CẢNH HỒN

Tôi tin anh cái quỷ ấy!

Hạng Dương ngồi thẳng lại xoa xoa bả vai thầm oán thán trong lòng, cũng không dám lộ ra vẻ mặt gì khiến người ta nghi ngờ, dù sao cũng là cộng sự nhiều năm như vậy rồi mà đội trưởng Giang cũng nhỏ nhen đến thế, ba lần bảy lượt tuyên bố chủ quyền như vậy thì sau này còn ai dám đến gần em gái nữa chứ!

Anh ta đảo mắt một vòng rồi nhìn về phía Tô Ngôn vẫn vô tư không biết gì, đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị. Nhưng ngay sau đó anh ta lập tức thu lại nét cười, thay vào đó là nói như chưa có chuyện gì xảy ra: “Không phải em với Tiểu Đinh thẩm vấn Đái Mạn Mạn sao, thế nào rồi? Cô ta có biết Ngụy Xu Mỹ không?”

“Có biết, theo lời của Đái Mạn Mạn thì Ngụy Xu Mỹ từng là một thành viên trong nhóm bọn họ, lúc đó họ mới “vào nghề” chưa lâu, tình cảm lại rất tốt nên mới hẹn nhau cùng xăm hình.” Tô Ngôn đáp.

Hạng Dương bĩu môi: “Đúng là không thể hiểu nỗi cách biểu thị tình cảm của con gái bọn em, thân nhau thì nhất định phải cùng xăm một hình để biểu thị sao?”

“Bình thường mà, đó là sự khác biệt giới tính đấy, giống như chúng tôi cũng không hiểu đàn ông các người vì sao lại cùng nhau đi chơi gái đấy thôi.”

“…” Anh ta bị những lời này làm cho nghẹn họng lại, định phản bác lại nhưng chợt nhớ ra “vị khách” kia của Kỳ Khả Linh cũng là do anh em tốt giới thiệu, hất thời hắt xì một cái. Cô bé này nhanh mồm nhanh miệng đấy, ai lấy về nhà làm vợ đúng là xui xẻo mà!

Tô Ngôn thấy anh ta không nói gì, mỉm cười nói tiếp: “Đúng là nhóm bọn họ lúc trước có mua bảo hiểm của công ty Hoành Đức, nhưng Đái Mạn Mạn nói cô ta không rõ vì sao Ngụy Xu Mỹ lại tự sát, vì lúc đó quan hệ giữa họ và Ngụy Xu Mỹ đã không còn thân thiết nữa rồi.”

“Tại sao?” Hạng Dương hỏi theo bản năng.

“Nói là cô ta phạm phải “quy tắc” gì đó, chính là cướp khách trong nghề của họ ấy…” Nói tới đây, Tô Ngôn giang tay ra: “Nhưng chắc chắn Đái Mạn Mạn đang che giấu chuyện gì đó, từ vẻ mặt và hành động của cô ta đều có thể nhìn ra, nhưng vì thời gian cấp bách nên tôi mới chạy lên báo cáo trước.”

“Ừm… Tổng hợp lại tất cả các manh mối thì 2 năm trước nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà họ không muốn ai biết được.” Hạng Dương tỏ vẻ đồng ý, trong lúc hai người nói chuyện thì lại xích lại gần nhau hơn một chút, anh ta cười như không cười nhìn về phía Giang Ly đang lái xe: “Đội trưởng Giang, anh thấy thế nào?”

“Tôi cảm thấy…” Giang Ly nhìn anh ta qua kính chiếu hậu đầy ẩn ý.

Nhưng tiếc là Hạng Dương không kịp nghe rõ những lời phía sau, vì chiếc xe lại một lần nữa rẽ gấp vào một con đường phụ, anh ta ngã vào bên cửa xe y hệt lần đầu tiên, phát ra một tiếng vang “Đông”.

Lúc này Thái Thành Tể ở ghế phụ lái đã cười như một thằng ngốc.

Tô Ngôn vẫn cực kỳ nhanh nhạy, ngay lập tức nắm tay vịn ổn định lại, đồng thời chớp mắt nhìn về đoạn đường phía trước: “Đội trưởng Giang, anh lại nhầm đường nữa rồi, đây không phải hướng đến cửa tiệm sửa chữa ô tô.”

“Ồ, xin lỗi.” Giang Ly nhanh chóng nhận lỗi, sau khi xác định trên đường này không có xe khác thì trực tiếp quay đầu xe 180 độ ngược lại. Lốp xe ma sát xuống mặt đường, thậm chí lóe lên vài đợt khói.

Hạng Dương còn chưa kịp ngồi vững đã bị ngã trở về, không khỏi thốt ra: “Đụ…”

“Anh Hạng.” Tô Ngôn nghiêm túc nhìn người đàn ông bên cạnh đang nhe răng trợn mắt: “Anh phải tăng cường rèn luyện hơn đấy, khả năng giữ thăng bằng có vẻ không được chút nào.”

Hạng Dương nghe vậy gần như thở gấp, im lặng vừa xoa vai vừa oán hận nhìn người ngồi ở ghế phụ lái là Thái Thành Tể đang liên tục cười nhạo mình, trong lòng thầm nhủ: Em mới không được ấy, cả nhà em đều không được, hừ! (╯‵□′)╯

Trên đường không xuất hiện chuyện gì bất ngờ, hơn nửa tiếng sau, Giang Ly dừng xe ở ven đường, bánh xe làm dậy lên từng trận bụi đất. Chỗ này ở biên thành phố, nhà xung quanh hầu hết đều là được xây sau khi di dời, mặt đường cũng không sạch sẽ như trong thành phố.

Sau khi xuống xe, họ nhìn vào một căn nhà cách đó không xa, phía trên có treo bảng hiệu ghi “Tiệm sửa ô tô Quân Minh”, tường nhà toàn bộ được sơn màu xanh lục, nhìn hơi cũ nát. Tiệm này có 2 bộ phận, một bên là sửa xe, một bên là rửa xe.

Đúng lúc này có một nhân viên đang rửa một chiếc xe con màu đen, nghe thấy tiếng họ đóng cửa xe mới hiếu kì nhìn qua, hô to: “Ông  chủ, rửa xe hả?”

“Cảnh sát.” Giang Ly đưa thẻ ngành ra.

Người công nhân bị dọa cho sững sờ, vội vàng tắt vòi phun nước trong tay mình ra, tháo găng tay ra luống cuống để đồ sang một bên sau đó mới hướng vào nhà gọi lớn: “Bà chủ! Cảnh sát đến!”

Bên kia rất nhanh có động tĩnh, một cánh cửa được che lại bằng vải plastic và khung sắt được đẩy ra từ bên trong, chưa thấy người đã nghe thấy một giọng nữ êm ái: “Cảnh sát? Đến kiểm tra phòng cháy à? Chúng tôi đã mua bình chữa cháy theo quy định…” Người vừa ra tới đã im bặt, giống như bị cái gì đó chặn lại.

Giang Ly và mọi người đều nhìn về phía người đó.

Người phụ nữ rất nhanh đã trở lại bình thường, mỉm cười bước lên chào: “Cảnh sát Giang, cảnh sát Tô… Đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp, Ngụy Nhiễm.” Trên mặt Tô Ngôn cũng treo ý cười, nhưng chỉ cần nhìn nét mặt của cô cũng có thể nhìn ra đây là “ngoài cười nhưng trong không cười”, không có nhiều chân thành.

Cửa tiệm sữa chữa này là do lúc Hùng Hướng Minh còn sống hùn vốn kinh doanh với người khác, sau đó Hùng Hướng Minh chết thì quyền kinh doanh tất nhiên rơi vào tay Ngụy Nhiễm, nhìn dáng vẻ xuân phong đắc ý* của đối phương thì có lẽ thời gian này làm ăn cũng không tồi.

(*) Đây là thành ngữ được sử dụng nhiều trong tiếng Trung Quốc. Nó  có xuất xứ từ bài thơ “Đăng khoa hậu” của thi sĩ Mạnh Giao đời Trung Đường. Nghĩa bóng là sau khi đỗ tiến, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, chỉ trong một ngày đã ngắm được toàn cảnh đông kinh Tràng An. Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông.

“Các vị cảnh sát hôm nay đột nhiên tới là có chuyện gì vậy?” Ngụy Nhiễm hỏi: “Tôi tưởng vụ án của chồng tôi đã không còn gì bàn cãi nữa chứ, theo thông tin bên tòa án thì hình như sắp mở phiên tòa rồi.”

“Hôm đúng là có một số việc cần sự hỗ trợ của cô, không liên quan gì đến chuyện chồng cô hết.” Giang Ly nhìn cô ta một cái thật sâu, sau đó dời mắt đi chỗ khác.

Cô ta hơi nhíu mày, sau đó mím môi làm ra tư thế mời: “Giờ trời đang lạnh, các vị cảnh sát có gì thì vào nhà rồi hãy hỏi!” Nói xong, cô ta xoay người vào nhà, đi ngang qua khu sửa chữa khá rộng rãi rồi đẩy một cánh cửa trên tường ra, phía bên trong là một văn phòng, trang trí đơn giản, không quá sạch sẽ nhưng chí ít cũng mở điều hòa nên có vẻ ấm áp hơn.

“Mời ngồi.” Sau khi dẫn họ tới ghế sô pha, Ngụy Nhiễm còn rót nước cho từng người, sau đó ngồi một mình ở chiếc ghế phía tây không nói gì, giống như đang im lặng chờ cảnh sát tra hỏi.

Tô Ngôn và Thái Thành Tể cũng không ngồi yên trên ghế mà đi quanh căn phòng, thỉnh thoảng nhìn chỗ này chỗ kia một chút.

“Ngụy Hòa Chí là nhân viên ở chỗ cô đúng không?” Giang Ly đi thẳng vào vấn đề.

Ngụy Nhiễm không đáp lại ngay mà hơi nhìn sang phía Tô Ngôn, có vẻ như hành động đi loanh quanh của hai người khiến cô ta cảm thấy hơi bất an, sau khi thu ánh mắt lại cô ta mới khẽ vuốt cằm: “Đúng là làm việc ở chỗ của tôi, bộ phận sửa xe.”

“Anh ta đâu rồi?”

“Có việc nên vừa đi rồi, chắc một lát nữa sẽ về.” Ngụy Nhiễm nhìn thoáng qua đồng hồ.

“Hai người đều họ Ngụy, là họ hàng sao?” Hạng Dương hỏi tiếp, đồng thời lôi tấm ảnh chụp Ngụy Xu Mỹ ra đặt lên bàn trà: “Vậy hẳn là cô cũng biết Ngụy Xu Mỹ chị gái của Ngụy Hòa Chí đúng không?”

“Mặc dù đều là họ Ngụy nhưng chúng tôi cũng chỉ là bà con xa thôi, tất nhiên tôi biết Ngụy Xu Mỹ, cô ấy tính ra cũng là em gái tôi, nhưng số quá khổ, 2 năm trước đã tự sát rồi.” Cô ta thở dài: “Vì tôi thấy Hòa Chí đáng thương, chị chết mà công ty cũng phá sản nên mới xin Hùng Hướng Minh cho cậu ấy học việc trong tiệm. Sau đó Hướng Minh đi rồi thì Hòa Chí cũng ở lại một mình gánh vác. Nhắc đến thì cũng may là có cậu ấy, nếu không một mình tôi thật không thể chống đỡ cái tiệm này…” Cô ta rất xúc động, cuối cùng mới nhận ra rồi hiếu kì hỏi thăm: “Nhưng các người hỏi chuyện này làm gì? Chắc lẽ Xu Mỹ không phải là tự sát sao?”

“Ngụy Xu Mỹ đúng là tự sát.” Hạng Dương đáp lại.

“Vậy tại sao…”

Lúc này Tô Ngôn sau khi đi một vòng thì đang đứng trước cửa sổ, tiện thể nhìn ra ngoài qua ô cửa thủy tinh, phát hiện sau nhà có một mảnh sân khá lớn, trong đó có vài đồ vật và phế liệu chất đống, còn có vài mảnh sắt vụn hoặc xác xe hỏng. Vài giây sau, ánh mắt cô dừng lại ở một góc sân, ngay sau đó cô cắt ngang lời Ngụy Nhiễm: “Có thể ra sau xem một chút được không?”

Người phụ nữ ngồi trên sô pha để lộ ra nét mặt mờ mịt, sau khi nghe câu hỏi của Tô Ngôn thì khẽ gật đầu đứng dậy, bước tới đẩy cánh cửa nhỏ thông ra sân sau: “Đằng sau chỉ là đống đồ vô dụng thôi, hơi lộn xộn một chút…”

Sau khi Tô Ngôn ra ngoài thì đi thẳng tới góc sân phía Đông Nam, chỉ vào chiếc xe điện đang bị kẹp giữa hai cái thân xe van không có bánh đã rỉ sét: “Chiếc xe điện này là của ai thế?”

Thái Thành Tể và Hạng Dương đi qua nhìn, trên mặt đều lộ vẻ mừng rỡ, chiếc xe điện này không phải là chiếc xe xuất hiện trong video giám sát hôm Kỳ Khả Linh chết đó sao? Đây cũng chính là chiếc xe vòng lại Rãnh chân chó, trên thùng sau xe vẫn còn in logo của công ty mà trước đó họ đã tra ra là bị đóng cửa.

Ngụy Nhiễm trừng mắt nhìn, vẻ mặt trở nên không biết phải làm sao: “Cái này… Là xe của Hòa Chí, còn sót lại sau khi công ty của cậu ấy bị phá sản, ngày thường cậu ấy vẫn hay chạy.”

“Cô Ngụy, tôi nghĩ giờ cô nên gọi điện cho Ngụy Hòa Chí bảo anh ta sớm trở về.” Giang Ly thản nhiên nói.

Cô ta nghe vậy thì hơi nhíu mày, nhưng cũng không hỏi gì thêm, lấy điện thoại ra bấm số của Ngụy Hòa Chí, vài chục giây sau lại nhìn họ lắc đầu: “Cậu ấy không nghe máy… Vừa rồi cậu ấy nói với tôi là đi cắt tóc, có lẽ không nghe thấy chuông điện thoại, lát nữa sẽ về tới thôi.”

Giang Ly và Tô Ngôn liếc nhau một cái sau đó nói: “Chúng tôi không nghĩ là như vậy.” Anh nói xong câu đó liền xoay người đi ra khỏi phòng, tiện tay bấm điện thoại: “A lô… Lão Phương, mau mang người tới, sẵn tiện mang lệnh khám xét tôi đã xin tới luôn…”

Lại gần 1 tiếng trôi qua, hai chiếc xe cảnh sát chặn trước cửa ra vào của tiệm sữa chữa ô tô, Phương Giai Mậu mang người chui vào trong.

Lúc này Ngụy Nhiễm khoanh tay đứng trước cửa nhìn đám người đang lục lọi trong phòng đến xuất thần, Tô Ngôn đi tới bên cạnh cô ta: “Cảm ơn sự phối hợp của cô.”

“Lệnh khám xét cũng đã tới rồi, tôi còn có thể không phối hợp sao? Các người sẽ không lật tung của tiệm của tôi chứ.” Người phụ nữ cười mỉa mai, sau đó lộ ra vẻ mặt hồi tưởng: “Cảnh sát Tô, cô biết không, lúc trước Hướng Minh chết cảnh sát các người cũng tới lấy chứng cứ y hệt thế này, tôi cũng đứng ở đây nhìn. Vừa rồi trong một khoảnh khắc, khung cảnh hoàn toàn giống với mấy tháng trước, xem ra là số mệnh của tôi không tốt, sao chuyện xui xẻo cứ cố tình tìm đến thế này?”

“Thật ra vận mệnh là ở chính mình, cô không muốn để nó tốt thì nó làm sao tốt được.” Tô Ngôn cười khẽ.

Vừa dứt lời cô liền nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy Ngụy Nhiễm vẫn đang nhìn mình, hoàn toàn không chút sợ hãi cũng nhìn chằm chằm cô ta, một lát sau Thái Thành Tể đi ra hai người mới thu lại ánh mắt.

Thái Thành Tể đi tới trước mặt Ngụy Nhiễm, nghi ngờ nhìn hai người một cái rồi nói: “Cô có biết chỗ ở của Ngụy Hòa Chí không?”

“Ngay trong căn phòng nhỏ bên cạnh văn phòng.” Ngụy Nhiễm vừa nói vừa bước vào, có một cánh cửa gỗ cạnh văn phòng, cô ta lấy một chiếc chìa khóa từ chậu hoa trên bệ cửa sổ rồi mở khóa cảnh cửa.

Phương Giai Mậu và Thái Thành Tể bước lên kéo cánh cửa gỗ đang lung lay sắp đổ ra, bước vào trong căn phòng rộng chừng 3 4 mét vuông, rất chật hẹp. Kê sát vách tường là một cái giường đơn bằng sắt, bên cạnh có một cái tủ quần áo bằng vải đơn giản, trên tủ đầu giường có một vài chiếc hộp bám đầy bụi và các loại rác khác.

Ngồi xổm xuống nhìn thì thấy dưới gầm giường cũng chất đống rất nhiều thứ đồ, đen thui không thể nhìn ra là gì.

“Mặc dù tôi không biết các người đang tìm cái gì, nhưng chắc chắn là các người tìm sai người rồi, Hòa Chí sẽ không phạm pháp đâu.” Ngụy Nhiễm cãi lại.

Phương Giai Mậu vươn tay lôi một bao đồ vật từ dưới giường ra, bên trong phát ra tiếng kim loại va chạm với nhau, anh ta thành thạo kéo khóa túi ra, Thái Thành Tể thì ở bên cạnh cầm đèn pin chiếu sáng.

“Tới đây… Bảo bối à…” Phương Giai Mậu từ từ lấy ra một cái búa sắt, lớn hơn rất nhiều so với búa gia dụng bình thường, cảm giác rất nặng tay. Anh ta dùng tăm bông lau đi lau lại vài lần, sau đó xịt một chất đặc biệt lên tăm bông, trong nháy mắt nó đã biến thành màu hồng nhạt.

“Là phản ứng máu người.” Anh ta nói chắc như đinh đóng cột.

Người xung quanh đều nhìn về phía người phụ nữ cách đó không xa, dù sao lúc nãy cô ta vẫn còn đứng đó thề rằng Ngụy Hòa Chí sẽ không phạm pháp, nháy mắt đã bị vả mặt rồi. “Chuyện này…” Ngụy Nhiễm lui về sau hai bước, nét mặt không thể tin nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc