Lời nói tự tin của Lâm Tuấn vẫn vang vọng bên tai, lúc này mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía anh.
Có thể biết rõ Lâm Tuấn rất có thể là một vị thần y tinh thông Đông y và Tây y, ông Lưu vốn định gây phiền phức cho anh nhưng lúc này lại im lặng đứng một chỗ, không dám nói nửa câu.
Hiện tại có thể Lâm Tuấn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, tuy nhiên nếu anh thực sự có y thuật cao siêu, chỉ cần đứng từ xa quan sát với hỏi một vài câu đơn giản là có thể chữa khỏi bệnh lạ của ông cụ Ngô, vậy thì ông Lưu mới tin rằng đây chính là nhân vật mà ông ta không thể nào đắc tội được.
Vì vậy lúc này ông ta không dám gây phiền phức cho Lâm Tuấn nữa, trên thực tế không những không dám gây phiền phức cho anh mà ông Lưu đã âm thầm dự định xem nên tạo mối quan hệ thân thiết với anh như thế nào.
Chủ tịch Dương đang vô cùng phấn khích vì đã đưa Lâm Tuấn đến đây.
Ban đầu ông chỉ định thử xem sao, vậy nên ông mới đưa Lâm Tuấn, người không rõ dùng cách nào chữa được bệnh lạ cho vợ ông và giúp mẹ vợ ông cải tử hoàn sinh đến đây chữa thử bệnh cho ông cụ Ngô.
Ai ngờ đâu…
Một cậu trai trẻ như Lâm Tuấn lại có năng lực cao siêu như vậy, có thể chữa khỏi căn bệnh lạ cho ông cụ Ngô.
Nếu như Lâm Tuấn thực sự làm được thì ông, người đảm nhiệm chức chủ tịch thành phố chẳng bao lâu nữa sẽ được thăng chức, dù sao thì người trước mắt chính là…
Lúc này tất cả mọi người bao gồm cả Trương đại sư đều cho rằng Lâm Tuấn thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho ông Ngô.
Tuy nhiên ngay lúc này giọng nói lạnh lùng của ông cụ Ngô đột nhiên vang lên.
“Đúng là chú từng có dị vật trong cơ thể, nhưng sau vài lần tiến hành phẫu thuật, dị vật trong cơ thể đã được đưa ra ngoài, sau đó chú đã kiểm ra rất nhiều lần, sau khi xác nhận không còn bất cứ dị vật nào nữa mới xuất viện, vậy nên…”
“Nếu mục đích phẫu thuật của cháu là để loại bỏ hết dị vật trong cơ thể thì chú nghĩ không cần đâu, cách đây vài năm chú đã trải qua mấy cuộc phẫu thuật ở bệnh viện, dị vật trong cơ thể đã được loại bỏ hết rồi”.
Bác sĩ Đông y khi chữa bệnh thường có bốn bước nhìn, nghe, hỏi, sờ, lúc nãy Lâm Tuấn chỉ dùng hai bước nhìn nghe là đã suy đoán ra được nguyên nhân thực sự của căn bệnh lạ mà ông cụ mắc phải, điều này thực sự rất khiến ông cụ Ngô thán phục, nhưng mà… lúc Lâm Tuấn đưa ra phương án điều trị, ông lại cảm thấy thất vọng.
Nguyên nhân chỉ có vậy mà thôi, bởi vì trước kia ông đã kiểm tra cơ thể vài lần, thực sự không còn bất cứ dị vật nào nữa.
Vì vậy ông cụ Ngô cho rằng cuộc phẫu thuật mà Lâm Tuấn nói không cần thiết phải tiến hành.
Loại bỏ hết dị vật trong cơ thể?
Lâm Tuấn lại nở nụ cười nhạt, y thuật của anh có cao siêu thế nào đi nữa thì cũng không thể đứng từ xa là nhìn được trong cơ thể của ông cụ Ngô còn dị vật hay không, rõ ràng chuyện này vượt qua năng lực của nhân loại, chỉ có máy móc thiết bị khoa học kiểm tra cơ thể mới làm được.
Sự tồn tại của những dị vật trong cơ thể chỉ là nguyên nhân xuất hiện bệnh lạ của ông cụ Ngô, điều mà Lâm Tuấn muốn làm thực sự đương nhiên không phải là thông qua phẫu thuật để lấy ra dị vật mà đến anh cũng không biết còn ở trong cơ thể của ông cụ Ngô hay không, nhưng mà…
“Cháu nghĩ chắc là chú hiểu lầm rồi ạ, cháu chưa từng nói mục đích phẫu thuật là để lấy dị vật ra khỏi cơ thể của chú, dù sao thì cháu cũng không phải máy móc điện tử có thể nhìn ra được trong cơ thể của chú còn dị vật hay không…”
“Mục đích làm phẫu thuật của cậu là để…”, Trương đại sư nãy giờ không lên tiếng đột nhiên hỏi.
“Chỉnh sửa”, Lâm Tuấn bình thản nói.
“Chỉnh sửa?”
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Lâm Tuấn lại một lần nữa nở nụ cười vô cùng tự tin, sau đó anh từ từ giải thích: “Không sai, mục đích làm phẫu thuật đó là để chỉnh sửa lại vết thương cơ ngực của ông cụ Ngô, tôi vừa quan sát thấy được lồng ngực trên trái của ông ấy lõm hơn lồng ngực bên phải, chắc là do vết thương trước đây gây ra”.
“Tiếp theo thông qua việc quan sát tần số hô hấp của ông cụ Ngô không khó để phát hiện ra tần số hô hấp của ông hơi rối loạn, vậy nên tôi chuẩn đoán thi thoảng ông ấy sẽ xuất hiện bệnh lạ, chắc là do bắp thịt lõm bên lồng ngực trái đè lên tim, mục đích của việc phẫu thuật đó là ‘chỉnh sửa’ lại cơ ngực trái, ngăn không cho đè vào tim".
“Có điều đây chỉ là phỏng đoán mà thôi, tình hình cụ thể thế nào vẫn phải kiểm tra thì mới xác định được…”
“Cái này…”
Nghe xong lời giải thích của Lâm Tuấn, Trương đại sư trố mắt sững sờ nhìn anh một hồi, sau đó ông ta mới tự cảm thán: “Đúng là thánh nhân mà”.
Chỉ thông qua việc quan sát bằng mắt và việc chú ý đến tần số hô hấp, Lâm Tuấn đã nắm bắt được nhiều thông tin như vậy, thậm chí là phán đoán ra được nguyên nhân căn bệnh lạ của ông cụ, Trương đại sư cảm thấy tất cả những chuyện này thật khó tin.
Trong bốn phương pháp chữa trị nhìn, nghe, hỏi, sờ, kỹ thuật nghe nhìn đã được Lâm Tuấn thể hiện lên một tầm cao mới, Trương đại sư kinh ngạc như thế cũng là điều dễ hiểu.
Chủ tịch Dương và ông Lưu đứng ở bên cạnh xem cho dù không hiểu gì về y thuật nhưng lúc này cũng đã nhận ra được sự lợi hại của Lâm Tuấn.
Ông cụ Ngô im lặng đối mặt với ánh mắt tràn đầy sự tự tin của Lâm Tuấn, sau đó ông cười nhẹ rồi nói: “Chí Khiêm à, từ lúc bắt đầu chú Ngô đã giao tính mạng này cho cháu, tiếp theo đây chú sẽ phối hợp kiểm tra với cháu, nếu như có thể cháu hãy chuẩn bị phẫu thuật ngay bây giờ đi...”
Nghe ông cụ Ngô nói xong, mấy tên vệ sĩ đứng bên cạnh nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc.
Đi theo lão gia lâu như vậy rồi, bọn họ biết rõ ông cụ vô cùng phản đối việc dùng dao kéo của Tây y, vì vậy khi nghe thấy ông ấy bảo quyết định điều trị bằng phương pháp Tây y, bọn họ vô cùng sốc, đặc biệt là...!
Người chữa trị cho lão gia lại là một cậu trai trẻ áng chừng hai mươi tuổi, điều này càng khiến họ sốc hơn.
Không chỉ có đám vệ sĩ của ông cụ kinh ngạc mà còn có chủ tịch thành phố và ông Lưu, hai bọn họ không chỉ sốc bởi quyết định của ông cụ Ngô mà còn bởi vì y thuật xuất thần của Lâm Tuấn...!