CẬU ẤY XINH ĐẸP NHƯNG HƠI NGỐC

“Thật ngốc.” Thẩm Trình nhìn chăm chú vào Tri Nhạc.

Tri Nhạc vui tươi hớn hở cười.

“Nhóc ngốc.” Thẩm Trình lại gọi.

“Ừm!” Tri Nhạc hớn hở đáp.

Thẩm Trình lại không nhịn được, cong khóe miệng. 

Ánh mặt trời lúc chiều tà rực rỡ xán lạn, xuyên qua lớp cửa kính vào phòng, chiếu xuống sàn nhà, chiếu rọi một khoảng ánh vàng xinh đẹp mà ấm áp, Tri Nhạc và Thẩm Trình nhìn nhau, cùng cười trong chốc lát.

Đúng là có những thứ rất có sức hút, ví dụ như nụ cười, ví dụ như sự ngốc nghếch, Thẩm Trình thầm nghĩ.

Chút nhạc đệm trong phòng trà nước cứ thế trôi qua, khói mù tiêu tán.

Sau đó cả buổi chiều Thẩm Trình làm việc hết sức chăm chú, Tri Nhạc yên tĩnh ngồi trên ghế sofa, luyện viết chữ, sau đó đeo tai nghe chơi game, ăn đồ ăn vặt, thẳng đến khi mặt trời ngả về tây, đến lúc tan tầm.

Đúng lúc ấy, điện thoại Thẩm Trình nhận được mấy tin nhắn Tần Việt gửi tới.

“Vậy là không chỉ đưa người về, mà còn đưa tới công ty, chà chà.”

“Hóa ra Thẩm nhị thiếu của chúng ta còn rất kiên nhẫn, rất bênh vực người của mình nha.”

“Có thể phát biểu chút cảm nghĩ hiện tại của cậu không?”

“Thiếu gia tôi đây thấy có chỗ không đúng nha.”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đứa nhỏ kia không tệ đâu. Xinh đẹp ngoan ngoãn, như một bé thiên sứ vậy.”

“Khi nào dẫn người tới chơi đấy?”

Thẩm Trình nhìn thoáng qua, không thèm để ý tới nữa.

Thành phố lên đèn, đèn đường dần sáng, Tri Nhạc thu dọn balo, giống như khi cậu đến, dọn đến là ngăn nắp, dọn xong phần mình thì tan làm cùng Thẩm Trình.

Phần lớn nhân viên cũng đã tan làm, vẫn có mấy nhóm người chưa xong việc nên còn đang tăng ca.

Thẩm Trình đi phía lan can, Tri Nhạc đi cạnh tường, hai người sóng vai nhau mà đi, chậm rãi đi qua khu làm việc, đón thang máy, xuống gara ngầm.

Chỗ làm việc của bốn người kia trống không, buổi chiều đã tiu nghỉu thu dọn đồ đạc đi chi nhánh nhận việc.

Sau chuyện này, ánh mắt những người khác nhìn Tri Nhạc tất nhiên là khác trước, không dám coi khinh hay coi thường, càng không dám phỏng đoán lung tung.

“Bọn họ còn phải, đi làm ạ?”

Xuống tới gara, không còn người khác, Tri Nhạc rõ ràng thả lỏng hơn, nói nhiều hơn, ban nãy cậu chú ý thấy có mấy nhân viên còn đang mở máy tính, hẵng còn làm việc.

Thẩm Trình gật đầu, đi đến trước xe, cầm balo hộ Tri Nhạc, mở cửa xe, ý bảo Tri Nhạc lên xe.

“Vất vả thật đấy.” Tri Nhạc ôm balo trước người, đeo đai an toàn cẩn thận, nói: “Còn phải, tăng ca.”

Thẩm Trình khởi động xe, vững vàng ra khỏi gara, ra khỏi cao ốc, hòa vào dòng xe đông đúc trên trục đường chính.

Đúng là giờ cao điểm tan tầm, trên đường dòng người đông nườm nượp, ngựa xe như nước, đâu đâu cũng là những người đã bận rộn cả ngày chuẩn bị về nhà.

Tri Nhạc cách một tấm kính nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt phản chiếu ánh đèn đủ màu sắc, giống như ngân hà nho nhỏ biến ảo không ngừng.

“Tăng ca, cũng rất tốt nhỉ.” Tri Nhạc nhìn ra cửa sổ không chớp mắt, trong miệng lẩm bẩm.

Đèn đỏ sáng lên, xe chậm rãi dừng lại, Thẩm Trình nghiêng đầu liếc Tri Nhạc một cái.

“Trên thực ta, đại đa số đều không thích tăng ca,” Thẩm Trình nói, “cậu là số ít đặc biệt kia.”

Tri Nhạc quay đầu, hai mắt sáng ngời, nói: “Có công việc để làm, là rất tốt đó.”

Thẩm Trình nhìn về phía trước, một tay đặt trên tay lái, ngón trỏ lơ đãng gõ nhẹ, thuận miệng tán gẫu với Tri Nhạc: “Cậu thích làm việc à?”

Ánh mắt Tri Nhạc nhìn hắn cùng mấy nhân viên sáng nay, dáng vẻ khi cẩn thận đụng vào máy tính của hắn, đều hướng đến điểm này, mà câu trả lời lúc này của Tri Nhạc càng chứng minh suy đoán của hắn không hề sai, Tri Nhạc gật đầu: “Thích!”

Tri Nhạc nói về công việc thì rất hứng khởi, không đợi Thẩm Trình hỏi, tự cậu đắc ý nhìn Thẩm Trình, kể lại chuyện cũ: “Trước kia em, cũng từng đi làm rồi đó.”

“Ồ?” Thẩm Trình hơi lộ vẻ bất ngờ.

“Thật đấy.” Tri Nhạc tiếp tục: “Ở trấn trên có một cái, tiệm mát xa của người mù, chỗ đó của họ, ngoài người mù ra, cũng nhận những người, như bọn em. Em đến đó làm việc, một thời gian.”

Thẩm Trình dừng một chút, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“…… Sau đó có hai lời nói của khách, mà em không hiểu được, đắc tội, với khách. Ông chủ đã gọi ông nội tới, đón em về.”

Dù chuyện đã là từ nhiều năm trước, Tri Nhạc vẫn nhớ rõ như in, hiển nhiên cậu vô cùng để tâm tới chuyện đó, giờ gợi lại chuyện, ánh mắt cậu cũng trở nên ảm đạm: “Có lẽ em, hơi ngốc, ở phương diện này.” Thẩm Trình nghiêng đầu, nhìn Tri Nhạc, Tri Nhạc nhớ lại đoạn hồi ức kia: “Công việc em có thể làm, không nhiều lắm, sau đó vẫn luôn, không tìm được cái nào thích hợp.”

Ánh đèn lập loè, soi tỏ vẻ tiếc nuối trên mặt Tri Nhạc.

“Thích làm việc đến vậy?” Thẩm Trình hỏi.

Tri Nhạc đáp: “Làm việc thật tốt nha, có thể kiếm tiền, còn có thể, kết bạn.”

Cậu nghĩ một hồi, tìm trong kho từ vựng của mình cách nói thích hợp nhất: “Tay làm hàm nhai.”

“Ừ, ông nội nói không trông cậy vào, em kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng nếu có thể, làm việc, tay làm hàm nhai, thì càng tốt.” Nói tới đây, Tri Nhạc thở dài: “Nhưng mà, ông nội không yên tâm, để em đi đến nơi quá xa, có mấy việc, lại quá vất vả, không cho em làm.”

Tri Nhạc nói nhiều, khát nước, lấy chai nước trong balo ra, uống hai ngụm. Cậu nói xong rồi, sự chú ý lại lại bị sự vật bên ngoài hấp dẫn, hồi ức không vui cùng tiếc nuối rất nhanh đã tan đi.

Đèn xanh sáng, Thẩm Trình rời mắt về phía trước, khởi động xe.

Khi hai người về đến nhà thì trời đã tối đen, đèn trắng trong vườn hoa đã được bật từ lâu, chiếu sáng đường vào nhà.

Hai người lần lượt đi tắm, thay đồ, ngồi xuống trước bàn ăn. Thẩm Trình âm thầm quan sát, thấy lượng cơm Tri Nhạc ăn hôm nay vẫn như mọi khi, hiển nhiên không bị chuyện ban ngày ảnh hưởng đến tâm tình, hắn hoàn toàn yên lòng.

Ăn cơm xong, Thẩm Trình lên phòng làm việc như thường lệ, vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, cửa đã bị gõ mấy cái, Tri Nhạc nắm tai Pikachu, cười hì hì tiến vào phòng.

“Em ngồi đây, xem TV.”

Tri Nhạc đến bên cái ghế sofa gần như đã thành đồ riêng của cậu kia, ngồi xuống: “Cùng anh trai, làm việc.”

Giống như việc “biến mất” mấy hôm trước chưa từng xảy ra vậy.

Thẩm Trình nhìn cậu, không nói gì.

Không gật đầu đồng ý, cũng chưa mở lời đuổi Tri Nhạc ra ngoài.

Người ngốc cũng có cảm ứng của người ngốc, Tri Nhạc trải qua chuyện ban sáng, giống như tìm được tự tin, trước mặt Thẩm Trình cậu không coi mình là người ngoài nữa, cũng không cẩn thận nhìn ánh mắt của Thẩm Trình như trước nữa, ngồi xuống sofa một cách rất tự nhiên, chậm rãi lấy máy tính bảng và tai nghe trong túi Pikachu ra, mở máy, chậm rãi mà thuần thục tìm tập phim.

Thấy Thẩm Trình nhìn mình, cậu còn nghiêm túc nhắc nhở: “Thời gian là tiền bạc, mau làm việc đi thôi.”

Tri Nhạc ngồi trên ghế, thoải mái dựa ra sau, hí hửng xem phim.

Thẩm Trình nhìn cậu một hồi lâu, cuối cùng không nói gì, thu mắt lại, bắt đầu làm việc.

Đồng hồ chạy từng phút, đến 12 giờ, Thẩm Trình ngồi xổm xuống trước ghế sofa, duỗi tay chọc chọc mặt Tri Nhạc, lại bóp bóp mũi cậu, sau đó mặt không biểu cảm bế Tri Nhạc lên, Tri Nhạc trong cơn mơ dựa vào trong ngực Thẩm Trình, được đưa về phòng ngủ.

Trải qua mấy ngày “chiến tranh lạnh”, Tri Nhạc và Thẩm Trình lại “làm lành như lúc đầu”, khôi phục lại trạng thái ở chung như lúc trước.

Thẩm Trình vẫn đối xử tốt với Tri Nhạc, tất cả những điều rối rắm cùng mâu thuẫn trong lòng, hiện giờ sau khi đã nói chuyện, lại biến thành thẳng thắn và tự nhiên. Trước mặt Tri Nhạc, hắn cũng thêm phần nhẹ nhõm và tự tại.

Bình luận

Truyện đang đọc