CAO THỦ Y ĐẠO

“Vậy xin cảm ơn” Trần Vũ gật đầu.

“Đồ ăn sắp được mang lên rồi, không quấy rầy cậu Trần nữa, nếu có bất cứ yêu cầu gì xin hãy gọi tôi.” Giám đốc Trương cung kính cúi đầu, bước lùi ra ngoài.

Sau khi giám đốc Trương ra ngoài, sắc mặt của người nhà họ Diệp đều có chút khó coi.

Nhất là Phương Thần, anh ta giống như bị ai đánh vào mặt, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, giám đốc ở đây điên rồi, cái thế giới này cũng điên rồi.

Năm mươi nghìn, nói miễn là miễn, mà giám đốc ở đây còn dùng quy cách trang trọng nhất để phục vụ một tên cặn bã của xã hội.

Đồ ăn rất nhanh được bày lên, nhưng ngoại trừ vợ chồng Trần Vũ, mọi người ăn đều không cảm nhận được vị ngon, trong lòng bọn họ thấy ấm ức, một nhà hàng cao cấp thế này, gặp bọn họ thì ngoảnh mặt làm ngơ, vậy mà lại khăng khăng xem trọng một tên phế vật như Trần Vũ, điều này khiến trong lòng bọn họ không hề thoải mái.

“Bố, hôm nay là sinh nhật bố, con đã chuẩn bị quà tặng cho bố, đây là chiếc hộp đựng bút trang trí mà con và tiểu Lộ đặc biệt chuẩn bị cho bố, hộp bút được làm từ gỗ lê vàng, đồ trang trí phía trên được làm từ ngọc Miến Điện đánh bóng, chúc bố thân thể mạnh khỏe, ngày càng thăng tiến.”

Vẫn chưa hề ăn một miếng nào, Diệp Thần Quang lấy món quà đã được chuẩn bị ra, món quà này là đồ trang trí phòng sách, cực kì tinh tế, đặc biệt là viên ngọc bên trên được đánh bóng như một tấm gương phẳng.

“Tốt tốt, thật hiếm khi con có lòng như vậy.” Dù đồ vật không đáng giá bao nhiêu, nhưng là do con trai tặng, Diệp Thái Hòa vẫn rất vui vẻ.

“Bố, Phương Thần nhà con cũng đã chuẩn bị quà sinh nhật cho bố, đảm bảo bố cũng sẽ thích.” Diệp Thiến đương nhiên cũng không chịu kém cạnh.

“Chú, chú đam mê thư pháp, nên hôm nay cháu đặc biệt chuẩn bị cho chú một món quà, đảm bảo chú sẽ thích.” Phương Thần đặt đũa xuống, đưa ra một hộp quà dài khoảng ba mươi xen-ti-met.

“Đây là cái gì?” Diệp Thái Hòa có chút tò mò.

“Đồ mà Tiểu Thần tặng nhất định là đồ tốt, mau mở ra xem xem, để em cũng được mở mang tâm mắt.” Diệp Lệ vươn cổ dài ra nhìn rồi nói.

“Phải đấy, quà của anh rể tương lai tặng nhất định có giá liên thành.” Lưu Quyên cũng đùa giỡn.

“Tôi xem thử xem” Diệp Thái Hòa mở lớp giấy bọc bên ngoài hộp quà, chỉ thấy một cây bút lông màu nâu xuất hiện trong tay.

“Đây, đây là... Diệp Thái Hòa mắt sáng rực, ông ta thích thư pháp, cây bút trong tay đã có niên đại từ rất lâu, gần như được xem là đồ cổ, ông ta liên tục sờ vào cây bút, nhất thời có cảm giác không chân thật cho lắm.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

“Thì ra là một cây bút” Mấy người dài cổ ngóng đợi đều thấy hơi thất vọng, Phương Thần xuất thân con nhà giàu, vậy mà trong ngày sinh nhật bố vợ tương lai chỉ tặng một cây bút, vậy cũng quá bủn xỉn!

“Anh rể tương lai, anh chỉ tặng cây bút thôi sao?” Trong lời nói của Lưu Quyên chứa ẩn ý: “Đây vốn không phải là tác phong của anh.”

“Haha, đây cũng không phải là một cây bút bình thường, cây bút này là bút tre Vạn Lịch thời nhà Minh được chạm khắc họa tiết hoa và chim, nó có lịch sử hơn sáu trăm năm, từng được nhà thư pháp thời nhà Minh- Chúc Dẫn Minh sử dụng, được bảo tồn cho tới ngày nay, tôi đã phải tốn rất nhiều công sức để đấu giá được.” Phương Thần cười lớn.

“Đồ vật từ thời nhà Minh, chắc chắn rất đắt tiền.” Chu Lộ giật mình.

“Đó là đương nhiên, Phương Thần đã đấu giá nó sáu trăm nghìn tệ, Phương Thần nhà em sao có thể keo kiệt được.” Diệp Thiến đắc ý nói.

“Sáu trăm nghìn tệ.” Diệp Thái Hòa chấn động, hành động càng trở nên thận trọng hơn.

“Trời đất ơi, sáu trăm nghìn, Thiến Thiến, Phương Thần nhà con ra tay thật hào phóng.”

“Haha, nhà họ Diệp thực sự đã tìm được một đứa con rể tốt, vừa đẹp trai, giàu có lại hào phóng.”

“Hừ, không như ai kia, hai bàn tay trắng, đúng là không biết xấu hổ.” Diệp Lệ nói xong còn không quên liếc Trân Vũ một cái, đủ hiểu người bà ta muốn nhắm vào là ai.

Diệp Hân Vũ cúi đầu, không biết nói sao cho phải, Trần Vũ đã chuẩn bị quà xong xuôi, nhưng món quà mà anh chuẩn bị không bằng cây bút lông trị giá sáu trăm nghìn của Phương Thần, cùng là con rể, nhưng chênh lệch lại quá lớn.

“Trân Vũ, hôm nay không phải anh lại đến tay không đấy chứ.” Diệp Thiến vênh váo đắc ý hỏi.

“Chúng tôi không đến tay không.” Diệp Hân Vũ vội đáp.

“Vậy mau đem quà ra tới, haha, chắc anh sẽ không mua mấy thứ đồ ở quầy hàng bên đường rồi dùng làm quà đúng chứ?”

Diệp Thiến chế nhạo: “Nhưng kể ra cũng phải, Trần Vũ chỉ biết uống rượu đánh bạc, không có công việc đàng hoàng, còn phải ăn bám vợ, lấy đâu ra tiền mua quà tốt?”

“Trần Vũ, quà của cậu không cần đem ra khiến bản thân xấu hổ, cậu xem Phương Thần nhà người ta, vung tay một cái là sáu trăm nghìn, còn cậu, mặt mũi nào mà ở lại đây?” Diệp Thần Quang cười chế nhạo.

“Cây bút này của anh giá sáu trắm nghìn?” Trần Vũ cười nói.

“Không sai, là sáu trăm nghìn, tôi có được nó từ một buổi đấu giá, giá trị cao chót vót.” Phương Thần đắc ý nói.

“Vào thời nhà Minh, bút lông Hồ Châu đã trở nên thịnh hành, bút hào và cán bút đã có những phát triển mới về vật liệu và tay nghề.” Trần Vũ nói.

“Anh có ý gì?” Phương Thần sững sờ.

“Anh nghe tôi nói xong đãi” Trần Vũ xua tay, nói tiếp: “Ngoài việc dùng lông cừu, lông sói truyền thống, các loại bút lông nhỏ còn dùng cả lông chồn, lông chim, lông hổ, lông tỉnh tỉnh, tóc trẻ sơ sinh vân vân để làm bút”

“Có những cây bút được làm bằng tre đơn giản, lại có cây được làm bằng gỗ đàn hương, gỗ cẩm lai, vàng, bạc, sứ và ngà voi quý giá, những vật liệu quý như mai rùa. Người xưa rất coi trọng “Tam nghĩa” “Tứ đức”, tam nghĩa là chỉ tinh, thuần, mĩ, tứ đức chỉ tiêm, viên, tê, kiện.”

“Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?” Phương Thần giận dữ nói.

“Điều mà tôi muốn nói là, cây bút của anh tuy nhìn trông tương tự, nhưng lại mang phong cách công nghiệp quá nặng, những món hàng sản xuất theo dây chuyền, làm giả cũng giống, nhưng về hình, thần, tủy lại ít giống hơn, loại bút lông này, mười đồng một cây, anh lại tốn mất sáu trăm nghìn để mua, haha...”

“Anh nói cái gì? Ý của anh là tôi mua phải hàng giả?” Phương Thần biến sắc.

“Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy? Trân Vũ, bản thân anh đã không mua được món quà gì tốt, còn nói quà người khác mua là hàng giả?” Diệp Thiến tức tối nói: “Nếu anh có bản lĩnh thì đưa ra bằng chứng đi.”

“Bằng chứng? Cứ nhìn vào thân bút viết những chữ gì, đọc lớn lên xem nào” Trần Vũ cười khẩy.

“Thân bút? Thân bút có chữ?” Diệp Thái Hòa cầm lên xem thân bút, sắc mặt dần biến đổi, trên đó quả thực có chữ, lại còn là “Được sản xuất bởi nhà máy Triệu Thần Lục.”

“Bố, có chữ hay không, có phải Trần Vũ nói bậy không?” Diệp Thiến hỏi.

“Không có chữ, cậu ta nói bậy đó.” Diệp Thái Hòa hừ lạnh một tiếng, cầm cây bút lên: “Bố rất thích cây bút này, Tiểu Thần, cháu thật có lòng.”

Như Trần Vũ đã nói, cây bút là giả, nhưng ông ta không thể làm Phương Thần mất mặt ở nơi đông người được.

“Chú, đây là bổn phận của cháu.” Phương Thần thở phào một hơi, nếu thật sự là giả, vậy quá là xấu hổ.

“Trần Vũ, không tặng quà thì cũng đừng đánh rắm, anh còn ăn nói lung tung nữa tôi sẽ tống anh ra ngoài.” Diệp Thiến cũng thở phào một hơi, may mắn thay nó không phải là giả, những gì ban nấy Trần Vũ nói hoàn toàn có lý, suýt nữa đã lừa được cô ta.

“Ông xã, anh nói ít vài câu đi.” Diệp Hân Vũ kéo Trần Vũ một cái.

“Anh nghe em” Trần Vũ khẽ cười, không nói thêm nữa.

“Trân Vũ, cậu chuẩn bị quà gì vậy, cậu không định lấy ra cho mọi người xem sao.” Chu Lộ cười lạnh: “Cười nhạo người khác mua đồ giả, vậy lấy đồ của mình ra xem thử đi.”

“Haha, anh ta đã chuẩn bị hay chưa vậy? Loại người như vậy ngoài cờ bạc còn có thể làm được gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc