CẬU ẤY XINH ĐẸP NHƯNG HƠI NGỐC

Tri Nhạc à một tiếng, không nói gì.

Thẩm Trình cởi áo khoác ra, gấp đơn giản, đặt sang bên cạnh, “Sao lại nhìn anh như vậy?”

Tri Nhạc đảo mắt, nhìn chăm chú vào động tác của Thẩm Trình, rồi lại chuyển qua gương mặt của Thẩm Trình, “Hôm nay anh, có chút kỳ quái.”

Thẩm Trình khựng lại: “Ồ? Anh kỳ quái chỗ nào?”

Tri Nhạc còn chưa trả lời, chị Lưu đã bưng khay trà vào, đặt một ly trà xanh xuống trước mặt Thẩm Trình, Thẩm Trình khẽ gật đầu, chị Lưu thấy Tri Nhạc đang nói chuyện cùng Thẩm Trình, cho rằng hai người có quen, bèn không nhiều lời, chào một câu rồi xoay người rời đi.

Tri Nhạc nhìn bóng lưng chị Lưu, cảm thấy hôm nay chị Lưu cũng hơi kỳ quái. Lúc trước khi Thẩm Trình trở về, chị Lưu không long trọng như thế này, giống như đang tiếp khách ấy, pha cả trà riêng.

“Em còn chưa trả lời anh, anh trai kỳ quái chỗ nào đây?” Thẩm Trình cầm tách trà lên, thổi nhẹ, nhấp một ngụm.

Tri Nhạc lại không biết nói gì, trong mắt có vẻ nghi hoặc, nhìn Thẩm Trình.

“Nói đi.” Thẩm Trình cũng nhìn Tri Nhạc, giọng điệu nghe rất dịu dàng: “Nói xem anh trai có chỗ nào kỳ quái? Bình thường anh trai khác chỗ nào sao? Dũng cảm nói đi, nói thật, anh trai sẽ không giận đâu.”

“Hình như anh hôm nay, có chút…”

“Ừ, có chút gì?”

Tri Nhạc cũng không sợ Thẩm Trình giận, chỉ là không biết nên nói thế nào, vắt óc suy nghĩ, nghĩ hồi lâu, chợt nhớ ra một từ cậu mới học được trên mạng: “Có chút, sến.”

“Ừm, đúng rồi, sến.”

Tri Nhạc thấy không sai, chính là cảm giác này, nói xong còn lặp lại thêm lần nữa.

Thẩm Trình:……

Vẻ mặt Thẩm Trình không thay đổi, giống như thấy chơi rất vui, nói: “Ồ, vậy em có thể nói cho anh trai biết, anh trai sến chỗ nào không?”

Thẩm Trình đặt tách trà xuống, một tay để lên đùi, một tay còn đang gác lên lưng ghế, dáng ngồi thả lỏng, nghiêm túc nhìn Tri Nhạc, giống như rất hứng thú với câu trả lời của cậu.

“Anh, cứ, anh trai anh trai.” Tri Nhạc nói. Nào có ai cứ tự gọi mình là anh trai anh trai đâu, giống mấy thằng cha không đứng đắn hay ghẹo con gái trong phim ấy.

“Vậy sao?” Thẩm Trình gật đầu, “Vậy bình thường anh tr… anh đối xử với em như thế nào? Có tốt không?”

“Tốt ạ.” Tri Nhạc trả lời.

“Thật hả? Tốt với em thế nào, em nói kỹ càng tỉ mỉ hơn cho anh tr… cho anh đi.” Thẩm Trình cười dịu dàng với Tri Nhạc, mang theo ý cổ vũ.

Tri Nhạc trợn tròn hai mắt, sau đó đứng dậy, ngồi cạnh Thẩm Trình, ghé lại gần hắn, quan sát Thẩm Trình ở khoảng cách gần. 

Thẩm Trình khẽ nhướng mày, không động đậy, nụ cười càng thêm dịu dàng.

“Anh ơi anh, có phải bị quỷ quấn thân không ạ.” Tri Nhạc vừa khó hiểu vừa lo lắng: “Sai quá là sai luôn.”

Thẩm Trình:……

Nụ cười cứng lại bên môi Thẩm Trình, nhưng chỉ trong chớp mắt thôi, rất mau hắn đã lấy lại vẻ thong dong, nhưng nụ cười đì nhạt đi mấy phần, tự nhiên hơn nhiều: “Sai ở đâu nào?”

Chỗ nào cũng sai. Đôi mắt đen nhánh của Tri Nhạc đảo tới đảo lui, chỉ cảm thấy hôm nay chỗ nào của Thẩm Trình cũng sai sai, chỗ nào cũng kỳ quái, nhưng trước mắt rõ ràng là Thẩm Trình mà.

“Giang Tri Nhạc.”

Đột nhiên ngoài cửa có giọng nói vang lên.

Tri Nhạc theo tiếng nhìn lại, tức khắc bị dọa cho giật thót.

Lại thêm một Thẩm Trình nữa!

Tri Nhạc nhìn người ngoài cửa, lại nhìn người ngồi trên ghế, hai mắt trợn tròn, đồng tử rụt lại, hai Thẩm Trình giống nhau như đúc! Sao lại thế này? Thực sự bị quỷ quấn thân, tách ra làm hai ư? Nhất thời Tri Nhạc hoảng sợ vô cùng, ai là thật ai là giả đây?

Thẩm Trình ngoài cửa đi vào nhà, đi được vài bước thì dừng lại.

“Giang Tri Nhạc, lại đây.”

Thoáng chốc Tri Nhạc đã phán đoán được thật giả, chạy ngay tơi. Cái tiếng nói lạnh lẽo, trầm thấp này, giống như không cho ai xía vào, có chút bá đạo vô lý, mới là cảm giác quen thuộc.

Cậu đi qua đứng sau lưng Thẩm Trình, sau đó nhìn “Thẩm Trình” đang ngồi trên ghế sofa kia, ai đây?

“Anh tới làm gì?” Thẩm Trình lạnh nhạt hỏi.

“Còn phải nói sao, tất nhiên là tới thăm em trai yêu quý của anh rồi.” “Thẩm Trình” đứng dậy, giơ tay phải lên, ưu nhã vẫy tay: “Chào Tri Nhạc, chính thức giới thiệu một chút, anh tên Thẩm Minh, là anh trai của anh Thẩm Trình của em.”

Tri Nhạc đang đứng sau lưng Thẩm Trình quan sát, nghe anh giới thiệu, nhớ ra, ông nội từng kể cho cậu nghe qua về thành viên hiện tại của Thẩm gia, đúng là Thẩm gia có hai anh em, nhưng cậu chưa từng gặp Thẩm Minh, bình thường Thẩm Trình cũng không nhắc tới anh bao giờ, Tri Nhạc cũng không nhớ ra.

Càng không ngờ lại là sinh đôi! Giống nhau đến thế!

Thẩm Minh phủi phủi ống tay áo, lấy một cặp kính gọng vàng ra khỏi túi áo, đeo lên, khẽ mỉm cười với Tri Nhạc.

Anh vừa nở nụ cười, như vạch ra một đường ranh giới rõ ràng, phân rõ hai người với nhau.

Nhưng mặt mày hai người thật sự rất giống nhau, quả thực không phân biệt được, chỉ cần Thẩm Minh tháo kính ra, không, kể cả có đeo kính, chỉ cần không cười thì đã trở thành một Thẩm Trình khác, người khác khó mà phân biệt được.

“Về sau em cũng có thể gọi anh là anh trai.” Thẩm Minh cười nói với Tri Nhạc.

Tri Nhạc đứng sau lưng Thẩm Trình, tò mò nhìn Thẩm Minh, thân phận cùng khuôn mặt của Thẩm Minh khiến Tri Nhạc không thấy sợ hãi như gặp người lạ, chỉ thấy rất mới mẻ, nhịn không được cứ nhìn Thẩm Minh rồi lại nhìn Thẩm Trình.

Thẩm Trình duỗi tay, cũng không thèm nhìn cậu, đẩy đầu Tri Nhạc ra sau, mắt vẫn lạnh lùng nhìn Thẩm Minh: “Bớt chiếm tiện nghi của người khác đi.”

Thẩm Minh nhướng một bên mày: “Còn không được gọi người khác sao?”

Hai người lạnh lùng nhìn nhau, ánh đèn sáng choang chiếu xuống người họ.

Thẩm Trình hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới Thẩm Minh, đưa hộp bánh nhỏ mĩnh vẫn cầm trên tay cho Tri Nhạc, sau đó đi rót nước uống

Mắt Tri Nhạc sáng lên, nhưng không mở ra ăn ngay, ôm hộp bánh đi theo Thẩm Trình rót nước, Thẩm Trình uống nước xong lại đi theo hắn quay ra phòng khách, ngồi xuống cạnh hắn.

Thẩm Minh đã chiếm ghế chủ tọa, Thẩm Trình và Tri Nhạc ngồi trên ghế sofa bên cạnh. Thẩm Trình không đuổi Thẩm Minh đi, những rõ ràng hắn cũng không muốn để ý đến anh, coi như không có gì, hẵng còn uống nước.

Hai người ngồi cùng hướng, gương mặt giống nhau như đúc, đều đẹp trai như nhau, không để ý tới nhau.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng một động.

Tri Nhạc đặt bánh kem lên đùi, nhìn người này, rồi lại nhìn người kia, thức thời yên lặng chờ đợi.

“Anh đến xem hai đứa ở chung thế nào,” một lát sau, Thẩm Minh thẳng thắn mở lời, “xem ra cũng không tệ lắm.”

Thẩm Trình lãnh đạm nói: “Không nhọc anh lo lắng.”

Thẩm Minh: “Đừng khách khí, nghe lệnh của ông cụ thôi mà.”

“Xem xong rồi đấy, anh có thể đi rồi.” Thẩm Trình không thèm khách khí, hạ lệnh đuổi khách.

Thẩm Minh: “Làm sao bây giờ, còn chưa muốn đi —— còn chưa làm quen với Tri Nhạc xong đâu.”

Thẩm Trình ngước mắt, “Cậu ấy không thích nói chuyện với người xa lạ.”

Thẩm Minh hơi híp mắt: “Người xa lạ? Chúng ta chính là người một nhà, rõ ràng Tri Nhạc sợ em hơn. Đúng không, Tri Nhạc?”

Tri Nhạc nhìn Thẩm Minh, lại nhìn Thẩm Trình, dịch sang cạnh Thẩm Trình.

Thẩm Minh nhìn đồng hồ, đứng lên, ung dung thong thả cài khuy trên áo khoác, đặt một cái danh thiếp lên bàn, nói với Tri Nhạc: “Không còn sớm nữa, anh phải đi đây. Tri Nhạc, nếu anh Thẩm Trình của em bắt nạt em, hoặc ở đây không vui, hoan nghênh em đến tìm anh Thẩm Minh nhé.”

Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình, ánh mắt Thẩm Trình tối tăm, Tri Nhạc nhẹ giọng đáp: “Không bắt nạt. Vui lắm ạ.”

Thẩm Minh nhướng mày: “Vậy thì tốt. Nhưng lúc nào anh Thẩm Minh cũng hoan nghênh em…”

Lời nói còn chưa dứt, Thẩm Trình lạnh lùng nói: “Cút.”

“… Như vậy có phải, hơi không lễ phép không ạ.” Đợi Thẩm Minh rời đi Tri Nhạc nói với Thẩm Trình.

Sau khi Thẩm Trình về thì bắt đầu ăn cơm chiều, Tri Nhạc và Thẩm Trình ngồi trên bàn cơm, rõ ràng Thẩm Trình có chút không vui, sắc mặt nặng nề.

Thẩm Trình không có trả lời Tri Nhạc, ngược lại còn đi tính sổ: “Cậu nhận nhầm anh ta thành tôi?”

Tri Nhạc a một tiếng.

“Người khác thì không nói, cậu ở cạnh tôi mỗi ngày mà còn nhận sai?”

Đây cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì, thường xuyên có người nhầm hai anh em họ với nhau, nhất là khi còn nhỏ cá tính còn chưa thể hiện rõ ràng như bây giờ. Nhưng không biết vì sao, Tri Nhạc nhận sai, trong lòng Thẩm Trình lại thấy không vui: “Chúng tôi giống nhau chỗ nào chứ.”

Ngón tay của Tri Nhạc quơ quơ trên mặt mình, ý là mắt mày mũi miệng đều giống nhau, giống đến không thể giống hơn, “Hơn nữa, anh ấy còn giả làm anh mà.” Nói tới đây, Tri Nhạc bất giác phản ứng lại: “Anh ấy cố ý. Có chút hư.”

“Thảo nào em thấy, có chỗ sai sai. Lúc ấy em đã, cảm nhận được.” Tri Nhạc nói.

Thẩm Trình hừ nhẹ một tiếng.

Tri Nhạc vội nói: “Hiện tại em, đã rõ rồi, về sau, sẽ không sai nữa. Anh ơi, đừng nóng giận.”

Thẩm Trình không tin lời Tri Nhạc, vốn việc tính sổ cũng chỉ là mượn đề tài để nói thôi, không trông cậy Tri Nhạc mới gặp một lần đã có thể phân biệt hai người với nhau.             

Thái độ của Tri Nhạc tốt, lấy lòng nói hắn đừng giận, khiến người ta rất hưởng thụ.

“Quan hệ, của các anh không tốt sao?” Tri Nhạc hỏi. Cậu có ngốc thế nào thì vẫn nhìn ra giữa hai anh em này có vấn đề.

Thẩm Trình không trả lời.

“Vì sao vậy?” Tri Nhạc chỉ là tò mò thuần túy, nhịn không được mà hỏi thêm.

Thẩm Trình vẫn là không nói chuyện.

“Nếu em có, anh trai em trai, hoặc chị gái em gái, thì nhất định sẽ tương thân tương ái, đối xử tốt nhất có thể.” Tri Nhạc không có ý khiển trách hay răn dạy, cậu chỉ biểu đạt đơn thuần, trong giọng nói còn có chút tiếc nuối.

“Không phải mọi cặp anh chị em trên đời đều tương thân tương ái.” Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc một cái, bình tĩnh mà lý trí giội một gáo nước lạnh.

“Em biết mà, em chỉ muốn thôi.”

‘Con mà có anh chị em thì tốt.’, trước kia ông nội cũng từng nói như vậy. Mà bản thân Tri Nhạc cũng rất muốn thế, ở quê đại đa số đồng bọn đều có anh chị em, bọn họ cùng nhau lớn lên, không giống bạn bè bình thường. Bạn bè sẽ có lúc chia ly, anh chị em cũng thế, nhưng dù có như vậy, dù có lớn lên thành gia lập nghiệp, dù có cách xa vạn dặm, thì vẫn là người một nhà.

Tri Nhạc cũng từng thấy anh chị em không hòa thuận, nhưng cậu vẫn rất hâm mộ.

Dù là anh trai em trai hay chị gái em gái, chỉ cần có một thôi cũng được.

Nhưng sau đó ông nội lại nói, không có cũng là một loại may mắn, có thể là cho anh chị em của Tri Nhạc, cũng có thể là cho Tri Nhạc.

Nhưng Tri Nhạc vẫn muốn.

Người nhà của cậu quá ít ỏi, nếu có ai thì chắc chắn cậu sẽ rất quý trọng. Có thể cãi nhau, đánh nhau, nhưng vĩnh viễn là người một nhà. 

“Vì sao quan hệ của các anh, không tốt ạ?” Tri Nhạc bắt đầu ăn bát canh thứ hai, lặp lại câu hỏi của mình thêm lần nữa.

Thẩm Trình vẫn không vui như trước, vẻ mặt bình thường, nhưng không có ý định trả lời câu hỏi.

Đến khi Tri Nhạc ăn xong bát canh thứ hai, cho rằng Thẩm Trình thực sự không muốn để ý tới nó, Thẩm Trình lại mở miệng.

“Mười mấy năm trước, bọn tôi cãi nhau một trận.”

“Ồ?” Tri Nhạc ghé mắt khỏi miệng bát, hai mắt đen nhánh nhìn Thẩm Trình: “Cãi nhau rất to ạ?”

Thẩm Trình: “Rất to.”

Theo lẽ thường thì sau đó hẳn là mấy câu kiểu ‘đã xảy ra chuyện gì?’, cái Tri Nhạc chú ý lại lệch khỏi quỹ đạo này vạn dặm.

“Mười mấy năm trước á?” Tri Nhạc ôm bát, không thể tưởng tượng nổi: “Cãi nhau một trận, trong thời gian dài như vậy sao? Hẹp hòi, như vậy sao?”

Không khí chợt dừng lại.

Thẩm Trình: “Cậu nói ai?”

Tri Nhạc lập tức vùi đầu vào trong chén, tiếp tục ăn canh.

Lại nghe Thẩm Trình nói tiếp, “Đúng là tôi hẹp hòi, hẹp hòi đến độ ghi thù, cho nên tốt nhất là cậu không nên chọc giận tôi.” 

Thẩm Trình dùng giọng điệu bình tĩnh bá đạo, nói lời uy hiếp ấu trĩ lại có hiệu quả gây chấn động.

Tri Nhạc từng thấy dáng vẻ Thẩm Trình khi răn dạy người khác trong công việc, lại tận mắt nhìn thấy hắn A Kiện tơi bời hoa lá, biết người này không biết bắt gà, nhưng mà công phu quyền cước rất lợi hại, chắc chắn cậu đánh không lại, có vẻ cãi nhau cũng không cãi nổi, cậu gật đầu ngay tắp lự, quyết định sau này sẽ cẩn thận gấp bội, tuyệt đối không được chọc vào Thẩm Trình.

Thẩm Trình nhướng mày.

Gián đoạn một lúc như vậy, đề tài này được cho qua, Thẩm Trình không nói tiếp nữa, Tri Nhạc cũng quên hỏi.

Ăn xong thì vào phòng làm việc như thường lệ.

“Minh (明) trong tên Thẩm Minh (沈明) đại ca, là minh trong ngày mai (明天) ạ?”

Tri Nhạc ngồi ở một góc bàn làm việc, hỏi Thẩm Trình.

Thẩm Trình gật đầu, không cần nhìn lén cũng có thể đoán được hôm nay trong nhật ký của Tri Nhạc có chuyện của Thẩm Minh.

Tri Nhạc không cảnh giác chút nào, sổ nhật ký mở rộng, không che giấu chút nào, nếu Thẩm Trình muốn, hơi nghiêng đầu một chút là có thể nhìn trộm nội dung bên trong. Thẩm Trình chưa từng đọc. Trước kia là không quan tâm, lười đọc, hiện tại thì không cần đọc —— từ khi hai người “làm hòa”, gần như ngày nào Tri Nhạc cũng dùng sổ nhật ký màu hồng tượng trưng cho niềm vui.

“Sao không gọi anh ta là anh trai?” Thẩm Trình lơ đễnh hỏi.

Tri Nhạc lắc đầu.

“Vì sao?” Thẩm Trình không hiểu tại sao, lại hỏi thêm câu nữa.

Tri Nhạc rất lễ phép, gọi rất nhiều người là anh, như Chu Huy, còn cả tên Nhị Cẩu nào đó ở quê, cùng với mấy người khác lớn tuổi hơn cậu, hết thảy đều gọi anh, đại ca linh tinh, lại chỉ có một mình Thẩm Trình là anh trai, từ ban đầu đã thế rồi, có một sự thân cận khác lạ. 

“Chỉ có một anh trai, là anh thôi.” Tri Nhạc nói: “Anh không giống thế.”

“Không giống chỗ nào?”

Tri Nhạc lộ ra vẻ mặt “cái này mà còn hỏi”, nhìn Thẩm Trình, lắc đầu.

Thẩm Trình nhướng mày, trở lại với công việc, một lát sau, khóe môi cầm lòng không đậu cong lên một chút, tâm tình đã tốt lên rất nhiều.

Đồng thời, trong lòng lại nảy ra một ý nghĩ: Nếu người đính hôn không phải là mình, thì phải chăng cái danh anh trai này cũng rơi lên đầu người khác?

Ý nghĩ này chỉ chợt thoáng qua, Thẩm Trình không muốn phá hỏng tâm trạng tốt đẹp lúc nào, phút chốc đã xua tan nó.

Tri Nhạc viết nhật ký xong, chơi game một lát rồi bắt đầu ăn món tráng miệng sau bữa cơm – bánh kem cuộn dâu tây.

“Không được cho chúng nó ăn.” Thẩm Trình bỗng lên tiếng, ngăn cản hành động đút bánh cho Tiểu Nhạc Tiều Trình của Tri Nhạc.

Tri Nhạc hơi do dự: “Cho chúng, nếm thử một chút thôi, được không ạ?”

Thẩm Trình ngồi sau bàn, tỏ ý tuyệt đối không được: “Chó không được ăn socola. Nhất là khi Tiểu Nhạc Tiểu Trình còn quá nhỏ, một chút cũng không được.” 

“Được rồi.” Tri Nhạc bèn đổi phương hướng, đưa nĩa vào miệng mình, ăn luôn, lại nói với Tiểu Nhạc Tiểu Trình: “Nghe chưa, mấy đứa, thật sự không ăn được đâu, sẽ bị bệnh đó.”

Tiểu Nhạc Tiểu Trình tủi thân lại bất mãn ư ử, vẫn vây quanh Tri Nhạc, ngửa mặt nghía bánh kem trong tay cậu.

“Đừng nhìn, đi ra bên kia đi, ngoan nha.”

Tri Nhạc ra lệnh, Tiểu Nhạc Tiểu Trình không cam lòng, nhưng vẫn theo lời Tri Nhạc, nghe lời chuyển đầu sang hướng khác.

Thẩm Trình nhướng mày lần hai.

“Chúng nó nghe hiểu lời cậu nói hả?”

“Đúng vậy.”

Chuyện này đúng là rất thần kỳ —— Tiểu Nhạc Tiểu Trình đang tuổi hoạt bát nghịch ngợm, mọi ngày chạy loạn trong sân, không ai có thể khống chế dễ dàng, nhưng lại rất nghe lời Tri Nhạc, mức độ nghe lời vượt xa trình độ huấn luyện chó của người khác.

Ví dụ, Tri Nhạc yêu cầu chúng nó, vào phòng làm việc thì tuyệt đối không được ầm ĩ để tránh làm phiền Thẩm Trình, hai nhóc cún lại thật sự duy trì yên tĩnh, không sủa không quấy, cũng không đi cọ chân Thẩm Trình, ngoan ngoãn chơi một góc.

Cũng không biết Tri Nhạc dạy kiểu gì.

Giống như thật sự có thể nghe hiểu lời Tri Nhạc.

Tri Nhạc trả lời câu hỏi này: “Chúng nó rất thông minh. Em cũng có thể nghe hiểu, chúng nó.”

“Ồ? Vậy bây giờ chúng nó đang nói gì?” Thẩm Trình thuận miệng hỏi.

Tri Nhạc vừa ăn bánh kem vừa nhìn Tiểu Nhạc Tiểu Trình, “Bây giờ chúng nói đang cố gắng, cố để mình không chảy nước miếng, chưa nói gì hết.”

Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc, lại nhìn hai nhóc cún, không nhìn ra được lý do, nhướng mày, từ bỏ.

Đồng hồ kêu tích tắc, kim phút quay một vòng lại một vòng.

Tri Nhạc ngáp một cái. Thẩm Trình tắt máy tính, đứng dậy, mũi chân nhẹ nhàng đá Tiểu Trình tỉnh lại, bế Tiểu Nhạc lên, tay còn lại xách mũ của Tri Nhạc, cùng nhau ra khỏi phòng làm việc.

Tri Nhạc dụi mắt, tỉnh dậy, tạm biệt Thẩm Trình ở cửa phòng hắn, chúc Thẩm Trình ngủ ngon.

Thẩm Trình không vào phòng ngay, nhưng vẫn đứng ngoài hành lang, nghiêng đầu, chăm chú nhìn bóng lưng rời đi của Tri Nhạc.

Đèn trên tường chiếu ra cái bóng của một người hai chó.

Từ sáng sớm đến tối muộn, một ngày cứ vậy mà trôi qua.

“Tri Nhạc.”

Tri Nhạc dừng lại, quay đầu, nhìn Thẩm Trình.

Thẩm Trình hỏi: “Muốn ra ngoài chơi không?”

Tri Nhạc mở to hai mắt: “Bây giờ ạ?”

“Bây giờ quá muộn rồi. Ngày mai, hoặc ngày khác,” Thẩm Trình nói: “Tôi đi cùng cậu.”

Sớm muộn gì hắn cũng đưa Tri Nhạc ra ngoài, nhưng từ trước đến giờ đều coi đây là một nhiệm vụ, làm hay không đều được, hiện giờ ý nghĩ này lại xuất phát từ nội tâm, ngày càng mãnh liệt.

Mấy ngày nay, Thẩm Trình đứng một bên quan sát cuộc sống sinh hoạt của Tri Nhạc qua hệ thống giám sát, từ sáng sớm đến hoàng hôn, một ngày ba bữa, mặt trời mọc rồi lặn, trời mưa hay nắng, cậu đều ở trong khoảng trời của sân vườn.

Thật ra nó cũng bình thường thôi, hình thức sinh hoạt của đa số mọi người đều lặp đi lặp lại như vậy. Tri Nhạc thấy vui vẻ, cũng thích cuộc sống như vậy, dường như còn rất hạnh phúc. Cậu không chủ động tỏ ý muốn đi ra ngoài, nhưng thỉnh thoảng mắt cậu sẽ lướt qua bức tường bao, nhìn về phía bầu trời xa xa.

Tri Nhạc của những lúc ấy làm Thẩm Trình nhớ tới hình dáng Tri Nhạc chạy tung tăng trên đồng ruộng ở quê, cùng với vẻ mặt cậu khi trên đường tới công ty lần trước.

Thẩm Trình không áy náy hay muốn bồi thường, cũng không phải người tốt làm việc tốt hay đồng cảm với người khác, càng không thừa thời gian để đi làm dăm ba cái chuyện không bắt buộc này.

Nhưng nếu Tri Nhạc muốn ra ngoài thăm thú, Thẩm Trình nguyện ý dẫn cậu đi.

Thẩm Trình cũng cảm thấy rằng trời đất bao la, hẳn Tri Nhạc nên khám phá một thế giới rộng lớn phong phú hơn. 

Tuy làm như vậy sẽ hơi phiền phức, sẽ khiến Thẩm Trình tốn thêm thời gian và sức lực.

Nhưng nếu đây là điều Tri Nhạc muốn, có thể khiến cậu tốt hơn, vui vẻ hơn, Thẩm Trình nguyện ý trả giá.

Bình luận

Truyện đang đọc