Con người ta trong lúc ngủ vẫn cảm giác được xung quanh, Tô Anh hơi cau mày, từ từ mở mắt ra, chỉ thấy Lục Xung đang ngồi bên đầu giường.
Tô Anh vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, đối diện với Lục Xung, một tay đỡ bụng, tay kia đặt lên gối chạm nhẹ vào má, một tia sáng ấm áp dịu dàng bao phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn không chút phấn son nào của nàng.
Vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt trong sáng tinh khiết như thấm nhuần phong tình dần phân tán ra.
Tô Anh dụi dụi mắt, cánh tay khẽ nhúc nhích đỡ đệm muốn ngồi dậy, quần áo che nửa người khẽ rơi xuống, cổ áo như gấm, bả vai như tuyết.
Lục Xung dường như đang bị nướng với ngọn lửa mạnh mẽ, hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Nhìn thấy ánh mắt như muốn nuốt sống nàng của Lục Xung, Tô Anh giật mình, lúc này mới nhận ra quần áo của mình xộc xệch, hoảng loạn chỉnh sửa lại vạt áo, ngón tay nắm chặt, trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài, rũ mắt xuống trong đầu chỉ còn lại vẻ mặt của Lục Xung.
Nàng đối với chuyện này đã quá quen thuộc, nàng cũng đã từng quyến rũ hắn làm chuyện xấu, khi đó hắn đều dùng ánh mắt như vậy, Tô Anh đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Nghĩ đến đây, tự nhiên cũng nghĩ đến quá khứ đên tối triền miên.
Tô Anh cắn môi, hai má ửng hồng, đôi mắt ươn ướt, liếc nhìn Lục Xung.
Chỉ một cái liếc mắt này cũng đủ khiến trái tim Lục Xung ngừng đập, trong đầu vang lên một âm thanh chói tai, trong phút chốc hắn như bị ngọn lửa nuốt chửng, chỉ còn lại hơi khói tàn mỏng manh.
Hắn hít sâu một hơi, bàn tay nắm chắc thành giường, mu bàn tay căng ra, gân xanh lộ ra, đột nhiên hắn giật mình, buông tay ra, nắm lấy cổ tay đang giữ vạt áo của Tô Anh.
Đôi mi dài của Tô Anh khẽ run lên, bắt gặp ánh mắt của Lục Xung.
Hắn đột nhiên đứng lên, cúi người kéo cổ tay Tô Anh đến bên hông, nàng thả lỏng tay ra, vạt áo phía trước rời khỏi người nàng, đôi môi nóng bỏng của hắn phủ lên bờ vai thanh tú của Tô Anh.
Lục Xung bị nàng mê hoặc rồi.
Tô Anh cũng cảm thấy cơ thể của hắn rất hấp dẫn.
Lục Xung cũng không phải người gầy, dáng người hắn cao lớn, vai rộng eo thon, đôi chân dài chắc khỏe, trên người không có mỡ thừa, cơ bắp săn chắc nhưng không hề khoa trương, làn da màu lúa mạch khiến hắn có thêm một điểm trí mạng.
Điều này cũng mang cảm giác an toàn đến cho Tô Anh.
Lúc này hai người đều là tuổi trẻ khí thịnh, vừa mới làm hòa, trong lòng tựa như tràn đầy hưng phấn khó giải tỏa, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ dễ dàng lau súng bóp cò.
Lục Xung từ trong rèm nóng ẩm đi ra, căn phòng ấm áp cỡ nào cũng không thể so với mùa hè, hắn cảm thấy có chút lạnh.
Gió lạnh luồn vào từ khe cửa sổ thức tỉnh Lục Xung.
Lục Xung đột nhiên bình tĩnh trở lại, nhanh chóng cầm áo lót bị rơi xuống lúc nãy mặc lại cho nàng.
Hắn vén rèm giường lên, khuôn mặt ửng hồng, bế Tô Anh lên, chỉnh tư thế rồi kéo chăn bông lên đắp cho nàng.
Lục Xung chống cánh tay bên cạnh nàng, kéo chăn kín mít, trên mặt hắn thoáng hiện lên vẻ xấu hổ, giọng nói khàn khàn: “Ngủ đi!”
Tô Anh nhìn Lục Xung, hơi thở hỗn loạn, ngây ngốc đáp lại. “Hả?”
Giọng nói lanh lảnh, hơi cao lên.
Trái tim Lục Xung thắt lại, đôi môi mỏng nghiêm nghị mím chặt, hắn nghiến răng, nhịn một hồi lâu, quay đầu đi chỗ khác, nghẹn ngào nói: “Hiện tại không được.”
Lục Xung ôm Tô Anh, quấn một lớp chăn bông phía sau lưng nàng, cách lớp chăn dày giúp nàng bình tĩnh lại: “Bình tĩnh, bình tĩnh “
Hắn nói với Tô Anh nhưng lại như đang tự nói với hắn.
Trong lòng Lục Xung vô cùng sợ hãi, may mà hắn kịp thời rút tay lại, nếu không thì…
Yết hầu hắn khó khăn chuyển động, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Tô Anh lấy lại tinh thần, cũng nhớ tới tiểu hài tử.
Ngượng ngùng và khó chịu dồn lên đỉnh đầu, nhất thời không nói ra lời.
Chỉ dựa vào người hắn, hơi thở ấm áp của hắn bao trùm quanh Tô Anh.
Phản ứng tê dại vẫn còn sót lại trong cơ thể không cách nào nguôi ngoai, Tô Anh vùi mặt vào vai hắn, đôi chân thon dài không chịu nổi, tràn đầy xấu hổ và tức giận: “Vậy chàng trêu chọc ta làm gì?”
Ngọn lửa của Lục Xung vừa tắt bỗng lại bùng lên, hắn đỏ mặt ngại ngùng không dám trả lời.
Chính hắn là người không nhịn được.
Biết đó là lỗi của mình, Lục Xung sờ sờ đầu nàng tỏ vẻ lấy lòng.
Tô Anh vươn tay đẩy hắn: “Buông ta ra.”
“Sao vậy?” Lục Xung khẩn trương hỏi nàng, nâng mặt nàng lên.
Tô Anh cắn môi: “Ta muốn mặc lại áo.”
Tuy rằng y phục hắn không chỉnh tề, nhưng vẫn còn trên người, ngược lại vừa rồi cả áo ngoài và áo lót của nàng trong lúc dây dưa đã bị cởi ra, quần cũng buông lỏng xuống dưới hông.
Lục Xung vội vàng quay đầu tìm y phục cho nàng, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn cúi đầu nhìn xuống chân, y phục bị hắn tùy tiện vứt xuống giẫm dưới chân.
Lục Xung chậm rãi dời chân: “Ta tìm cái khác cho nàng.”
Tô Anh rời khỏi vòng tay hắn, nằm trên giường, không muốn nói nữa.
Lục Xung ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nhanh chóng hôn lên trán nàng một cái, không dám nhìn nàng, vội vàng đứng dậy tìm y phục cho nàng, bỗng Tô Anh kéo vạt áo hắn lại.
Lục Xung quay đầu.
Nửa khuôn mặt Tô Anh vùi dưới chăn bông, đôi mắt ướt át né tránh, nàng thì thầm: “Cả quần nữa.”
Nói xong, cả người nàng như bốc lửa.
Mắt phượng Lục Xung hơi tối sầm lại, hắn liếm liếm khóe môi, cảm giác như bị mèo cào, liền giả bộ nghiêm túc đứng đắn nói “Ừ”.
Tô Anh nghe thấy ý cười cười trong âm thanh của hắn, xoắn các ngón tay vào nhau nhìn trộm hắn, khi nàng nhìn thấy y phục của hắn xộc xệch để lộ một phần cơ thể, trong lòng nàng ngoài ý muốn lại có chút cảm giác công bằng.
Lục Xung nhìn theo tầm mắt của nàng, hắng giọng xấu hổ, chỉnh lại y phục, xoay người đi tìm y phục, nhìn bóng lưng của hắn, giống như đang chạy trốn.
Lục Xung không cho người hầu vào, mà tự mình làm lấy.
Lục Xung cầm y phục áp lưng vào cánh cửa tủ, thở ra một hơi, xoa dịu dục vọng trong lòng, bình tĩnh lại một chút, sau đó trở lại nội điện đưa y phục cho Tô Anh.
Tô Anh cầm lấy y phục, liếc nhìn Lục Xung một cái.
Lục Xung lần này rất thành thật, hắn không dám tiếp tục trêu chọc nàng nữa, hắn kéo rèm giường lại cho nàng rồi nhanh chóng quay lưng lại.
Tô Anh trốn dưới chăn bông, sột soạt mặc quần áo, nằm xuống ổn định trước rồi mới gọi Lục Xung: “Ta đi ngủ, chàng cũng đi ngủ đi.”
Nghe thấy tiếng chân bước đi, giá cắm nến cũng tắt phân nửa. Tô Anh nhẹ nhàng thở phào.
Lục Xung lấy y phục nàng vừa thay ra, gọi người hầu mang nước nóng đến tịnh phòng.
Lão giả đón tiếp bọn họ lúc ban ngày chính là Phù Nghi, quản sự của cung Côn Luân, Phù Nghi đi vào tịnh phòng nhìn thấy Lục Xung sững sờ đứng tại chỗ, giống như vừa nhìn thấy quỷ: “Bệ hạ, người, người … ”
Lục Xung ngồi ở trên ghế đẩu thấp, tay áo kéo lên đến khuỷu tay, bàn tay to lớn cẩn thận giặt sạch y phục.
Khóe miệng Phù Nghi run lên: “Bệ hạ, người làm gì vậy? Trong cung không có ai sao? Làm sao có thể để người làm chuyện này?”
Lục Xung cau mày mắng hắn, “Không được kêu, ngươi lui ra đi!”
Lục Xung tâm tư ích kỷ không muốn người khác chạm vào y phục của Tô Anh nên chỉ có thể tự mình làm. Hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện phiền phức, hắn cảm thấy Phù Nghi đang làm ầm ĩ lên.
Phù Nghi không dám manh động hay bỏ đi, vì vậy hắn lo lắng quan sát động tác của Lục Xung, sau khi quan sát kỹ càng, hắn mới nhận ra rằng bệ hạ thực sự đang giặt y phục cho cô nương.
Phù Nghi há to miệng, kinh ngạc nhìn Lục Xung, có lẽ là nghĩ đến cái gì, mím môi, bình tĩnh đứng ở cửa tịnh phòng.
Lục Xung vắt khô quần áo, không đứng dậy, khuỷu tay gác ở đầu gối, liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên nói: “Đi gọi Vệ Nhất đến đây.”
Vệ Nhất vội vàng đi tới, khom người hành lễ: “Chủ nhân.”
Lục Xung thấp giọng phân phó vài câu: “Ngươi cùng Vệ Tứ …”
Vệ Nhất nhận lệnh: “Tuân lệnh.”
*
Tô Anh nằm trên giường, không hiểu sao không ngủ được, cho đến khi tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, cô vén rèm giường lên, thấy Lục Xung đã trở lại lần nữa.
“Chàng không định ngủ à?” Tô Anh thắc mắc.
Lục Xung nhe răng cười: “Nàng ngủ đi!”
Lục Xung thuần thục lên giường chui vào chăn bông của Tô Anh, từ phía sau cưỡng ép ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cằm Lục Xung thỏa mãn rúc vào trong hốc cổ ấm áp của nàng: “Ngủ đi! ”
Hắn so với bình nước nóng còn thoải mái hơn, thân thể nóng lên, vai Tô Anh mẫn cảm co rụt lại, nàng quay lại nhìn hắn, không biết vì sao đột nhiên rên nhẹ một tiếng.
Lục Xung ngẩng đầu nhìn nàng: “Sao vậy?”
Lông mi dài của Tô Anh khẽ run lên, nàng ngoan ngoãn co lại trong lồng ngực hắn, không dám động đậy: “Không sao đâu.”
Lục Xung lo lắng, không những không buông tay mà còn gặng hỏi: “Có phải thân thể không thoải mái không? ”
Nói xong, hắn muốn buông nàng ra, chuẩn bị ra ngoài kêu ngự y.
Tô Anh nhìn bộ dạng sốt ruột của hắn, không nhẫn tâm, nhẹ nhàng kéo tay hắn nói nhỏ: “Lúc nãy chàng cắn ta.”
Nàng nói xong có chút ủy khuất: “Bây giờ chỗ đó cọ vào y phục liền đau.”
Lục Xung dừng lại, biết nàng đang nói cái gì, sắc mặt đỏ bừng: “Để ta xem, có phải bị trầy da rồi không?”
Tô Anh lộ ra vẻ ửng hồng thanh tú lạ thường, nhìn vừa đáng yêu lại có chút đáng thương, Lục Xung nhìn mà xót xa.
Hắn nhìn thấy những dấu tay đặc biệt chói mắt xung quanh người nàng. Tay hắn có vết chai và hơi thô ráp, trong khi da Tô Anh thì lại mềm như đậu phụ, khi chạm vào sẽ để lại dấu vết, chưa kể hắn lại còn chơi đùa với nó.
Khóe mắt Lục Xung hơi đỏ, hắn ôm nàng vào lòng, khàn giọng nói: “Ta xoa cho nàng được không?”
Tô Anh siết góc áo của nàng, đầu óc choáng váng, không biết chuyện này là tốt hay xấu.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao, Côn Luân cung vốn là nơi yên tĩnh, người hầu cũng không dám quấy rầy, vì vậy nơi đây yên tĩnh đến lại.
Tô Anh bối rối cử động cơ thể, cảm giác sau lưng như thể có một cái lò nóng hổi được dán sát.
Là Lục Xung.
Ký ức về ngày hôm qua tràn ngập trong tâm trí nàng.
Tô Anh vén chăn bông lên nhìn, hít sâu một hơi, yên lặng rút bàn tay ra khỏi tay Lục Xung.
Tô Anh ngồi dậy ôm chăn bông, khuôn mặt ửng hồng, lòng bàn tay áp nắm chặt chăn bông, quay đầu lại nhìn thấy Lục Xung đang ngủ say bên cạnh.
Hắn nhắm mắt lại, che đi đôi mắt sắc bén của mình, trông hắn dịu dàng hơn rất nhiều, cho đến nay Tô Anh vẫn thấy rằng hắn là nam nhân anh tuấn nhất trên đời, Tô Anh không khỏi liếc thêm vài cái.
Ai ngờ được khoảnh khắc tiếp theo, Lục Xung đã mở mắt ra, Tô Anh cũng không kịp né tránh.
Trong mắt hắn mang theo ý cười, Lục Xung thu cánh tay lại, gác sau đầu, đắc ý nhìn nàng: “Có đẹp không?”
Đôi mắt hắn trong vắt, cũng không biết đã tỉnh từ bao lâu.
Việc này không phải cho thấy là hắn biết nàng ngắm hắn sao? Tô Anh đỏ mặt, ậm ừ hai tiếng coi như một câu trả lời.
Không hài lòng, Lục Xung rút cánh tay từ sau đầu, dùng lòng bàn tay to ôm lấy cái bụng tròn trịa của nàng: “Nói chuyện đi.”
Hắn ôm chặt nàng vào lòng ngực hắn, giống như nếu nàng không nói lời nào thì hắn sẽ không buông nàng ra.
Tuy nhiên, động tác của hắn vẫn rất nhẹ nhàng và chậm rãi, Tô Anh thuận thế nằm xuống lẩm bẩm một tiếng, “Đẹp.”
Nếu đứa nhỏ lớn lên giống hắn, dù là trai hay gái, thì tướng mạo cũng không thua gì hắn.
Lục Xung vừa lòng, hôn đỉnh đầu nàng: “Anh Anh cũng rất đẹp.”
______________________________________
Anh Anh ôm ta ngủ, còn ta thì ôm Tô Viên Viên.
—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”