CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU CỦA NỮ PHẢN DIỆN ĐỘC ÁC


Từng giây phút trôi đi qua, những cái hôn vụn vặt của Lục Thời cơ thể lạnh lẽo cùa Tiểu Niên chẳng mấy chốc đã trở nên ấm áp.
"Ừm..Lục Thời..."
Trần Tiểu Niên vỗ nhẹ lên người anh.

Nhưng Lục Thời vẫn không nhúc nhích, anh đặt đầu lên vai cô, ánh mắt mơ màng như rơi vào giống mộng.
“Hửm?” giọng mũi từ tốn vang lên.

Thoạt nghe vừa cấm dục vừa mang theo hơi vị quyến rũ.
Trần Tiểu Niên đỏ bừng cả mặt.

Cô cảm thấy từng hơi thở nóng rực đang phả vào da thịt mình, tâm trí loạn cào cào.
“Cậu...Anh...”
Aaaaa....
Ngượng đến mức xưng hô với anh thôi Tiểu Niên cũng bối rối vô cùng.
Lục Thời mỉm cười xấu xa.

Phản ứng ngượng ngùng xấu hổ của Trần Tiểu Niên thật đáng yêu khiến anh không nhịn được muốn trêu chọc cô thêm.
“Sao vậy? Em định nói gì với tôi.”
“...”
Tiểu Niên thật sự muốn khóc.

Sao đến tận ngày hôm nay cô mới nhận ra cái đuôi cáo của Lục Thời kia chứ.
Càng nghĩ càng giận.

Bàn tay vừa siết lấy eo cô đã bị Trần Tiểu Niên hung dữ trừng mắt.

Nhưng trong mắt Lục Thời chẳng khác nào con mèo nhỏ quấy nghịch.
Anh phì cười.

Nếu anh còn chọc ghẹo cô nữa, e là Trần Tiểu Niên sẽ không chịu nổi mất thôi.

Nghĩ vậy, hai tay bên thắt eo cô cũng từ từ buông lỏng.

Lục Thời vỗ nhẹ lên đầu cô, mắng:
“Ngốc.”
Trần Tiểu Niên cúi đầu, hậm hực bĩu môi.
Ngoài trời, tuyết đã bắt đầu rơi.

Lục Thời đưa cô đến ga tàu.
Trong phòng chờ đầy ắp người, còn 15 phút nữa tàu sẽ đến.
Anh dịu dàng quàng khăn lên người Tiểu Niên, trên môi vẫn là nụ cười ấm áp và cưng chiều.

Phòng chờ trạm xe bắt đầu phát radio, nhưng Trần Tiểu Niên không để ý lắm.

Ánh mắt cô như bị lục Thời hút hồn, nhịp tim cũng tăng nhanh.

Ga tàu rộng lớn, lại như biến thành không gian của riêng hai người.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô như lạc vào giấc mộng.

Hình như rất nhiều đêm, cô đã luôn mường tưởng đến vẻ mặt này của Lục Thời, xoa dịu trái tim đầy rẫy thương tổn.

Nhưng giờ đây giấc mộng đó đã trở thành hiện thực.
Thật tốt.
...
Trên tàu có không ít học sinh hoặc sinh viên đại học nhân dịp nghỉ lễ dài hạn để về nhà, Tiểu Niên chống đầu, ngẩn người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Đầu óc cô đã thôi mơ màng nhớ về Lục Thời, nhưng tâm trí vẫn đang bay bổng ở một nơi rất xa.
Quyết định trở về thành phố K khá đột ngột, đến tận lúc lên xe, cô cũng chưa gọi điện thông báo.
Nhìn dãy số quen thuộc trong điện thoại, Tiểu Niên lưỡng lữ mấy lần, cuối cùng vẫn không nhấn gọi.

Hơn nửa năm qua số lần Lưu Lệ Bình liên lạc với cô còn ít hơn cả ngón tay ngón chân gộp lại.

Bà đã chẳng còn tha thiết chờ đợi cô sẽ giúp mình có lại cuộc sống giàu sang.

Thái độ cũng vì thế lạnh nhạt vô cùng.

Cô không gọi tới có khi lại vừa hay không khiến tâm trạng của bà thêm bực bội.
Tiểu Niên xuống tàu, bắt xe trở về, cả quá trình không đến 30 phút.

Nhìn căn nhà vừa quen vừa lạ trước mắt, cô lại không thể bình tĩnh nổi.
Cửa mở toang, trong dự đoán, nhà trống rỗng.

Bên trong tối om, đồ đạc đã phủ một lớp bụi mỏng.

Vừa nhìn cũng biết Lưu Lệ Bình rất lâu rồi chưa trở về.

Hàng xóm nói rằng bà đã tới thành phố B để du lịch.

Đi cũng được vài ngày rồi.
Quần áo bẩn chất đầy giỏ, rác rưởi, đồ hộp, thức ăn nhanh vương vãi khắp nhà.

Một chút cũng không có cảm giác trở về nhà của mình.
Sự thất vọng một lần nữa dâng trào trong cô.

Tiểu Niên không nói không rằng, cẩn thận khóa cửa lại, xách vali rời đi.
Mục Cảnh Nhiên vừa nhận được tin cô đã trở về, nhảy vù lên chiếc motor bóng láng của bản thân, vừa nổ ga vừa la lớn:
“Mẹ, con đi ra ngoài một chút nhá.”
Nói xong liền phóng xe rời đi.
Trần Tiểu Niên một mình đứng ngoài hẻm nhỏ.

Dáng người nhỏ bé, cô độc giữa trời đông tuyết rơi càng khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Mục Cảnh Nhiên nhìn thấy cảnh này, liền thở dài não nề.
Y đi đến, thân mật khoác vai cô:
“Cuối cùng cũng về.

Tao còn tưởng mày định sống luôn ở đó chứ.”
Tiểu Niên đánh lên cái tay vô lại kia.

Mục Cảnh Nhiên ăn đau liền rụt tay về.
“Khùng hả?”
“Tao thấy mày không sửa cái tật mồm nhanh hơn não, Phạm Linh Linh đá mày cũng xứng đáng thôi.”

Trần Tiểu Niên ác ý nhắc đến nỗi đau ngàn kiếp của y, mặt liền bí xị.
Hai người chí chóe nhau cãi nhau, nhưng trong lòng ai cũng cảm thấy vui vẻ.
Ngôi nhà họ Mục vẫn hoành tráng như cũ.

So với căn nhà lạnh lẽo kia, nơi đây mới thực sự đem đến cho Tiểu Niên chút ấm áp của gia đình.
Mẹ Mục nghe thấy tiếng xe motor liền từ bếp chạy ra cửa, bà chống nạnh, giọng còn lớn hơn y ba phần:
“Cuối cùng cũng vác mặt về.

Sắp tới giờ cơm còn đi đâu đấy.

Có tin mẹ đánh gãy chân con không?”
Bị ăn mắng, Mục Cảnh Nhiên rướn cổ, cãi lại:
"Con đi đón con gái ruột của mẹ chứ gì nữa.

Còn ở đó mắng con."
Vừa nhắc đến Trần Tiểu Niên, thái độ mẹ Mục liền quay ngoắt 180 độ.

Gương mặt vốn đang bực dọc vì thằng con trời đánh, thoáng chốc nhìn thấy cô liền trở nên niềm nở, dịu dàng.
"Tiểu Niên, lâu lắm rồi mới được nhìn thấy con đấy.

Có khỏe không? Ăn uống vẫn đầy đủ chứ?"
Sau đó liền nhìn trước ngó sau, cân đo đong đếm xem cô có gầy đi chút nào hay không.
Đối với sự nhiệt tình của mẹ Mục, Trần Tiểu Niên chỉ biết cười trừ, vui vẻ đáp lại:
"Cháu vẫn khỏe.

Cô thì sao?"
"Yên tâm, chỉ cần thằng nhóc Cảnh Nhiên không bị báo mời phụ huynh, cô lúc nào cũng khỏe re."
Mục Cảnh Nhiên đứng một bên, chỉ có thể bĩu môi dè bỉu.
"Mẹ, con đói rồi."
"Lớn rồi, đói mà còn cần kêu mẹ hả?" Vậy mà quay sang Trần Tiểu Niên, giọng liền ngọt hơn cả mía lùi.

"Đi, Tiểu Niên, chúng ta vào ăn cơm thôi.

Cô đã nấu sẵn mấy món con thích rồi đó."
Mục Cảnh Nhiên đứng hình ba giây.
Okay, anh vẫn ổn.
Ai bảo anh chỉ là đứa con ghẻ thôi.
Ba Mục Cảnh Nhiên là dân làm ăn có tiếng.

Trên thương trường, ai nấy cũng phải nể phục ông.
Dù công việc bận rộn, nhưng ông vẫn luôn coi trọng tình cảm gia đình, thường xuyên dành thời gian để quan tâm, chăm sóc vợ và Mục Cảnh Nhiên.
Đối với Mục Cảnh Đường, bao nhiêu tiền tài, vàng bạc cũng không quý giá bằng vợ con.
Cũng vì vậy mà Trần Tiểu Niên vô cùng kính trọng ông.
Mục Cảnh Đường cũng rất thích cô.

Trong mắt hai vị phụ huynh nhà họ Mục, Trần Tiểu Niên là đứa nhỏ ngoan ngoãn, tính cách trưởng thành, lại có thành tích tốt, thực sự không có chỗ nào để chê.

Mà con trai mình từ nhỏ đã như con ngựa đứt cương, nghịch ngợm cứng đầu không ai kiểm soát được.


Vậy nên có một Trần Tiểu Niên cạnh kìm kẹp y, ông càng cảm thấy yên tâm.
Nếu ông mà biết, hai người cô và y cùng một giuộc với nhau.

Vừa đi chơi net, vừa đi đua xe, sợ rằng sẽ hộc máu mất.
Nghĩ tới điều này, nụ cười thân thiện hòa ái của hai vị phụ huynh nhà Mục càng khiến Tiểu Niên cảm thấy xấu hổ.
Mẹ Mục thương cô đi học ở thành phố A vất vả, không ngừng gắp đồ ăn vào bát cô.

Chẳng mấy chốc bát cơm của Tiểu Niên đã đầy ắp.
"Con gầy quá.

Mấy ngày ở lại đây, cô nhất định phải nuôi béo con."
"Nó ăn bao nhiêu cũng vậy à.

Sao mẹ không nghĩ tới việc vỗ no con thế."
"Ăn nhiều để mỡ tích tụ trong não con hả.

Khi nào con giỏi được như Tiểu Niên thì hãng đặt ra điều kiện với mẹ."
Mục Cảnh Nhiên xí một tiếng.

Mẹ y lúc này chỉ có cô con gái ruột là Trần Tiểu Niên thôi, không biết đã ném y tới chân trời nào rồi.
Một nhà mấy người vui vẻ ăn uống.

Trong lòng Trần Tiểu Niên cũng ấm áp.
Gia đình Mục Cảnh Nhiên đối cô rất tốt.

Nhiều lúc cô thật sự ghen tị với Mục Cảnh Nhiên.

Y may mắn sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, được cha mẹ yêu thương, chiều chuộng.
Trái ngược hẳn với cô.

Lưu Lệ Bình chưa từng cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối của một gia đình.

Tiểu Niên không trách bà tàn nhẫn, vô trách nhiệm nhưng vẫn không tránh được cảm giác hụt hẫng.
Dù sao cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Vẫn khao khát được yêu thương, đùm bọc.
Nhưng sợ rằng, sau này cũng chẳng còn có cơ hội nào nữa.
Dùng bữa xong, cha mẹ Mục vì công việc đột xuất cũng đã vội vàng rời đi.
Thời tiết trời đông không phụ sự mong đợi của mọi người.

Dù lạnh giá nhưng càng thích họp để tụ họp, party nhộn nhịp.
Buổi tối đám Vương Hiệu tới rủ hai người đi chơi.

Mục Cảnh Nhiên vô cùng hào hứng, lập tức đồng ý.
"Mày không đi thật đó hả? Lần này còn có cả bọn bên Lục Trung tới nữa đó." Mục Cảnh Nhiên vừa xò giày vừa ngoái đầu lại hỏi cô.
Trần Tiểu Niên gật đầu, cô đưa lưng về phía cừa, xua tay bảo y cứ đi đi.
"Ế, Trần Tiểu Niên không đi à?"
"Ờ, chắc mới về nên nó còn đang mệt.

Tao với bọn mày đi thôi."
"Chán vậy, tao đang định rủ nhỏ gỡ gạc lại."
"Mày xem Tiểu Niên nhà tao là công cụ kiếm tiền hả.

Đi mau, không tao lại dần mày một trận bây giờ."
"Biết rồi, biết rồi."
Giọng nói càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất, căn nhà rộng lớn lại rơi vào im lặng.
Tiểu Niên đứng trong bóng tối hồi lâu, mờ mịt cảm nhận không gian tĩnh lặng quanh mình, hơi hối hận khi từ chối đi cùng Mục Cảnh Nhiên.

Cô thở dài.

Mặc áo, sau đó cũng xỏ giày đi ra ngoài.
Gần đến tết, không khí ở thành phố K cũng sôi động hơn hẳn.
Người người, xe cộ đông đúc đi lại.

Giữa dòng người hấp tấp, vội vã, Tiểu Niên lại trái ngược bước từng bước chậm rãi, thong dong.
Tiểu Niên ngước nhìn bầu trời.

Những bông tuyết rơi trên vai cô, hơi nước ẩm ướt khiến cô rùng mình vì lạnh.
Tâm trí Tiểu Niên có chút trống rỗng.

Hình như cô lại bắt đầu nhớ Lục Thời rồi.
Tiểu Niên âm thầm phỉ nhổ bản thân.

Rõ ràng mới rời Lục Thời chưa đầy một ngày, Tiểu Niên đã khong kìm được muốn nhìn thấy anh.
Rengggg....
Tiếng chuông lanh lảnh cùa điện thoại phút chốc kéo cô ra khỏi suy nghĩ.
Là Lục Thời.
[Ngủ rồi à?!]
[Không có, vẫn còn sớm.

Em đang đi dạo.]
[Có mặc ấm không? Tôi nghe nói thành phố K lạnh hơn ở đây rất nhiều.]
[Đúng vậy a.]
Tiểu Niên ngồi xuống xích đu ở công viên, tuyết vẫn đang rơi nhưng cô không còn thấy lạnh nữa.
Cô như một đứa trẻ, đung đưa theo chiếc xích đu.
[Trở về đó nên rất vui?]
[Ừm, dù sao cũng chẳng mấy lần mới về.]
[Em không xách vali lang thang ngoài đường đó chứ?]
[Đương nhiên là không rồi.]
[Vậy thì tốt.]
[Em cảm thấy, anh có ấn tượng rất sâu sắc về hình ảnh năm đó của em.

Nếu không chuyện qua lâu vậy rồi, anh vẫn cứ nhớ.]
Lục Thời không đáp, nhưng nụ cười nhẹ trên môi anh đã phản ánh tất cả.

Trần Tiểu Niên, chỉ cần đó là chuyện liên quan đến cô, Lục Thời đều sẽ không quên.
[Em về ngôi nhà kia?]
[Không có.

Em đang ở nhà Mục Cảnh Nhiên.]
Thoáng chốc, giọng Lục Thời liền có chút không vui.

Anh hỏi cô:
[Em với cậu ta có vẻ rất thân?]
[Dĩ nhiên rồi.]
[Không phải anh ghen đó chứ?] Trần Tiểu Niên bật cười.

Bình thường chỉ thấy Lục Thời luôn làm mặt lạnh lùng, thờ ơ.

Không nghĩ anh cũng có phương diện đáng yêu như vậy.
[Ừm]
Tiểu Niên nghĩ anh sẽ chối bỏ, ai ngờ Lục Thời thừa nhận cái rụp khiến cô không kịp trở tay.

Cô lấy tay che mặt.
Lục Thời như này, thật muốn mạng mà.


Bình luận

Truyện đang đọc