CẬU ẤY KHÔNG PHẢI TÔI


Đào Bách vô tình đảo mắt, chỉ trong một khoảng khắc cả thế giới quan của anh như vụn vỡ.
Tai anh không nghe thấy tiếng động xung quanh.

Ánh đèn phản chiếu lên chiếc vòng phát ra những tia sáng lấp lánh đâm thẳng vào mắt anh.
Đôi chân Đào Bách run rẩy, bất chợt ngã khuỵu, tay phải vịn vào vai Đào Bân bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững.
“Khônggggggggggggggg!”
Tiếng hét thất thanh của anh vang lên giữa bệnh viện ồn ào tựa như một nốt trầm khiến lòng người chùn xuống.
Anh cố trấn an mình: Không phải! Nhất định không phải! Mày nhìn lầm rồi! Trên đời này đâu phải chỉ có một chiếc vòng như vậy.”
Đào Bách vừa nghĩ vừa chạy tới, nhưng anh đứng còn không vững đừng nói chi là chạy.
Tuy chỉ là đoạn đường ngắn ngủi, thế mà chân anh run lên, mới đi được vài bước đã té sõng soài.
Anh không tiếp tục đứng lên mà gần như bò tới chỗ băng ca.
Người đẩy xe chú ý tới anh, nhất thời đứng bất động, nhiều ánh mắt khác cũng tò mò nhìn anh.
Nhưng Đào Bách không quan tâm, anh vịn thanh sắt đứng dậy.
Rõ ràng vừa rồi, anh chỉ muốn lập tức lật tung miếng vải lên để xác nhận người đó không phải Tô Ca.

Vậy mà lúc lại gần, nhìn rõ cánh tay anh đã không còn dũng khí này nữa.
Đào Bách cố chấp lắc đầu gần như thét lên: “Không phải mà! Không phải! Tô Ca sao lại ở đây? Cô ấy sao lại ở đây được?”
Lời nói vừa rồi cũng không khiến anh mạnh mẽ được bao nhiêu.
Nơi này gần lối vào cổng phòng cấp cứu, phía trước bệnh viện trồng rất nhiều cây xanh, một cơn gió thoảng qua trong đêm tối oi ả đã đập tan mộng tưởng của Đào Bách.
Tấm vải cũng được lật lên.
Gương mặt ngày đêm cất giấu cẩn thận trong tim anh giờ đây lại xuất hiện.
Lần đầu hai người gặp nhau cô ấy đã bệnh không nhẹ.

Sắc mặt vốn không hồng hào được bao nhiêu, giờ lại trắng toát.
Thời gian cũng ngưng đọng tại giây phút này đây.
“Tô Ca?”
Âm thanh kích động của Mạc Duẫn tựa như một ngòi nổ.
Đào Bách gần như phát điên rống giận giữa tiền sảnh: “Aaaaaaaaaaaaaaa!”
Trần Sinh mặt mày rũ rượi chạy tới, vừa hay chứng kiến cảnh này vội đỡ anh lên.
Đào Bách như tìm thấy phao cứu sinh, ánh mắt trông mong nhìn đối phương: “Tô Ca cô ấy đã được cậu đưa về bệnh viện bên kia rồi đúng không? Chỉ là người giống người thôi đúng không? Có phải giờ tôi trở về đó cô ấy đang trách móc tôi không cùng cô ấy uống thuốc đúng không? Cậu nói gì đi! Cậu câm à! Tôi ra lệnh cho cậu nói chuyện!”
Trần Sinh chưa bao giờ thấy sếp mình điên cuồng như vậy, anh vốn mất hết sức lực vì chuyện hôm nay, bị hỏi dồn dập chính anh cũng kích động: “Sếp! Anh làm gì sao tôi gọi anh không bắt máy? Tại sao vừa rồi anh không nghe điện thoại? Chỉ cần anh nhấc máy cô ấy sẽ được phẫu thuật! Chỉ cần anh nghe tôi nói dù chỉ một lần, Tô Ca nhất định sẽ không bị kẻ khác cướp đoạt mạng sống.

Cô ấy đáng thương như vậy.

Lúc đưa vào bệnh viện, đầu óc không tỉnh táo vẫn hỏi sao anh chưa quay lại.

Cô ấy nói cô ấy không giận nữa, anh chạy quá nhanh cô ấy đuổi không kịp, anh quay lại cô ấy nhất định dỗ anh.”
Tựa như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào trái tim Đào Bách.

Anh không đáp lời Trần Sinh, bản thân lại im lặng đến đáng sợ.

Đào Bách không khóc chỉ nhìn chằm chằm thi thể Tô Ca.
Anh khom người nhẹ nhàng ôm cô ấy lên, tựa như nâng niu một báu vật vô giá.
Mọi người nhìn anh với ánh mắt thương hại, nơi anh đi qua đều có người chủ động tách ra hai bên.
Chàng trai cao lớn đôi mắt vô hồn xông về phía trước, trên tay ôm một cô gái xinh đẹp mãi mãi lìa xa trần thế.
Nhóm người Mặc Lãng biết chuyện tức tốc trở về nước.

Nghe tin Đào Bách đã một tuần vẫn khư khư giữ lấy thi thể Tô Ca nhất quyết không an táng, họ hết sức tức giận đem theo vệ sĩ khí thế ồ ạt xông vào địa bàn nhà anh.
Một chiếc quan tài lớn đặt giữa nhà, nếu không phải họ cưỡng chế mở cửa thì căn nhà nhất định không lọt một kẽ hở, ánh sáng cũng không cách nào chen vào.
La Thi Thu một trong ba người phẫn nộ quát: “Đào Bách là thằng chó chết nào? Ra đây! Nếu không đừng trách tao đốt trụi căn nhà này!”
“Ồn ào quá!” Từ trong quan tài phát ra âm thanh khiến ba người giật mình.
Nắp hòm từ từ mở ra, người bên trong cũng chậm rãi xuất hiện.
Đào Bách vẫn mặc bộ đồ từ lần trong bệnh viện tới giờ, râu đã mọc lổm chổm.
Mặc Lãng và Trịnh Cường xông tới mỗi người một đấm chỉ muốn đánh chết anh.
Đào Bách cũng không định nhường, sức chiến đấu cũng lớn kinh người, quật ngã cả hai xuống sàn nhà: “Các người là ai?”
La Thi Thu bật cười: “Mày còn hỏi tao là ai? Là những người có thể chống lưng cho Tô Ca!”
Anh lạnh lùng đảo mắt qua ba người rồi chậm chạp lên tiếng: “Cút!”
Mặc Lãng lúc này mới đứng dậy, anh ném sấp giấy tờ vào mặt Đào Bách: “Tao nghe nói nếu không phải vì mày uy hiếp đe dọa bác sĩ cứu Tô Lam, cậu ấy không phải chết.


Thật uổng công cậu ấy tín nhiệm mày.

Lúc tới đây bọn tao định đánh chết mày, nhưng nhìn mày như vậy xem ra cái chết không phải là hình phạt tàn khốc nhất.”
La Thi Thu vẫn luôn đứng nhìn quan tài trong suốt, bất chợt khóc nấc lên: “Mày giỏi lắm! Cái gì cũng nhanh hơn bọn tao! Đến cả chết cũng giành đi trước! Tao xin lỗi! Tao xin lỗi! Nếu tao về sớm hơn thì mày không phải…”
Trịnh Cường ôm lấy cô, chính bản thân cũng đang kìm nén nhưng ngoài mặt vẫn lôi kéo cô cùng Mặc Lãng trở về.
Đợi người đi hết, Đào Bách lúc này mới chú ý đồ trên tay mình.
Đọc xong hết một lượt, anh dường như còn bình tĩnh hơn cả ngày thường, không hề kích động, cũng chẳng làm gì khác lạ.
Vậy mà ngày hôm sau, biệt thư của Đào Bách bốc cháy, anh cũng qua đời trong vụ hỏa hoạn năm ấy.
Cũng trong ngày này nhiều sự kiện đau lòng liên tiếp ập tới, Tô Lam đột ngột qua đời, Mạc gia phá sản, Đào Bân mất tích đều không rõ nguyên do.
Có người đoán: Tô Lam vì cơ thể không dung hòa được với trái tim nên phản ứng mạnh gây ra đột quỵ; Mạc gia bị đối thủ dở trò, đối phương đã lên kế hoạch từ trước; Đào Bân vừa hay xuất hiện trong nhà Đào Bách ngày hỏa hoạn cũng thiệt mạng trong đám cháy.

Cả ba sự kiện xảy ra cùng lúc đều chỉ là trùng hợp.
Còn nguyên nhân thực sự thế nào mãi mãi là một ẩn số..


Bình luận

Truyện đang đọc