CẢNH BÁO RUNG ĐỘNG

Tống Linh Linh hoàn toàn không ngờ Giang Trục lại bắt trọng điểm chuẩn như vậy.

Cô ù ù cạc cạc nhìn anh vài giây, sau đó chậm chạp à một tiếng: “Sao cơ?”

Giang Trục cụp mắt, lặp lại lần nữa: “Anh hỏi, người mẫu trước đây là ai?”

Tống Linh Linh chớp mắt, cố gắng nhớ lại: “Nhiều lắm.”

Giang Trục nghẹn lời.

Tống Linh Linh nghiêm túc hỏi lại: “Em phải kể hết ra luôn hả?”

“...”

Giang Trục nhìn cặp mắt tinh nghịch của cô, anh giơ tay gõ đầu cô và lạnh lùng bảo: “Không cần đâu.”

Anh không tự chuốc khổ vào mình đâu.

Tống Linh Linh cong môi cười, ho một tiếng: “Đều là bạn học cả.”

Cô từ tốn nói: “Em toàn tìm mấy bạn cùng lớp vẽ để trao đổi.”

Cô vẽ bạn đó, bạn đó vẽ cô.

Tìm được một người mẫu ngồi yên trong vòng mấy tiếng là điều khó khăn với họa sĩ.

Đương nhiên, các học sinh sẽ nhờ bạn cùng trường hỗ trợ.

Tống Linh Linh không phải người giỏi giao tiếp, cô sợ phiền phức, cũng sợ mắc nợ người ta nên chỉ trao đổi với bạn cùng lớp.

Giang Trục chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, chứ anh không thật sự để ý việc cô từng vẽ bao nhiêu người.

Nhưng nghe Tống Linh Linh trả lời như vậy, anh vẫn không thể không cong môi.

“Mỏi tay không em?” Anh cụp mắt nhìn cô.

Tống Linh Linh khựng lại, sau đó duỗi tay về phía anh.

Giang Trục hiểu ý, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.

Kỹ thuật của anh không chuyên nghiệp nhưng trông vô cùng thành thạo.

Ít nhất, khán giả đều nghĩ như vậy khi tập này được phát sóng.

Hai người ngồi ngoài ban công một lúc thì tạnh mưa.

Tống Linh Linh nhìn lên bầu trời trong vắt vừa được cơn mưa gột rửa, ngắm những đám mây bồng bềnh như kẹo bông gòn trôi lửng lơ, sau đó quay đầu nhìn Giang Trục.

“Em muốn ra ngoài đi dạo không?”

Cô chưa kịp mở lời, Giang Trục đã biết cô muốn làm gì.

Tống Linh Linh gật đầu.

“Vẫn còn mưa nhỏ, tụi mình bung dù lên đi.” Thế thì họ sẽ không bị người ta nhìn thấy.

Giang Trục khẽ cười: “Đi thôi.”

Anh kéo cô từ ghế vào phòng: “Ngoài trời hơi lạnh, em thay bộ quần áo dày hơn đi.”

Tống Linh Linh nghe theo.

Thay quần áo xong, hai người cầm dù đen đi ra ngoài.

Anh quay phim và biên đạo cũng đi theo.

Đúng như dự đoán của Tống Linh Linh, vì vừa mới ngớt mưa nên trên con đường trong tiểu khu có ít người qua lại.

Bỗng nhiên Tống Linh Linh hớn hở hẳn.

Cô và Giang Trục sóng vai, chậm rãi tản bộ.

Ngay cả khi họ làm điều nhàm chán nhất trên thế giới thì trông cũng vô cùng ngọt ngào, hạnh phúc.

Ngay cả những người quay phim cũng nghĩ như thế.

Chương trình cho Tống Linh Linh và Giang Trục rất nhiều thời gian riêng tư.

Ít nhất thì vào những thời điểm khác, hai người không thể nào ở bên nhau trong kỳ nghỉ dài nửa tháng.

Hai ngày kế tiếp, Tống Linh Linh cực kỳ trân trọng và hưởng thụ khoảng thời gian ở chung của hai người.

Sau hai ngày ghi hình, bọn họ lập tức bay đến một thành phố khác để gặp mặt các khách mời còn lại.

Hai cặp khác cũng là cặp đôi đã công khai trong giới giải trí.

Một cặp là tổ hợp diễn viên và ca sĩ, cặp còn lại là hai diễn viên.

Phải nói rằng, khi chương trình chọn khách mời, đúng là không hề lặp lại.

Trước khi xuất phát vài ngày, Tống Linh Linh mới biết được thành phố mà họ ghi hình trong mấy ngày cuối cùng là Ninh Thành.

Đối với Giang Trục và Tống Linh Linh thì Ninh Thành không giống những thành phố khác.

Khi ngồi trên máy bay, Tống Linh Linh tò mò hỏi người bên cạnh: “Anh từng nói với ê-kíp chương trình hả?”

Cô nhớ là trước đây, tổ chương trình có phỏng vấn riêng với họ, hỏi rằng nếu được đi du lịch cùng đối phương thì muốn đi đâu nhất.

Giang Trục cụp mắt nhìn cô: “Chưa.”

Tống Linh Linh ngạc nhiên: “Thế lúc chương trình phỏng vấn anh, anh trả lời thế nào?”

Giang Trục: “Anh không nhắc đến thành phố.”

Tống Linh Linh nhướng mày, ngạc nhiên nhìn anh.

Đối diện với ánh mắt của cô, Giang Trục dừng một chút rồi nói: “Khi nào chương trình phát sóng em sẽ biết.”

“?”

Tống Linh Linh ù ù cạc cạc, cô muốn hỏi tới cùng.

Nhưng thấy Giang Trục như vậy, cô biết anh không muốn nói, muốn cho cô bất ngờ nên dù cô hỏi kiểu gì thì anh cũng sẽ không tiết lộ.

Nghĩ đến đây, cô tạm thời gác nỗi tò mò của mình sang một bên.

“Vậy được.” Tống Linh Linh gắng gượng cất lời: “Em sẽ chờ chương trình phát sóng.”

Giang Trục ừ một tiếng, nghiêng đầu hỏi: “Em thì sao?”

Tống Linh Linh nhìn anh, vốn định úp úp mở mở nhưng khi nghĩ lại thì thấy không cần: “Em trả lời là Paris.”

Giang Trục ngừng lại, nắm lấy ngón tay cô: “Anh biết rồi.”

Tống Linh Linh à một tiếng: “Gì cơ?”

Giang Trục: “Lần sau tụi mình đi riêng đi.”

Chương trình không sắp xếp thì bọn họ có thể tự đi.

Tống Linh Linh cong môi: “Thế thì đợi em quay xong bộ phim đã nhé.”

Sau khi kết thúc chương trình này, cô phải vào đoàn phim.

Giang Trục biết lịch trình này của cô: “Không gấp.”

Anh khẽ bảo: “Khi nào em rảnh thì tụi mình đi.”

Tống Linh Linh nhướng mày, phấn khởi đồng ý.



Quá trình gặp mặt và làm quen với hai cặp khách mời còn lại suôn sẻ hơn họ nghĩ.

Mọi người đều là người trong giới nên không có bất kỳ rào cản nào trong việc giao lưu.

Nếu so ra thì cuộc trò chuyện vô cùng thoải mái.

Nhưng mà vẫn có sự khác biệt.

Đôi khi hai cặp khách mời sẽ cãi vã vì bên nam chụp hình xấu, thi thoảng cũng sẽ tranh luận xem ai sẽ nấu cơm tối.

Còn Giang Trục và Tống Linh Linh chưa bao giờ gặp phải vấn đề này.

Giang Trục là đạo diễn, kỹ thuật chụp ảnh và canh bố cục của anh có thể so sánh với nhiếp ảnh gia giỏi nhất trong giới. Về chuyện nấu nướng, hai người luôn ngầm thống nhất người nấu cơm là Giang Trục, còn việc rửa chén thì tùy, thi thoảng Tống Linh Linh vẫn giành rửa.

Cho dù là cuộc sống thường ngày hay công việc thì hai người đều cực kỳ ăn ý và hòa hợp.

Thời gian ghi hình trôi đi nhanh hơn họ nghĩ.

Chớp mắt một cái đã đến ngày cuối cùng ghi hình.

Buổi sáng, khi Tống Linh Linh thức giấc, cô bỗng thấy không nỡ.

“Giang Trục.” Cô nhìn sang người bên cạnh: “Hình như hôm nay là ngày ghi hình cuối cùng của chương trình.”

Giang Trục cười xòa: “Không muốn kết thúc à?”

Tống Linh Linh im lặng một lát rồi thành thật đáp: “Em chưa muốn làm việc.”

Cô thích đóng phim, nhưng thi thoảng vẫn có tư tưởng làm biếng.

Chắc chắn sau khi vào đoàn phim thì sẽ mất nhiều tự do, vậy nên khi kỳ nghỉ sắp kết thúc, Tống Linh Linh cực kỳ không muốn và không nỡ.

Giang Trục cong môi: “Thật sự không muốn hả?”

Tống Linh Linh nhìn anh, im lặng một lúc lâu rồi bảo: “Được rồi, em cũng hơi muốn đóng phim.” Cô dựa vào người Giang Trục: “Chỉ là muốn lười một chút thôi mà!”

Giang Trục duỗi tay xoa đầu cô: “Vẫn còn mấy ngày nữa mà.”

Sau khi chương trình kết thúc, Tống Linh Linh không phải gia nhập đoàn phim ngay hôm sau.

Anh cúi đầu, hôn môi cô: “Hôm nay em muốn chơi cái gì?”

Tống Linh Linh ngáp một cái: “Chẳng phải hôm nay chương trình đã sắp xếp hết rồi ư?”

Trước đây, nhân viên chương trình từng nói với họ rằng sẽ cho họ một bất ngờ vào ngày cuối cùng.

Giang Trục ngước mắt, anh quên béng mất.

Sau khi hai người rời giường thì gặp hai cặp còn lại.

Ba cặp khách mời quây quần bên nhau, chờ đón bất ngờ của chương trình.

Vào ngày cuối cùng, ekip thuê du thuyền, sắp xếp cho họ ra biển chơi.

Thấy chiếc du thuyền, hai mắt Tống Linh Linh sáng rỡ.

Thời tiết ở Ninh Thành vô cùng ấm áp, rất thích hợp để đi biển.

Tống Linh Linh cực kỳ thích biển.

Mỗi lần đứng trước biển lớn, cô sẽ thấy bản thân cực kỳ nhỏ bé. Mỗi lúc gặp chuyện khó nghĩ, cô cũng sẽ nhìn về biển rộng, khi thấy từng ngọn sóng mãnh liệt trên mặt biển, suy nghĩ của cô dần thông suốt.

Du thuyền mà chương trình thuê lớn hơn họ tưởng, trang thiết bị bên trong cũng vô cùng đầy đủ.

Ăn uống chơi bời, cái gì cũng có.

Trên du thuyền, tổ chương trình không quản lý họ chặt chẽ.

Họ được tự do làm gì mình thích, chơi gì mình muốn. Rất khó để có một kịch bản cho chương trình giải trí về tình yêu thật sự.

Cho dù có thì cũng là những nhiệm vụ cụ thể cần phải hoàn thành do ekip sắp xếp.

Tinh thần và thể lực của Tống Linh Linh không tốt.

Cô mới chơi mấy trò là đã phải về phòng nghỉ ngơi cùng Giang Trục.

Cô nằm trên giường, nhìn ngắm chân trời ngoài cửa sổ, cô bỗng cảm thấy bình yên.

“Giang Trục ơi.”

Giang Trục đang rót nước cho cô, vừa nghe thấy tiếng gọi bèn đáp lại ngay: “Sao thế?”

Tống Linh Linh ngẩng đầu nhìn anh: “Không có gì.”

Cô nhịn cười: “Chỉ muốn gọi anh chút thôi.”

Giang Trục đưa ly nước cho cô: “Em uống chút nước đi rồi anh nằm với em.”

Tống Linh Linh ngoan ngoãn nhận lấy.

Sau khi uống hai hớp, cô đưa lại cho Giang Trục.

Giang Trục để ly xuống rồi sang nằm chung với cô.

Hai người không làm gì cả, chỉ nằm trên giường và nhìn ra cửa sổ cũng thấy khoan khoái.

“Mai là phải về rồi.” Tống Linh Linh quay sang nhìn anh, tò mò hỏi: “Anh đoán xem chương trình sẽ kết thúc thế nào nhỉ?”

Giang Trục đoán bừa: “Chắc là cho tụi mình ăn lẩu.”

“...”

Tống Linh Linh bật cười: “Chắc ekip không keo kiệt vậy đâu ha.”

Giang Trục nhìn ống kính gần đó, ung dung cất lời: “Nhiều khi sau khi anh nói xong, bọn họ sẽ đổi ý đó.”

Tống Linh Linh cong môi, ngẫm nghĩ: “Ở bãi biển, chắc là tổ chương trình sẽ kết thúc bằng một bữa tiệc hải sản linh đình chứ nhỉ?”

Nghe thế, Giang Trục gật gù: “Cũng phải.”

Hai người tỉnh bơ thảo luận với nhau.

Đạo diễn và nhóm sản xuất đang theo dõi trên màn hình nghe thấy, song họ không nói nên lời.

Giang Trục và Tống Linh Linh đã nói vậy rồi, bọn họ không thể không chuẩn bị một bữa tiệc hải sản thịnh soạn.

Đạo diễn: “Tôi nghi ngờ Giang Trục cố tình.”

Phó đạo diễn bên cạnh phụ họa: “Không cần nghi ngờ đâu, chắc chắn là cố ý!” Sau đó bổ sung: “Linh Linh thích ăn tôm hùm Úc, em nghe bọn họ nhắc tới vài lần rồi.”

Nhưng mà mấy ngày trước, tổ chương trình để cho khách mời tự mình đi chợ, nấu cơm.

Hai người dùng nguyên liệu trong tủ lạnh máy ngày, sau đó cũng phải đi mua tôm hùm Úc.

Đạo diễn: “...”

Ông ấy hiếm khi im lặng, sau đó nhìn trợ lý: “Tối nay mua thêm một món cho họ đi.”

Trợ lý ra vẻ phấn khởi, chớp mắt hỏi: “Đạo diễn à, vậy chúng ta có được thêm không?”

Đạo diễn nghẹn lời.

Phó đạo diễn ở bên cạnh nói: “Thêm đi thêm đi, tôi có linh cảm rằng sau khi phát sóng, sức ảnh hưởng của chương trình của chúng ta sẽ không tệ. Bỏ qua hai cặp kia, chỉ riêng đời sống của cặp Tống Linh Linh và Giang Trục thôi là chúng ta đã không cần phải lo về lượng phát sóng trong quý này rồi!”

Có những lời này, đạo diễn cũng không làm gì được nữa, chỉ đành đồng ý thôi.

Vào bữa tối, khi Tống Linh Linh thấy tôm hùm Úc trên bàn, cô lập tức nhìn Giang Trục với ánh mắt tràn trề hạnh phúc.



Sau phần quay bữa tối cuối cùng là phần phỏng vấn ba nhóm khách mời.

Tống Linh Linh và Giang Trục ngồi bên bờ biển, đón gió biển thổi qua và nhìn đạo diễn cùng máy quay cách đó không xa.

Nhân viên chương trình vừa cười vừa đi tới chỗ họ: “Đầu tiên là chúc mừng đạo diễn Giang và Linh Linh có thời gian ghi hình cực kỳ thuận lợi.”

Tống Linh Linh cười mỉm: “Cũng cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.”

Nhân viên chương trình gật đầu rồi hỏi: “Trong khoảng thời gian này, hai bạn thấy thế nào? Có thấy việc ghi hình nhẹ nhàng không?”

Tống Linh Linh nghiêng đầu suy tư: “Cũng khá ổn.”

Người nhân viên nhìn sang Giang Trục: “Đạo diễn Giang thì sao?”

Giang Trục: “Tôi có cùng câu trả lời với Linh Linh.”

“...”

Tự nhiên, cô nàng nhân viên thấy mình bị ăn cả tấn “cơm chó”.

Nhưng Tống Linh Linh và Giang Trục chỉ đang nói thật mà thôi.

Hai người chỉ cần ở bên nhau thì cho dù làm gì, ở đâu cũng đều thấy nhẹ nhàng, thư thái.

Chị nhân viên nhìn vào mắt hai người, sau đó nhìn lại câu hỏi mà mình cần phỏng vấn.

Cô ấy hít sâu một hơi và hỏi: “Trong suốt chương trình, dường như đạo diễn Giang và Linh Linh chưa bao giờ cãi nhau, phải chăng hai người là cặp đôi không bao giờ cãi vã ư?”

Tống Linh Linh ngạc nhiên, nhớ lại một chút rồi đáp: “Thi thoảng cũng sẽ cãi vã.”

Nghe thế, mắt chị nhân viên sáng rực.

Cô ấy thấy mình đã bắt trúng dự đoán của mình rồi!

“Thường là vì lý do gì nhỉ?”

Tống Linh Linh dừng một chút rồi nhìn sang Giang Trục: “Anh nói đi.”

Mọi người nhìn Giang Trục với ánh mắt mong chờ.

Giang Trục uyển chuyển nói: “Linh Linh dễ bực bội khi thức dậy.”

Chị nhân viên mắt chữ A mồm chữ O, kinh ngạc hỏi: “Ý đạo diễn Giang là hai người thường cãi nhau vì tính cáu kỉnh khi thức giấc của Linh Linh sao?”

Giang Trục gật đầu.

Chị nhân viên: “... Thế thì thường kéo dài bao lâu?”

Giang Trục: “Đến khi cô ấy ăn sáng xong.”

Chị nhân viên cứng họng, bực dọc bảo: “Chuyện này đâu được tính là cãi nhau, cùng lắm là cãi vặt thôi.”

Tống Linh Linh ừ một tiếng, chân thành chia sẻ: “Thật ra hai người yêu nhau chỉ cần thấu hiểu nhau thì sẽ hiếm khi cãi nhau thật sự.”

Tuy người ta hai nói tranh cãi một chút cũng sẽ gia tăng tình cảm, nhưng Tống Linh Linh không thích cãi lộn.

Thi thoảng cãi vặt thì được, chứ cãi nhau thì không.

Huống chi giữa cô và Giang Trục không có gì để tranh cãi.

Mỗi tháng họ không ở bên nhau được bao nhiêu ngày, gặp mặt thì chỉ ước gì có thể quấn quýt không rời, không ai muốn mất thời gian cho việc cãi vã.

Chị nhân viên hiểu ra và gật đầu.

“Tôi tin rằng ai xem cũng sẽ ngưỡng mộ cuộc sống chung của Linh Linh và đạo diễn Giang.” Cô ấy lại hỏi: “Thế hai bạn có bí quyết tình yêu nào muốn chia sẻ với mọi người không?”

Tống Linh Linh à một tiếng: “Bí quyết ư?”

Cô yên lặng một lúc rồi do dự cất lời: “Có lẽ, bí quyết tình yêu của chúng tôi là…” Cô quay sang Giang Trục: “Anh nói đi.”

Giang Trục cười khì: “Là yêu nhau.”

Chị nhân viên: “...”

Tống Linh Linh gật đầu phụ họa: “Yêu thích và tôn trọng lẫn nhau là bí quyết yêu đương của chúng tôi.”

Giang Trục vô cùng đồng tình.

Buổi phỏng vấn kết thúc, chị nhân viên không khui thêm được gì nên chỉ đành tò mò về hôn lễ của hai người.

Thật ra trên mạng có đủ thứ tin đồn, có người bảo cuối năm nay họ sẽ tổ chức đám cưới, cũng có người nói họ đã bí mật đăng ký kết hôn rồi.

Nhắc đến đây, cả Giang Trục và Tống Linh Linh đều thấy bất đắc dĩ.

Tuy không thể ngăn chặn tin đồn, nhưng hai người vẫn muốn nghiêm túc trả lời câu hỏi này.

“Tạm thời chúng tôi chưa chính thức thảo luận về lễ cưới.” Tống Linh Linh nói: “Thật ra tôi vẫn muốn hưởng thụ việc yêu đương với Giang Trục, tôi muốn trò chuyện nhiều hơn với anh ấy. Đương nhiên, tôi cũng rất mong chờ được kết hôn, nhưng tôi cũng muốn tận hưởng thời gian tự do trước khi lập gia đình nữa.”

Cô nhìn ống kính: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, nhưng cứ yên tâm, khi nào có tin vui, chúng tôi nhất định sẽ chia sẻ với mọi người.”

Thật ra hai người đã ngầm thảo luận về chuyện này rồi.

Ý định của Tống Linh Linh và Giang Trục đều giống nhau.

Nhưng trước mắt, hai người họ chưa định tiết lộ ý định này. Họ sợ nếu sơ ý nói ra, cư dân mạng sẽ đoán mò lung tung.

Quan trọng hơn là kế hoạch sẽ không bắt kịp sự thay đổi.

Chị nhân viên hiểu rõ chuyện này, khi cuộc phỏng vấn kết thúc, cô ấy hỏi hai người có muốn nói gì với đối phương không.

Giang Trục nhìn Tống Linh Linh: “Em nói trước đi.”

Tống Linh Linh buồn cười nhìn anh, sau đó thong thả nói: “Mong rằng đạo diễn Giang sẽ tiếp tục yêu em.”

Giang Trục cười, đáp lại cô: “Chắc chắn rồi.”

Chắc chắn anh sẽ mãi mãi yêu cô.

Chị nhân viên: “Còn đạo diễn Giang?”

Giang Trục nhìn Tống Linh Linh với đôi mắt sáng rực, ôn tồn cất lời: “Hy vọng Linh Linh sẽ luôn luôn làm theo những gì con tim mách bảo.”

Còn anh sẽ luôn luôn ủng hộ mọi quyết định của cô.

Dù mọi người có hiểu được hay không, Giang Trục sẽ luôn ủng hộ cô vô điều kiện. Chỉ cần Tống Linh Linh muốn, anh sẽ làm với cô.

Khoảng cách giữa họ trở nên khác biệt vì sự tồn tại của đối phương.

Vậy nên họ muốn trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của nhau.



Khi phần ghi hình của chương trình kết thúc, Tống Linh Linh và Giang Trục bay về Bắc Thành ngay.

Nghỉ ngơi ở nhà một ngày, tập đầu tiên “Nhật Ký Yêu Đương” được phát sóng.

Tối đó, Tống Linh Linh và Giang Trục lên mạng share bài đăng quảng bá.

Đúng tám giờ tối, chương trình phát sóng.

Tống Linh Linh và Giang Trục được một phân đoạn ngắn ở cuối.

Ekip chương trình biết hai người khá nổi tiếng nên cố tình sắp xếp như vậy.

Nhưng Tống Linh Linh xem cực kỳ thích thú.

Cá nhân cô rất thích thể loại chương trình này.

Cô vừa xem vừa thảo luận với Giang Trục, vừa nhắn tin với Thịnh Vân Miểu trong nhóm.

Khi đang trò chuyện, cô nhận được tin nhắn của Nhâm Nhu.

Bà hỏi cô sao chưa tới phân đoạn của hai người nữa.

Tống Linh Linh nhịn cười, nói thật với bà: [Phân đoạn của con và Giang Trục ở phía cuối, có lẽ là nửa tiếng nữa ạ.]

Nhâm Nhu: [... Ừ, vậy dì đợi thêm chút.]

Cuối cùng bà không đợi nổi.

Đến khi Tống Linh Linh và Giang Trục xuất hiện, vô số khán giả xem truyền hình trực tiếp trên app điên cuồng bình luận.

[A a a a, cuối cùng cũng tới rồi!!]

[Đạo diễn Giang ở rể thiệt hả?]

[Để tôi xem, để tôi xem!!!]



Tống Linh Linh vừa mở TV, vừa xem làn sóng bình luận bằng máy tính bảng, cô chẳng thể nào giấu nổi nụ cười.

Cô bỗng thấy cảm giác xem chung chương trình với khán giả cực kỳ thú vị.

Trong TV, Giang Trục lừa Tống Linh Linh là mới có sáu giờ, Tống Linh Linh vẫn còn buồn ngủ nên lại ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh giấc mới phát hiện ra đã hơn tám giờ rồi, cô lộ vẻ ngơ ngác khiến khán giả điên cuồng chụp màn hình lại.

Quá ngây ngô, quá đáng yêu.

Trước khi xem, họ vốn không ngờ Tống Linh Linh ngoài đời lại ngốc nghếch một cách đáng yêu thế này.

Lúc thấy Giang Trục thành thạo xuống bếp nấu cơm, còn Tống Linh Linh nằm trên sô-pha ăn trái cây mà Giang Trục gọt cho như một đứa ăn hại. Trên sóng bình luận toàn là: Cầu mong tìm được một người như vậy.

Nhiều người còn bảo rằng bên ngoài Giang Trục kiêu ngạo như thế, mà về nhà còn phải nấu cơm cho vợ, làm vợ vui lòng.

Ăn trưa xong, cũng như bao người, hai người nằm ườn trên sô-pha.

Giang Trục nằm với Tống Linh Linh một lúc rồi ra ngoài làm việc. Còn Tống Linh Linh lại chui vào chiếc chăn ấm.

[Cứu tui!! Sao Linh Linh giống hệt tui lúc được nghỉ ở nhà vậy?]

[Ai theo dõi cuộc sống của tôi đấy?! Ồ, hóa ra là Tống Linh Linh!]

[Ha ha ha ha ha ha ha, Tống Linh Linh thực tế ghê! Mặt mộc của cô ấy cũng đẹp nữa hu hu hu.]

[Nhìn Tống Linh Linh và Giang Trục, tui lại muốn yêu đương rồi!]

[Đm! Cặp đôi yêu nhau thiệt đúng là ngọt ngào quá chừng!}



Buổi tối, hai người cùng nhau xuống bếp.

Ăn cơm xong thì đi tản bộ.

Rõ ràng là chẳng làm gì cả nhưng lại khiến khán giả bị cuốn vào.

Tập đầu tiên kết thúc, không bất ngờ gì khi Tống Linh Linh và Giang Trục cùng lên hot search.

Cư dân mạng đã tiến hành đánh giá toàn diện gia đình hai người và cách thức sống chung của họ.

Trước khi ngủ, Tống Linh Linh lên Weibo xem một lượt.

Sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Giang Trục thấy hành động của cô, anh nhịn cười hỏi: “Sao vậy em?”

Tống Linh Linh rúc vào lòng anh, khóe môi cong lên: “Em ngạc nhiên dữ lắm, không có ai chê em lười hết.”

Giang Trục khựng lại một chút rồi vuốt tóc cô, trầm giọng bảo: “Anh không lừa em đúng không?”

Tống Linh Linh nhìn anh: “Coi như là vậy đi.”

Giang Trục nhướng mày: “Sao lại là ‘coi như’”?

Tống Linh Linh kiêu ngạo hừ một tiếng: “Không thèm nói cho anh biết.”

Nói đến đây, cô chọt bả vai Giang Trục: “Anh nói xem, sao mọi người đều hâm mộ em tìm được người bạn trai như anh vậy?” Cô lẩm bẩm: “Chẳng lẽ bọn họ không hâm mộ anh sao?”

Giang Trục: “Hửm?”

Tống Linh Linh nhìn anh: “Đáng ra họ nên hâm mộ anh vì anh tìm được cô bạn gái trẻ trung, xinh đẹp như em.”

“...”

Giang Trục nom vẻ mặt đắc ý của cô, anh cố kiềm chế, nhưng vẫn không thể không vươn tay nhéo má cô.

Tống Linh Linh bị đau, cô nhìn anh đầy khó hiểu: “Em nói sai ư?”

Giang Trục nhìn cô với ánh mắt sáng rực, giọng nói hơi trầm xuống: “Không hề, nhưng phải chăng cô Tống đây nên giải thích cho anh xem…” Anh cúi đầu, cọ vào chóp mũi cô: “Sao em cố tình nhấn mạnh hai chữ “trẻ trung” vậy nhỉ?”

Tống Linh Linh bật cười, nhướng mày: “Tự trong lòng anh biết… Ưm…”

Cô chưa kịp dứt lời, Giang Trục đã chặn môi cô lại.

Bình luận

Truyện đang đọc