CAO SƠN NGƯỠNG CHỈ



*Hy vọng xa vời
Hắn vừa dứt lời, bóng ma trên bình phong vốn đang ngây người chợt rùng mình.
Ta duy trì tư thế ôm bụng yểu điệu, ánh mắt kinh hãi bắn tứ tung.
Mẹ nó, cẩu Hoàng đế chỉ nói ta không được xuất hiện trước mặt hắn, chứ không có nói hắn sẽ chủ động tới ăn vạ ta!
Trong đại điện nhất thời yên lặng như chết, cực kỳ lúng túng.

Cả người ta cứng ngắc, một cử động cũng không dám.
Ngụy Uyển Nhi sửng sốt một hồi, cười nói với Lý Tư Diễm: "Bệ hạ là chân long thiên tử, thân mang chính khí càn khôn, thần quỷ đâu dám đến gần.

Theo thiếp thấy, cái bóng kia có lẽ là tiểu cung nhân trong cung thiếp, ở đó ăn bơ làm biếng thôi."
Lý Tư Diễm liếc mắt về phía này một cái, lạnh lùng nói: "Lần sau còn dám giả thần giả quỷ, lập tức mang xuống đánh chết."
Ta giả vờ như rất sợ hãi, bóp cuống họng khóc lóc: "Hu hu nô tỳ không dám nữa!"
Vừa diễn vừa từ từ lui lại, lui lại nữa, cuối cùng phóng về trong phòng đóng cửa lại.

Người sợ chứ lòng không sợ, ta phách lối âm thầm gào thét: Mang xuống đánh chết? Xí, có gan ngươi đánh đi.
Không kiếm được cơm, ngược lại còn bị Lý Tư Diễm dọa cho một trận.

Bụng ta cồn cào, cảm xúc cáu gắt, trong lòng thầm mắng cẩu Hoàng đế âm hồn bất tán đến máu chó đầy đầu vẫn không thể nào giải hận.

Ta đi lại trong phòng hai vòng, lại lấy ra bản thảo "Mỹ nhân rắn rết" vừa giấu kỹ sáng nay, cắn răng nghiến lợi viết tiếp: Viên ngoại còn đang đắm chìm trong sắc đẹp, hoàn toàn không biết nguy hiểm đã dần dần kéo tới...
Hóa bi phẫn thành linh cảm, ta quên ăn quên ngủ viết một canh giờ, viết một mạch từ viên ngoại nạp tiểu thiếp thứ mười tám đến tiểu thiếp thứ mười tám hoàn toàn tỉnh ngộ hóa thân thành Góa Phụ Đen, vị tiểu thiếp này là một nữ tử mạnh mẽ, oán hận dâng lên nói làm là làm, đêm đó che đầu che mặt đến phường thuốc đặt ba cân Hàm Tiếu Bán Bộ Điên¹...!Đang lúc ta hưng phấn miêu tả độc dược ngấm vào máu, Thụy Âm gõ cửa phòng ta.

(1) Trong bộ phim "Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương", diễn viên Châu Tinh Trì ví von "Hàm tiếu bán bộ điên" là thiên hạ kịch độc.

Thứ này tan nhanh trong nước, sau khi dùng, con người sẽ rơi vào trạng thái ảo giác nghiêm trọng và không kiểm soát được hành vi của mình.
Tay ta run lên, vội vàng nhét bản thảo vào trong bình, vuốt tóc hai cái, mở cửa lộ ra khuôn mặt mừng rỡ: "Cuối cùng bệ hạ cũng đi rồi sao?"
Thụy Âm nhìn ta bằng ánh mắt quái dị, nói: "Không có, bệ hạ và Tài nhân đến nội điện rồi."
Nàng ta thấy bút mực bày trên bàn, lại hỏi: "Thẩm nương tử đang viết lách sao?
Ta nào dám nói cho nàng là ta đang viết văn học góa phụ đồi trụy, chột dạ cười: "Mới vừa mài mực, còn chưa bắt đầu viết."
Thụy Âm trông có vẻ không tin lắm, vẫn không tỏ ý gì định vươn cổ ra xem ta đang viết gì.

Ta vội vàng kéo tay áo nàng ta, tội nghiệp nói: "Thụy Âm tỷ tỷ, bao giờ các cung nữ chúng ta mới được dùng bữa thế?"
Nàng ta dẫn ta vào một nhĩ phòng khác của các cung nữ ăn cơm, lệnh các tiểu cung nhân đang cúi đầu ăn cho ta một chỗ ngồi.

Cơn đói chính là gia vị tốt nhất, cho dù chất lượng thức ăn không tốt, ta cũng sáng bừng hai mắt nhào tới, càn quét ăn như gió cuốn mây tan.
Nhét liên tiếp năm cái bánh hấp vào trong bụng, ta buông đũa xuống trong ánh mắt khiếp sợ của chúng nữ tử, "ợ" một cái giòn giã.
Ta sờ cái bụng no căng, thấy khung cảnh có chút xấu hổ, ngại ngùng cười cười, chủ động gợi chuyện nói: "Hôm nay bệ hạ ở lại điện phụ chúng ta thật lâu, đúng là sài môn hữu khánh, bồng tất sinh huy² ha."
(2) Rồng đến nhà tôm, nhà tranh rực rỡ.
Thụy Âm không hiểu hai câu thành ngữ sau, nhưng rất đồng tình với nửa câu trước, ưỡn ngực lên, mặt mày hớn hở nói: "Đúng vậy, ba tháng qua lần đầu bệ hạ ở một gian cung điện từ giờ Ngọ cho tới ban đêm, thậm chí ngay cả công vụ cũng mang tới Tuyên Vi điện xử lý, sự coi trọng này quả thực là độc nhất vô nhị."

Phì, hôn quân!
Một tiểu cung nhân lại gần góp lời: "Phải đó, bệ hạ sủng ái Tài nhân chúng ta, ánh mắt nhìn Tài nhân cực kỳ dịu dàng kìa."
Phì, quỷ háo sắc!
Một tiểu cung nhân khác nâng mặt cười ngây ngô: "Bệ hạ oai phong, Tài nhân thanh tú, quả nhiên là một đôi bích nhân."
Phì...!Không nghĩ ra mắng thế nào nữa.
Ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ha ha ha, thật sự là tiêu phòng độc sủng.

Xem ra Tài nhân chúng ta được tấn thăng nằm trong tầm tay rồi ha ha ha ha ha ha." Trong nhĩ phòng tràn ngập không khí vui vẻ.
Nhân lúc các cung nữ đều ở đây, ta hỏi: "Tài nhân được sủng ái, vậy có phải người trong cung chúng ta luôn phải gặp mặt Thánh thượng không?"
Thụy Âm nói: "Không hẳn là luôn phải gặp, bệ hạ không thích có người ở bên, bình thường lúc ở cùng Tài nhân đều sẽ đuổi chúng ta đi.

Những người trực trong nội điện giống chúng ta có thể có cơ hội phục vụ ở ngự tiền hai, ba lần một tuần."
"Á?" Ta kinh hãi: "Có thể không gặp không?"
Thụy Âm trầm ngâm chốc lát, nói: "Ngày lễ khác thì không ngại, nhưng yết kiến mồng một tết, sinh thần của bệ hạ, hai cái này là trên dưới cả cung cùng nhau yết kiến, ngay cả tạp dịch vẩy nước quét nhà cũng phải đi.

Cô là cung nữ đường đường chính chính, hai vụ này là không tránh được."
"Sinh...!sinh thần của hắn có phải ngay tháng này không?"
"Vào mùng mười."
Ta hoảng sợ xòe ngón tay ra tính: Mùng mười, vậy chẳng phải...!chỉ còn năm ngày ư?
Ông trời của ta ơi!
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, nhân lúc cẩu Hoàng đế còn chưa rời giường, ta chạy như bay vào Tử Thần điện tìm Khánh Phúc.
Khánh Phúc vừa thấy ta, hai hàng lông mày mờ nhạt nhíu thành chữ Bát, ghét bỏ nói: "Khó khăn lắm mới đuổi ngươi đi được, bây giờ mới có một ngày tại sao lại chạy về?"
Ta không nói nhảm với ông ta, vào thẳng vấn đề chính: "Khánh Phúc gia gia, sắp tới sinh nhật của bệ hạ rồi, người Tuyên Vi điện nói cho ta cung nữ các cung đều phải đến yết kiến chúc thọ, ta cũng phải đi, vậy chẳng phải là bệ hạ sẽ nhìn thấy ta sao?"
Khánh Phúc hừ lạnh nói: "Có ngốc hay không? Quy củ là chết, người là sống, ngươi dứt khoát không đến chẳng phải xong rồi sao?"
Ta chớp mắt: "Còn có thể như vậy sao?"
Khánh Phúc buông mắt, khinh bỉ nói: "Ngươi cho rằng mình quan trọng bao nhiêu? Thêm ngươi với bớt ngươi có gì khác nhau?"
"Được thôi!" Ta vui sướng đồng ý: "Khánh Phúc gia gia nói rất có lý, ta về trước nha!"
"Đi mau lên, suốt ngày chạy nhảy linh tinh còn ra cái gì."
Khánh Phúc mang khuôn mặt cay nghiệt đầy nếp nhăn, khoát tay với ta như đuổi ruồi: "Gần đây bệ hạ hay đến chỗ Ngụy tài nhân, ngươi đi trốn cho kỹ, đừng lượn lờ trước mặt bệ hạ."
"Ta biết rồi."
Ta thoải mái đáp lại, lại đội ánh mặt trời mới lên chạy như bay về Tuyên Vi điện.
***
Tối hôm qua Lý Tư Diễm ngủ lại Tuyên Vi điện, cũng thuận tiện mang theo đội ngũ hầu hạ đến, tất cả đều là gương mặt quen thuộc của Tử Thần điện.

Lúc ta về điện, nhìn thấy Huệ Nguyệt đang chỉ huy tiểu cung nữ làm việc đâu ra đấy, Thụy Âm đang ở bên cạnh nàng lôi kéo làm quen.
Ta đi qua chào hỏi: "Huệ Nguyệt tỷ tỷ, bệ hạ dậy chưa?"
Huệ Nguyệt cười: "Sắp đến giờ vào triều rồi, bên trong đang hầu hạ rửa mặt."
Thụy Âm cười hùa nói: "Các tỷ tỷ ở Tử Thần điện tay chân nhanh nhẹn, thoáng cái đã xử lý xong rồi, khiến người ta thật bội phục."
Tỷ tỷ Tử Thần điện tay chân nhanh nhẹn không ta không biết, nhưng tiếng vỗ mông ngựa này của nàng ta thật là vang dội.
Lại ồn ã một hồi lâu, Hoàng đế rời khỏi Tuyên Vi điện, y phục chỉnh tề đi thượng triều.


Chỉ một lúc sau, Ngụy Uyển Nhi cũng dậy, sai người đi gọi ta đến, nói muốn vẽ tranh, bảo ta ở bên hầu hạ.
Ta xốc lại tinh thần đi vào, ân cần giúp nàng cắt giấy vẽ, bày biện xong bút mực, hỏi nàng: "Tài nhân muốn vẽ cái gì?"
Ngụy Uyển Nhi lộ ra thần thái thẹn thùng của cô gái nhỏ: "Vẫn chưa nghĩ ra vẽ cái gì.

Nhưng mà Thẩm nương tử, ta có chuyện khác muốn hỏi cô, cô từng làm Khởi cư lang ở ngự tiền, vậy có biết bệ hạ thích lễ vật sinh nhật gì không?"
"Vàng." Ta không chút do dự, thốt ra.
Ngụy Uyển Nhi ngẩn người: "Vàng?"
Ta nói bổ sung: "Thêm chút ngọc càng tốt hơn."
Bởi vì hoàn cảnh lớn lên quá nghèo khổ cùng với thiếu hụt tố chất cơ sở văn hóa, thẩm mỹ của Lý Tư Diễm không khác gì lão gia địa chủ nhà quê.
Cũng chính là...!nhìn càng đắt càng tốt.
Ta lại nghĩ tới lúc trước hắn muốn tặng cho ta cái hộp vàng kia...!Mẹ nó, rất muốn xóa bỏ đoạn ký ức tồi tệ này.
Ta nói lời thật, nhưng Ngụy Uyển Nhi trông có vẻ thất vọng.
Nàng như một học trò giải sai đề, ngã ngồi bên giường Hồ, chán nản nói: "Ta biết ngay mà, ta luôn không đoán được tâm tư của người."
Ta lờ mờ cảm thấy không ổn, nhỏ giọng hỏi: "Sao...!sao vậy?"
Chỉ thấy Ngụy Uyển Nhi khom người xuống, chật vật lấy ra một chiếc đai lưng gấm tinh xảo, còn có một đôi giày rồng thêu rực rỡ gấm hoa, đặt lên bàn đờ đẫn nhìn, vành mắt dần dần đỏ lên: "Ta...!ta không biết người thích gì, nên chỉ chuẩn bị hai đồ thêu thùa này, chắc là người không thích..."
Không! Muội muội, muội nghe ta giải thích!
Trông thấy nước mắt nàng sắp nhỏ giọt xuống, ta run rẩy vươn tay, lớn tiếng nói: "Khoan...!khoan đã! Theo ta thấy, chắc chắn bệ hạ cực kỳ yêu thích lễ vật này!"
Ngụy Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt lấp lánh nước.
"Nhưng không phải cô vừa mới nói bệ hạ thích đồ vàng ngọc sao?" Nàng nghi hoặc hỏi.
Ta nói như chém đinh chặt sắt: "Hắn thích đồ vật quý, nhưng không có nghĩa là hắn không thích cái khác.

Tài nhân, ta làm quan ở Tử Thần điện hai năm, cũng coi là có biết một hai sở thích của bệ hạ.

Theo ta thấy, lễ vật này của Tài nhân còn có thể cải tạo, bệ hạ thích đồ quý, chi bằng Tài nhân khảm chút kim ngọc trên đai lưng đi.

Như vậy, chắc chắn bệ hạ sẽ như nhặt được của báu, yêu thích không buông tay."
Thẩm mỹ của Lý Tư Diễm luôn vừa thô vừa tục, trong rương quần áo chất đầy các loại phối sức lòe loẹt, mặc dù lễ vật này của Ngụy Uyển Nhi cay mắt, thế nhưng là chó ngáp phải ruồi, vẫn tính là phù hợp với khiếu thẩm mỹ của Lý Tư Diễm, có đường cứu vãn.
Nói thế nào nhỉ, theo một khía cạnh nào đó, Ngụy Uyển Nhi và Lý Tư Diễm thật là mẹ nó một đôi trời sinh, đều là kẻ yêu thích phục sức quê mùa vào nhầm nội cung, cá lọt lưới giáo dục thẩm mỹ của sĩ tộc.
Ngụy Uyển Nhi nghe ta, xét nét đánh giá lễ vật mình chuẩn bị.

Hồi lâu sau, nàng gật đầu nói: "Thẩm nương tử nói rất có lý, ta chỉ cố biểu đạt tấm lòng lại có vẻ không đủ quý giá.

Vậy thì ta bảo Thụy Âm mở phòng kho lấy miếng ngọc, tối nay sẽ đính lên."
Ta nịnh nọt nàng: "Lễ vật của Tài nhân chắc chắn lấn át tất cả."
"Cảm ơn cô." Ngụy Uyển Nhi cảm kích nhìn ta một cái, bỗng như nhớ ra điều gì, hỏi ta: "Khởi cư lang các cô cũng sẽ tặng quà cho bệ hạ phải không? Không biết năm ngoái cô tặng cái gì, bệ hạ thích không?"
Ta bị hỏi khó, trong đầu trống rỗng.
Năm ngoái? Ta chỉ nhớ Tố Hành ghi danh sách lễ vật quý hiếm các nơi đưa tới nhét vào phòng kho, bởi vì thật sự quá nhiều đồ, nàng ta bận rộn rất nhiều ngày mới làm xong, nhưng những thứ đó có của ta tặng không? Chắc là không có chứ.

Ta buồn rầu gãi đầu, ra sức hồi tưởng thật lâu, đột nhiên nhớ ra: Không đúng, ta có tặng.

Lúc ấy cẩu Hoàng đế hỏi ta muốn tặng quà gì, ta nói không có, hắn mỉa mai mắng ta một trận, mắng xong nói muốn cho ta một cơ hội nữa, khẩn trương chuẩn bị cho hắn.

Ta không có cách nào khác, chỉ có thể trong đêm làm giả bức "Hỉ thước đăng chi đồ" cho hắn.

Hắn nhận được xong tim rồng cực kỳ vui vẻ, cố ý tìm người bồi giấy, cất giấu vào ngăn tối bí mật của hắn.
Cái ngăn tối bí mật đó là chỗ Lý Tư Diễm cất giữ đồ vật quan trọng, đồ cất bên trong bao gồm: Ngọc tỷ truyền quốc, di thư Cao tổ, xá lợi văn kiện quý, ngựa gỗ nhỏ mẹ ruột hắn khắc cho hắn, "Dư Thái hậu truyện" ta viết, còn có trâm hoa tiểu nương tử bèo nước gặp nhau tặng hắn thời niên thiếu...! Bất luận là nhìn vào ý nghĩa cất giữ đồ vật quý giá hay là kỷ niệm, "Hỉ thước đăng chi đồ" của ta đều kéo đẳng cấp của ngăn tối xuống một bậc lớn.
Ta nói đại khái với nàng một chút, Ngụy Uyển Nhi sau khi nghe xong lộ ra vẻ mặt cực kỳ động lòng.
"Nếu như vậy thì ta cũng nên vẽ một bức tặng cho bệ hạ." Ngụy Uyển Nhi thỏa thuê mãn nguyện.
Nàng có lòng này, đương nhiên là ta ủng hộ một tay.

Lấy lòng lãnh đạo mới ấy mà, không mất mặt.
Ta nhớ tới bức họa chưa xong nhìn thấy trước điện hôm qua, linh cảm lóe lên, nói với Ngụy Uyển Nhi: "Theo ta thấy, Tài nhân cũng không cần vẽ bức mới nữa, cứ dùng bức bóng lưng bệ hạ hôm qua cũng không tồi."
Ngụy Uyển Nhi hơi động lòng, do dự nói: "Nhưng bình thường người ta lấy thư họa làm lễ vật, chưa từng tặng chân dung chủ nhân, ta sợ..."
"Không sao, bệ hạ luôn không câu nệ tiểu tiết, tự cao tự đại.

Tài nhân vẽ bóng lưng của hắn, hắn nhận được chắc chắn xem trọng Tài nhân."
Ta nói đến tương đối uyển chuyển, sự thật là Lý Tư Diễm vốn dĩ xem không hiểu tranh vẽ xấu hay đẹp, chỉ cần hắn cảm thấy vẽ giống thì chính là vẽ đẹp.

Nếu như là vẽ hắn mà còn vẽ giống, vậy thì quả thực là vẽ đẹp siêu phàm, Ngô Đạo Tử³ tái thế.
(3) Họa sĩ lớn của Trung Quốc thời nhà Đường.
Càng nghĩ càng thấy có triển vọng, ta thúc đẩy khuyên nhủ: "Tặng chút đồ thêu thùa đương nhiên cũng là tấm lòng thành, thế nhưng như vậy chẳng phải mờ nhạt trong đám người sao? Bệ hạ đối với Tài nhân khác biệt, đương nhiên Tài nhân cũng nên tặng lễ vật độc đáo chút, nếu không làm sao xứng với vị trí độc nhất được đây?"
Trong cung đình mênh mang, xa xỉ nhất chính là vị trí độc nhất này, khó cầu nhất cũng chính là vị trí độc nhất này.
Ngụy Uyển Nhi bị "vị trí độc nhất" này đả động.
"Được, vậy thì làm theo lời cô." Nàng kiên định nói.
Nàng đẩy việc đính mảnh ngọc lên buổi tối, nhân lúc ban ngày sắc trời tốt, trải rộng bức bóng lưng Lý Tư Diễm ở bệ cửa sổ, nhấc bút lên, đưa mắt nhìn nam tử trên bức họa thật lâu, đột nhiên uể oải nói: "Ta vẽ không được tốt."
Thấy nàng lại bàn lùi, ta phát điên gầm thét trong lòng: Không sao đâu muội muội! Muội vẽ không được tốt, nhưng Lý Tư Diễm hắn mắt mù! Ngay cả Hàn đại gia là ai hắn cũng không biết, làm sao lại bắt bẻ kỹ thuật của muội được!
Nhưng ta lại không thể nói trắng ra như vậy, đành phải quanh co lòng vòng khuyên nàng: "Tài nhân không cần khó xử, "Hỉ thước đăng chi đồ" năm ngoái ta tặng bệ hạ cũng cực kỳ thô sơ, nhưng bệ hạ vẫn thưởng thức như thường, có liên quan gì đâu? Quan trọng chỉ là tấm lòng mà thôi..."
Không ngờ Ngụy Uyển Nhi hoàn toàn bắt lộn trọng điểm, đôi mắt bỗng dưng sáng lên, nắm chặt tay ta tha thiết nói: "Sao ta lại quên chứ, Thẩm nương tử hiểu thư họa nhất.

Cô xem thử bức tranh này phải sửa như thế nào mới tốt?"
Vừa nói vừa nhét bút lông chuôi ngọc quý giá vào trong tay ta.
Ta tuyệt vọng im lặng, được rồi, vị muội muội này và Lý Tư Diễm không hổ là cặp phu thê, ngay cả tật xấu không nghe người ta khuyên cũng di truyền.
"Được thôi...!Tài nhân đã có lòng, vậy Thẩm Anh đương nhiên dốc sức giúp đỡ Tài nhân.

Chúng ta vẽ tranh nhân vật quan trọng một cái chính là ngay thẳng phiêu dật, khuôn mặt râu tóc có thể trau chuốt cẩn thận, nhưng hoa văn y phục các loại thì không nên tỉ mỉ, dễ lấn át chủ thể, cô nhìn ở đây..."
Ta xắn tay áo đặt bút, dùng nét vẽ cô đọng nhất làm mẫu cho nàng một cái.

Chỉ vỏn vẹn vài nét bút đã phác họa ra trên giấy một bóng lưng nam nhân cứng cáp thon gầy.
Lý Tư Diễm trên bức tranh đang cúi đầu làm việc, đầu đội Thông thiên quan của hắn, người mặc thường phục gấm vân màu đen, sau lưng trải áo choàng chồn đen bảo bối nhất của hắn.
Vẽ xong ta cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, nhìn kỹ một lúc lâu, đột nhiên ý tưởng lóe lên, cầm bút một lần nữa, thêm một thái giám già mặt đơ ở bên cạnh hắn.

Tốt, lần này đúng phong vị rồi.
Ngụy Uyển Nhi không thể tin nổi, nói: "Thẩm nương tử không nhìn bệ hạ lại có thể vẽ đến sinh động như thế?"
Trong lòng ta chảy xuống hai hàng lệ nóng: Cái này gọi là quen tay hay việc, nếu cô đi theo sau mông Lý Tư Diễm làm Khởi cư lang hai năm, cô cũng có thể dần dần nhắm mắt vẽ lại được hình dạng đầu chó của hắn.

Dưới sự cổ vũ của ta, Ngụy Uyển Nhi kích động cầm bản mẫu của ta lên nhìn qua nhìn lại, rồi đặt xuống cẩn thận sao chép lại.

Nhưng bút lực của nàng không ổn, mặc dù rất cố gắng thử nhưng tác phẩm ra đời lại cứ kém một chút.
Đương nhiên là ta cảm thấy không chênh lệch quá là được, nhưng không ngăn được tính cố chấp của cô nương này, cứ phải lôi kéo ta sửa hết lần này đến lần khác.

Cứ thế, ta cùng nàng vẽ liên tục từ sáng sớm đến buổi trưa, bản thảo bỏ đi chất thành núi nhỏ.
Ngụy Uyển Nhi càng cản càng hăng, ta dần dần sụp đổ.

Giày vò mãi đến chạng vạng tối, nàng mới miễn cưỡng vẽ ra được một bức hơi hài lòng, thiện ý nói: "Thẩm nương tử mệt không, hay là đi nghỉ ngơi một lát?"
Một lát? Mắt ta suýt nữa tối sầm.
Để trốn tránh công việc lặp lại, ta nịnh bợ nói: "Hội họa không phải việc một sớm một chiều.

Hôm nay Tài nhân dốc hết sức rồi, tranh này đã không tầm thường, hay là cứ vậy bồi giấy, sau này đưa cho bệ hạ đi."
Ngụy Uyển Nhi trầm ngâm nói: "Cô nói là ta không vẽ được tốt hơn nữa sao?"
"Tài nhân không ngừng luyện tập, chắc chắn năm sau có ích." Ý là năm nay thì đừng nghĩ quá nhiều nữa.
Ngụy Uyển Nhi chu môi, lộ ra thần thái của cô gái nhỏ, thỏa hiệp nói: "Được rồi, nghe Thẩm nương tử."
Nàng nâng má nghĩ ngợi, đột nhiên nhíu mày: "Bức tranh này tư mật, ta cũng không muốn cho người ngoài xem.

Nhưng mà ngoại trừ người bệ hạ nuôi ra, trong hậu cung còn có thể tìm được thợ thủ công bồi tranh ở đâu đây?"
Câu hỏi này thì ta chịu rồi.
Hai chúng ta mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, Ngụy Uyển Nhi xoắn khăn tay, ngượng ngùng nói: "Thẩm nương tử...!có biết bồi giấy không?"
Ta:...
***
Sáng sớm hôm sau, ta xách mấy thứ gấm của Ngụy Uyển Nhi cung cấp, bức họa bảo bối của nàng cùng bột nhão bước lên con đường bồi tranh.
Trước kia ta hầu ở Tử Thần điện, mấy thợ bồi giấy trong điện đều quen biết ta, thấy ta tự mình bồi tranh còn tưởng rằng tranh này xuất từ bút tích của ta, nhao nhao lại gần nhìn, bị ta lần lượt đuổi đi.
Trong lúc đó Khánh Phúc cũng tới một chuyến, lão già này rất thông minh, biết ta không cho xem, thế là lặng lẽ từ đằng sau ta đi tới.

Sau khi nhìn hết nội dung bức tranh, lúc này mới bĩu môi, lên tiếng giễu cợt: "Thấy ngươi thần bí như vậy, lão phu còn tưởng ngươi im ỉm làm vố lớn, không ngờ chỉ là bồi một bức tranh bình thường không có gì lạ.

Uổng công lão phu còn cố ý tới một chuyến, đúng là mất hứng."
Ta bị ông ta dọa đến giật mình, tức giận nói: "Ai cho ông xem, mau quên đi!"
Khánh Phúc khẽ nói: "Tưởng lão phu ham lắm chắc?"
Ông ta cụp mắt, lại nhìn thêm hai lần, hỏi: "Chủ tủ mới của ngươi vẽ à?"
Ta nói: "Đúng vậy, Ngụy tài nhân coi trọng bức tranh này, không muốn cho những thợ thủ công thô thiển kia xem, cho nên bảo ta bồi."
Ta không quên căn dặn Khánh Phúc: "Khánh Phúc gia gia, ông xem thì xem, nhưng tuyệt đối đừng nói cho bệ hạ.

Ngụy tài nhân nói muốn cho bệ hạ một bất ngờ, bảo chúng ta giấu giếm trước."
"Lão phu có khi nào lắm miệng." Khánh Phúc nói: "Chỉ là nhìn bút pháp này giống như là tác phẩm của ngươi."
Ta vừa bôi bột nhão vào mặt sau giấy, vừa nói: "Khánh Phúc gia gia còn biết thưởng tranh?"
Khánh Phúc chắp tay sau lưng, quay đầu đi: "Bệ hạ thích, lão phu chỉ tình cờ xem cùng mà thôi."
Ta không chút nể tình bóc mẽ nói: "Ngay cả Hàn đại gia là ai hắn cũng không biết, còn nói thích tranh?"
Khánh Phúc thốt ra: "Bệ hạ thường lén lút..." Nhưng dường như nghĩ tới điều gì, ông ta nhanh chóng ngậm miệng, cảnh giác nhìn ta.
"Hắn thường lén lút làm gì? Xem xuân cung sao?" Ta lại đang bán rẻ tiết tháo.
Một bàn tay Khánh Phúc vung lên đầu ta, suýt chút nữa nhấn mặt ta vào trong chậu bột nhão, thở phì phò nói: "Rửa cái miệng của ngươi đi!"
———.


Bình luận

Truyện đang đọc