Edit: Nhật Nhật
Định để đăng dần cơ, nhưng mà tự dưng ngồi chán chán, thôi thì đăng hết ngoại truyện cho các cô coi luôn vậy. Coi như quà mừng năm mới. Bù lại tôi sẽ nghỉ mấy hôm rồi mới đăng qua bộ kia.
...
Sau khi Quỳnh Nhân hát xong, Đặng Phi lau khóe mắt, trên tay áo lưu lại một phấn mắt. Cô thầm thấy may mắn trong lòng, may là hôm nay dùng mascara không thấm nước, nếu không chắc chắn sẽ khóc thành gấu trúc.
"Hát hay lắm." Đặng Phi đứng dậy vỗ tay, cảm khái từ tận đáy lòng: "Cậu hát... Rất đặc biệt, nghe mà ngấm vào trong lòng."
Quỳnh Nhân ngồi vào ghế MC, tiết mục của bọn họ có kịch bản, nhưng không bắt buộc phải răm rắp làm theo. "Tình bạn ấm áp" là một bài hát cũ được Đặng Phi hát rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên cô khóc vì nó. Quỳnh Nhân đeo tai nghe, thấy Lý Quỳ nhắc cậu hỏi Đặng Phi có phải đang nhớ đến bạn tốt của mình không.
Quỳnh Nhân không muốn hỏi lắm, nhưng trong lòng cũng có chút tò mò.
Đặng Phi lại rất phối hợp: "Có phải cậu rất tò mò, vì sao tôi đột nhiên lại khóc đúng không?"
Quỳnh Nhân chớp mắt một cái, thành thật gật đầu.
"Bài hát này viết về chuyện cũ của tôi cùng một người bạn thân." Đặng Phi nói, "Lúc cậu hát bài này rất giống cô ấy, khiến tôi nhớ lại những chuyện trước đây."
"Cắt đoạn này đi cho tôi, Lý Quỳ, ông đừng có vờ vịt không nghe thấy gì, nếu ông dám phát đoạn này lên, bà đây sẽ nhổ sạch tóc trên đầu ông đấy." Cô quay xuống phía dưới, hô to với đạo diễn, làm toàn bộ nhân viên công tác đều bật cười.
Chương trình ghi hình rất thuận lợi, khả năng biểu diễn trực tiếp của Đặng Phi không có chỗ nào để chê trách. Một ca sĩ giỏi, khi hát live sẽ càng khiến khán giả rung động hơn là nghe bản ghi âm. Đáng tiếc Ban Thù đang đi công tác, nếu không có thể tới đây xem trực tiếp, hiệu quả âm thanh tốt hơn đi xem liveshow nhiều lắm.
Ghi hình xong, moi người rủ nhau tổ chức tiệc ăn mừng, Đặng Phi vốn không thích tiệc tùng kiểu này, nhưng lần này lại chủ động nói muốn tham gia, chủ yếu là do cô có chút tò mò về Quỳnh Nhân.
Lý Quỳ, Quỳnh Nhân, Đặng Phi, ba người đi cùng với nhau, lúc đi qua hành lang dán bùa, Đặng Phi không nhịn được hỏi: "Lão Lý, sao tầng này của ông chỗ nào cũng thấy dán bùa vậy?"
Lý Quỳ pha trò nói: "Giới nghệ sĩ lắm người mê tín, dán bùa bọn họ sẽ thấy tâm trạng tốt hơn.
Thang máy đi xuống, đến hầm đỗ xe B2, cửa thang máy vừa mở, Quỳnh Nhân chợt nghe thấy một tiếng hô "Không được chạy ⸺⸺"
Giọng nói rất quen, là Bạch vô thường làm việc lại văn phòng Dương – Trâu Dung, cô đang đuổi theo một đạo sĩ râu ria xồm xoàm chạy về phía thang máy, đạo sĩ râu ria lao vào trong, Trâu Dung cũng xông vào, cửa thang máy ầm ầm đóng lại.
Trâu Dung tức giận hỏi: "Ông chạy cái gì mà chạy?"
Đạo sĩ râu ria ủ rũ cũi đầu nói: "Tui sợ, cứ thế là chạy."
Lý Quỳ vội vàng ấn nút mở cửa thang máy, nhưng ấn kiểu gì cũng không thấy có động tĩnh.
Trong lòng ông đánh thịch một cái, nói tía lia như súng liên thanh: "Làm sao vậy này? Đừng nói là..."
Trong lòng Quỳnh Nhân không chút dao động, cái chuyện hễ quay show là gặp quỷ này, trước lạ sau quen, huống chi Lý Quỳ từ lúc chuẩn bị ghi hình cách đây mấy tháng đã tràn ngập tự tin, nói show lần này nhất định không thể gặp quỷ.
Yếu tố cấu thành đã có đầy đủ, đây mà còn không phải là gặp quỷ thì quỷ cũng không chấp nhận nổi. Xem đi, không phải quỷ đã tới rồi đấy à?
Đặng Phi không hiểu vì sao Lý Quỳ phải hốt hoảng như vậy, chỉ là cửa thang máy bị kẹt thôi mà, chờ nhân viên bảo trì đến sửa là được rồi. Cô nhìn số điện thoại khẩn cấp dán ở bảng điều khiến thang máy, bình tĩnh ấn số, nhưng không tài nào gọi được, thử gọi cho người khác cũng không ăn thua, điện thoại không có tín hiệu
Quỳnh Nhân liếc đạo sĩ râu rậm, người này tuy mặc trang phục đạo sĩ nhưng lại tóc vàng mắt xanh, rõ mười mươi là một người nước ngoài.
Trâu Dung thấy Quỳnh Nhân ở trong thang máy thì vui lắm, nhưng cô còn đang làm việc, cho nên chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi, sau đó không nhiều lời, quay lại nói với đạo sĩ "Tây" kia: "Anh chạy lung tung làm gì hả, cửa thang máy có phải do anh đóng không?"
Đạo sĩ "Tây" lắp bắp nói bằng tiếng phố thông: "Tui muốn ở lại Trung Quốc, mấy người kỳ thị người nước ngoài. Hoa kiều có thể trở về Địa ngục Trung Quốc, tui tín ngưỡng đạo giáo, tui nên được tới Địa phủ Trung Quốc mới đúng."
Trâu Dung: "Cái này không phải ban nãy tôi đã nói rồi à, một mình tôi không thể quyết định anh đi đâu được. Anh quay về miếu Thành hoàng với tôi trước đã, chúng ta chậm rãi thảo luận, có được chưa?"
Đạo sĩ "Tây" rất cứng đầu: "Không được, tui mà về với cô, cô sẽ tống tôi về nước. Tui không đồng ý, có chết tui cũng phải chết ở Trung Quốc."
Trâu Dung: "Anh trai ơi, anh đã chết ở Trung Quốc rồi đó thôi. Thỏa nguyện rồi đấy, chúc mừng nhé."
Quỳnh Nhân: "..."
Xem tình hình này, thì đây là một anh bạn người nước ngoài yêu thích văn hóa Trung Quốc, muốn được xuống Địa Phủ Trung Quốc, nên sợ mình bị tống về Địa ngục nước nhà.
Vậy cũng phải thôi, nếu anh ta tín ngưỡng đạo giáo, thì dù lúc còn sống là người tốt, Địa Ngục nước ngoài lại xử lý anh ta như phản đồ dị giáo, chắc chắn không có kết quả tốt.
Điện thoại vẫn không gọi được, chuông khẩn cấp trong thang máy cũng ấn rồi, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.
Đặng Phi và Lý Quỳ đều có chút sốt ruột, Đặng Phi lo lắng là không có ai biết họ bị kẹt trong tháng máy, Lý Quỳ lại lo lắng vụ này không phải do trục trặc kỹ thuật, mà là do chọc phải quỷ.
Trâu Dung: "Anh để mấy người sống này đi ra ngoài đi đã. Nếu anh không chịu thả người, tính chất sự việc sẽ thay đổi đấy."
Đạo sĩ "Tây" vò vò đầu: "Cửa đóng không phải do tui làm."
Đúng lúc này, Quỳnh Nhân nghe được một tiếng "Nấc" rất rõ ràng.
Nghe thấy tiếng nấc này không chỉ có mình cậu, ngay cả Lý Quỳ và Đặng Phi cũng nghe thấy. Tiếng truyền tới từ bên ngoài thang máy, Lý Quỳ run lên, lùi về núp sau lưng Quỳnh Nhân: "Không ai trong này bị nấc nha, có phải gặp quỷ rồi không?"
Quỳnh Nhân nghe tiếng này, giống như là thang máy một hơi nuốt được năm người, cảm thấy thỏa mãn nên mới ợ một cái, không cẩn thận bị bọn họ nghe thấy được.
Không thể nào...
Tuy đã biết HBL2003 và thỏ bông có thể thành tinh, nhưng thang máy thành tinh thì có phải hơi quá đà rồi không. Không đúng, nếu thang máy thành tinh, nó ăn thịt người làm gì?
Đây cũng không phải là tiểu thuyết hư cấu, hầu hết yêu quái đều không ăn thịt người, dù sao người rất ít thịt, lại lắm xương, ăn vào không có lợi cho yêu quái, còn không bằng mua hai con lợn về ăn.
Trâu Dung và đạo sĩ "Tây" kia cũng thấy có chỗ không ổn, hai người liếc nhau, đồng loạt xông ra ngoài, đụng tới vách kim loại của thang máy xong lại bị bắn ngược trở lại, cảm giác như đụng phải da thịt chỗ nào đó, dày dặn, lại co giãn.
Đạo sĩ "Tây" sợ hãi, run lên cầm cập: "Có phải tui bị thang máy ăn thịt rồi không? Đây là dạ dày của nó à?"
Trâu Dung vốn không thấy sợ, nhưng mà nghe đối phương nói thế cũng không khỏi rùng mình, trí tưởng tượng của mấy anh bạn nước ngoài này thật là kinh khủng.
Quỳnh Nhân không nhìn ra thang máy này có vấn đề gì, mà cho dù thang máy có thành tinh thật thì cậu cũng có thể tay không xé nó ra. Nhưng thang máy đắt tiền lắm, nể mặt Dung Trinh và Lý Quỳ gọi cậu là cha lâu như vậy, lại không phải đã đến lúc cùng đường, vẫn nên giúp họ tiết kiệm chút thì hơn. Hơn nữa nếu cậu thực sự xé thang máy ra trước mặt Đặng Phi, không khéo người ta sẽ nghĩ cậu thành người khổng lồ xanh – Hulk mất, loại chuyện như này rất khó giải thích.
Quỳnh Nhân nhớ, lúc âm soa thực thi pháp luật sẽ sử dụng điện thoại để ghi hình lại quá trình. Cậu nháy mắt với Trâu Dung, Trâu Dung hiểu ý, lập tức lấy máy theo dõi cài trên ngực ra, bấm số.
Ở miếu Thành hoàng, Mạnh Thâm nhận được cuộc gọi của Trâu Dung.
"Mạnh Thâm miếu Thành hoàng Long Thành có phải không? Tôi là nhân viên văn phòng Dương – Trâu Dung, bên chỗ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi và một quỷ hồn người nước ngoài bị thang máy nuốt vào! Hiện giờ không thể ra được, xin được trợ giúp."
Sức chiến đấu của âm soa tại văn phòng Dương rất bình thường, nếu gặp phải chuyện thực sự khó giải quyết, thường sẽ nhờ âm soa của miếu Thành hoàng trợ giúp.
"Đưa máy theo dõi cho tôi." Thành hoàng Long Thành cầm lấy máy theo dõi, thấy tọa độ hiển thì bên trên thì cau mày hỏi: "Cô đang ở tòa nhà của Truyền thông IKU à?"
Trâu Dung gật đầu, nhớ đến chuyện camera không quay về phía mình bèn bổ sung thêm: "Đúng vậy, đại nhân. Tôi và quỷ hồn người nước ngoài mình phụ trách đã thử đi ra, nhưng có một lực lượng vô hình ngăn chúng tôi lại."
Thành hoàng Long Thành nói: "Để ý máy theo dõi, tôi lập tức tới đó."
Sau khi Thành hoàng nhậm chức, đã đi tuần tra toàn bộ mọi ngóc ngách trong thành phố, đối với những địa điểm nằm trong địa phận quản hạt của mình có thể nói là nắm rõ như lòng bàn tay, nên chỉ trong nháy mắt cô đã xuất hiện trong thang máy. Đến nơi rồi mới phát hiện, Quỳnh Nhân cũng ở đây.
Thật là trùng hợp, tới cứu người lại cứu được con trai cưng. Con trai, không phải sợ, mẹ đến cứu con đây.
Quỳnh Nhân thấy người đến là một trong những fan mẹ nổi danh của mình thì khẽ gật đầu với cô. Thành hoàng tới rồi, vậy nhất định có thể giải quyết êm đẹp, cậu cứ ngoan ngoãn chờ cứu là được.
Bởi vì không tài nào gọi được điện thoại, Đặng Phi cũng dần dần mất bình tĩnh, lo lắng đi vòng vòng trong thang máy.
"Cô Đặng, ba người chúng ta đã nói với mọi người sẽ đến tham gia tiệc ăn mừng rồi, giờ không thấy chúng ta, thang máy lại đứng im mãi, mọi người nhất định sẽ đoán được chúng ta bị kẹt trong này, cô đừng gấp, cứu hộ sẽ đến ngay thôi." Quỳnh Nhân cởi áo khoác ra, gập lại đưa cho đối phương. "Cô lót xuống, ngồi nghỉ chút đi."
Tốc độ nói của cậu rất từ tốn, không nhanh không chậm ngữ điệu bình thản, chắc chắn, Đặng Phi nghe Quỳnh Nhân nói vậy, lo lắng trong lòng như được xoa dịu, cô không đi nữa, dựa vào vách thang máy, đứng ngay ngắn: "Cậu nói đúng, gấp cũng không làm được gì. À, áo khoác không cần đâu, cậu nhanh mặc lại đi, coi chừng bị lạnh."
Lý Quỳ từ trước đến nay luôn tin tưởng Quỳnh Nhân trăm phần trăm, ông nghe Quỳnh Nhân nói cứu hộ sẽ đến thì tự động diễn giải ý của cậu thành, cứu viện đã tới rồi, chỉ là bọn họ không nhìn thấy mà thôi, tức thì ông thấy can đảm hẳn lên.
Thành hoàng Long Thành đi vòng quanh thang máy kiểm tra tình hình, nói: "Không có yêu khí, thang máy không thành tinh, muốn thành tinh cũng phải có công pháp tu luyện căn bản đã, máy tính đơn vị chúng ta còn chưa thành tinh được, một cái thang máy như nó dựa vào đâu mà có thể thành tinh chứ."
Cô đi vòng vòng trong thang máy một hồi, Quỳnh Lân lo lắng nhỡ mình đụng phải Thành hoàng sẽ bị Đặng Phi phát hiện, bèn đứng gọn vào trong góc.
Đặng Phi nhìn cậu, bỗng nhiên mỉm cười: "Cậu thực sự rát giống người bạn kia của tôi, mặt mũi giống, nhưng chỗ khác cũng giống. Tôi nhớ có một lần, bọn tôi đi chơi, buổi tối chờ xe buýt để đi về, tuyến xe đó nửa tiếng mới có một chuyến, cảm giác chờ đặc biệt lâu. Tôi đi giày cao gót, đi cả một ngày đã có chút không đứng nổi nữa, bản thân lại hơi có bệnh sạch sẽ, không muốn ngồi xuống ghế chờ ở trạm xe, cô ấy cũng cởi áo khoác ra cho tôi lót, để tôi ngồi xuống nghỉ trước."
Nghe cô Đặng lại một lần nữa nhắc đến người bạn kia của mình, Quỳnh Nhân nhớ đến việc bản thân đang loay hoay tìm mẹ, trong lòng rung động, hỏi: "Người bạn đó của cô là ai vậy ạ?"
Đặng Phi dựa lên vách tường, khẽ thở dài, nhìn bóng dáng phản chiếu của mình trên vách kim loại đối diện, im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Cô ấy mất hai mươi năm rồi."
Thành hoàng Long Thành đang làm việc nói chen vào: "Khéo vậy, tôi cũng mất được hai mươi năm rồi nè."
"Hai mươi năm..." Tim Quỳnh Nhân đập tăng tốc, vừa khớp với thời gian mất của mẹ cậu."
"Đúng vậy, thời gian trôi thật là nhanh." Đặng Phi nói, "Tôi và cô ấy cùng tham gia một chương trình thi hát, sau đó thì trở thành bạn tốt của nhau. Cố ấy rất yêu âm nhạc, nhưng cô ấy chỉ có hứng thú với âm nhạc, không gia nhập ngành giải trí. Đáng tiếc, người tốt quá đôi khi lại không có hậu."
Quỳnh Nhân hoàn toàn không biết chút gì về mẹ đẻ của mình, nhưng nhớ đến việc bà và Liên Thanh Tuyền ở chung một chỗ, không hiểu sao lại cảm thấy miêu tả của Đặng Phi rất giống với mẹ mình.
"Sao lại nói như vậy?" Lý Quỳ cũng tò mò, ông ta và Đặng Phi làm bạn bè nhiều năm, nhưng Đặng Phi không thích tung tin về sinh hoạt đời thường của mình ra để lăng xê, ông cũng không biết cô gái còn lại trong "Tình bạn ấm áp" rốt cuộc là người nào.
"Cô ấy rất chính trực tốt bụng, là bậc nữ trung hào kiệt." Đặng Phi chậm rãi kể, "Có người lợi dụng tính cách này của cô ấy, giả vờ thành người bị hại đáng thương, nhận được tình yêu của cô ấy. Khi đó cô ấy còn quá trẻ, không biết là, trên đời này không phải ai cũng xứng đáng được mình cứu vớt."
Đặng Phi nói đến đó thì không kể tiếp nữa, lấy điện thoại của mình ra, vẫy tay với Quỳnh Nhân: "Lại đây, tôi cho cậu xem ảnh cô ấy."
"Có phải trông khá giống cậu đúng không?" Đặng Phi hỏi.
Trong hình là hai cô gái trẻ đang khoác vai nhau, cùng nhìn vào ống kính mỉm cười, ảnh này là chụp lại từ một bức ảnh cũ, độ phân giải không cao, Quỳnh Nhân không phân biệt được ai với ai, cho nên thành thật lắc đầu.
Đặng Phi lướt sang bức ảnh kế tiếp, bức ảnh chụp một khuôn mặt nhìn nghiêng. Quỳnh Nhân nhìn khuôn mặt trên màn hình, nhất thời không nói được gì.
Đặng Phi hiểu nhầm sự trầm mặc của cậu, nói: "Cậu cũng cảm thấy vậy đúng không? Thực ra tôi cũng không nhớ lắm dáng vẻ của cô ấy như thế nào nữa, dù sao người cũng đã mất nhiều năm vậy rồi, lại không lưu lại video nào. Cô ấy không thích chụp ảnh, nên ảnh chụp cũng ít, hôm nay lúc nhìn cậu hát, góc độ tôi nhìn thấy đúng lúc cũng là góc này, giống hệt với bức ảnh này của cô ấy."
Quỳnh Nhân không thể phân biệt được liệu mình có giống với người trong ảnh không, dù sao cảm giác khi nhìn chính bản thân mình với người khác nhìn mình luôn không giống nhau.
Nhưng, người trong hình này... Quỳnh Nhân quay đầu nhìn về phía người đang chuồi nửa người ở trên nóc thang máy, chính là fan mẹ nổi danh của cậu dưới cõi âm, Thành hoàng Long thành, giữ chức vị tương đương với chủ tịch thành phố!
Quỳnh Nhân chần chờ một chút, nhịn không được hỏi: "Bạn tốt của cô tên là gì vậy? Có thể cho cháu biết được không?"
Đặng Phi: "Cô ấy tên là Mộ Băng, tên hay lắm đúng không? Cô ấy nói, tên này là do ông ngoại của cô ấy đặt cho, ý là phẩm hạnh như hoa mai, hi vọng cô ấy sẽ trở thành người tốt."
Thành hoàng đang phấn đấu – vì nhân dân phục vụ, cúi người xuống nói: "Hở? Tên tôi cũng là Mộ Băng này, khéo thật đấy!"
Cô nói thế xong thì cũng không để ý nữa, quay sang cười với Quỳnh Nhân: "Bắt được tên đầu sỏ rồi, có một quỷ chết đói bám vào thang mái." Quỷ nọ đầu to cổ dài, phần bụng trương phềnh, bị Thành hoàng tróc ra khỏi thang máy. Tay cô túm cổ quỷ đói, trông như đang cầm cổ một con vịt quay vậy.
Quỷ đói bị tóm như vậy thì không ngừng giãy giụa, khổ nỗi giãy sao cũng không tránh thoát được, trong cổ họng không ngừng phát ra thanh âm đứt quãng. Thành hoàng nắm hơi mạnh tay, không ngờ lại bẻ gãy xương cổ nó, khiến nó tạm thời mất khi khả năng phát ra âm thanh.
Quỷ chết đói đã bị tóm được, cửa tháng máy lập tức mở ra. Trâu Dung được đạo sĩ "Tây" kia giúp đỡ trói quỷ đói lại, đạo sĩ "Tây" nói với Trâu Dung: "Nể tình tui cũng giúp một tay, bồ nhất định phải nói giúp tui mấy câu trước mặt Thành hoàng đại nhân đấy."
Thành hoàng đại nhân đang ở ngay trước mặt nhà anh đấy thôi, anh không nhìn ra hả? Trâu Dung cúi người với Thành Hoàng: "Cám ơn đại nhân."
Thành hoàng tùy ý gật đầu: "Hai người về miếu Thành hoàng trước đi."
Đạo sĩ "Tây" áu một tiếng, giờ mới phát hiện đây chính là Thành hoàng mà mình muốn gặp, để Thành hoàng có ấn tượng tốt với mình, anh ta không dùng dằng lâu, giống y như thanh niên tình nguyện, cùng Trâu Dung một trái một phải áp tải quỷ đói bay đi.
Cửa thang máy vừa mở ra, Lý Quỳ đã không thể chờ được nữa, phi thẳng ra ngoài. Đặng Phi theo sát phía sau, cô đi nhanh ra cửa, trong lòng dường như đột nhiên cảm nhận được chuyện gì, quay đầu nhìn lướt qua, nhưng bên trong chỉ có mình Quỳnh Nhân. Cô ngẩn người, vẫy vẫy Quỳnh Nhân: "Cậu còn không mau ra đi, nhỡ cửa thang máy lại kẹt thì làm sao?"
Quỳnh Nhân: "Cháu để quên đồ trên kia, hai người đi trước đi."
Cậu không chờ Đặng Phi trả lời, đã vội đóng cửa thang máy lại, Thành hoàng lượn quanh cậu một vòng, nói: "Cậu quên cái gì thế? Có cần tôi đi tìm giúp không?"
Thành hoàng cười tủm tỉm, không ngờ ra ngoài làm việc, lại có thể "đu" con trai ở khoảng cách gần, quá sướng.
Quỳnh Nhân nhìn thật kỹ khuôn mặt của Thành hoàng, cố gắng từ mắt mũi cô tìm ra điểm tương đồng làm chứng cớ, cậu bình tĩnh hỏi: "Hôm qua cô có xem Weibo không?"
Thành hoàng Long Thành: "Có thấy thông báo nhắc nhở, nhưng wifi ở miếu Thành hoàng nát quá, không tải được ảnh." Nói xong, cô hốt hoảng, "Lẽ nào cậu đăng tin tức tổ chức show lưu diễn dưới cõi âm à? Đừng nói đã bắt đầu bán vé rồi nhé?"
"..." Quỳnh Nhân nhất thời không nói nên lời, "Không thì cô mở 4G xem một chút đi."
Thành hoàng gật đầu: "A, được."
Tuy lưu lượng 4G rất đắt, nhưng mà con trai đã nhắc vậy rồi, cô nghiến răng cũng phải dùng.
Vòng tròn nhỏ hiển thị tiến độ chầm chậm từ 0% lết lên 100%. Thành hoàng Long Thành nhìn bức ảnh vừa được tải xong, ngây thơ nói: "Ơ, đây không phải bát miến chua cay tôi mới nhận được hôm qua sao? Sao cậu lại có ảnh chụp thế?"
Quỳnh Nhân hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, yên lặng nhìn chằm chằm Thành hoàng.
Thành hoàng: "..."
Hai mắt cô đột nhiên trợn to, sau đó vẫn duy trì độ mở này, từ từ nhìn về phía nội dung status Quỳnh Nhân đăng kèm với ảnh.
[ Quỳnh Nhân: Làm cho mẹ một bát miến chua cay.]
Quỳnh Nhân: "Xem ra sau này cô không thể làm fan mẹ của tôi nữa rồi, dù sao cô cũng là mẹ ruột thật mà."