CAO THỦ HỒI SINH



Khi nhìn rõ hai bóng người đó, ngọn lửa phẫn nộ lập tức dâng trào trong lòng Lâm Tuấn.

Giữa Đường Tịnh Nghi và Tịch Ngự Hà không hề có hành động nào quá thân mật, chỉ là cùng nhau đi ra khỏi nhà họ Đường, thi thoảng nói với nhau vài ba câu, nhưng cảnh tượng đấy lọt vào trong mắt Lâm Tuấn lại giống như người mình yêu thương nhất tay trong tay với kẻ khác dạo bước trên phố vậy, điều này khiến anh thấy vô cùng tức giận.

Lâm Tuấn biết rất rõ sự phẫn nộ này chính là sự đố kỵ.

Anh và Đường Tịnh Nghi kết hôn lâu vậy rồi nhưng cô chưa bao giờ đi dạo phố cùng anh, không những là dạo phố, trừ lúc kết hôn hai người cùng nhau đi ra khỏi nhà họ Đường ra thì anh và cô ấy chưa từng một lần cùng nhau rời khỏi nhà Đường.

Ấy vậy mà lúc này Đường Tịnh Nghi và Tịch Ngự Hà lại cười nói vui vẻ cùng nhau rời khỏi nhà họ Đường, làm sao Lâm Tuấn có thể chấp nhận được điều này chứ.

Vậy nên Lâm Tuấn quyết định hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười ấm áp, tiến về phía hai người bọn họ.

Có thể là do phẫn nộ nên Lâm Tuấn không để ý sau khi anh bước xuống xe, con xe Porsche màu đen phía sau anh không hề rời đi, vẫn dừng ở đó.

Trên xe, vị chủ tịch thành phố âm thầm quan sát Lâm Tuấn tiến về phía Đường Tịnh Nghi, ông có vẻ đang suy tư điều gì đó.


Lúc này Đường Tịnh Nghi đi ra khỏi nhà họ Đường cùng Tịch Ngự Hà mới nhận ra Lâm Tuấn đang đi về phía hai người.

“Hàn Chí Khiêm, tôi...”
Khi nhìn thấy Lâm Tuấn, Đường Tịnh Nghi định giải thích với anh rằng cô với Tịch Ngự Hà chỉ là cùng nhau tham gia một hoạt động mà thôi.

Vừa định mở lời, đột nhiên Đường Tịnh Nghi cảm thấy mình không cần phải giải thích gì với tên phế vật này, vậy nên cô hừ lạnh một tiếng, không nói gì mà lướt qua Lâm Tuấn.

Tịch Ngự Hà cũng nhìn thấy Lâm Tuấn, hơn nữa ánh mắt đùa cợt của hắn thể hiện rõ hắn ta đang định nói gì đấy với Lâm Tuấn, nhưng mà không có thời gian bởi vì sau khi Đường Tịnh Nghi lướt qua Lâm Tuấn, cô không hề dừng lại mà tiếp tục tiến về phía trước, Tịch Ngự Hà đành vội vàng lướt qua Lâm Tuấn, đuổi theo Đường Tịnh Nghi.

Ba người cứ lướt qua nhau như thế, đối với Đường Tịnh Nghi và Tịch Ngự Hà mà nói, Lâm Tuấn giống như không khí vậy, không hề có cảm giác tồn tại.

Lâm Tuấn dừng bước, biểu cảm trên gương mặt cười như không cười, anh từ từ quay đầu lại.

"Em đứng lại cho anh”.

Nhìn theo bóng người của Đường Tịnh Nghi, Lâm Tuấn quát lên.

Đường Tịnh Nghi và Tịch Ngự Hà rõ ràng nghe thấy lời của Lâm Tuấn nói, nhưng cô không hề dừng lại chỉ là bước chân hơi khựng lại, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.

Tịch Ngự Hà nghe thấy thế liền quay đầu lại nhìn Lâm Tuấn, ánh mắt đầy sự chế giễu.

Cũng không biết có phải là cố ý chọc tức Lâm Tuấn hay không nhưng mà Tịch Ngự Hà đột nhiên giơ tay nắm lấy tay Đường Tịnh Nghi trong lúc cô chưa kịp phản ứng lại.

Hành động này khiến Đường Tịnh Nghi sững sờ, sau một hồi do dự thì cô để mặc cho Tịch Ngự Hà nắm lấy tay mình, chứ không vung ra.

Nụ cười gượng ép trên gương mặt Lâm Tuấn hoàn toàn biến mất, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng.


“Em đứng lại cho anh”.

Đường Tịnh Nghi không hề phản ứng, cô cùng Tịch Ngự Hà đi đến chỗ con xe Sedan màu đen đỗ trước cổng nhà họ Đường.

“Phù”.

Lâm Tuấn thở sâu một hơi, im lặng một hồi lâu, sau đó cao giọng nói: “Tịch Ngự Hà, lúc nãy anh nắm tay phải của Tịnh Nghi, cho dù anh có tin hay không thì trong vòng một tháng, cả đời này anh cũng không thể nào dùng đến bàn tay phải đó nữa, vì vậy… hy vọng anh hãy trân trọng năm ngón tay của mình trong một tháng cuối cùng đi”.

“Hàn Chí Khiêm tôi trước giờ nói được là làm được!”
“Tôi phải cho anh biết được, không phải ai cũng có thể động vào người phụ nữ của Hàn Chí Khiêm tôi!”
Nói xong, Lâm Tuấn quay người đi vào nhà, mặc kệ Đường Tịnh Nghi và Tịch Ngự Hà có phản ứng gì.

Đường Tịnh Nghi và Tịch Ngự Hà đang định lên xe, cả hai đều cảm thấy sững sờ trước lời nói của Lâm Tuấn.

Đường Tịnh Nghi vẫn không quay đầu lại nhưng đã vung tay của Tịch Ngự Hà ra trong vô giác, sau một hồi đứng sững sờ tại chỗ, cô quay lại nhìn theo bóng người Lâm Tuấn đang đi vào trong nhà họ Đường, sau đó cô bước lên xe với tâm trạng khác thường.

Còn Tịch Ngự Hà lúc giọng nói của Lâm Tuấn vang lên, hắn đã quay lại nhìn nhưng không hề nói lời phản bác hay chế giễu Lâm Tuấn, bởi vì lúc quay đầu lại hắn ta nhìn thấy sự lạnh lùng trong đôi mắt của anh, lúc đó hắn chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, như thể bàn tay phải sắp mất đi cảm giác vậy.


Dường như hắn đã nhận ra tên phế vật họ Hàn kia không hề đang đùa với mình.

Nhưng ngay sau khi nhận ra người nói câu vừa nãy là tên thiếu gia vô dụng của nhà họ Hàn, cho dù ánh mắt đó có khiến người ta sợ hãi đi chăng nữa thì cũng không thể nào thay thế được sự thật Lâm Tuấn chỉ là tên thiếu gia vô dụng của nhà họ Hàn mà thôi.

Vì vậy Tịch Ngự Hà khinh bỉ hừ lạnh một câu: “Hừ, phế vật mãi mãi là phế vật mà thôi, cho dù may mắn có quan hệ với chủ tịch thành phố thì cũng chỉ là một tên vô dụng, ngoài việc nói mấy câu mạnh mồm ra thì chẳng làm được gì nữa”.

Nói xong Tịch Ngự Hà đi theo Đường Tịnh Nghi lên xe, sau khi tiếng động cơ vang lên, con xe Sedan lao vút đi.

Lâm Tuấn đến trước cổng biệt thự nhà họ Đường dường như anh nhận ra điều gì đó, bước chân đột nhiên khựng lại, một lúc sau anh ngoảnh lại nhìn con xe Sedan màu đen vút đi đó, gương mặt lại lộ ra nụ cười cay đắng.

Anh trở về căn nhà của người phụ nữ anh thương nhớ, nhưng lại phát hiện ra cô ấy không có ở nhà mà đi cùng một người đàn ông khác, chính anh cũng không biết bọn họ đâu, đối với một người đàn ông mà nói thì còn chuyện nào đau xót hơn chuyện này chứ?
Điều khiến Lâm Tuấn bất lực nhất đó là anh không thể nào giải quyết được chuyện này, bởi vì trong mắt người phụ nữ mà anh thương nhớ có người khác, bây giờ anh chỉ là một tên đàn ông vô dụng mà thôi...!
“Cứ đợi đấy, các người cứ đợi đấy, không bao lâu nữa tôi sẽ khiến tất cả các người không dám gọi tôi là phế vật thêm một lần nào nữa!”
“Hơn nữa tôi phải để cho các người biết được, Đường Tịnh Nghi là người phụ nữ của Hàn Chí Khiêm tôi!”


Bình luận

Truyện đang đọc