CẢNH BÁO RUNG ĐỘNG

Yên lặng vài giây, Thẩm Điệp dựng ngón cái lên với Giang Trục.

Giang Trục nhướng mày, nhìn cô ấy rồi lại dời mắt về video.

Giang Du Bạch nhìn hai người, chậc một tiếng đầy bất mãn: “Hai người.”

Anh ấy lên tiếng: “Có thể để ý một chút không, vẫn còn một người ở đây nè.”

Giang Trục không thèm ngẩng mặt lên, Thẩm Điệp quay đầu lại: “Thì sao?”

“...”

Giang Du Bạch cụp mắt, kéo cô ấy về bằng một tay: “Thì em ngồi ngay ngắn lại cho anh.”

Anh ấy nhìn Thẩm Điệp: “Chương trình giải trí này hấp dẫn vậy à?”

Thẩm Điệp lờ mờ nhận thấy ham muốn chiếm hữu của người đàn ông này, cô ấy chớp mắt: “Hấp dẫn là một chuyện, chuyện khác là có thể tăng thêm độ nổi tiếng cho Linh Linh.”

Nói đến đây, cô ấy vươn tay ra trước mặt Giang Du Bạch: “Sếp Giang này, đưa điện thoại cho em đi.”

Giang Du Bạch đặt điện thoại vào tay cô ấy rồi mới hỏi: “Em định làm gì?”

“Em tải app xem video cho anh rồi vào phòng livestream của chương trình giải trí Linh Linh tham gia.” Thẩm Điệp lắc lắc điện thoại trước mặt anh ấy để mở khóa, sau đó tải app về.

Giang Du Bạch nhìn cô ấy, không hề ngăn cản.

Sau khi tải xong và mở ra, Thẩm Điệp trả điện thoại lại cho anh ấy.

“Không có việc gì thì đừng thoát ra, cứ để nó chạy vậy nha.”

Giang Du Bạch: “...”

Anh ấy im lặng vài giây rồi khẽ hỏi: “Em ấy ký hợp đồng với công ty nào thế?”

Thẩm Điệp và Giang Trục đồng loạt ngẩng đầu nhìn anh ấy.

Thẩm Điệp không biết nên bĩu môi về phía Giang Trục: “Kìa, đạo diễn Giang.”

Giang Trục nói một cái tên.

Giang Du Bạch liếc anh, nhỏ giọng thắc mắc với vẻ ghét bỏ: “Sao em không để em ấy ký hợp đồng với studio của em?”

Thẩm Điệp cũng gật đầu: “Đúng đó! Nếu ký hợp đồng với phòng làm việc của em thì chắc chắn độ nổi tiếng của em ấy không chỉ có như bây giờ đâu!”

Đối diện với hai vợ chồng này, Giang Trục vốn không muốn trả lời nhưng vẫn miễn cưỡng đáp: “Cô ấy sẽ không đồng ý đâu.”

Anh hiểu Tống Linh Linh, công ty hiện tại, người đại diện và cả trợ lý đều đối xử với cô khá tốt. Bọn họ cùng leo lên từ dưới đáy, cô sẽ không quay lưng bỏ mặc họ chỉ vì sự phát triển của bản thân.

Trừ phi bọn họ đụng đến giới hạn của cô, nếu không Tống Linh Linh chắc chắn sẽ không rời khỏi công ty hiện tại.

Giang Trục luôn tin rằng Tống Linh Linh chỉ tạm thời chưa nổi thôi.

Anh không dám đảm bảo Tống Linh Linh sẽ nổi như cồn sau khi phim “Hẻm Nhỏ” công chiếu, nhưng anh linh cảm rằng cô sẽ đi được trên con đường diễn viên này trong một thời gian rất dài.

Cô làm đâu chắc đấy, không gấp gáp mong cầu thành công.

Người như vậy sẽ không giống những nghệ sĩ theo đuổi sự thành công chớp nhoáng.

Thẩm Điệp nghĩ ngợi: “Cũng phải, nhìn Linh Linh ngây ngô vậy thôi chứ em ấy có chính kiến lắm.”

Giang Du Bạch cũng hiểu nên không nhiều lời nữa.

Ba người đều ngồi xem livestream chương trình giải trí ở phòng khách, đến khi đầu bếp gọi, họ mới di chuyển đến nhà ăn.

Song theo lời dặn dò của Thẩm Điệp, họ không thoát ra khỏi giao diện xem chương trình.



Tống Linh Linh không biết mình có ba vị khán giả trung thành như thế.

Cô đang trải nghiệm cuộc sống khó khăn tại chương trình tạp kỹ.

Trước khi đến, cô đã biết chương trình này có nhiều kịch bản lắm.

Mà đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị các khách mời gài hàng.

Cô cứ tưởng rằng mình cùng nhóm với vị khách mời thường trực Lưu Canh.

Hôm nay bọn họ chia làm ba nhóm để ghi hình.

Nhìn chung thì khách mời sẽ ghép đội với khách thường trực, hơn nữa lúc nãy Lưu Canh cũng ra hiệu vô cùng ăn khớp cho cô.

Hai người trò chuyện cả nửa tiếng trời và cùng trải nghiệm nhiều điều.

Bằng trực giác của mình, Tống Linh Linh tìm được manh mối mấu chốt và thẻ trao đổi.

Cô không ngờ rằng, sau khi cô đưa thẻ manh mối cho Lưu Canh theo lời khuyên của anh ấy thì anh ấy chạy mất.

Tống Linh Linh đứng ngây như phỗng, sau đó cô mới chầm chậm nhận ra mình bị lừa một vố.

Nhìn vẻ mặt ù ù cạc cạc của cô, sóng bình luận ngập tràn tiếng cười ha hả.

[Đệt! Tôi chỉ định vào đây xem người đẹp thôi, không ngờ lại được thấy người đẹp ngu ngơ!]

[Linh Linh không ngốc, không hề ngốc!]

[Em ấy thú vị dễ sợ!]

[Ha ha ha ha ha, tội nghiệp quá!]

[Cứu… thảm quá thảm quá! Cô ấy vừa phải chui lỗ chó mới lấy được tờ manh mối đó!]

[Ha ha ha ha, Linh Linh đầu bù tóc rối, mặt mày lấm lem, trông giống em mèo hoang ghê ha?]

[Ha ha ha ha, mấy chị em vào làm tui mắc cười quá!]



Tống Linh Linh không thấy được sóng bình luận, nhưng cô đoán chắc có rất nhiều khán giả đang cười cô vào khoảnh khắc này.

Bởi vì chính bản thân cô cũng đang chê cười cô mà.

Trong khi cô đứng đợi một mình, cô lại nghĩ về chuyện này.

Sau khi nhận ra, Tống Linh Linh quay lại nhìn anh quay phim.

Ánh mắt đầy oán trách với dáng vẻ cực kỳ tủi thân: “Có phải anh biết tôi và anh ấy không chung nhóm không?”

Thợ quay phim nhịn cười, gật đầu.

Tống Linh Linh bĩu môi: “Sao anh không chịu ra hiệu cho tôi một chút nào thế?”

Anh quay phim chỉ cười không đáp.

Bọn họ không thể nói chuyện trong khi làm việc.

Tống Linh Linh cũng biết quy tắc của họ nên tự giác ngừng cuộc trò chuyện.

Cô hơi mệt nên ngồi xuống bậc thềm.

Mọi người cứ thế im lặng nhìn Tống Linh Linh chống cằm ngồi trên bậc thang nghỉ ngơi suốt năm phút.

Năm phút sau, anh quay phim nhận được chỉ đạo của đạo diễn, bèn chủ động bắt chuyện với Tống Linh Linh.

“Cô không định tiếp tục sao?”

Tống Linh Linh: “Có chứ.”

Anh quay phim: “Vậy bây giờ em đang làm gì?”

Tống Linh Linh trả lời luôn: “Tôi đợi một người có duyên xuất hiện.”

Vừa dứt lời, Thẩm Bỉnh Nhất xuất hiện trên màn hình.

Nhìn thấy Tống Linh Linh, anh ta cất bước tới: “Sao em ngồi đây?”

Tống Linh Linh nhìn anh ta: “Thầy Thẩm này.”

Thẩm Bỉnh Nhất nhướng mày mày: “Sao vậy?”

“Anh tìm được đồng đội chưa?”

Thẩm Bỉnh Nhất cười lắc đầu.

Mắt Tống Linh Linh sáng rỡ, bảo: “Vậy em làm một giao dịch với anh nhé?”

Thẩm Bỉnh Nhất nhìn cô: “Giao dịch gì cơ?”

“Em tìm đồng đội giúp anh, sau đó anh làm giúp em một việc.”

Cô hạ giọng thì thầm với Thẩm Bỉnh Nhất, người quay phim không nghe thấy nhưng người xem livestream nghe rất rõ.

Nghe thấy lời của Tống Linh Linh, màn hình ngập tràn bình luận đỉnh của chóp.

Cô muốn cướp lại tờ giấy manh mối của mình.

Thẩm Bỉnh Nhất không từ chối, anh ta và Tống Linh Linh cùng xuất hiện trước mặt Lưu Canh.

“Linh Linh.” Lúc này, Lưu Canh nhìn cô mà vẫn có chút ngại ngùng: “Em chung nhóm với thầy Thẩm à?”

Tống Linh Linh nói dối không chớp mắt: “Đúng ạ.”

Thẩm Bỉnh Nhất gật đầu, cất lời trêu: “Nghe đồn cậu cướp mất manh mối của Linh Linh à?”

MC Lưu Canh bày vẻ vô tội: “Đâu thể nào dùng từ “cướp” được.” Anh ấy nhấn mạnh: “Là lừa thôi.”

Tống Linh Linh: “...”

Thật ra, cô không thấy cướp và lừa có gì khác nhau.

Thấy vẻ mặt câm nín của cô, Lưu Canh cười khì: “Linh Linh à, anh lừa bằng tất cả bản lĩnh của mình đó!”

Tống Linh Linh không hề tức giận, cô gật đầu: “Em biết chứ.”

Cô nói tiếp: “Dù em không có tờ manh mối này, em vẫn sẽ không thua.”

Lưu Canh phục sự tự tin của cô: “Thế anh đây mỏi mắt mong chờ.”

“Vâng.” Sau khi Tống Linh Linh nói hết lời, cô rời đi cùng Thẩm Bỉnh Nhất.

Lưu Canh vô cùng đắc ý, anh ấy lấy tờ manh mối ra nhìn và khẽ lắc đầu.

Bỗng nhiên, một cơn gió thổi qua.

Lưu Canh chưa kịp phản ứng gì thì cơ thể đã bị Thẩm Bỉnh Nhất giữ chặt, ngay sau đó, Tống Linh Linh mở ngón tay anh ấy ra, cô không chỉ lấy lại tờ manh mối mình bị lừa mất mà còn lấy manh mối mà anh ấy tìm được.

Sau khi lấy được, cô chạy đi một đoạn mới quay lại nói với anh ấy: “Thầy Lưu à, có qua có lại nhé!”

Lưu Canh: “...”

Anh ấy ngơ ngác mấy giây rồi dở khóc dở cười: “Linh Linh! Em cướp của!”

Tống Linh Linh chỉ tổ chương trình gần đó: “Bọn họ có nói là không được cướp đâu ạ?!”

Cho phép lừa thì sao không cho phép cướp chứ?!

Lưu Canh không biết phải nói gì.

Anh ấy nhìn Thẩm Bỉnh Nhất: “Sao cậu lại nối giáo cho giặc vậy?”

Thẩm Bỉnh Nhất ngay thẳng hỏi: “Vậy sao cậu lại bắt nạt em nhỏ thế?”

Lưu Canh buông tay: “Không bắt nạt em ấy thì tôi thua mất!”

Thẩm Bỉnh Nhất vỗ vai anh ấy: “Cậu cũng hiểu bản thân ghê.”

Thấy hai người tương tác thân thiết như thế, không ít khán giả thấy ngạc nhiên.

Khi mọi người tìm hiểu sâu hơn thì phát hiện Thẩm Bỉnh Nhất và Lưu Canh là bạn cùng trường, hai người quen nhau trước khi quay chương trình này rồi.

Mọi người chợt tỉnh ngộ… Hèn gì Thẩm Bỉnh Nhất chả thèm nương tay với Lưu Canh gì cả.

Mọi hành động của Tống Linh Linh đều được nhiều khán giả chú ý, nhưng cô không biết điều này.

Đương nhiên, cho dù có biết thì cô vẫn sẽ làm như thế.

Chương trình tiếp tục ghi hình.

Thoáng cái, trời đã sẩm tối.

Tống Linh Linh đổi thẻ vật tư để lấy hai cái sandwich.

Cô cho Thẩm Bỉnh Nhất một cái và Lưu Canh cái còn lại.

Lưu Canh buồn cười nhìn cô: “Cho bọn anh hết rồi em ăn gì?”

Tống Linh Linh: “Em đang giảm béo.”

Nghe thấy lời này, một khách mời nữ hô to: “Gì cơ? Em ốm thế này rồi mà còn cần giảm béo à?”

Tống Linh Linh cong môi: “Không hề ốm đâu ạ, hôm qua em ăn nhiều rồi nên nay ăn ít lại chút.”

Thẩm Bỉnh Nhất cũng không thể tin nổi.

Nhưng Tống Linh Linh lại rất kiên quyết, hơn nữa mấy người đàn ông lại không tìm thấy thẻ đổi vật tư, nếu chiều tiếp tục ghi hình sẽ rất đói bụng nên họ không khách sáo nữa.

Trong lúc nghỉ ngơi, Tống Linh Linh sợ mình ngửi thấy mùi sẽ thèm ăn nên đành cầm chai nước khoáng, đi ra chỗ khác ngồi đợi.

Uống hết hai bình nước to, Tống Linh Linh thấy mình no bụng rồi.

Thấy cô như thế, không ít khán giả cảm thán:

[Hu hu hu, diễn viên nữ tàn nhẫn với bản thân quá!]

[Đệch! Ai bảo Tống Linh Linh không xem tiền bối ra gì hả? Nếu em thấy không xem ra gì thì em ấy có nhường sandwich mà mình cực khổ lắm mới đổi được không?]

[Cô ấy gầy vậy rồi mà còn không ăn nhiều! Tui nhìn lại bản thân mình, tui đành bực bội ăn thêm tô bún ốc!]

[Tống Linh Linh uống nước dễ thương ghê!]

[Tự nhiên tui tò mò không biết tối nay họ ngủ thế nào.]



Không chỉ mình khán giả tò mò, mà Tống Linh Linh cũng thắc mắc tối nay mình sẽ ngủ thế nào.

Cô suy tư, không biết mấy thứ mình đang có có đổi được một túp lều không.

Cô cẩn thận xem lại đồ của mình rồi xem xem cần có những gì để đổi một cái lều.

Cuối cùng, Tống Linh Linh cúi đầu rời đi, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng thê lương.

Cùng thời điểm đó, Thẩm Điệp cả ngày nay chưa có gì để làm vẫn đang ngồi xem chương trình giải trí.

Cô ấy cau mày, không thể hiểu nổi những sắp xếp của chương trình.

“Nếu Linh Linh không lấy được mấy tấm thẻ đó thì tối nay em ấy sẽ phải ngủ ngoài rừng thật á?” Cô ấy hỏi Giang Trục - Người tối nay đến ăn ké.

Giang Trục ở sát vách, khi Thẩm Điệp và Giang Du Bạch ở nhà, anh thường không tự nổi lửa. Anh đã quen sang đây ăn chực.

Giang Trục nhíu mày, không trả lời.

Thẩm Điệp nhìn anh: “Em có muốn đánh tiếng với Thẩm Bỉnh Nhất coi anh ta có thể đổi lều không, bảo anh ta đưa lều cho…”

Lời còn chưa kịp dứt, Thẩm Điệp đã im bặt.

Không chỉ không hợp hoàn cảnh lắm, bây giờ Thẩm Bỉnh Nhất nổi như cồn, tuy là diễn viên phái thực lực nhưng vẫn có kha khá fan vợ.

Buổi chiều, khi Tống Linh Linh và Thẩm Bỉnh Nhất hợp tác, khá nhiều bình luận chửi cô ké fame này nọ, giờ mà tương tác với nhau nữa, chắc chắn Tống Linh Linh sẽ bị chửi tiếp.

“Ôi trời!” Nghĩ thế, Thẩm Điệp bực bội: “Sao mấy khán giả này yêu cầu cao với nữ diễn viên vậy?”

Từ đầu tới cuối, Tống Linh Linh và Thẩm Bỉnh Nhất chưa hề có một hành động thân mật nào, mà cho dù là có thì cũng đâu thể nói cô bú fame.

Giang Trục nhìn cô ấy: “Môi trường trên mạng vẫn thế mà.”

Anh suy tư một hồi rồi nhìn Giang Du Bạch: “Anh giúp em một việc đi.”

Giang Du Bạch đặt ly nước vừa rót bên cạnh Thẩm Điệp: “Việc gì?”

“...”

Đến tối, đúng là Tống Linh Linh không đổi được căn lều.

Cô ghi hình cả đêm và uyển chuyển từ chối lời mời ở chung lều của các khách mời khác.

Cô, Lưu Canh và hai khách mời khác cùng ăn ngủ ngoài trời.

Chợp mắt một hồi là trời sáng.

Tống Linh Linh gắng gượng quay xong tiết mục cuối của chương trình.

Quay xong, cô nở nụ cười khó khăn.

Cô thật sự vô cùng buồn ngủ và mệt mỏi.

Ban đầu, cô tưởng tổ chương trình có kịch bản sẵn, không đến mức phải để họ ngủ ngoài trời.

Song cô không ngờ rằng, vì sự chân thật nên ê-kíp chương trình ra tay tàn nhẫn với diễn viên.

Cũng may chương trình trả cát-xê hậu hĩnh, Tống Linh Linh thấy mình hy sinh một giấc ngủ cũng đáng.

Cô không thắng, nhưng không phải là người cuối cùng còn sót lại của nhóm.

Sau khi tạm biệt các khách mời và tổ chương trình, Tống Linh Linh lọt ra khỏi ống kính, cô dựa hẳn lên người Lâm Hạ như một người không xương: “Hạ Hạ, chị buồn ngủ quá.”

Lâm Hạ vỗ vai cô, khẽ bảo: “Chị đừng ngủ, vào trong xe kia trước đã.”

Tống Linh Linh ngước nhìn, không phải xe của tổ chương trình.

Cô nhướng mày: “Chúng ta không xuống núi với ê-kíp chương trình à?”

Lâm Hạ úp mở: “Dạ, đạo diễn bảo chúng ta tự xuống trước.”

Lịch trình của nhóm nghệ sĩ khác nhau, tổ chương trình thường không tổ chức liên hoan tập thể.

Về cơ bản, mọi người ghi hình xong là xong luôn.

Nhưng điều khiến Tống Linh Linh ngạc nhiên là họ không xuống núi bằng xe của tổ chương trình.

Cô nhìn Lâm Hạ với ánh mắt nghi ngờ, sau đó lại nhìn chiếc xe việt dã đen cách đó không xa và cảm thấy khó hiểu.

“Chị lên xe đó hả?”

Lâm Hạ gật đầu: “Chị lên đi, em đi lấy đồ giúp chị.”

“Ừ.”

Tống Linh Linh nghi ngờ đi đến gần chiếc xe, vừa mở cửa sau ra, cô lập tức thấy được người ngồi bên trong.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tống Linh Linh khựng lại, quay đầu lại nhìn nhóm nhân viên chương trình gần đó theo bản năng, rồi quay lại nhìn Giang Trục.

“Anh…” Tống Linh Linh mấp máy môi: “Anh đến đây lúc nào thế?”

Giang Trục trầm giọng nói: “Em lên xe trước đã.”

Tống Linh Linh: “...”

Đợi cô lên xe rồi Giang Trục mới trả lời.

“Anh đến đây mấy tiếng trước.”

Tống Linh Linh sửng sốt, nhìn vẻ mặt mệt nhọc của anh, trong lòng cô đã có suy nghĩ riêng.

“Bọn họ… Có biết không?”

Thấy dáng vẻ cẩn thận của cô, Giang Trục nhướng mày: “Sợ người ta biết đến thế cơ à?”

“Tôi thì sợ gì được.” Tống Linh Linh nghe thế thì kiêu ngạo nhìn anh: “Đâu phải tôi chạy theo anh đến trường quay đâu.”

Nghe vậy, Giang Trục cong môi: “Em nói đúng.”

Tống Linh Linh mím môi: “Chỉ là…”

Giang Trục biết cô định nói gì, anh khẽ cười: “Họ không biết.”

Ánh mắt anh sâu hoắm, khóa chặt lấy cô: “Anh không xuống xe, không ai biết anh tới.”

Tống Linh Linh ngạc nhiên: “Nhưng tôi nghe bảo là chương trình không cho ai vào trong.”

Vì lý do an toàn, ê-kíp chương trình đã làm đơn xin phong tỏa ngọn núi.

Không phải xe của tổ chương trình thì không được đi vào.

Giang Trục: “Người đại diện của em gọi cho đạo diễn.”

Tống Linh Linh trợn tròn mắt: “Anh tìm chị Anh luôn hả?”

Thể chẳng phải mọi người biết hết rồi ư?

Giang Trục bình thản đáp: “Ừm.”

Tống Linh Linh kinh ngạc, buột miệng thốt lên: “Anh không sợ…” Cô chưa kịp dứt lời đã phải đối diện với đôi mắt của Giang Trục.

“Sợ gì cơ?”

Giang Trục vươn tay, nghiêng người về phía Tống Linh Linh dưới cái nhìn chăm chú của cô.

Mùi hương quen thuộc lọt vào mũi.

Cô chưa kịp đẩy người ra, Giang Trục đã kéo dây an toàn cho cô, “cạch” một tiếng, sau khi cài dây cho cô, anh mới cất lời: “Sợ bị em từ chối hả?”

Anh nhướng mày, nhìn cô đầy luyến lưu, anh nói: “Sẽ không đâu.”

“...?”

Tống Linh Linh không hiểu là anh không sợ hay anh đang bảo cô sẽ không từ chối anh.

Cô ngơ ngác chớp mắt rồi hỏi: “Anh tự tin thế ư?”

“Ừ.” Giang Trục kiêu ngạo đáp.

Tống Linh Linh nghẹn lời, không muốn nói với anh nữa.

Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Lâm Hạ đang đi tới.

Đột nhiên, cô nhớ đến một chuyện.

“Chẳng phải anh bảo sẽ cho tôi thời gian suy nghĩ sao?” Tống Linh Linh nhìn anh: “Sao đột nhiên lại đến đây?”

Giang Trục không bất ngờ khi cô hỏi câu này.

Anh mở túi giấy bên cạnh, lấy đồ trong đó ra rồi nói: “Anh không yên tâm.”

Anh đưa đồ đến trước mặt Tống Linh Linh: “Bữa sáng nè.”

Tống Linh Linh ngẩn người: “Tôi ăn sáng rồi.”

Tố chương trình vẫn còn có lương tâm, vẫn cho họ ăn sáng.

Giang Trục mở hộp ra: “Chắc chắn là không ăn ư?”

Tống Linh Linh nhìn thử, thấy bên trong là há cảo mỏng vỏ nhân tôm đầy đặn thì bụng réo lên.

Cô ngại ngùng sờ chóp mũi rồi nhìn Giang Trục, chột dạ bảo: “Thế tôi ăn thêm một chút.”

Vừa dứt lời, Giang Trục gắp miếng há cảo tôm và đưa đến bên miệng cô.

“...”

***

Lời tác giả:

Linh Linh: Tôi có tay.

Đạo diễn Giang: Anh không có, em đút cho anh đi.

Tác giả:?

Bình luận

Truyện đang đọc