CẮT SÓNG

Hai người đều ở phụ cận Nhị trung, còn tìm được một đường tắt dẫn từ nhà Du Vũ đến căn hộ của Tô Liệu. Buổi tối tháng tư khá mát mẻ, thời tiết Ninh Cảng vào mùa này có chút âm u, không khí tràn ngập ẩm ướt, mang theo hương vị mùi xuân. Du Vũ cẩn thận đi vòng qua vũng nước nhỏ phản quang dưới ánh đèn đường, chợt nhận ra trăng đêm nay rất sáng.

Cậu không muốn trở thành người trưởng thành có tính tự giác kỷ luật chút nào.

Ánh trăng trong veo khiến Du Vũ phân tâm, cậu nghĩ, bọn họ nên đến đài thiên văn trên sân thượng Nhị trung ngắm sao, nói những dự định sau khi tốt nghiệp mới đúng. Nhưng khi đi ngang qua cổng trường Nhị trung luôn được khóa kĩ lưỡng sau giờ học. Du Vũ liếc nhìn khẩu hiệu trường học to lớn treo trên tường của tòa nhà dạy học, cảm thấy mình vẫn nên kiềm chế và hoàn thành thi cử trước thì hơn, sau này rồi nói tiếp.

Quả thật là một đêm con mẹ nó lãng mạn. 

"Giải vô địch năm nay tổ chức ở thành phố A sao?"

Du Vũ gật đầu: "Nam Hồ."

Tô Liệu có chút tiếc nuối: "Hầy, lại là hồ."

Du Vũ thở dài: "Em cũng muốn đến biển lắm."

"Lần này tuyển chọn hạn ngạch cho Á Vận Hội à?" 

"Đúng, hai cái tên đầu bảng thành tích cộng với kiểm tra thể chất."

Tô Liệu không muốn tạo áp lực cho cậu, chỉ nói "Cố lên".

Một số vận động viên đoạt huy chương vàng môn bơi lội sẽ từ bỏ Á vận hội để chuẩn bị thể trạng tốt nhất cho kỳ Olympic, nhường cơ hội lại cho thế hệ trẻ. Nhưng bơi cự li dài là hạng mục bị khu vực Âu Mỹ thâu tóm quanh năm, tất cả mọi người đều để mắt đến hai vị trí hiếm hoi ấy.

Du Vũ buồn buồn "Ừ" một tiếng. Nói không mơ ước đến hai vị trí kia là nói dối, nhưng Du Vũ trước giờ không thích ảo tưởng, bởi vì cậu càng không thích thất vọng hơn.

Dốc hết sức là tốt rồi.

Trên bàn học nhà Tô Liệu có thêm một con mèo nhỏ màu cam dễ thương, trên lưng nó ôm hai ô vuông, có thể đổi thành bất kỳ số có hai chữ số nào —— 57 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học. Du Vũ tính toán trong lòng, trận tranh chức vô địch thì gần 20 ngày nữa. Thế nhưng giải đấu càng đến gần, Du Vũ càng trở nên bình tĩnh.

Bơi không tốt, về thi đại học.

Bơi tốt, cậu vẫn phải về thi đại học.

Aishh chết tiệt.

Du Vũ cắn răng lấy ra một chồng sách bài tập, tự cổ vũ bản thân trong lòng —— nếu lớp 12 là một trận bơi đường dài, thì bây giờ hẳn là cậu đã bơi đến chặng cuối cùng —— cả về tinh thần lẫn thể chất đều có cảm giác kiệt quệ.

Nhưng chỉ còn một chặng nước rút này nữa thôi.

Thi đấu thể thao đã dạy cho cậu một chân lý, đó là dù thế nào cậu cũng không thể kiểm soát được kết quả, nhưng cậu có thể kiểm soát bản thân và nỗ lực hết mình trong quá trình này. Chỉ có như vậy, cậu mới không phụ lòng thanh xuân, không phụ lòng chính mình.

Du Vũ thật vất vả mới tiêm được máu gà cho mình, cậu quay đầu nhìn Tô Liệu, đối phương cụp mắt chăm chú nhìn đề thi. Ánh mắt Du Vũ quét từ đôi lông mày tuấn tú của anh đến sống mũi thẳng tắp, rồi đến đôi môi hơi mím lại, máu gà trong phút chốc lập tức tiêu tan, trong đầu cậu bây giờ chỉ có một suy nghĩ —— bộ dạng chuyên tâm làm việc của người này thật sự quá gợi cảm.

Không được. Cậu không muốn làm người trưởng thành có tính kỉ luật nữa.

Du Vũ không nhịn được tựa cằm lên khuỷu tay mình, lắc lắc cái đầu xù tóc.

Tô Liệu nhướn mày nhìn cậu: "?"

Du Vũ nghiêng đầu đi, cố ý đè lên cái tay đang viết chữ của Tô Liệu, giống như đùa giỡn lưu manh ngăn cản đối phương viết tiếp.

Tô Liệu: "..."

Nói chuyện yêu đương quả nhiên ảnh hưởng đến tốc độ giải đề của ông đây!

Du Vũ nói líu nhíu: "Em không muốn học đâu. Hôm nay sinh nhật em, có thể nghỉ một bữa không?"

"Vậy em muốn làm gì."

"Em hơi mệt. Buổi chiều bơi rất lâu, bây giờ chỉ muốn ngủ."

"Đi nào —— đi ngủ thôi."

Du Vũ leo ​​lên giường Tô Liệu, hai người nằm yên trò chuyện một lúc. Tô Liệu nhận ra Du Vũ thật sự rất mệt mỏi, đầu gối lên gấu bông cá voi sát thủ mà ngủ thiếp đi. Anh cũng không quấy rầy đối phương, rón rén đóng cửa lại, lại ngồi vào bàn học, trước tiên làm xong bài kiểm tra của mình, sau đó mở bài thi thử số hai của Du Vũ, giúp cậu sửa bài.

Thi đại học là chiến trường của anh. Bàn về việc học, anh không bao giờ thua.

*

Bơi cự li dài chưa bao giờ phổ biến ở Trung Quốc, trận tranh chức vô địch cũng vì thế mà lặng lẽ khai mạc ở Nam Hồ, thành phố A. Ngoại trừ một số phương tiện truyền thông thể thao và các tờ báo lá cải địa phương, về cơ bản không ai trong nước quan tâm đến nó.

Các vận động viên sẽ đến địa điểm thi đấu trước vài ngày, nhưng Hứa Thanh Lan phải đi làm nên trước thi đấu một ngày mới đặt chân đến thành phố A. Cho dù thời gian eo hẹp đến đâu, Hứa Thanh Lan đều sẽ xin nghỉ phép năm để đến xem giải vô địch của con trai mình. Diêm Chính cũng quen mặt bà, thuận tiện giúp bà đặt phòng và dành một chỗ ngồi gần vạch đích nhất.

Du Vũ ở trước mặt người ngoài thì rất nghiêm, ngại thân thiết quá với mẹ Du, nhưng mỗi lần thi đấu, cậu biết luôn có người ngồi ở hàng đầu theo dõi mình —— cảm giác đó thật khiến cậu yên tâm.

Sáng sớm ngày thi đấu, các vận động viên đã kiểm tra xong xuôi, dán số thứ tự, hoàn thành phần khởi động và lần lượt rời khỏi khu vực khởi động. Du Vũ khoanh tay, hơi ôm lấy vai, cảm thấy mình chưa khởi động đủ "nhiệt". Có lẽ vì lí do thời gian và khu vực, cậu luôn cảm thấy nước hồ hôm nay còn lạnh hơn nước biển.

Diêm Chính luôn nói, là một cái tuyển thủ nước mở ưu tú —— không nên kén chọn khu vực nước. Nhưng Du Vũ không thích nước ở sông hồ lắm. Cậu cảm thấy trong nước có mùi "tanh" của rêu, giác quan thứ sáu giật liên tục, như thể sắp có chuyện xấu phát sinh.

Ban tổ chức đã dựng một lễ đài ngoài trời, trên tấm bảng nền xanh lam viết một dòng tiêu đề lớn màu đỏ "Giải vô địch cự li dài quốc gia năm XXXX tại Nam Hồ thành phố A, tuyển chọn Á vận hội." Trước lúc bắt đầu cuộc thi, vận động viên từ mỗi tỉnh sẽ lần lượt xuất hiện trên sân khấu để ghi hình, sau đó trao giải cũng sẽ diễn ra ở đây.

Du Vũ thấy khán đài đang dần lấp đầy, nhìn tới nhìn lui nhưng không tìm thấy mẹ. Để dễ nhận biết, Hứa Thanh Lan lúc nào cũng cầm một con gấu bông cá voi sát thủ nhỏ trên tay, khi vẫy trái vẫy phải rất bắt mắt.

Sao còn chưa tới?

Hôm qua mẹ rõ ràng đã gửi tin nhắn cho cậu, nói bà đã về đến khách sạn.

Các vận động viên xung quanh lần lượt xếp hàng theo số thứ tự tỉnh, nhưng Du Vũ vẫn khựng lại, hết nhìn đông lại nhìn tây. Phan Nhất Nam từ phía sau đi tới, vỗ vai cậu: "Đi thôi, sao cậu không đi. Đang tìm gì à?"

Du Vũ không quá bận tâm, căn bản không suy nghĩ tại sao Phan Nhất Nam thuộc tỉnh S lại đứng đây với cậu. Người quen gặp nhau không khỏi nói nhiều vài câu, Du Vũ thấp giọng trả lời: "Mẹ tôi nói sẽ đến xem trận đấu, nhưng tôi không thấy bà ấy."

Phan Nhất Nam chớp mắt: "Mẹ cậu có phải ở chung khách sạn bọn tôi không?"

Du Vũ sững sờ: "Làm sao cậu biết?"

"Buổi sáng rời khỏi nhà ăn, tình cờ nghe thấy huấn luyện viên Diêm của cậu hô lên "mẹ Du Vũ", không nhịn được nhìn vài cái."

Du Vũ truy hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó vì tôi bận đi điểm danh." Phan Nhất Nam nhún vai, "Chắc dì có chuyện cần nói với huận luyên viên các cậu thôi." Cậu ta do dự một hồi, liền nói thêm một câu: "Hay là cậu thử hỏi huấn luyện viên xem."

Không đợi Du Vũ xác nhận lại, loa bên trong đã bắt đầu mời vận động viên xuất hiện theo số thứ tự đội tỉnh. Phan Nhất Nam vội vã xua tay tạm biệt cậu, để lại cho Du Vũ một dấu chấm hỏi to tướng.

Phía ban tổ chức giới thiệu hết dàn tuyển thủ, mặt trời cũng mọc lên ở độ cao thân thiện hơn. Nhóm tuyển thủ có thời gian tiến hành bàn bạc chiến lược và phương thức tiếp ứng một lần cuối với huấn luyện viên. Du Vũ vẫn chưa thấy Hứa Thanh Lan trên khán đài, nhớ tới lời của Phan Nhất Nam, cậu không nhịn được hỏi Diêm Chính: "Huấn luyện viên, mẹ em đâu rồi?" 

"Thằng bé này bao lớn rồi còn tìm mẹ." Diêm Chính ngồi xổm một bên, bôi chút vaseline lên mắt cá chân cậu, "Nhóc bú tí mẹ. Chắc mẹ em dậy muộn thôi, không vội, một trận đấu cũng phải mất hai tiếng đấy, biết đâu em về đích đã thấy mẹ ở đấy rồi."

Nghe những lời của Diêm Chính, Du Vũ đã cảm thấy có điều gì đó không ổn —— Phan Nhất Nam nói sáng nay cậu ta đã nhìn thấy mẹ cậu tìm Diêm Chính trong nhà ăn. Trừ khi Phan Nhất Nam nói dối, nếu không Diêm Chính không thể nói mẹ cậu ngủ quên được. Huống chi, Hứa Thanh Lan cả đời chịu khó, cậu chưa bao giờ thấy mẹ ngủ dậy trễ cả. Tại sao Diêm Chính cố viện cớ nói mẹ cậu còn đang ngủ?

Du Vũ nhíu này: "Không phải hồi sáng thầy gặp mẹ em sao?"

Động tác trên tay Diêm Chính dừng lại, có chút tức giận trừng cậu: "Ai nói với em?!"

Vẻ mặt đó chẳng khác nào thừa nhận ông quả thật đã gặp mẹ.

"Mẹ em có việc phải làm, một lát nữa mới tới xem em thi đấu." Diêm Chính đặt tay trên bả vai cậu, "Đừng nghĩ lung tung nữa, tập trung vào!"

Du Vũ càng lấy làm lạ, thốt lên: "Bà ấy có thể có chuyện gì chứ?"

"Chuyện của mẹ em sao mà thầy biết!"

Du Vũ nghĩ mãi, cứ cảm thấy có gì không đúng. Nếu mẹ chỉ bận công việc, Diêm Chính thoải mái nói ra là được rồi, cần gì phải che che giấu giấu? Bây giờ bọn họ đang ở thành phố A, cách Ninh Cảng hai giờ bay, Hứa Thanh Lan đã xin nghỉ làm, hơn nữa bà cũng đang không ở Ninh Cảng, cho nên không thể là chuyện công việc. Rốt cuộc có thể là gì? Du Vũ rất hiểu mẹ cậu, mối quan hệ xã hội của Hứa Thanh Lan cũng vô cùng đơn giản. Lông mày của cậu ngày càng xoắn lại: "Có phải ở Hoa Khê xảy ra chuyện gì không? Nhà ông nội em gặp vấn đề gì sao?"

"Em trước hết khoan hãy để ý tới!" Diêm Chính dứt khoát đẩy người lên cầu nổi, "Chuyên tâm thi đấu!"

Du Vũ: "..."

Diêm Chính cũng đau hết cả đầu, không nhịn được nặn nặn mi tâm.

Ở Hoa Khê đúng là xảy ra chuyện rồi.

Trí nhớ của ông nội Du Vũ vốn không tốt, hơn hai năm qua còn có xu hướng chuyển biến xấu hơn, nhưng ông cụ rất bướng bỉnh, không chịu đến viện dưỡng lão hay rời khỏi hòn đảo nơi ông đã sống cả đời. Kết quả là sáng hôm qua, ông lão ra ngoài một mình và bị lạc, gia đình đã tìm kiếm cả ngày trời nhưng không thấy tung tích. Hoa Khê là một địa phương nhỏ, không dễ giải quyết sự vụ nếu không có mối quan hệ, hơn nữa ông cụ còn nổi tiếng khắp khu vực vì "tinh thần minh mẫn", cảnh sát cho rằng ông chỉ đi ra ngoài một lúc thôi, không buồn quan tâm.

Đến sáng nay, vẫn chưa tìm thấy ông cụ. Hứa Thanh Lan có chút quan hệ ở địa phương có thể nhờ vả được, dù sao cũng phải quay về một chuyến.

Sân bay gần Hoa Khê nhất không phải Ninh Cảng mà ở một thành phố cấp tỉnh khác.  Hai hôm nay chỉ còn một số chuyến bay từ thành phố A đến đấy, chuyến bay sớm nhất là lúc 11 giờ sáng nay. Vốn dĩ bà muốn đợi Du Vũ thi đấu xong mới rời đi, nhưng như vậy sẽ không kịp máy bay. Còn nếu bay về Ninh Cảng rồi ngồi xe đến Hoa Khê thì quá mất thời gian, muốn về kịp trong sáng nay chỉ có thể bay ngay.

Hứa Thanh Lan lo lắng nhờ vả Diêm Chính đừng nói cho Du Vũ biết chuyện này, nhưng ai biết thằng nhóc ngồi trên lớp nghe giảng cũng không hiểu bài lại học được tính ranh ma từ lúc nào cơ chứ!

Du Vũ đi chân trần lên cầu gỗ.

Chỉ vừa nãy, cậu vẫn còn rất bình tĩnh. Nhưng bây giờ, đáy lòng như mặt hồ gợn sóng vì bị cục đá rơi vào. Du Vũ không rõ tại sao —— có thể là chuyện của chú hai, hoặc của dì bảy, dì tám gì đấy mà cậu không nhớ mặt, nhưng cậu vẫn luôn có cảm giác ông nội gặp chuyện rồi.

Tuổi ông đã cao, có xảy ra chuyện gì cũng không tránh khỏi...

Rõ ràng là đang đứng dưới ánh mặt trời —— Du Vũ cúi đầu nhìn chằm chằm dưới chân mình, dưới ánh nắng, làn da ngăm đen của cậu lộ ra màu vàng lúa mì rực rỡ —— nhưng tại sao vẫn lạnh lẽo như vậy? Cậu ngẩng đầu nhìn mặt hồ sâu thẳm tĩnh lặng, tay chân có làm cách nào cũng không ấm lên nổi.

Tập trung.

Cá voi sát thủ, tập trung nào.

Cậu nâng bàn tay lạnh lẽo vỗ vỗ hai má.

"Tuýp ——" Tiếng còi đầu tiên, cậu hốt hoảng làm động tác chuẩn bị xuống nước.

Ngay sau đó, tiếng còi thứ hai vang lên.

Xuất phát!

Bình luận

Truyện đang đọc