CAO THỦ Y ĐẠO

Lý Viện há hốc, cô ta vì biên chế mà chạy không biết bao nhiêu quan hệ nhưng toàn gặp được người giữ chức lưng chừng không quan trọng, chẳng có tác dụng gì.

Nhưng Trần Vũ là ai, thế mà lại quen biết Chu Trì, hơn nữa nhìn tình hình có vẻ Chu Trì đã chịu chút ân huệ từ Trần Vũ? Nếu Trần Vũ lên tiếng, chẳng phải chuyện của cô ta không còn gì đáng lo sao?

“Sếp Chu, tôi là y tá của bệnh viện, Trân Vũ là bạn học của tôi” Lý Viện mặt dày tiến lên.

“Hả, bạn học?” Chu Trì sửng sốt.

“Lý Viện, cô vừa nói loại bạn học như chúng tôi thì hoàn toàn không có tác dụng gì với cô mà, cô cũng không muốn có quan hệ gì với chúng tôi, lời mình nói sao quên nhanh thế?” Trân Vũ cười lạnh.

“Trần, Trần Vũ, vừa rồi tôi không đúng mọi người đều là bạn học, tôi cũng từng giúp Dư Phàm rất nhiều chuyện mà”

Lý Viện nóng nảy, cô ta cố gắng tạo quan hệ với Trần Vũ, muốn mượn dùng quan hệ này để làm quen với sếp lớn, chuyện biên chế của cô ta chẳng phải sẽ thuận lợi hoàn thành sao, vừa rồi đối xử với Trần Vũ như vậy, giờ cô ta hối hận quá đây.

“Lý Viện, vợ tôi năm viện, cô có tác dụng nhất trong việc hối thúc đóng tiền viện phí tạm thời đó!” Dư Phàm nhíu mày, anh ta cũng không phải kẻ lấy oán báo ơn.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Chu Trì lên tiếng.

“Sếp Chu, bệnh viện này có quy định, viện phí tạm thời phải giao mười nghìn, bạn học của tôi không kiếm ra kịp đã bị họ đuổi, đồ còn ở đây này!”

“Còn vị chủ nhiệm này thì xuất sắc hơn nữa, nói là không có mười nghìn thì ra cửa quẹo phải, ở đó có hũ đựng tro cốt rẻ lắm” Trần Vũ nói.

“Cái gì?” Chu Trì biến sắc: “Viện trưởng Lý, đây là quy định của bệnh viện ông hả?”

“Chuyện này, chuyện này... sếp Chu, bệnh viện chúng tôi cũng có chút khó xử!” Viện trưởng Lý hoảng sợ.

“Khó xử? Khó xử cái gì? Các người có khó khăn như người dân không? Chính phủ đang khuyến khích việc hạn chế mưu lợi ở bệnh viện, các người hay rồi, nâng hẳn viện phí tạm thời lên mười nghìn, các người tính toán gì đây?”

“Tôi sẽ chỉnh đốn và cải cách ngay lập tức!” Viện trưởng Lý đổ mồ hôi lạnh, sếp Chu sắp lên chức, hơn nữa còn lên tỉnh, nếu ông ta không hài lòng thì sau này bệnh viện gặp khó rồi.

“Giỏi quá nhỉ, đây chính là điểm đặc sắc của bệnh viện các người nhỉ, y tá đuổi người, chủ nhiệm khoa thì bảo bệnh nhân mua hũ đựng tro? Hồ sơ hai người kia đâu, mang tới đây tôi coil"

“Còn muốn vào biên chế hả? Tự tôi xem xét hồ sơ để coi họ đủ tiêu chuẩn không, bằng không các người chờ bị xử phạt đi!” Chu Trì hất tay, đi thẳng.

Trương Lỗi và Lý Viện tái mặt, về chuyện tiêu chuẩn, nói trắng ra thì 8/10 người đều không đủ, chỉ cần không nói thì sẽ không sao.

Nhưng bây giờ sếp lớn đích thân điều tra thì sao mà không lòi ra đây?

“Lý Viện, Trương Lỗi, hai người bị cách chức tạm thời, đợi chuyện giải quyết xong thì mới có quyết định xử phạt hai người!” Viện trưởng xoay người quát: “Bây giờ các người có thể đi rồi!"

“Viện trưởng, đừng mà, tôi còn đang bình xét lên chức, ông cách chức như thế thì tôi phải chờ vài năm mất!” Trương Lỗi luống cuống.

“Còn chuyện chuyển thành nhân viên chính thức của tôi nữa!” Lý Viện hoảng sợ.

“Bình xét lên chức? Chuyển chính thức? Các người chờ coi, giữ được việc không còn chưa biết đâu.” Viện trưởng Lý tức giận.

Hai tên ngốc này, Chu Trì đã giận tới mức bỏ đi mà còn muốn mình xem xét việc lên chức và chuyển chính thức? Mơ đi!

“Dư Phàm, chúng ta đi thôi!” Chuyện cũng giải quyết xong, Trần Vũ lười nói nhảm thêm, Lý Viện tiêu rồi, đáng đời cô tal

“Trần Vũ, thật sự cảm ơn cậu!” Dư Phàm rất biết ơn anh.

“Không cần, về nghỉ sớm đi, cứ uống theo đơn tôi kê!” Trần Vũ viết đơn thuốc xong giao cho hai người rồi rời đi trong trăm nghìn lời cảm tạ của hai người ki.

Rời khỏi bệnh viện, khi Trần Vũ định ra cổng thì đột nhiên anh thấy một bóng lưng quen thuộc, nụ cười cứng đờ trên mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc