CẢNH HỒN

“Tôi có chút ấn tượng về cuộc điều tra cái chết của Hồng Trân Mai và Khuông Thành ở thành phố Cương Bắc, lúc đầu có gửi hồ sơ cho tôi.” Tề Lượng sờ cằm nghĩ ngợi: “Nhưng hẳn là quân đội hết sức cẩn thận khi dùng người chứ? Mà chúng ta cũng không thể phán định Lương Khâu có quan hệ gì với ông chủ Tôn chỉ vì một viên đạn dính bột gạo được.” Nói xong, anh ta vội vàng giải thích: “Tôi không phải nói giúp ai hết, chỉ là dính dáng tới quân đội thì dù sao cũng phải đặc biệt cẩn thận.”

“Mặc dù hắn ta đã hợp với với quân đội lâu năm, còn nhậm chức cố vấn trong đội hành động lúc trước, nhưng theo lẽ thường thì hắn không hề có bất kỳ cơ hội nào tiếp xúc với súng ống, chứ đừng nói là dùng cùng loại súng, loại đạn cùng đường kính với bọn người kia.” Đinh Khải Nhạc tiếp lời nói: “Vậy nên Tô Ngôn đã sớm phát hiện ra trong đó có gì đó bất thường, bảo tôi kiểm tra quan hệ giữa hai người đó, quả nhiên Lương Khâu và ông chủ Tôn Hằng thật ra là anh em họ.”

Tô Ngôn: “Lúc đầu Lương Khâu là do ngài Lê, một cố vấn tâm lý đặc biệt đích thân đề cử nên mới được nhậm chức trong quân đội đặc chủng, nhưng dù có người tiến cử thì chắc chắn trong quân đội cũng đã điều tra qua lý lịch của hắn. Mối quan hệ này chắc chắn quân đội cũng biết, nhưng vì ngoài mặt Tôn Hằng vẫn là một người làm ăn tuân thủ pháp luật nên không có gì đáng chú ý cả. Dựa vào…”

“Dựa vào suy đoán của chúng tôi trong hành động Phá Tà lúc trước thì khoảng 4 năm trước, Tinh Võng đã bắt đầu xâm nhập vào nước ta với quy mô lớn, rất có thể những kẻ buôn người trong nước đã bắt tay với nhau, từ đó cùng hợp tác với Tinh Võng.” Giang Ly cắt lời Tô Ngôn, nói đến đây, anh nhíu mày nhìn cô: “Mà thời gian Lương Khâu nhậm chức trong quân đội…”

Tô Ngôn biết Giang Ly đang bảo vệ cô, vừa rồi những lời cô nói ra đều rất chính xác, e là sẽ gây ra nhiều nghi ngờ. Vì vậy khi anh nhìn qua mình, cô liền lén giơ tay phải lên bên người, ra dấu “4”.

“Thời gian hắn nhậm chức cũng đúng lúc là khoảng 4 năm.” Giang Ly phân tích rất tự nhiên, giống như chỉ đang nói lại suy nghĩ lúc nãy của mình: “Theo kết quả điều tra Tinh Võng trên quốc tế thì bọn buôn người này đa số đều có hành vi mang tính gia tộc, vì vậy chuyện giữa Lương Khâu và Tôn Hằng cũng không có gì là lạ. Xem ra bây giờ đúng là có thể phân tích ra một vài dấu vết từ hành vi của Lương Khâu, hắn là bác sĩ tâm lý tốt nghiệp từ đại học M top 3 thế giới, ban đầu ở lại đó kinh doanh một bệnh viện tâm lý tư nhân kha khá, nhưng sau đó lại bất ngờ nhận lời mời trong nước rồi chuyển sang làm cố vấn tâm lý cho quân đội. Tiền kiếm được chỉ là thứ yếu, quan trọng là chỗ hắn nhậm chức lại ở thành phố Cương Bắc, mà căn cứ trong nước của Tinh Võng cũng là ở đó.”

Bốc Vĩnh Tân nghe đến đây thì hơi nhìn anh một chút, sau đó nhìn sắc mặt của những người bên cạnh rồi im lặng, nói: “Đôi khi nhiều sự trùng hợp sẽ không còn là trùng hợp nữa.”

Rõ ràng là ngay từ đầu trong tỉnh muốn dừng hoạt động liên hợp của họ lại là vì áp lực từ phía quân đội, mà có lẽ quân đội vẫn chưa thăm dò được chuyện của Lương Khâu nên không muốn phá hủy bố trí liên quan đến Tinh Võng.

“Vì vậy chúng ta không thể dừng lần liên hợp hành động này được.” Giang Ly nhìn ông ta, vô cùng kiên quyết nói lên ý của mình.

Bốc Vĩnh Tân ngồi đó không đáp lại, trầm mặc một lúc lâu rồi mới chậm rãi đứng dậy, sửa sang nếp nhăn trên đồng phục cảnh sát rồi bất lực xua tay: “Chuyện này tôi sẽ bàn bạc lại với tỉnh, cố gắng liên lạc với quân đội Cương Bắc càng nhanh càng tốt đi, dù sao ở biên giới Cương Bắc thì cảnh sát không thể vượt mặt quân đội hành động được!” Nói xong, ông ta liền đi ra phòng họp.

Lúc ông ta kéo cửa phòng họp ra, Tề Lượng cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà nói: “Vậy… dù sao chúng ta cũng phải nhanh chóng bắt ông chủ tiệm cơm kia về, chúng ta chỉ mới giải cứu được Quách Lâm Duyệt và tóm gọn hang ổ của chúng ở thành phố Lâm Sơn một đêm, có lẽ tin tức chưa kịp truyền tới Cương Bắc đâu.”

Trước khi Bốc Vĩnh Tân kịp mở miệng thì Giang Ly đã nói trước: “Đội phó Tề, chúng ta vẫn chưa nhận được văn bản chính thức của tỉnh về việc chấm dứt điều tra. Trước khi văn bản được đưa tới, hành động liên hợp của ba thành phố tất nhiên vẫn có thể tiếp tục, vì vậy chúng ta phải nhanh chóng liên hệ với Cương Bắc để khống chế nghi phạm Tôn Hằng.”

Nghe những lời này của anh, gương mặt của Bốc Vĩnh Tân hơi nhăn nhó, trừng mắt cảnh cáo anh một cái liền xoay người đi mất. Rõ ràng thái độ này của ông ta chính là “muốn làm gì thì làm”.

Cục trưởng Cục thành phố Lâm Sơn sau khi dặn dò vài câu cũng vội vàng chạy theo. Bốn người còn lại trong phòng nhìn nhau, vẫn là Tề Lượng mở lời trước: “Trước mắt trong tay chúng ta chỉ suy đoán, không có bằng chứng cụ thể, việc bắt Tôn Hằng ở Cương Bắc chưa chắc gì thuận lợi như chúng ta nghĩ.”

“Vì chúng ta đã bắt được Đàm Phương và cha cô ta Đàm Hồng ở đây, Đàm Hồng cũng đã nhận tội và thừa nhận cả nhà hắn quen biết Hồng Trân Mai và Khuông Thành, do đó cảnh sát đến cửa hàng kim khí đó để lấy chứng cứ là hoàn toàn hợp lệ, trước tiên có thể lấy lý do yêu cầu phối hợp điều tra để khống chế ông ta ở lại thành phố Cương Bắc.” Tô Ngôn suy nghĩ rồi đề nghị: “Rất có thể Đàm Hồng vẫn còn giấu diếm chúng ta, lát nữa tôi và đội trưởng Giang sẽ lợi dụng Tôn Hằng làm manh mối đột phá để tiến hành thẩm vấn lại đám người này một lần nữa, chỉ cần cạy được miệng của chúng thì sau này đều sẽ hợp quy tắc thôi.”

“Được rồi, tôi sẽ đi liên hệ với Cục thành phố Cương Bắc!” Nói xong, Tề Lượng vội vàng đi ngay.

Tiếp đó, các thành viên của đội chuyên án trong Cục thành phố Lâm Sơn đã phối hợp với nhau để lần lượt thẩm vấn đám người Đàm Hồng. Lúc đầu Đàm Hồng vẫn giữ thái độ cự tuyệt hợp tác kia, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là một tên tiểu lâu la mà thôi. Phòng tuyến tâm lý của chúng nhanh chóng sụp đổ trước đội chuyên án Cục thành phố Lâm Sơn, cuối cùng đã khai ra tường tận cả thảy mọi chuyện.

Dựa theo khẩu cung của đám người này, cuối cùng Đàm Hồng cũng mở miệng, theo lời khai của hắn thì Hồng Trân Mai và Tôn Hằng vốn là người cùng một thuyền, cũng là cấp trên của hắn. Cả nhà Đàm Hồng phụ trách tìm nạn nhân ở khắp nơi trên cả nước, sau đó liên hệ với Hồng Trân Mai và Tôn Hằng, hoặc là đưa những nạn nhân này tới Cương Bắc, hoặc là thông báo trực tiếp cho chúng vị trí của nạn nhân, còn về Tinh Võng thì hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Như vậy xem ra là giống với những gì bọn Tô Ngôn đã biết, thành phố Cương Bắc chính là căn cứ lớn nhất của Tinh Võng ở trong nước, Hồng Trân Mai và Tôn Hằng mới thật sự là thành viên trong tổ chức, tất cả đều quay về thành phố Cương Bắc.

Sau khi thẩm vấn xong, Tề Lượng ngay lập tức thông báo kết quả bên này cho Cục thành phố Cương Bắc. Cùng lúc đó thành phố Lâm Sơn phái ra một cảnh đội tinh anh và đặc công để đi cùng với Tô Ngôn và Giang Ly xuất phát đi tới Cương Bắc.

Bốc Vĩnh Tân cũng không chậm trễ, trước khi họ đến thành phố Cương Bắc đã báo tin trước để phối hợp với quân đội ở Cương Bắc, bên kia đã đồng ý tiến hành khống chế Lương Khâu nhằm điều tra chân tướng. Nhưng đáng tiếc là đã chậm một bước, đến khi người của quân đội ở Cục thành phố Cương Bắc đến nơi làm việc và nhà của Lương Khâu thì hắn đã biến mất không chút dấu vết, hiện tại phía quân đội và cảnh sát đang nỗ lực tìm kiếm tung tích của hắn.

Tối hôm đó, một nhóm người đến thành phố Cương Bắc, ngoài Tạ Đồ ra còn có người phụ trách đội chuyên án thành phố Cương Bắc ra đón họ.

Vừa đi vào tòa nhà Cục thành phố Tạ Đồ vừa nói sơ qua tình hình hiện tại: “Gã Tôn Hằng kia vô cùng cứng miệng, loại người này đều là lưu manh, một khi đã bị bắt thì sẽ không bao giờ chủ động khai nhận đâu. Nhưng sau đó chúng tôi đã tìm ra trong cửa hàng của ông ta vài khẩu súng, giờ đang tiến hành so sánh đạn đạo, không biết có trùng khớp với viên đạn kia không.”

“Tiếc là chúng tôi chỉ khống chế được một mình ông ta, những người còn lại bao gồm cả vợ ông ta, còn có mẹ của Đàm Phương đều không tìm được. Trước mắt đang dốc toàn lực để tra ra quỹ tích của chúng, nhưng vẫn chưa có phát hiện gì.” Tạ Đồ giúp họ kéo cánh cửa kính dưới lầu ra: “Nhưng sáng nay lúc nhận được tin chúng tôi đã áp dụng quản chế giao thông trong đường thành phố, cảnh sát giao thông cũng trợ giúp tiến hành loại trừ, sau đó quân đội cũng tham gia. Chúng tôi cũng đã liên hệ Trung tâm vận chuyển hành khách, Bộ Đường sắt, Hàng không và các ngành khác để tiến hành kiểm tra, cũng không phát hiện được gì.”

Lúc này người phụ trách đội chuyên án Cục thành phố Cương Bắc kia cũng thấp giọng: “Nghe nói những kho hàng của bọn buôn người bị phát hiện trong hành động trước luôn được phía quân đội giám sát, chúng chắc chắn không thể về đó được. Không ra khỏi thành phố cũng không về nhà kho, chỉ để Tôn Hằng ở lại để gây sự chú ý đến cảnh sát, sau đó những người còn lại có thể lén lút trốn đi, đúng là Lương Khâu.”

“Dù sao cũng đã hợp tác với quân đội 4 năm rồi, còn tham gia hành động mấy lần nữa…” Vẻ mặt của Tô Ngôn hơi bất lực: “Hắn ta thật sự hiểu rất rõ phong cách làm việc của hai bên quân-cảnh.”

“Chẳng lẽ tối qua chúng đã đi rồi, giờ không còn ở Cương Bắc nữa?” Đinh Khải Nhạc buộc lòng phải đoán ra kết quả xấu nhất.

Trong nói chuyện, họ đã vào một gian phòng họp, trên màn hình lớn trong phòng đang mở bản đồ thành phố Cương Bắc. Trên đó đã được đánh dấu vài điểm màu xanh, đó chính là những kho hàng mà hành động Phá Tà lần trước phát hiện ra, hiện đang được quân đội giám sát.

Giang Ly nhìn thoáng qua bản đồ rồi mới trả lời câu hỏi của Đinh Khải Nhạc: “Chắc chắn Lương Khâu vẫn còn ở Cương Bắc, ở đây là cửa ngõ để Tinh Võng xâm nhập vào nước ta, chúng đã tốn không biết bao nhiêu công sức mới có thể cắm rễ được ở đây rồi. Hành động lần trước đã không thể xua đuổi chúng rời khỏi Cương Bắc thì chứng tỏ chúng rất coi trọng nơi này. Lần này dù buộc phải che giấu hành tung nhưng hắn cũng sẽ không vội vàng từ bỏ nơi này như thế, chắc hẳn đang chờ cho bão đi qua rồi trở lại xử lí hậu quả sau.”

“Bây giờ chúng ta phải dốc toàn lực để tìm ra nơi chúng ẩn nấp.”

Mọi người trong phòng họp đều trầm mặc, nhìn không chớp mắt bản đồ trên màn hình. Dù dân số Cương Bắc không nhiều, nội thành không lớn nhưng diện tích thực tế không hề thua kém bất kì thành phố lớn nào. Xung quanh thành phố đều là rừng núi rộng mênh mông, có vài thôn làng nhỏ trên đó, những nơi như thế là một địa điểm ẩn nấp cực tốt, để kiểm tra từng nhà một sẽ tốn rất nhiều thời gian, đến lúc đó không chừng đồ ăn cũng đã nguội mất rồi.

Tô Ngôn lướt mắt qua những điểm được đánh dấu trên bản đồ, lông mày cô từ từ nhíu lại rồi chậm rãi nhắm mắt. Không đứng, bây giờ tư duy của cô hoàn toàn là tư duy của một cảnh sát hình sự, thật ra nếu tìm hiểu cặn kẽ ngọn nguồn thì Lương Khâu đã làm việc trong quân đội nhiều năm rồi, vì vậy muốn tìm ra quỹ tích của hắn phải nương theo tư duy của quân đội mới đúng.

Từ lúc Lương Khâu hợp tác với quân đội, đến này đều phụ trách làm việc với bộ đội đặc chủng… Bộ đội đặc chủng…

Cô hiểu rồi!

Khóe môi cô cong lên, khẽ đụng vào Giang Ly bên cạnh, sau khi anh ngoan ngoãn nghiêng đầu sang bèn nhỏ giọng nói: “Núi Quyết ở ngoại ô, là nơi trại huấn luyện của bộ đội đặc chủng bọn em đóng quân, mặc dù vật dụng thường ngày đều là bộ đội tiến hành mua sắm chứ không cần tiếp tế, nhưng vì đề phòng nên cách trại huấn luyện không xa có một ngôi làng khá lớn. Tuy là trên núi nhưng chỗ đó không hề vắng vẻ, chỉ là 2 năm trước quân đội đã điều chỉnh chương trình huấn luyện đối với bọn em theo chương trình huấn luyện của bộ đội đặc chủng thế giới nên đã xây mới trại huấn luyện, chỗ đó cũng bị phá dỡ. 2 năm trước Lương Khâu đã từng đến trại huấn luyện của bọn em làm cố vấn tâm lý trong khoảng 1 tháng, có thể nói hắn rất thông thuộc nơi đó!”

Giang Ly nghe xong thì khẽ gật đầu, lúc đứng dậy còn tiện tay xoa gáy cô như một lời cổ vũ vào cảm ơn.

Anh bước ra khỏi phòng họp, lấy điện thoại ra gọi cho số điện thoại của người bên quân đội mà Bốc Vĩnh Tân đã cho.



Núi Quyết, ngoại ô thành phố.

Sâu trong rừng, các kỹ thuật viên đặc biệt của Cục thành phố Cương Bắc đã dùng máy bay không người lái để tiến hành quan sát trên không khu vực trại huấn luyện ban đầu, phía Đông cách trại huấn luyện không xa phát hiện một căn nhà kho đơn giản chẳng biết đã được dựng lên từ lúc nào, vách là những tấm thép, diện tích cũng không nhỏ.

Tô Ngôn đứng bên cạnh sửa soạn lại trang bị trên người, nhìn thoáng qua màn hình điều khiển máy bay không người lái rồi cúi đầu loay hoay nghịch cây súng trong tay, lấy băng đạn ra kiểm tra hết một lượt.

Tạ Đồ khịt mũi nhìn về phía bên kia: “Hắn rất thông minh đấy, biết trại của quân đội đã bị dỡ bỏ nên chắc chắn không còn ai đến nữa, lại còn xây dựng rầm rộ ở đây thế này!”

Giang Ly chỉ nhíu mày nhìn về phía Tô Ngôn: “Lần này quân đội không nhúng tay vào nữa, vì vậy đây là hành động liên hợp của cảnh sát ba thành phố, không phải là quân-cảnh liên hợp, họ chỉ có thể hỗ trợ thôi. Em… Sau khi bắt đầu hành động, phải hết sức cẩn thận.”

“Em biết rồi.” Tô Ngôn gật đầu, giọng nói không lớn nhưng rất hào sảng, nếu không lắng tai nghe thì sẽ không hiểu được: “Đã từng chết qua một lần rồi, em cũng biết tiếc mạng sống của mình.”

Đinh Khải Nhạc đứng gần đó ngẩng đầu lên nhìn hai người, nhưng cũng không tỏ vẻ quá ngạc nhiên, tất cả mọi người đều biết Tô Ngôn từng bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, nói là chết qua một lần cũng không ngoa.

“Tô Ngôn.” Giang Ly tiến lên một bước, vẻ mặt hiếm khi rất trịnh trọng: “Sau khi hành động này kết thúc, anh có lời muốn nói với em.”

Động tác trên tay Tô Ngôn hơi dừng lại, cô chớp mắt, trong lòng dường như đang khẽ rung động, vài giây sau, Tô Ngôn cúi đầu nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc