CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU CỦA NỮ PHẢN DIỆN ĐỘC ÁC


Trần Tiểu Niên nhíu mày nhìn cô nữ sinh vừa chạy ra ngoài phòng âm nhạc.

Hình như người này cố ý đụng phải cô thì phải.

Chắc là cô nghĩ nhiều thôi, cô còn chưa gặp cô bé kia lần nào, sao có thể gây thù hằn được chứ.
Sự thật chứng minh đôi khi con người ta có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên, cũng có thể ghét nhau từ cái nhìn đầu tiên.
/Cái này thật nha, tui với con bạn thân vừa nhìn là đã không ưa nhau rồi \=))/
Cơ sở vật chất ở Lâm Dương cực kì tốt, chiếc đàn dương cầm đặt ở vị trí trung tâm, vừa nhìn cũng có thể đoán được là hàng đắt tiền.
Trần Tiểu Niên nhìn cả phòng âm nhạc rộng lớn, lại chỉ có vỏn vẹn một chiếc ghế đàn vừa đủ chứa hai người, không nói nên lời.
Không trách được, toàn bộ số bàn ghế ở đây đã được dùng chuẩn bị cho buổi kỉ niệm thành lập trường, cô nên cảm ơn là họ còn để lại một chiếc ghế.

Cô chưa từng đàn piano khi đứng bao giờ đâu.
Trần Tiểu Niên mở cặp lấy bản nhạc Romance for violin lại phát hiện trên đàn dương cầm đã có một bản nhạc khác.

Cô cầm lên, góc bên phải có ghi:
Giai Tuệ- 10E- tòa nhà số một.
Hình như là của cô bé lúc nãy.
"Sao vậy?"
"Người vừa nãy đi từ phòng âm nhạc ra để quên."
"Ừ" Lục Thời thờ ơ dường như chẳng mấy quan tâm đến Giai Tuệ, cũng như tờ giấy cô bỏ quên.
Cô đút bản nhạc vào balo, xem ra chút nữa cô phải ghé qua kí túc xá khối mười rồi.
Tiểu Niên nhìn Lục Thời ba giây, sau đó bảo anh:
"Cậu ngồi đây đi."
Vừa nói cô vừa dịch sang một góc để chỗ cho Lục Thời.

Tuy là ghế đủ chỗ cho hai người nhưng vẫn cảm thấy khá chật chội, dù sao cũng phải đánh đàn, không thể tránh khỏi những lúc Tiểu Niên lướt phím, bả vai lại khẽ đụng vào người anh.
Đã rất lâu rồi, Tiểu Niên mới chạm vào phím đàn.

Có một nỗi niềm cảm xúc gì đó, có lẽ là hoài niệm bùng lên trong cô.

Một nốt nhạc rồi hai nốt, chẳng mấy chốc tiếng violin bên cạnh cũng đã vang lên.
Đó là lần đầu tiên, Trần Tiểu Niên cảm thấy, đây có lẽ là âm thanh violin hay nhất cô từng nghe thấy trong đời.
Du dương, trầm bổng, từng nốt như được sao chép ra từ nhạc phổ, khiến người khác bỗng dưng đắm chìm từ lúc nào không hay.
Đôi tay cô có chút run, sự căng thẳng khiến cô thỉnh thoảng lại đánh sai vài nốt nhạc, bản nhạc cuối cùng khó nghe không chịu nổi.
“...”
“Xin lỗi, đã rất lâu rồi tôi không dùng piano.” Tiểu Niên xấu hổ nói.
Nhưng Lục Thời không có vẻ gì là dẻ bỉu sai lầm của cô, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Không sao.”
Sự dịu dàng của Lục Thời không những không trấn an được cô mà còn khiến Trần Tiểu Niên càng cảm thấy ngại ngùng.


Cô đã quá tự tin vào bản thân, cứ như này, có khi chính cô mới là người kéo chân Lục Thời.

Nếu để thứ âm thanh hỗn độn của cô hợp tấu cùng violin tuyệt hảo của anh, chắc sẽ không ít nữ sinh đến tìm cô đòi mạng đâu.
Ai bảo cô lại phá hỏng buổi diễn hoàn hảo của nam thần trong lòng họ như vậy.
Cô cũng rất sầu não a!
“Đánh lại đi, tôi chỉ cho cậu.”
“Được.”
Lục Thời chăm chú nhìn cô, được một lát liền kêu dừng lại.
"Cậu đánh sai hợp âm Đô giáng.

Đánh quá nhanh sẽ ngắt nhịp sai."
"Không phải Fa giáng sao?"
"Không phải." Lục Thời nghiêng người về phía cô, bàn tay nhanh thoăn thoắn lướt qua từng phím đàn, từng âm thanh lanh lảnh vang lên.

Thân thể hai người kề gần sát nhau, không khí có chút ám muội.
"Quãng thấp đánh nhanh một chút, như vậy..”
“...” Tiểu Niên chỉ thấy tiếng tim cô đập điên cuồng thôi.
“Cậu nhìn hiểu không?”
Cuối cùng Lục Thời cũng rời khỏi người cô, nếu không Tiểu Niên sợ mình sẽ nhão thành bùn mất.

Dù bao nhiêu lần đi nữa, cô vẫn chẳng thể nào bình tĩnh nổi trước những hành động ‘vô ý’ nhưng ‘ma mị’ này của Lục Thời.
"...Ừm."
Trần Tiểu Niên gật đầu, hết sức tập trung, ngón tay lại đặt trên phím đàn trắng, làm lại theo lời của Lục Thời, tuy không được hoàn hảo nhưng đã dễ dàng hơn ban đầu rất nhiều.
Cô không kìm được nhìn Lục Thời với ánh mắt ngưỡng mộ.

Dù là bất cứ ở đâu, khi nào, anh vẫn luôn xuất sắc như vậy.

Xuất sắc đến mức, sự tự ti trong cô lại trỗi dậy.

Đột ngột hỏi anh:
“Cậu định hợp tấu cùng tôi thật sao?”
Lục Thời không rõ sao cô lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thuận theo bản năng trả lời:
“Ừ.”
“Phí Nhi nói cậu không thích tham gia những hoạt động như này.

Thật ra cũng không cần miễn cưỡng đâu.”
“Hơn nữa, tôi đánh rất tệ.”
“Cậu đánh rất khá.

Hơn nữa, tôi tình nguyện tham gia.”

Lúc Phí Nhi bày tỏ sự ngạc nhiên về Lục Thời, Trần Tiểu Niên không rõ bản thân mình đã có cảm xúc gì.

Có lẽ là vui vẻ, cũng có chút thất vọng.
Nhưng cô và mọi người đều đã nhầm.
Trên đời này, còn có người nào có thể cưỡng ép Lục Thời được sao.

Chỉ cần không muốn, dù trời có sập xuống, cũng không cần chờ anh.
Không phải vì lớp, cũng không phải vì bản thân.
Đơn giản chỉ vì Trần Tiểu Niên.
Nghe thấy lời khẳng định của Lục Thời, Trần Tiểu Niên rất muốn nở nụ cười, trong đầu như thể diễn ra một buổi pháo hoa hoành tráng, tỏa sáng rực rỡ và đẹp đẽ vô cùng.
Âm nhạc nói thay lời của trái tim, cũng khiến người ta bạo dạn hơn.

Romance for violin vang lên, một lần, hai lần, rồi lần thứ ba, rồi tiếp nữa...
Phòng âm nhạc buổi chiều tà tràn ngập âm thanh, ban đầu có chút hỗn loạn, sau đó liền dịu dàng, mềm mỏng, hòa trong tiếng violin du dương, một khung cảnh thật đẹp.
...
Kí túc xá nữ và nam đều có các tòa khác nhau, tòa khối 10, khối 11, và khối 12.

May sao toàn khối 10 lại ngay sát khối 12.
Trần Tiểu Niên xem danh sách phòng kí túc xá, xác định đúng phòng của chủ nhân bản nhạc.

Cô cũng thật hiếu kì, bản thân không phải người thích lo chuyện bao đồng, đối với những việc phiền toái đều tự động tránh xa, rõ ràng bản thân cũng có thể để mặc bản nhạc ở đó, khi phát hiện không có thì cũng sẽ tự động quay lại tìm thôi.
Haizz, sao bây giờ cô mới nghĩ ra chuyện đó chứ.
Cứ coi đi thăm thú đi.

Tiểu Niên tự an ủi bản thân mình.
Cộc..cộc.
"Thu Thu, ra mở cửa đi."
"Sao lại là tớ, cậu đi mở đi chứ."
Cô gái tên Thu Thu chậc mỗi tiếng, nhưng vẫn lon ton chạy ra mở cửa phòng.

Khi nhìn thấy Trần Tiểu Niên thì ngây ngốc:
"Ơ.."
"Xin chào, bạn học Giai Tuệ để quên đồ ở phòng âm nhạc, tôi tới đem trả."
"Ồ, chị đợi em một chút." Thu Thu quay vào, hướng cô gái đang nằm trên giường nghịch điện thoại, cất tiếng "Giai Tuệ, đàn chị tìm cậu nè."
Giai Tuệ bị làm phiền, giờ này còn tìm cô, có điên không thế, không vui đứng dậy.
"Có chuyện gì vậy?"
Vừa trông thấy Trần Tiểu Niên, liền cau mày:
"Chị có chuyện gì?"

"Bản nhạc để quên." Nhận ra thái độ khó chịu của cô nữ sinh lớp 10, Trần Tiểu Niên cũng hơi trầm mặc.

Là bị làm phiền vào buổi tối nên tức giận sao.
Giai Tuệ cầm lấy bản nhạc trong tay.

Khi về kí túc xá, cô cũng đã phát hiện mình để quên bản nhạc yêu thích, nhưng không hề vội vàng, thậm chí cô còn tưởng tượng ra trường hợp, có khi nào Lục Thời sẽ đem trả nó cho cô không.

Dù sao cô cũng đã ghi tên ở đó, nếu là anh thì thật tốt.
Vậy mà lại là người con gái kia.
"Cảm ơn."
Sau đó đóng sầm cửa lại.
Gương mặt lạnh lùng của Trần Tiểu Niên có chút biến hóa, cụ thể là lạnh hơn.

Giờ thì cô dám khẳng định đàn em này là chính là không thích cô.
Kệ đi, cô từ lâu đã chẳng quan tâm ánh mặt của người khác nhìn mình rồi.

Cũng chẳng gặp nhau được mấy lần đâu.
Giai Tuệ ném bản nhạc lên bàn học của mình, lại nghe bạn cùng phòng bàn tán xôn xao.
Thu Thu nằm trên giường, ôm mặt:
"Uầy, các cậu nhìn thấy không.

Chị ấy nhìn ngầu bá cháy, đã vậy dáng đẹp quá trời."
"Tớ biết chị ấy, Trần Tiểu Niên lớp A, khối 12."
"Lớp A, đỉnh vậy sao?"
"Nghe nói, năm ngoái, chị ấy xếp hạng 2, 741 điểm, ngay sau đàn anh Lục Thời."
"Aaaa, không chỉ xinh mà còn học giỏi, bá thật sự."
“Xin vía, xin vía.”
Những lời bàn tán về Trần Tiểu Niên khiến Giai Tuệ càng thêm khó chịu.
"Nhưng nghe nói chị ta năm ngoái cũng có nhiều scandal lắm, học giỏi, xinh đẹp mà như vậy thì cũng chẳng ra gì."
Mọi người trong phòng kí túc xá nghe Giai Tuệ nói mà sững sờ.

Ai cũng đều nghe ra sự ác ý của cô khi nói về đàn chị, chỉ có thể cười gượng gạo:
"Vậy...vậy sao?"
"Tớ đi ngủ đây, các cậu đừng bật điện nữa."
Nói xong liền về giường của mình.

Mấy nữ sinh còn lại cũng bối rối thu dọn đồ đạc, Giai Tuệ là người có địa vị nhất trong phòng, thành tích cũng coi là tạm ổn, nhưng so với bọn họ đúng là cách xa.

Vì vậy trong phòng kí túc xá này, ngẫu nhiên đã dựng lên một bức tường vô hình giữa Giai Tuệ và những người còn lại.
Bọn họ nhiều lần rất khó chịu trước tính cách tự đại của Giai Tuệ, nhưng còn có thể làm gì.
...
Một năm học trôi qua, Trần Tiểu Niên nghiễm nhiên đã lên chức thành viên trụ cột của lớp A.

Thân phận, xuất thân của cô, tất cả những thứ đó đều chẳng còn quan trọng.

Lớp A đã dần hòa nhập, thấu hiểu tính cách và con người Tiểu Niên.


Có người rủ cô đi chơi, cùng đi ăn trưa, nhờ cô giảng bài,...!Khoảng cách giữa học sinh lớp A với cô cũng ngày càng rút ngắn.
Cách ngày kỉ niệm càng gần, Trần Tiểu Niên và Lục Thời mọi thời điểm hầu như đều chôn mình trong phòng âm nhạc.

Lớp A cũng cực kì hào hứng trước sự tích cực của hai người.

Vì vậy, dù bọn họ có vắng trong tiết sinh hoạt tập thể, ai cũng ngó làm lơ.
Bình thường đều là Tiểu Niên và Lục Thời tách biệt khỏi mọi hoạt động, dường như trong mắt hai người không có thứ kì khiến họ hứng thú nổi, sầu ơi là sầu.

Vì thế trước sự đột biến gen bất ngờ này, học sinh lớp A càng hung tợn, nhóm tiết mục còn lại cũng điên cuồng luyện tập, không thể thua kém được.
Trước ngày lễ của trường 1 ngày, toàn bộ học sinh có trong khâu chuẩn bị biểu diễn và MC phải tới tổng duyệt một lần.
Để đảm bảo buổi lễ được diễn ra một cách suôn sẻ, nhà trường đặc biệt phân công một số giáo viên tới theo dõi, kiểm tra.
Tiết mục biểu diễn của các lớp được giữ bí mật nhằm tăng thêm sự kích thích và hào hứng.

Vì vậy không cần biểu diễn, chỉ cần nắm rõ thứ tự biểu diễn, vị trí và lời mở đầu.
Lê Mai Anh là trưởng ban văn nghệ của lớp A, nhưng vì bị bệnh nên xin nghỉ tới giờ mới trở lại trường học.

Tuy sắc mặt vẫn còn chút mệt mỏi nhưng cũng không cản được sự nhiệt huyết của cô nàng.
“Uầy, không tin được là hai người đó lại có mặt trong tiết mục văn nghệ.

Lúc Phí Nhi gửi danh sách thành viên, tớ còn tưởng nhỏ chém gió.

Không ngờ là thật."
Nhìn thấy Trần Tiểu Niên và Lục Thời đứng sau cánh gà, Mai Anh không giấu nổi sự kinh ngạc.
Các bạn khác cũng cười ồ.

Chính bọn họ cũng bất ngờ không kém gì cô đâu.
"2 tiết mục của lớp mình, nhảy hiện đại nhóm mười người là tiết mục thứ 4, hợp tấu piano- violin của Trần Tiểu Niên với Lục Thời lại ở tít cuối.

Ai xếp thứ tự thế, gần cuối thì người ta chán nán muốn bỏ về rồi, hào hứng gì cho nổi." Lê Mai Anh cầm danh sách biểu diễn, kêu lên với Trác Viễn- nam MC của chương trình.
Trác Viễn cũng bối rối thở dài, danh sách này là nhóm biên kịch chuẩn bị, bọn họ chỉ có nhiệm vụ dẫn dắt, có gì đọc nấy nào biết được.
"Nhóm biên kịch khối 10 được học viện phân công sắp xếp tiết mục.

Bọn tôi cũng bó tay." Trác Viễn giải thích.
"Nghe nói khối 10 cũng có một nữ sinh biểu diễn piano, nghe nói giáo viên âm nhạc rất thưởng thức cô bé này nên vị trí của các cậu bị đổi với nữ sinh đó." Trác Viễn ghé vào tai Lê Mai Anh nói nhỏ.
"..."
"Thôi không sao, Mai Anh.

Mấy cái trò mèo này thì có ích gì, hiếm lắm hai người Tiểu Niên mới tham gia đến lúc đấy lớp mình gào lên cho bọn họ biết mặt." Mọi người an ủi cô.
"Đúng đúng."
Gương mặt Lê Mai Anh cuối cùng cũng giãn ra.

Thật không rõ là ai giở thủ đoạn.

Thật bực!


Bình luận

Truyện đang đọc