CẬU BẺ CONG TÔI RỒI (PHẦN 2)

Hạ Nhi chỉ mới cảm giác được đầu anh đang gục xuống vai mình, chưa kịp cảnh giác gì thì điện thoại lại một lần nữa rung lên âm báo tin nhắn. Vương Khiết cũng nghe thấy được tiếng rung, anh đứng thẳng dậy, cau mày nhìn theo bàn tay con bé đang rút cái điện thoại trong túi quần.

Hạ Nhi vừa lôi ra xem thì phụt cười, lại là cái tên dở hơi kia nhắn đến:

"Này bé con, bố tôi ủng hộ rồi nhé, đừng có lo lắng quá!"

Hạ Nhi còn không thể ngờ đến việc này, bố cậu có thể dễ dàng đồng ý cái tình yêu này vậy sao?

"Mà cái gì cơ!!? Cậu ta lại gọi mình là "bé con" đấy à!?!?! Aishhhhh cái tên đáng chết này..."

Nó thổi phù phù làm cái mái bay lên, quả mặt dỗi hờn gắn mác Hạ Nhi vô tình lọt vào mắt Vương Khiết. Anh tò mò, lúc này anh muốn mình vô duyên một chút, anh liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại nó, đọc qua thì xem chừng có vẻ đúng là bạn trai của Hạ Nhi nhắn đến rồi.


"Cậu dám gọi ai là bé con hả?!! Tin tí về nhà tôi đập cho một trận không?!!! (`Д")"

"Ở cùng nhau sao?" Anh có chút ngẫm nghĩ, không lẽ đúng là sống thử để tiến tới hôn nhân như anh vẫn thường hay nghĩ tới?

"Sợ quá sợ quá!! Tại hạ xin phép được đầu hàng~ *phất cờ trắng*"

Hạ Nhi bật cười thành tiếng, anh cảm thấy có chút ghen tị với người làm cho con bé vui đến thế này. Vô tình điều này khiến anh trở nên khó ở, anh lại trở về cái thái độ lầm lì, mở cửa rồi rời khỏi cái ban công mặc cho nó gọi lại rồi hỏi anh đi đâu đấy. Vương Khiết mới phục hồi lại tinh thần thì cái kẻ tự dưng nhắn tin đến làm phá vỡ không gian giữa hai người, anh còn vừa gục đầu vào đôi vai ấy, chưa kịp xem nó phản ứng ra sao thì nó đã gạt phăng anh ra một bên để nhắn tin một cách thích thú với người ấy rồi. Anh kết thúc công việc ngày hôm nay, cầm cái balo trên bàn rồi rời khỏi. Trước khi đi, mắt có vô tình liếc qua hộp cơm mà anh có phần cho nó. Chẳng hiểu sao anh thấy bực bội trong người, anh cầm hộp cơm lên rồi đem ra ngoài vứt thẳng vào thùng rác. Đúng lúc Hạ Nhi mở cửa căn phòng ban nãy, anh chẳng hiểu sao mình lại nấp để nó không nhìn thấy, rồi con bé vui vẻ bước đi một cách hào hứng ra chỗ thang máy, có gì đó mách bảo anh đi theo để xem người yêu con bé đó là người như thế nào.


Hạ Nhi đứng chờ dưới sảnh, mắt ngó ngang ngó dọc rồi chạy thật nhanh xuống cái hầm gửi xe. Vương Khiết lấm lét đi theo như thể đang theo dõi, anh nấp sau cái cột, đầu hơi ngoái lại thì thấy ánh sáng từ chiếc đèn ô tô nào đó đang rọi thẳng vào mắt mình. Anh nheo mắt lại, thấp thoáng thấy bóng dáng nhỏ bé ấy đi vào trong xe rồi chiếc xe cứ vậy phóng vụt qua anh thật nhanh mà đi mất. Vương Khiết chưa kịp nhìn thấy gì, anh cảm giác vừa hụt hẫng vừa chán nản, rốt cuộc mình xuống đây theo dõi nó để làm gì trong khi trong lòng anh mặc định là không hề có ý gì với nó...

Hạ Nhi vừa vào xe đã bị nụ cười của Nhất Lâm làm cho nhớ lại chuyện ban nãy, này thì cái tội gọi nó là "bé con", quả này đã nói là phải xử cho bằng được.

Hạ Nhi đanh đá véo tai cậu rồi trừng mắt lên, nó nghiến răng:


"Ban nãy cậu gọi tôi là gì hả!!?"

"A! A..đau đó bé con...bỏ tay ra đã nào, tôi còn phải lái xe đó..."

"CẬU LẠI VỪA GỌI TÔI LÀ GÌ ĐẤY!!??"

Cậu cầm vào bàn tay đang nhéo tai mình ấy, cười trừ, giọng điệu gian gian:

"Bỏ tay ra nào em yêu..tai nạn chết cả đôi bây giờ."

"Em yêu cái con khỉ!!? Cậu có xưng hô cho cẩn thận không hả!??!"

"Ầyyy nóng tính thế?...tôi là người yêu cậu mà, gọi như thế cho nó ngọt ngào chút chứ. Bọn mình yêu nhau rồi mà cứ xưng tôi với cậu mãi như này thì có khác gì trước đây đâu..."

Hạ Nhi bỏ tay ra rồi dí đầu cậu, nó hậm hực hờn dỗi:

"Vậy cậu muốn như nào? Cấm cái kiểu em yêu rồi bé con đấy nhé. Nghe ghê chết đi được!"

"Sao cậu lại thấy ghê nhỉ? Nghe thân mật thế còn gì..."

Hạ Nhi bỗng thấy ngại khi nghĩ đến cảnh cậu sau này sẽ suốt ngày xưng hô như thế, nó nhìn ra ngoài cửa sổ để cậu không thấy nét mặt mình lúc này. Cậu thấy cái thái độ lặng im lạ lùng này thì biết ngay là có gì đó, cậu cố gắng ngó nhìn sắc mặt nó, ngón tay đưa ra gãi nhẹ cằm Hạ Nhi như kiểu đang trêu đùa một con cún con:
"Sao thế này? Lại ngại đấy à?"

Nó gạt tay cậu ra rồi bĩu môi một cái, cậu nhìn thấy cái biểu cảm ấy thì lại càng muốn trêu:

"À..ban nãy còn đang dang dở thì cậu lại chạy mất, lát về nhà chúng ta tiếp tục nhé?"

Hạ Nhi mặt lại đỏ lên khi nghĩ đến lời cậu nói ban nãy rằng cậu cảm thấy hưng phấn hơn khi vụиɠ ŧяộʍ lén lút, nó ngay lập tức nhặng xị lên, quay phắt sang nhìn cậu rồi giãy nảy:

"Bọn mình lúc đấy đã làm gì đâu mà dang dở chứ!!!?"

"Thì thế, chúng ta còn chưa kịp làm gì mà."

Cậu quay sang nháy mắt với nó, vô tình xuyên thủng tim con bé khiến nó ngại không biết nói gì. Cậu một tay cầm vô lăng, một tay mon men tìm tay nó rồi nắm lấy, xoa xoa một cách rất là nâng niu mà chính cậu cũng không hề nhận ra. Nó bẽn lẽn cười rồi bĩu môi lẩm bẩm:

"Xì, làm cái gì thấy ghê vậy."
Cậu không để tâm đến lời nó vừa nói mà chỉ chực chờ hỏi ý kiến nó về cái mà cậu đang nói đến kia. Cậu chớp chớp mắt, tay nắm lại chặt hơn:

"Được chứ? Cậu đồng ý đi mà..."

"Không được! Nếu cậu chỉ muốn hôn tôi thì tôi cho phép...nhưng "chuyện đó" thì...tôi...cấm đó!"

"Aishhhh sao em lại không thích cơ chứ!!?" Nhất Lâm khóc trong lòng, khóc trong thầm lặng. Tại sao con bé này lại không có chút ham muốn nào với mình, hay có phải do mình là con gái nên mới như vậy không?

"Do tôi là con gái nên không được đúng không?" Nét mặt cậu trùng xuống, Hạ Nhi bèn bối rối xua tay rồi phủ định ngay lời cậu vừa nói:

"Không phải!! Không phải như thế...í tôi không phải như thế...mà..mà là...tôi thấy ngại khi..cậu..."

Cậu rời tay nó cầm vào vô lăng, cười bật lên thành tiếng khiến nó nhìn cậu chằm chằm mà khó hiểu:
"Hoá ra là cậu ngại sao? Aaaaa tại sao mình lại có một cô bạn gái đáng yêu như thế này cơ chứ?"

Hạ Nhi nghe cậu khen liền thích thú đến ngại mặt đỏ bừng, nó tròn mắt lên nhìn cậu, Nhất Lâm tranh thủ lúc đường vắng liền lợi dụng nhướn người sang hôn nhẹ vào môi nó. Con bé bị bất ngờ còn chưa kịp lường trước, mặt nó đỏ như quả cà chua, cứ lấy tay che mặt rồi một tay đánh cậu mấy cái cho bõ ghét. Nó quát cậu mà trong giọng nói nghe có phần như đang thích thú:

"Aishhhh tại sao cậu cứ lợi dụng mọi lúc để giở trò với tôi thế hả??!!"

"Ai bảo em đáng yêu quá làm gì."

Cậu cười tủm tỉm, Hạ Nhi muốn đánh thêm vài cái nữa quá mà lại sợ cậu quay sang cho thêm phát nữa nên thôi. Nó cố gắng bình tĩnh nhìn về phía trước, nuốt nước bọt ừng ực khiến Nhất Lâm chú ý. Cậu liếc nhìn rồi hỏi nó bằng cái giọng gian gian:
"Nhìn cậu trông như là có vẻ đang muốn được tôi hôn thêm phát nữa ấy nhỉ? Hay thêm một cái nữa nhé!"

"Đồ tởm! Cậu đừng có suy bụng ta ra bụng người!!"

Cậu với tay ra xoa đầu nó rồi cười trừ, mắt tập trung nhìn về đằng trước mà lái xe:

"Giờ cậu đã là bạn gái tôi rồi mà cậu vẫn vậy, chắc sau này chúng ta vẫn cứ như bạn bè giống bây giờ quá."

Hạ Nhi liếc nhìn cậu, ánh mắt cậu đang dần nguôi đi những tia hạnh phúc. Nó thấy cậu nói cũng đúng, rõ ràng bây giờ mối quan hệ của hai đứa đã khác xưa rồi, vậy mà từ cách xưng hô cho đến biểu hiện bên ngoài của nó vẫn chẳng khác gì. Nó không muốn cậu buồn nhưng...giờ tự dưng mình thay đổi những thói quen đó thì ngại chết đi được...

"Cậu ấy thích đổi cách xưng hô, cậu ấy thích bọn mình biểu hiện rõ cho mọi người thấy rằng bọn mình là đang yêu nhau...vậy sao mình lại cứ phải xấu hổ như thế này để rồi giờ hai đứa vẫn chẳng khác nào lúc xưa thế?!..."
Hạ Nhi cắn môi suy nghĩ, bầu không khí trên xe chợt trở nên căng thẳng và im ắng. Cậu thì tập trung lái xe về nhà, Hạ Nhi thì tay túm chặt vào váy mình vì quá căng thẳng, hễ cứ nghĩ đến việc thay đổi là lại ngại, không biết nên làm sao nữa.

Để rồi khi xe cậu bắt đầu rẽ vào lối xuống hầm gửi xe của toà nhà, nó mới lên tiếng khiến cậu có chút giật mình:

"LÂM!..."

"Hả?"

"Em..à..cậu..tôi muốn..."

Cậu hơi cau mày lại, hất hàm hỏi lại lần nữa:

"Sao cơ?"

"Tôi...à em muốn...à..."

"Cậu muốn nói cái gì?"

"Kh-không có gì!!"

Hạ Nhi thấy mình thật thất bại, rõ ràng sắp nói ra được rồi mà khi thay đổi cách xưng hô lại khiến nó lúng túng, chữ nghĩa bay hết đi đâu khiến đầu óc trống rỗng không biết nên nói gì. Cậu cũng chẳng bận tâm, cứ lái xe xuống chỗ gửi rồi đỗ ở chỗ như mọi lần, cậu xuống xe rồi định vòng sang mở cửa cho nó nhưng con bé lại mở cửa chui ra từ bao giờ, nó thẹn thùng nhìn lén cậu rồi lại tránh đi, nó cứ lẽo đẽo theo sau, câu cứ vậy đi trước mà không nói với nó câu nào.
Vừa vào phòng, cậu nới lỏng cổ áo bằng cách cởi một cúc áo ra, chân bước về phía phòng mình với vẻ mặt mệt mỏi thở phù một cái. Hạ Nhi có gì đó đột nhiên thúc đẩy mình chạy đến bên Nhất Lâm, kịp thời với tay ra túm lấy tay cậu trước khi cậu đi vào phòng. Cậu khó hiểu quay ra nhìn nó rồi lại nhìn xuống tay mình, cậu hỏi:

"Sao thế?"

"Cậu đừng giận tôi mà...cậu cũng biết rằng tự dưng bây giờ bọn mình đổi cách xưng hô cũng khó lắm chứ...kiểu lạ mồm không quen một tí nào..."

Cậu vẫn không thay đổi nét mặt, vẫn là đang chưa hiểu ra tự dưng sao mà nó lại nghĩ như vậy.

"Sao tôi lại giận cậu chỉ vì cái chuyện cách xưng hô đấy chứ?..."

"Tại cậu tự dưng im lặng chẳng nói chẳng rằng, tôi sợ cậu giận tôi lắm..."

Hạ Nhi cúi mặt, giọng nói nhỏ dần nhỏ dần. Cậu thật hết cách, thực ra là đang mệt nên mặt mày mới như vậy, hôm nay trời nóng khiến cậu tâm trạng hơi khó ở chút nên mới như vậy, vô tình lại khiến nó tưởng rằng cậu giận nó nên mới chạy đến nhận lỗi lầm. Cậu nhìn nó mà cười ôn nhu, sao mà giận cho nổi cô bạn gái dễ thương như này cơ chứ?
"Aishhh cậu thật là..." Cậu thở dài, Hạ Nhi lại tưởng cậu thái độ như vậy là vẫn đang không vui nên nó ngước lên nhìn cậu, đôi mắt to tròn nhìn cậu như một con cún, nó nói như thể đang hối lỗi:

"Cậu đừng có giận mà, cậu muốn gọi tôi như nào cũng được, cậu muốn gọi tôi là bé con hay em yêu gì gì đấy cũng ok tuốt!! Xin cậu đừng có giận tôi nha...tối nay là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta mà..."

Trình Nhất Lâm muốn làm bậy ngay lúc này quá rồi đấy, cái ánh mắt này, rồi cái điệu bộ mong manh lúc này của nó thật khiến cậu xiêu lòng, trái tim như mềm nhũn ra. Cậu cố gắng nhịn, hít lấy một hơi thật sâu rồi bảo nó:

"Về phòng cậu rồi thay đồ đi, nhớ chọn đồ thật đẹp vì hôm nay là buổi đầu hẹn hò đấy!"

Hạ Nhi nhảy cẫng lên như một con cún suиɠ sướиɠ khi được chủ cho ăn, nó cầm tay cậu rồi cứ vậy đung đưa đung đưa, mặt nó hớn hở, mắt sáng rực:
"Vậy là cậu hết giận rồi đúng không!!? Đúng không hả?!?!"

"Sao giận cho được mà giận." Cậu cốc nhẹ vào đầu nó rồi cười hiền, Hạ Nhi ngay lập tức trúng phải bùa mê thuốc lú, tim nó đập thình thịch mà nó lần này biết rõ lý do. Con bé cầm vào tay áo cậu rồi kéo xuống để mặt cậu hạ xuống thấp, vừa tầm của mình, nó thơm lên má cậu rồi ôm cổ cậu thật chặt, chặt tới mức Nhất Lâm như chết trong hạnh phúc dù cổ đau ơi là đau. Nó nói lớn như thể để cho mấy phòng bên nghe thấy được, để họ biết được con bé đang vui đến thế nào:

"YÊU LÂM QUÁ ĐI MẤTTTT!!!!!"

Dứt lời, nó rời tay rồi tơn tởn tơn tởn chạy về phòng mình. Trình Nhất Lâm đưa tay lên sờ má mình, ngay lập tức cười khúc khích suиɠ sướиɠ trông như tên dở hơi bơi ngửa. Người khiến cậu trở nên giống thần kinh như này, chỉ có thể là Hạ Nhi.
Nó đắn đo chọn lựa quần áo cho buổi hẹn đầu, lần đầu trong đời, Hạ Nhi cũng có cảm giác giống như bao cô gái khác đó chính là:

Không có gì để mặc.

Hạ Nhi bới tung tủ đồ lên rồi hậm hực than vãn, bấy lâu nay rõ ràng mặc gì cũng được mà, đâu phải cân nhắc, thậm chí trước khi đi làm còn vơ vội cái gì đang ở gần tầm tay thì tiện lấy đại mà mặc. Vậy mà lúc này, nhìn đống quần áo bừa bộn trên giường lại than vãn cho cái phận mình chẳng có gì để mặc đi hẹn hò cho xinh cả.

Nó ngồi ôm mặt cau có nhìn đống đồ bày bừa trên giường, Nhất Lâm thấy con bé mãi không ra khỏi phòng thì tới mở cửa xem nó đang làm gì. Kết quả, một Trình Nhất Lâm "đẹp trai" ngời ngời với một con bé trên mình là bộ đồ mặc đại để đi làm trông thật bôi nhếch. Thấy nó ngồi trông chán đời quá, cậu lại gần rồi ngồi xổm xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nó rồi hỏi:
"Sao mà mặt trông như chuẩn bị đi đánh nhau thế này?"

Hạ Nhi liếc con ngươi sang nhìn cậu, aishhhh đẹp trai ngời ngời quá, ăn mặc chỉ đơn giản là chiếc áo phông trắng trơn với quần jeans đen hơi bó và rách một chút ở gối, tay đeo đồng hồ trông ăn chơi hẳn lên. Hạ Nhi tự nhìn lại mình, đúng là phận nghèo nàn thì trông vẫn lếch thếch mà thôi.

Nó cau có, nói lí nhí như kiểu miệng còn không cả mở ra:

"Hay để ngày mai hoặc hôm khác đi được không? Hôm nay tôi xấu, tôi không muốn đi..."

Cậu ngồi sát lại, chân hơi tê do ngồi xổm, tay cậu vén mái tóc ấy qua vành tai để lộ rõ gương mặt đang bực bội hầm hừ của nó. Cậu nói, thanh âm nghe dịu dàng vô cùng:

"Sao lại xấu chứ? Cậu có bao giờ xấu đâu."

"Cậu điêu!"

"Nói thật, không phải là do tôi yêu cậu nên mới khen đâu, nhưng trong mắt tôi cậu lúc nào cũng xinh mà. Cậu là xinh nhất ấy!"
Hạ Nhi bĩu môi, cười khẩy một cái tỏ vẻ không tin:

"Xuỳ, đồ giỏi nịnh."

"Tôi làm gì biết nịnh đâu??"

"Thất Thất xinh hơn tôi mà cậu còn bày đặt nói tôi xinh nhất. Cậu chả là điêu toa giỏi nịnh thì gì!?"

"Em lại giở cái chiêu gì đây? Thật tình tôi cũng là con gái mà tôi lắm lúc còn chẳng hiểu nổi mấy cái tâm lý của em nữa."

"Người yêu em không biết nịnh đâu..."

Nhất Lâm nhẹ nhàng gục đầu xuống giường rồi quay mặt sang nhìn nó, lại lần nữa, nụ cười của cậu làm nó phải đổi hướng mặt đi.

Cậu biết nó ngại nên đành đứng dậy, tự tay mình chọn đồ cho nó, cậu xem mấy bộ đồ từ đợt đi Thái Lan Thất Thất chọn cho nó rồi kết hợp chúng lại, kết quả là ra một bộ đồ mà con bé cảm thấy sao mà trông lại mới lạ đến thế.

Nhưng mà váy hơi ngắn, phần áo thì trễ vai không biết ra ngoài ở nơi đông người liệu có hở hang quá không nhỉ?
"Cấm cậu kêu hở hang này nọ, ngày nóng nực như này người ta ăn mặc còn hớ hênh hơn nữa kia."

Cậu thừa biết nó sẽ kêu ca là bộ đồ này hở hang thế này thế nọ nên ngay lập tức chặn họng nó trước khi nó nói, ánh mắt cậu đe nẹt khiến nó đành phải ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng khi Hạ Nhi vừa mới thay đồ xong rồi bước ra, cậu ngay lập tức bắt nó thay cái áo khác với lý do là vai nó nõn nà như thế, đẹp như thế lỡ đâu có thằng nào nhòm ngó thì sao. Cậu đành chọn cho nó một cái áo trông thật nữ tính mà cũng không kém phần kín đáo, xong mới yên tâm gật gù nhìn nó một lượt.

Con bé này lớn đầu còn không biết trang điểm cho giống những đứa con gái bình thường đi, cứ phải để cậu hò mới loáy hoáy lấy son tô nhẹ lên môi theo ý cậu. Cậu thấy nó đánh như không lại đành phải ra tay, tay cậu giật lấy thỏi son mà cậu mua cho ở trên tay nó, tay còn lại nâng cằm nó lên rồi ghé mặt lại gần. Trong lúc đầu son ấn nhẹ trên môi nó, đôi môi nhỏ xinh của con bé cứ hững hờ trước mắt cậu, cậu lại nuốt nước bọt để kiềm chế nếu không giờ mà hôn lên đôi môi ấy, môi cậu sẽ dính son mất. Xong xuôi, cậu còn nhắc nó phải bặm môi cho son tán đều, rồi khi nhìn nó tổng thể, cậu mới gật gù công nhận tay nghề của mình, người yêu mình xinh quá đi mất!!
"Tôi đã bảo là cậu xinh nhất rồi mà..."

"Thật hả?!" Hạ Nhi nhìn vào gương ngắm mình, trông rạng rỡ hơn hẳn ban nãy không!

"Ừ, xinh lắm, buổi hẹn hò đầu tiên đẹp xuất sắc!"

Cậu nháy mắt rồi bật ngón cái, Hạ Nhi thích thú cười tươi roi rói, nó cầm tay cậu, kéo cậu đi theo mình về phía cánh cửa:

"Đi nào! Bọn mình đi hẹn hò thôiiii!!"

Cậu chỉ biết cười vì hạnh phúc, tay cậu cầm điện thoại, bật camera lên, kỉ niệm về ngày đầu hẹn hò này cần phải được lưu lại. Cậu chụp con bé từ phái sau cùng với bàn tay nó đang nắm lấy mình, để vào một mục riêng về nó trong điện thoại để thi thoảng mệt mỏi còn lôi ra ngắm. Cuối cùng thì hai đứa cũng có cái ngày này, ngày mà cả hai có thể đi cùng nhau hẹn hò đúng nghĩa là một đôi chứ không cần phải diễn kịch, có thể khiến nhiều người phải ghen tị vì tình cảm nữa chứ. Cậu đang mải nghĩ ngợi suиɠ sướиɠ đến phát dồ thì Hạ Nhi lôi cậu đi nhanh hơn như là đang rất nóng lòng, cậu bị kéo nhanh bất ngờ, chỉ biết ú ớ nhắc nó:
"Này Nhi!! Đi từ từ thôi chứ!"

"Từ từ sao được, đi muộn là hết vé đó."

Hoá ra là cậu đã hứa với nó là đưa nó đi xem phim, là lần đầu xem phim tình cảm ngoài rạp nên Hạ Nhi khá nóng lòng muốn trải nghiệm, không thể để lỡ mất vé được vì đang muốn xem ngay trong ngày hôm nay. Cậu phụt cười, nhìn đôi chân ngắn nhưng bước nhanh thoăn thoắt ấy trông đến là hài:

"Em hứng thú đến vậy cơ à?"

"Dạ!"

Đáng yêu thật đấy, ngoan ngoãn như vậy chỉ có thể là người yêu của Trình Nhất Lâm thôi.

............

Cậu một tay ôm bỏng nước, một tay cầm tay nó thật chặt vì cứ có cảm giác con bé ngố tàu này sẽ đi lạc mất. Hạ Nhi cảm thấy như cậu đang trông trẻ liền nhắc:

"Ê này...cậu lỏng tay ra chút được không?"

"Ở đây đông, như vậy mới không lo bị lạc."

"Ầyyyy tôi có phải trẻ con đâu mà cậu phải..."
Nó dừng miệng lại khi mà Nhất Lâm quay phắt sang với ánh mắt nghiêm túc nhìn mình, tay nó đang thả lỏng ra thì lại tự giác nắm lại chặt hơn, giọng rén:

"À không, cậu cứ nắm cho chặt vào..."

"Ngoan."

Đấy, khác gì trông trẻ đâu chứ.

"Aishhh đúng là cái đồ bảo mẫu."

Cậu lại liếc nó thêm phát nữa, con bé lại cười hề hề một cách xuề xoà:

"À không, là người yêu chứ không phải bảo mẫu!"

"Đúng rồi."

Có một hội tầm khoảng 4 - 5 người phụ nữ ở độ tuổi trung niên cũng đi mua vé xem bộ phim tình cảm ấy vì nghe nói thấy lãng mạn và ngọt ngào sướt mướt lắm, muốn đi thử xem sao bởi lại ở nhà cũng rảnh chẳng có việc gì làm. Người đàn bà với phong cách ăn mặc sang trọng, khuôn mặt hiền hậu với thân hình vẫn cân đối dù ở độ tuổi trung niên trong lúc đợi mua vé thì nhìn quanh, vô tình thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc, khuôn mặt đẹp với đôi mắt một mí ấy không lẫn vào đâu được. Người phụ nữ ấy cứ nheo mắt nhìn theo một cách tò mò và hoang mang, để rồi khi con bé đi cạnh vô tình kéo cái người cao cao ấy xuống để gỡ cái gì đó dính trên tóc, bà mới tự hỏi bằng một thái độ hết sức ngạc nhiên:
"Là Nhất Lâm với Hạ Nhi đó sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc