Lục Xung ngồi trên ghế, cúi đầu xử lý vết thương, mồ hôi trên trán rơi xuống đất như mưa, hắn lúc này không còn sức lực để nói chuyện.
Lọ thuốc này là để dùng trong trường hợp khẩn cấp. Vết thương thì lại quá lớn khiến hắn hết sức đau đớn. Cổ tay Lục Xung run lên, rắc đều thuốc lên vết thương. Lông mày hắn khẽ nhăn lại, nhớ lại người nọ còn ở trong phòng, mím môi ngăn tiếng rên rỉ đau đớn trong cổ họng.
Nhìn vào vết thương, hắn nghiến răng nghiến lợi thầm mắng trong lòng, may mà không bị thương ở chỗ hiểm!
Lục Xung dựa lưng vào ghế, ném lọ thuốc trong tay, cầm lấy quần áo bẩn trên vai, ngước mắt nhìn cô nương đang nghịch tay cách đó không xa, sai Tô Anh: “Lấy ta cuộn vải.”
Nói xong, dường như hắn lại nghĩ ra điều gì đó, liền thúc giục: “Ta sẽ trả tiền.”
Thời của Tô Anh đến rồi, nhìn thôi cũng biết Lục Xung là người có tiền. Nàng tìm nửa ngày vẫn chưa được mảnh vải nào.
“Chậm quá đấy, đợi ngươi tìm thấy vết thương của ta cũng lành rồi!” Lục Xung nghiêng đầu nhìn bóng dáng ai đó đang ngồi vùi mình vào tủ đồ ở phía sau tấm rèm, lạnh nhạt nói.
Tô Anh ngẩn ra, lông mi run lên, lấy y phục bị vướng ở trên đầu xuống, có chút xấu hổ, vén rèm vải lên mang ra một nửa số y phục tìm được:”Ở nhà ta hình như không có vải.”
Lục Xung hít một hơi, chỉ tay về phía cô:“ Quần áo cũ cũng được. ”
Một lúc sau, Lục Xung cầm một chiếc áo khoác mềm mại.
Y phục của Tô Anh thay vì được may từ tơ lụa thì tất cả đều làm bằng vải bông.
“Ngươi đừng lo, toàn bộ đều được giặt sạch rồi cất đi, không bẩn đâu!”
Lục Xung đương nhiên có thể nhìn ra chiếc áo này rất sạch sẽ, có điều lúc cầm trên tay, hắn ngửi thấy được một hương thơm thanh khiết ngọt ngào phảng phất.
Khuôn mặt Lục Xung có chút nóng lên, giả bộ thản nhiên liếc nàng một cái. Lúc này, Tô Anh lại rất thông minh, chủ động quay lưng về phía hắn để tránh mặt.
Lục Xung sắc mặt lạnh lùng, dùng một tay xé mảnh vải làm đôi.
Tô Anh ở gần nghe tiếng xé vải cảm thấy không khỏi xót xa, tuy nàng không thể mặc bộ y phục đó nữa nhưng vẫn không nỡ vứt bỏ. Nàng vừa dọn dẹp những y phục còn vương vãi ở tủ, vừa tự an ủi: “Hắn ta bảo sẽ đưa tiền. Ừm! Hắn sẽ đưa tiền!”
Lục Xung quấn mảnh vải quanh thắt lưng rồi thắt nút lại, trong đầu không biết tiếp theo nên làm gì.
Lần ám sát này, vốn nằm trong kế hoạch, ai ngờ những người đó lại nhắm đến hắn, muốn đẩy hắn vào chỗ chết, sợ là bây giờ quân doanh đã nhận được tin hắn bị ám sát rồi. Lục Xung híp mắt, hiện lên một tia sát ý, một lúc sau trong lòng hắn đã có dự tính, thuận nước đẩy thuyền để bọn chúng thả lỏng mấy ngày, sau đó…
Lục Xung cài xong nút cuối cùng, đứng dậy, thả lỏng người hít thở.
Tô Anh quay đầu lại, khẽ liếc nhìn hắn.
Lục Xung nhướng mày, như đang dò hỏi.
Tô Anh sửng sốt một chút, cong cong mắt, quan tâm hỏi: “Đau không?”
Lục Xung đen mặt, người này bộ không có mắt hay sao mà còn hỏi hắn? Trong lòng bực bội, hắn xụ mặt trừng mắt nhìn nàng một cái.
Tô Anh chỉ thấy không thể hiểu được.
Lục Xung thu hồi ánh mắt rồi đi ra ngoài, bước chân tiêu sái, nhìn không giống người bị thương nặng chút nào.
Cảm nhận được ánh mắt sau lưng, hắn đắc ý, không so đo với nàng nữa! Hắn cúi xuống nhặt chiếc áo choàng, bỗng động đến vết thương, gân xanh trên trán nổi lên, khớp xương ở bàn tay căng ra.
“Ngươi sao vậy? Đụng vào vết thương sao?” Đôi mắt Tô Anh sáng lên chân thành nhìn hắn “Tốt nhất bây giờ là ngươi đừng cúi người xuống nữa!”
Tô Anh cảm thấy hắn có chút ngốc! Ngay cả nàng cũng biết vết thương ở thắt lưng thì nên nằm nghỉ ngơi, không nên cúi người xuống.
Nàng bước đến, đỡ lấy cánh tay hắn.
Sắc mặt Lục Xung lúc này còn tệ hơn lúc vừa bôi thuốc xong. Hắn cử động chậm lại, thờ ơ đứng thẳng lưng lên, dời tay ra khỏi bàn tay nhỏ nhắn của nàng, ngồi xuống ghế, cong môi nói:”Ta ổn! ”
Tô Anh gật đầu, nếu hắn đã nói không sao, vậy thì chính là không sao đi!
Tuy nhiên, nàng lại chỉ vào eo hắn “Nhưng máu lại rỉ ra rồi!”
Y phục Lục Xung lúc này đã bị rách tả tơi, ở eo giờ này xuất hiện một vết rách lớn, để lộ mảnh vải quấn quanh eo bị thấm một chút máu ở bên trong.
Tô Anh dáng người mảnh mai hơn gầy, khuôn mặt tròn tròn nhưng cũng chẳng lớn hơn một bàn tay là bao, đôi môi nàng như mím lại khiến đôi má mềm mại kia như có thịt, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp chăm chú nhìn Lục Xung đặc biệt chân thành.
Lục Xung nhìn nàng, liếm môi, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: “Không liên quan đến ngươi.”
Tô Anh thầm nghĩ: Được rồi!
Nàng lấy chiếc ghế khác đến ngồi xuống:”Vậy sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Ngươi bị thương như thế này, có cần ta liên hệ gia đình giúp không?”
Tô Anh nhớ lại, vậy là tiếng động ở trong biệt viện nàng nghe thấy lúc nói chuyện với dì Tào là của hắn.
“Ta giúp chủ nhân hộ tống thương đoàn, đột nhiên gặp phải bọn người Hồ man rợ, chúng muốn cướp của cải của bọn ta, nên mới rơi vào tình cảnh như thế này.” Lục Xung rũ nhẹ mắt xuống, bâng quơ nói, “Nhà ta ở kinh thành, đường xá xa xôi thế này, không thể phiền ngươi đưa tin.”
Núi Nhạn Hàng ở phía Tây Bắc thành Tây Bình, mấy năm gần đây biên cương Tây Bắc bị người Hồ làm cho hỗn loạn, sau trận chiến ác liệt năm ngoái, hai nước tạm thời đình chiến. Nhưng bên trong thì sóng ngầm mãnh liệt, ai ai cũng nói hai nước sớm muộn cũng có một cuộc đại chiến.
Những người bị ảnh hưởng nhiều nhất là những thương nhân đi qua lại giữa hai nước. Sống trên núi từ lâu, Tô Anh cũng từng nghe nói về những vụ cướp do người Hồ gây ra.
Tô Anh tuy không biết nhiều, nhưng nhìn y phục và cách hành xử của Lục Xung cũng đoán được hắn ta không phải là người bình thường, dân thường thì chỉ sống muốn giản dị, bình yên qua ngày, hà cớ gì có thể bị thương nặng như vậy.
Lúc đầu, Tô Anh cũng âm thầm đoán mò thân phận của hắn, nhưng nghĩ mãi không ra, lúc nãy nghe những lời hắn nói, mới biết hắn không phải là người thường.
Biên cương loạn lạc, người nào nào có gan đi lại giữa hai nước để làm ăn, ắt phải là người có quyền.
“Dưới núi có tiệm thuốc đúng không?” Lục Xung bắt chuyện.
“Ừ.” Tô Anh gật đầu, mạn phải đỉnh núi Nhạn Hàng có một ngôi chùa, rất nhiều khách hành hương đến, nên dưới núi có một khu chợ nhỏ, cũng có nhiều hàng quan khác nhau.
Lục Xung rũ áo, đưa tay sờ soạng: “Ta muốn ở đây vài ngày, sẽ đưa lại tiền cho ngươi. Ngày mai, rảnh rỗi thì giúp ta mua một ít thuốc, mua thêm vài bộ y phục, tính thêm những thứ mà ta dùng của ngươi nữa. Ta đưa ngươi năm mươi lượng, đủ chứ?”
“Ngươi muốn ở lại đây?” Mắt Tô Anh trừng lớn.
Lục Xung nhìn nàng, khịt mũi:” Không được sao?! Không được cũng phải được”
“Đừng lo, ta sẽ không làm gì ngươi đâu. Dưỡng thương xong ta liền rời khỏi đây.”
Thấy nàng bất động há mồm, Lục Xung nhẹ giọng nói: “Không phải ngươi đang cần tiền sao? Ta sẽ giúp ngươi trả tiền ăn!”
Tô Anh sững sờ, hóa ra hắn nghe thấy lời dì Tào nói với nàng?
Bị người khác nhìn thấy hoàn cảnh nghèo khổ của mình, hai mắt Tô Anh tối sầm lại, ngón tay co quắp lại, trong đầu nàng lúc này tính toán rất nhiều.
Sự việc bất ngờ hôm nay đã phá vỡ kế hoạch của nàng, nàng vốn dĩ …
Tô Anh khẽ thở dài, thôi cứ làm như lời hắn nói vậy!
Nàng một thân một mình cũng đã lâu, có thêm hắn cũng đỡ, ít nhất cũng náo nhiệt hơn được chút đi.
“Được rồi!” Tô Anh mỉm cười nhìn hắn, cổ trắng ngần chói mắt cùng tay áo vương vết máu, bẩn đến mức khiến người khác cảm thấy phiền phức.
Lục Xung bị nàng nhìn tai bỗng đỏ bừng lên, trong lòng lẩm bẩm, hắn ở lại đây khiến nàng ta vui vậy sao?
Nụ cười rạng rỡ, như thể đã đợi chuyện tốt này từ lâu!
Khóe môi Lục Xung cong lên, khẽ rên một tiếng, thật là phiền phức!
Tô Anh có chút do dự, nhưng vẫn nhắc nhở hắn: “Nhưng tiền ăn của ta hơi đắt! Một tháng ba lượng, trả nửa năm một lần, tổng cộng là mười tám lượng!”
Nàng giơ tay ra dấu mười tám.
Lục Xung liếc nàng một cái: “Chỉ mười tám lượng, không nhiều lắm!”
Chút tiền ấy, đối với hắn không là gì cả.
Tô Anh thấy vậy cũng yên tâm, nàng ngoan ngoãn đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên trước, háo hức nhìn hắn, chờ lấy tiền.
Lục Xung tìm trong túi tay áo một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, túi tiền của mình đâu?
Hửm?
Tô Anh nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trống rỗng của mình nghiêng đầu.
Lục Xung bắt gặp cặp mắt đen láy của nàng, hai má hồng lên:”Chậc! ngươi vội cái gì chứ!”
Trong đầu hắn nhớ lại, đừng nói là lúc chạy trốn bọn chúng hắn đánh rơi túi tiền!
Tô Anh ngồi bên cạnh nhìn, Lục Xung không nhìn nàng, lật lui lật lại vạt áo, lớn giọng nói: “Ngươi đừng vội!”
Tô Anh vô tội nhìn hắn, nàng có vội đâu!
Trán Lục Xung đổ đầy mồ hôi, có thể nhìn thấy hai gò má ửng hồng trên mặt hắn.
Hắn đã sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống xấu hổ như vậy.
Lục Xung mắng một tiếng, vò đầu bứt tóc, nhìn nàng. Bốn mắt giao nhau, như có ngàn vạn lời muốn nói.
Lục Xung đưa tay lên ho nhẹ, ánh mắt quét đến thứ hắn đeo bên đai lưng, chỉnh lại tư thế, ung dung vắt tay áo lên tay vịn của ghế,lấy ngọc bội ở thắt lưng, lười biếng ném vào tay Tô Anh. Hắn tỏ vẻ bình tĩnh xua tay:“Dưới núi chắc là tiệm cầm đồ?”
Tô Anh nhìn xuống ngọc bội trong tay mình, nhẹ nhàng thở ra, sau lưng ướt đẫm.
—
Đêm khuya tĩnh lặng
Tô Anh nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, qua một tấm rèm có thể nhìn thấy thân thể cao lớn trên chiếc ghế tựa ở bên ngoài.
Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên Tô Anh ngủ trong phòng với một nam nhân xa lạ.
Nàng cũng lớn mật quá đi!
Mở mắt nhìn về trên mái nhà, không hiểu sao, nàng lại có một chút hưng phấn.
Suy nghĩ lung tung, Tô Anh dần dần chìm vào giấc ngủ, trong không gian im lặng, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng rên nhẹ.
Tô Anh bỗng bừng tỉnh, ngây người ngồi trên giường, sau khi xác định được âm thanh được phát ra từ cách vách, cô vội vàng ngồi dậy, mang giày rồi bước ra ngoài.
Lục Xung nhắm mắt nằm yên lặng, Tô Anh thì thào gọi hắn, không nghe thấy lời đáp, hình như hắn bị hôn mê rồi.
Trán Lục Xung lấm tấm mồ hôi, mày nhăn lại, khuôn mặt ửng hồng, trông rất yếu ớt, vẻ kiêu ngạo lúc ban ngày cũng tan biến.
Tô Anh ngồi xổm xuống bên cạnh ghế, khẽ đưa ngón tay sờ lên trán hắn, nóng quá!
Hắn phát sốt rồi!
Tô Anh có chút bối rối, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của hắn, nàng buộc mình phải bình tĩnh lại, không nên rối! Không nên rối!
Nàng cố nhớ lại cách Thu nãi nãi chăm sóc cho nàng khi nàng sốt.
Phải lấy khăn lạnh chườm cho hắn!
Nghĩ đến đây, Tô Anh vội vàng đứng dậy, cầm lấy chậu đồng trên kệ chạy ra ngoài.
Ngoài sân có một cái giếng nhỏ, dù là ngày hè nhưng nước trong giếng vẫn rất mát! Đúng lúc có thể lấy nước ở đó giúp hắn hạ nhiệt.
Động tác của Tô Anh lọt vào tai Lục Xung, hắn trầm giọng rên rỉ, ngón tay bên cạnh cũng nhúc nhích.
Trong mơ hắn tuyệt vọng mà giãy dụa, cứ như thời gian đã trôi qua một lúc lâu nhưng thật ra nó chỉ diễn ra trong chốc lát. Bỗng hắn mở mắt ra, vô thức nghiêng đầu nhìn vào bên trong, nhưng bóng dáng bên trong giường đã biến mất!
Lục Xung khó hiểu, bàn tay đỡ trán, ngồi dậy bỗng hoa mắt. Hắn vỗ vỗ đầu, lảo đảo đứng dậy.
Lục Xung bước chân trần chậm rãi đi ra, chống đỡ ở khung cửa sổ, lợi dụng ánh trăng sáng, trong bóng tối mờ mịt nhìn thấy một bóng người mảnh mai tựa vào miệng giếng, như muốn nhảy xuống!
Lục Xung lập tức tỉnh táo, âm thanh trong đầu vang lên ầm ầm, đồng tử đen lại, mắt trừng lớn:”Chết tiệt!”
______________________________________
Hừ! Xấu hổ chết được!
—— “Sổ tay ghi chép của Lục Xung”