CẬU ẤY KHÔNG PHẢI TÔI


Ở góc trong cùng của lớp học, cạnh bên thùng rác, một thiếu nữ mặc đồng phục học sinh đang ngớ người chứng kiến đống bài tập chất chồng trước mặt mình.
Cô gái có vẻ ngoài phải nói là hết sức cay mắt, thân hình mập mạp quá khổ.

Tuy chỉ cao tầm mét sáu nhưng cân nặng của cô phải đến tám mươi ký.
Càng ngoài sức tưởng tượng hơn cả là gương mặt nổi dày đặc những nốt mụn li ti, khiến người ngoài không nỡ nhìn.
Mái tóc thô xơ, chẻ ngọn được búi cao lên, trước trán lòa xòa tóc mái che gần nửa khuôn mặt.
Một nữ sinh khác trong lớp, ngại bài tập cô chưa đủ nhiều, không chút kiêng dè ném thêm hai quyển vở lên bàn.
Vì dùng lực quá mạnh khiến chồng vở bài tập trước đó đổ hết lên người cô, nữ sinh chẳng những không áy náy, thấy cô khom lưng nhặt còn thẳng thừng giẫm chân lên tay cô chà sát.
Cô ta cười sảng khoái: “Tô Ca! Bài tập không làm xong trong hôm nay, mày đừng hòng nghỉ trưa!”
Tô Ca lấy tay còn lại hất chân cô ta ra, sau đó từ tốn đứng dậy đến đồ cũng không thèm nhặt, hất nốt số vở bài tập còn sót lại trên bàn.
Cô lấy từ trong hộc ra một quyển vở khác có ghi tên mình, giơ lên trước mặt đối phương: “Không cần cậu nhắc, tôi nhất định hoàn thành bài tập của mình.

Còn của người khác, tự mà nhặt về đi!”
Phùng Bá Nhi giận dữ đạp bay ghế gỗ cô mới vừa ngồi: “Hôm nay mày ăn gan hùm à? Mày nghĩ mày là ai? Lâm Nhan chắc? Thứ chó chết như mày có cố để bắt chước cũng không bằng một sợi tóc của cậu ấy!”

Tiếng động lớn chỗ hai người họ đã vô tình lôi kéo sự chú ý của những người khác trong lớp.
“Có chuyện gì vậy?”
Một nữ sinh xuất hiện bên cạnh Phùng Bá Nhi, rõ ràng đứng về phía cô ta.
Phùng Bá Nhi phẫn nộ chỉ tội Tô Ca: “Mày xem nó làm phản kìa, bình thường vẫn luôn ngoan ngoãn làm bài tập cho chúng ta.

Nay lại dở chứng, hất hết vở bài tập kêu chúng ta tự làm.

Đã có đáp án mẫu của Lâm Nhan, nó chỉ cần chép lại thôi.

Thứ ngu dốt như nó được sẵn của hời còn ở đó làm kiêu.”
Đỗ Miễu bị chọc tức đôi mắt đầy thù địch, giơ tay lên định tát Tô Ca: “Tiện nhân! Đúng là đồ không biết điều, để tao hôm nay dạy dỗ lại mày!”
Tô Ca chuẩn bị sẵn sàng trả đũa đối phương, thế nhưng lại có người rảnh rỗi xen vào.
Đào Bách đột ngột xuất hiện hất tay cô ta ra: “Đủ rồi! Giờ ăn trưa còn tụ tập ở đây làm gì? Các cậu bắt nạt cậu ta hoài không thấy chán, tôi cũng phát ngán rồi đó.”
Đỗ Miễu quả nhiên không muốn nam thần nhìn thấy dáng vẻ hung tợn của mình lập tức đổi sắc mặt: “Cậu không biết Tô Ca làm gì đâu, cậu ta ném vở bài tập của tớ, còn có cả vở của Lâm Nhan nữa.

Cậu xem!”
Đào Bách sửng sốt, không dám tin nhìn Tô Ca rồi quay lại nhìn Đỗ Miễu: “Cậu nói thật?”
Đỗ Miễu xoắn tay giận dỗi: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy!”
Đào Bách nhìn mọi người trong lớp đồng loạt gật đầu, anh kinh ngạc đến hoài nghi nhân sinh
Tô Ca trong mắt anh gần như là người vô hình, mỗi ngày đi học đều chui vào góc ngồi không ừ hử, giáo viên gọi cũng chỉ biết nói ba từ “Em không biết.”
Đến và đi không một ai chú ý, nếu không phải cậu ta có những đặc điểm vượt trội “nghèo, xấu, dốt, dở” anh còn lâu mới biết trong lớp mình có một người như vậy.
Đào Bách không đồng cảm cũng không thương hại, chỉ không muốn thấy bạn cùng lớp dở thói chợ búa, lâu lâu đứng ra bênh vực cho cô.

Anh quay sang nhìn Đỗ Miễu và Phùng Bá Nhi: “Nếu không phải các cậu ép cậu ấy làm bài tập, cậu ấy phải làm tới bước này hả? Tự nhặt lên đi, chuyện hôm nay coi như hòa.


Tháng này lớp bị hạ thành tích vì các cậu tôi nhất định không bỏ qua đâu.”
Dứt lời, anh giật lấy vở của Lâm Nhan từ tay Đỗ Miễu phủi phủi, ánh mắt thoáng dịu dàng cùng tự hào, lẩm bẩm: “Chữ của Nhan thật đẹp như con người cậu ấy vậy.”
Nhưng chỉ trong giây lát, Đào Bách lật mặt còn nhanh hơn lật sách quay sang nhìn Tô Ca, lạnh nhạt lên tiếng: “Còn cô! Lát nữa gặp lại Lâm Nhan đi xin lỗi đi, đồ của cậu ấy không phải ai muốn làm gì thì làm.”
Tô Ca bỉu môi tự nhủ với chính mình: “Nể tình cậu si mê tớ như vậy, tớ bỏ qua lần vô lễ này của cậu, nếu còn lần sau cậu chết chắc!”
Làm công tác tư tưởng, cô quyết định gật đầu.
Đào Bách đạt được kết quả như mong muốn liền rời khỏi, nhưng nghĩ đến gì đó bước chân chợt khựng lại, anh quay người nói thêm với Tô Ca vài câu: “Đáng lý cậu nên làm vậy sớm hơn, nếu lần sau không có dính dáng tới Lâm Nhan, tôi nhìn cậu cũng thuận mắt hơn đấy!”
Lý Hùng Tư vội vàng chạy vào lớp thở hồng hộc, đứng chống gối trước mặt Đào Bách: “Lâm Nhan! Cậu ấy bị thương phải vào phòng y tế rồi…”
“Cái gì? Cậu ấy bị làm sao!”
Còn đâu Đào Bách bình tĩnh, lý trí giải quyết mọi vấn đề, Hội trưởng cao ngạo lạnh lùng trong truyền thuyết.

Cậu ta giờ đây chẳng khác nào gà mẹ xù lông bảo vệ gà con, co giò ba chân bốn cẳng chạy thục mạng đến phòng y tế.
Lý Hùng Tư còn chưa kịp nói hết: “Bị cọ chân vào cạnh bàn trầy da.”
“Này cậu đợi tớ với! Tên khốn nạn này mỗi lần thấy sắc quên bạn! Đợi tớ đi nữa.”
Quay sang đã không thấy bạn mình đâu, Lý Hùng Tư chỉ biết vừa chạy theo vừa lớn giọng vang khắp sân trường.
Các nữ sinh thấy Đào Bách liền cười tươi như hoa cố ý tìm cơ hội để anh nhìn mình.
Nhưng Đào Bách không để ý chỉ hớt hãi chạy, lạnh nhạt nói: “Tránh đường!”
Nhóm nam sinh dường như quá quen với chuyện này, chỉ âm thầm tán gẫu.

“Hội trưởng lại chạy đi đâu mà gấp thế chứ?”
Một người khác khinh thường nhìn nam sinh: “Chắc chắn lại liên quan tới hoa khôi Lâm Nhan.”
Những người còn lại nghe vậy dần vỡ lẽ.
Nam sinh tiếp tục: “Nhớ lần trước Lâm Nhan ở lớp nói muốn ăn mận.

Trong tiết học, ai cho học sinh ra khỏi trường mua chứ, có chạy ra chợ gần đó cũng phải mười cây số.

Vậy mà Hội trưởng của chúng ta cả gan trèo lên cây mận trước phòng hiệu trưởng hái cho Lâm Nhan.”
Một người khác lại lên tiếng: “Còn lần đại hội thể thao năm ngoái nữa, Hội trưởng thi điền kinh rõ ràng bỏ xa đối thủ phía sau, chỉ còn một vòng chạy đã giành cúp.

Nghe tin Lâm Nhan đau bụng kinh không tới cổ vũ được, liền bỏ về nhà chuẩn bị nước quế mật ong mang qua cho cậu ấy.”
“Còn nữa! Còn nữa...”
Đám nam sinh mồm năm miệng mười kể về chiến tích huy hoàng của hôn quân Đào Bách..


Bình luận

Truyện đang đọc