục đọc chữ viết bên trên đó.

Kiểu sắp chữ xấu xí thô kệch này, giống y như mấy tờ quảng cáo cao da chó trị X bệnh dán trên cột điện vậy.

Các thuật pháp được quảng cáo trên tờ rơi này có mấy mục chính:

Thuật ký tên thế thân. Thuật say rượu thế thân. Thuật đẩy người thế thân.

Vân vân và mây mây.

Quỳnh Nhân vô cùng khó hiểu: "Ngoại trừ người nổi tiếng, ai không đâu mà lại đi ký tên cho người khác, với cả người nổi tiếng thì mấy ai đi tàu điện ngầm. Hơn nữa nếu là ngôi sao thật, chỉ cần người đại diện dạy dỗ quản lý tốt, đều sẽ biết là chỉ có thể ký tên lên poster, hoặc những đồ vật không thể để người khác lợi dụng, sao các người lại chọn phương pháp này?"

Cố Mộng Tang, người thiếu chút nữa đã ký tên cho quỷ ngồi im thin thít không dám nói lời nào.

Mặt ngựa tuy bị nhốt trong thùng xe, nhưng ở giữa có một ô cửa sắt nhỏ, có thể từ đó nhìn lên phía trước, gã này bị động tác giày xéo tờ quảng cáo của Quỳnh Nhân dọa cho phát khóc, nhưng vì mặt quá dài, nên nước mắt chỉ chảy được đến quai hàm là đã khô lại.

Gã khóc lóc nói: "Bởi vì phương pháp khác khó quá, bọn tôi không còn lựa chọn nào khác."

Quỳnh Nhân nhìn kỹ hơn, cũng đúng.

Thuật say rượu thế thân: Đầu tiên, tìm một người đã say bét nhè, nhận thức mơ hồ, hỏi đối phương có đồng ý bị mình bám lên không, nếu hỏi 287 lần, đối phương đều đồng ý, vậy là có thể thành công ám lên.

Ga tàu diện ngầm ở Long Thành an ninh rất nghiêm ngặt, người say rượu hoàn toàn không có cơ hội được bước chân lên tàu, hơn nữa đã say đến mức không nhận ra ai với ai thì năng lực ngôn ngữ cũng làm gì còn, sức đâu mà trả lời đến 287 câu.

Huống chi, cho dù vẫn giữ được tỉnh táo thì ai mà có đủ kiên nhẫn để chơi trò hỏi đáp với quỷ đến tận 287 lần, nói phương pháp này là tà thuật, tà thuật sẽ khóc đấy.

Thuật đẩy người thế thân lại càng không thể thành công, phạm vi hoạt động của quỷ cầm tờ rơi chỉ giới hạn ở trong toa tàu, nếu tàu mở cửa, bọn họ có đẩy người cũng chỉ có thể đẩy người ta lên sân ga, đối phương còn chưa chắc đã bị ngã chứ đừng nói là chết, mà thành thế thân được cho quỷ.

Mặt ngựa khóc nghe vô cùng thương tâm, trước khi cầm tờ rơi, gã hoàn toàn không ngờ được là phương pháp bên trên lại dở đến như vậy, cầm tờ rơi rồi, muốn xuống xe cũng không kịp nữa.

Quỷ áo ba lỗ cũng nhân thể kêu gào mấy câu oan quá.

"Tôi thực sự bị oan mà, đều là so mấy tờ quảng cáo này làm hại tôi, số tôi sao mà khổ thế."

Cố Mộng Tang nhìn Quỳnh Nhân vừa nói chuyện, vừa run run rẩy rẩy, lấy làm lạ hỏi: "Sao cậu run dữ vậy, cậu sợ hả?"

Quỳnh Nhân kỳ quái nhìn đối phương: "Đương nhiên là sợ rồi, đằng sau đang có hai con quỷ đang ngồi đấy, bộ anh không sợ hả?"

Cố Mộng Tang lắc đầu một cái: "Ban đầu thì cũng sợ, nhưng mà vừa nãy thấy cậu đối phó với tờ rơi kia, tôi cảm thấy hai bọn nó cộng thêm với tờ rơi, có nhân mười lên cũng không đánh lại câu, khụ, khụ, ý tôi là, cậu khiến người ta rất có cảm giác an toàn. Lúc trong tàu điện ngầm cũng không thấy cậu run chút nào mà, sao bây giờ lại đột nhiên thấy sợ rồi?"

"Mật độ quỷ trong tàu điện ngầm thấp chứ sao." Quỳnh Nhân hồn nhiên nói.

Cố Mộng Tang: "Mật độ quỷ?"

Quỳnh Nhân: "Đúng thế. Hôm nay trên tàu ít nhất cũng phải có một trăm người, nhưng chỉ có hai con quỷ, mật độ quỷ ở đó chỉ có dưới 2%. Bây giờ mật độ quỷ trong xe là 40%, đương nhiên là đang sợ hơn so với trên tàu điện ngầm rồi."

Tờ quảng cáo lại phát ra một tiếng nghe như cười nhạo, Quỳnh Nhân vung tay đấm một cú, tức thì đánh cho nó ngậm miệng.

Cố Mộng Tang: "..."

Rốt cuộc thì trông cậu giống như đang sợ chỗ nào hả???

Hơn nữa tại sao có người sợ ma mà vẫn còn lý trí được vậy, còn tính mật độ quỷ để sợ nữa chứ, thực sự là... Cố Mộng Tang không biết nên đánh giá như thế nào nữa, nhưng anh ta hiểu rõ một chuyện, Quỳnh Nhân có thể dùng 680 vạn fan mà vượt qua anh ta trên bảng xếp hạng âm nhạc không phải không có đạo lý.

Quả nhiên nghệ thuật gia chính là những người đầu óc không được bình thường, anh ta chịu thua.

"Này... Cô gì này." Quỳnh Nhân nói, "Tôi cảm thấy năng lực nghiệp vụ tổ chức của Sở đặc vụ rất không ổn, mọi người tìm một đồn công an nào đó hay tới một đơn vị của Địa Phủ học tập thêm đi."

Gấu trúc tinh xấu hổ vô cùng: "Xin lỗi, gần đây bọn tui thực sự quá bận. Hơn nữa biên chế của bọn tui cũng không có nhiều người."

Quỳnh Nhân không nhịn được hỏi: "Sở đặc vụ có tổng cộng bao nhiêu nhân viên thế?"

Gáu trúc tinh: "Trong biên chế là hơn bảy mươi người."

Quỳnh Nhân hỏi tiếp: "Hôm nay mọi người nhận được bao nhiêu báo cáo về sự kiện thần quái?"

Gấu trúc tinh chột dạ: "Một, một cái."

Quỳnh Nhân kinh ngạc: "Một cái mà cũng phải đắn đo xem cử người nào đến giải quyết à?"

Cố Mộng Tang nhìn thấy người yêu trong mộng của mình bị Quỳnh Nhân nói cho ủ rũ cúi thấp đầu, rất khó chịu, nhưng mà anh ta không dám nói gì cả. Đang ở cùng trên một cái xe, phải nhìn sắc mặt của Quỳnh Nhân mà làm việc, cô gấu xinh đẹp ơi, đành để nàng chịu nhịn một chút vậy.

Quỳnh Nhân thở một hơi dài thường thượt: "Chả trách vụ việc kia Sở đặc vụ lại kéo dài lâu như vậy."

Gấu trúc tinh lại rối rít nói xin lỗi. Lần đầu tiên có gặp được một người đàn ông mà không hề bị lay động trước gấu trúc, nhất thời cảm thấy đời làm gấu của mình thực sự quá gian nan, là do nó dạo này không đủ bồng bềnh, hay là mặt chưa đủ tròn?

Nó không phải là loài động vật đáng yêu nhất trên thế giới sao?

Sau vụ của Dung Trinh, dưới sự ra sức tuyên truyền của Mạnh Thiên Sơn, Quỳnh Nhân trong giới huyền môn ở Long Thành đã có chút danh tiếng. Dương Lăng cảm thấy Quỳnh Nhân rất có bản lĩnh, tướng mạo liêm chính, rất thích hợp để kết nạp vào Sở đặc vụ, cống hiến cho nhân dân.

Nghe đâu bên cạnh Quỳnh Nhân còn có một vị cao thủ, nếu có thể câu luôn vị cao thủ đó tới thì không còn gì tốt hơn, vả lại hình như ngay cả Diêm La Vương cũng có chút quan hệ với Quỳnh Nhân.

Cho nên hôm nay, sau khi nhận được điện thoại báo án của cậu, họ còn cố ý cử gấu trúc tinh đến.

Gấu trúc tinh ở trong lòng bát lực khóc lóc kể lể: Đại sư Dương, xin lỗi, tui đã phụ lòng kỳ vọng của ngài, ngài muốn tui dùng chiêu "gấu trúc đáng yêu vô địch thủ" để cảm hóa Quỳnh Nhân, dụ dỗ cậu ấy gia nhập Sở đặc vụ. Nhưng tui thất bại rồi, cậu ấy chính là kẻ lạc loài không thích gấu trúc.

Cố Mộng Tang thấy tâm trạng của nó không tốt thì không thể chờ được nữa, tự giới thiệu bản thân: "Cô gấu xinh đẹp ơi, tôi tên là Cố Mộng Tang, xin hỏi tên cô là gì?"

Để tránh gây ra tai nạn giao thông, gấu trúc tinh chỉ đành cố gắng kiềm lại nước mắt: "Hùng Miêu*."

*Gấu trúc là 熊猫/xióngmāo/, Hùng Miêu là 熊苗 /xióngmiáo/

Hùng Miêu dặn anh ta: "Gần đây vận số của anh không được tốt lắm, cho nên mới nhìn thấy ma, chờ quay về nhớ tìm thần miếu nào đó bái một chút, thần nào cũng được. Nếu có thể thì tìm đạo quán hay chùa miếu làm pháp sự thì sẽ càng yên tâm hơn."

Cố Mộng Tang vội nói cám ơn, còn muốn nhân cơ hội xin số điện thoại, nhưng mà bị Hùng Miêu từ chối.

Quỳnh Nhân đột nhiên nhớ ra gì đó, bộp một tiếng, đấm vào lòng bàn tay một cái: "Hóa ra là anh, bảo sao tôi lại thấy trông quen vậy."

Nếu nói có câu nào có thể khiến Cố Mộng Tang hoàn toàn nát lòng, thì chính xác là câu này. Anh ta không thể tin được, Quỳnh Nhân thế mà lại không nhận ra mình.

Nghĩ tới chuyện bản thân chỉ nhìn lướt qua điệu bộ, mái tóc, nốt ruồi cùng dáng người của Quỳnh Nhân là đã có thể nhận ra đối phương là ai, anh ta đột nhiên có cảm giác xấu hổ muốn mở cửa nhảy ra khỏi xe.

Hùng Miêu giải thích với Quỳnh Nhân, nói do lương ở Sở đặc vụ quá thấp, rất khó để tuyển người, hai năm gần đây họ cho phép nhân viên nhận thêm công tác bên ngoài mới có thể tuyển thêm được người mới, phần lớn đều là những người muốn có năm bảo hiểm* một quỹ nhà ở, cộng thêm hỗ trợ khám chữa bệnh, dù sao làm nghề này tỷ lệ rủi ro cũng cao, mọi người cũng muốn tìm công việc nào ổn định một chút.

*Gồm: Bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn nghề nghiệp, bảo hiểm thai sản.

Mà sau khi cho phép nhận thêm việc riêng thì lại có một vấn đề khác, đa số thời gian nhân viên đều bận rộn kiếm tiền, không ai ở lại Sở đặc vụ giải quyết công việc.

Chuyện bọn họ thiếu nhân lực cũng không phải mới ngày một ngày hai. Nhưng người càng lợi hại thì càng khó quản lý, mà người bình thường lại không làm được việc.

Quỳnh Nhân đột nhiên đưa kiến nghị: "Mọi người phải suy nghĩ sáng tạo hơn một chút."

Hùng Miêu: "Sáng tạo kiểu gì?"

Quỳnh Nhân: "Lần trước hàng xóm của tôi thực hiện làm tan mưa đá từ xa qua điện thoại rất có hiệu quả, mọi người đừng chỉ khăng khăng làm theo lối cũ, phải phát minh sáng chế thêm những cái mới nữa."

"Ví dụ như đạn cao su có vẽ bùa cùng yểm thần chú bên trên chẳng hạn, gặp phải quỷ nào quá cứng đầu cũng không cần niệm chú trực tiếp tại hiện trường, nổ súng bùm một cái không tốt à? Nếu dùng phương pháp này thì ngay cả những người không quá có thiên phú cũng chỉ cần luyện bắn súng cho giỏi là được rồi, huống hồ đa số quỷ hồn khi còn sống đều là người bình thường, muốn hại người thì phải dựa vào một vài phương pháp âm hiểm, chứ thực ra hoàn toàn không có xíu vũ lực nào cả."

Hùng Miêu nghe thế thì ngây ra: "Vậy có được không?"

Quỳnh Nhân: "Bạn hàng xóm của tôi chỉ cần đọc chú làm tan mưa đá qua điện thoại thôi cũng có hiệu quả rất tốt kìa, có gì mà không được. Mọi người có thể thử nghiệm trước xem thế nào, không được lại tính sau. Dù gì có biện pháp vẫn tốt hơn chứ."

Hùng Miêu tức thì phấn chấn hẳn.

*

Lúc này bạn hàng xóm trong miệng Quỳnh Nhân đang ngồi trước máy tính xem xét thiết kế nhà ở mà văn phòng Dương gửi đến thông qua hình ảnh cùng video quay lại tại hiện trường.

"Thư ký Nam, cô xem giúp ta một chút, người sống thích kiểu nhà có sân trước như thế nào?"

Thư ký Nam xưa nay vốn cục súc, đầu tiên là nhìn diện tích trước, sau đó hít vào một hơi: "Tôi cảm thấy mấy cái này không quan trọng, chỉ cần là ngài đưa, đối phương nhất định đều sẽ thích."

Dù cho có không thích thật, thì ai lại rảnh hơi đi soi mói một căn nhà ngũ tiến* có ao sen chứ?

*Ngũ tiến là nhà kiểu tứ hợp viện phải đi qua năm lần cửa, thường thường tứ hợp viện tam tiến sẽ có hình chữ "目" Để đi vào tận trong cùng phải qua ba lần cửa, thì với căn ngũ tiến sẽ phải đi qua năm cửa, tứ hợp viện tam tiến bình thường đã rất rộng rồi, ngũ tiến thì còn to hơn gần gấp đôi, cho nên thái độ của thư ký Nam mới thế kia.

Là thư ký của Diêm La Vương, đồng thời là fan hâm mộ kỳ cựu của Quỳnh Nhân, tâm trạng lúc này của thư ký Nam vô cùng phức tạp.

Có cảm giác phải lo việc cưới gả của cả hai đứa con trai cùng một lúc vậy.

*

Quỳnh Nhân đã hoàn toàn mất hết lòng tin vào Sở đặc vụ rồi, chờ bọn họ chậm rãi phá án còn không bằng để cậu tự mình ra tay.

Cậu trực tiếp cầm lấy tờ rơi quảng cáo, bắt đầu đe dọa: "Thế này nhé, tính tình tao thế nào, chắc mày cũng đã biết một chút rồi. Bây giờ mày có ba sự lựa chọn."

Gấu trúc tinh không nhịn được nói: "Đồng chí Quỳnh, bọn tui có quy trình lấy khẩu cung, cần phải báo trước cho phạm nhân biết."

Quỳnh Nhân: "Ừ, được. Có lòng tốt nhắc mày một câu, nếu đáp án của mày khiến tao cảm thấy không hài lòng, tao sẽ xé nát từng tờ từng tờ của mày ra."

Tờ rơi vừa rồi bị Quỳnh Nhân đánh khóc, cổ họng có hơi khàn, run run rẩy rẩy, nghẹn giọng hỏi: "Tôi có cái nào, ba cái lựa chọn nào?"

Quỳnh Nhân: "Một, thành thật khai báo, bị tao đánh một trận. Hai không thành thật khai báo, bị tao đánh một trận. Ba, bị tao đánh một trận sau đó thành thật khai báo."

Nói xong, cậu ra vẻ đứng đắn, lồng tay để trên đầu gối, tư thế vô cùng lịch sự nhã nhặn: "Mày chọn đi."

Gấu trúc tinh vẫn cố gắng giữ vững quy trình lấy lời khai của Sở đặc vụ: "Tui cảm thấy chúng ta cần phải đưa nó về trụ sở trước đã."

Thân hình bằng giấy của tờ rơi run lên: "... Ba lựa chọn này thì có gì khác nhau sao?"

"Đương nhiên là có." Quỳnh Nhân nói, "Mức độ chấn động khi chịu đòn không giống nhau. Cá nhân tao đề nghị mày nên chọn cái thứ ba."

Nếu tờ rơi có đầu, nó nhất định sẽ lắc đầu như đánh trống bỏi, mắt thấy bàn tay đáng sợ của Quỳnh Nhân chuẩn bị duỗi tới, nó vội hét lớn: "Tôi chọn một!"

Quỳnh Nhân thu tay lại, khóe môi cong cong: "Nói đi."

Tờ rơi nói: "Tôi là do một gã đàn ông mặt thẹo chế tạo ra."

Gã đàn ông mặt thẹo?

Quỳnh Nhân nhớ lần trước, lúc Sở đặc vụ gọi điện báo cho cậu biết phán quyết cuối cùng của Phó Gia Trạch, còn đặc biệt hỏi cậu có từng gặp người đàn ông mặt sẹo nào hay chưa.

Sở đặc vụ nói, gã đàn ông mặt thẹo đó chính là người đã giúp Phó Gia Trạch thiết kế thuật đổi vận, còn giúp Phó Gia Trạch đặt tập sách ghi chú về các phép đổi vận ở khách sạn, dụ dỗ Thanh Hành học theo.

Nghe có vẻ như cùng là một người, ngoại trừ đặc điểm bên ngoài là mặt có sẹo ra, thì hành vi khắp nơi rải truyền đơn này cũng rất giống nhau.

Quỳnh Nhân quay sang phía Cố Mộng Tang: "Có một vài việc không thích hợp để anh nghe được, anh muốn xuống xe hay là muốn..."

Cố Mộng Tang: "Đừng đánh ngất tôi!"

Quỳnh Nhân lấy ra hai cái nút tai: "... Mang tai nghe."

Cố Mộng Tang ngượng ngừng mỉm cười: "Ồ ồ, hiểu nhầm rồi, vậy để tôi đeo tai nghe đi."

Anh ta đeo tai nghe lên, thoải mái ngả người xuống, bật chế độ phát lặp lại bài "Người đuổi theo ánh sáng". Quỳnh Nhân thấy trong tai nghe truyền ra bài bát của mình, có chút vui vẻ, hóa ra bạn cùng đường cũng thích bài hát của cậu, xem ra người tên Cố Mộng Tang cũng này không tồi.

*

Ban đầu, tờ rơi quảng cáo vốn có tên là Truyền Đan*, sau khi chết đi, vì lưu luyến nhân thế, không muốn đi đầu thai cho nên biến thành cô hồn dã quỹ.

*Tờ rơi hay theo cách gọi cũ là truyền đơn là 传单 /chuándān/, Truyền Đan là 传丹 /chuándān/. Tôi phát hiện tác giả này rất thích đặt tên nhân vật kiểu đồng âm khác nghĩa nhé.

Cuộc sống của đại đa số cô hồn dã quỷ đều không ra làm sao, một năm chỉ có vào tiết thanh mình cùng tết xuân mới có thể cướp được miếng ăn, lỡ mà người nhà không có thói quen cúng tế, vậy thì ngay cả hai bữa này cũng không có, chỉ có thể tới những nơi hay tổ chức lễ siêu độ như chùa miếu, đạo quan cướp cơm, sau đó tranh thủ trước khi bọn họ làm lễ thì chạy trốn.

Có lần gã thực sự quá đói, cảm thấy sắp không chịu nổi nữa rồi, muốn đi Địa Phủ đầu thai, lại thấy ở trên đường có người tốt bụng cúng lễ cho cô hồn dã quỷ, đồ cúng siêu tốt, còn đốt cả nhang đèn tiền giấy.

Truyền Đan lập tức xông lên ăn vội uống vàng, sau đó thì bất tỉnh nhân sự, đến khi tỉnh lại lần nữa, thì bản thân đã biến thành một xấp tờ rơi để trong tàu điện ngầm rồi.

Sau đó áo ba lỗ nhặt được gã, hai kẻ bọn họ bắt đầu ở trên trong toa tàu phát tờ rơi.

Từ sau khi bị biến thành tờ rơi xong, gã có một cảm giác rất rõ ràng, giống như bản thân gã chính là kẻ đứng đầu chuỗi đa cấp vậy, tờ rơi phát ra có hiệu lực, gã sẽ nhận được một phần thưởng cố định, có thể cảm thận được mình trở nên lợi hại hơn một chút.

Nếu như cả tập tờ rơi đều phát xong, đồng thời người nhận tờ rơi nhìn thấy quyển ghi chú nhỏ, nó có thể lấy lại tự do.

Quỳnh Nhân hỏi áo ba lỗ: "Lời nó nói có phải sự thật không?"

Tên quỷ mặc ba lỗ đảo mắt: "Cũng không khác lắm."

Bình luận

Truyện đang đọc