CẬU LÀ MÙA HẠ CỦA TỚ


Hạ Vũ ngồi trong lòng Nguyệt Dực há miệng ăn vặt.

Nguyệt Dực nói cậu quá gầy, phải tăng cân nên chế độ ăn uống mỗi ngày do anh định, ăn gì uống gì đều là một tay anh chăm sóc.
"Em đã nói với mẹ mai sẽ về nhà chưa?"
Hạ Vũ gật nhẹ đầu "Em gọi điện cho mẹ rồi, mẹ nói cứ chơi thoải mái, về muộn cũng không sao."
Nguyệt Dực nhéo ngón tay Hạ Vũ, gật đầu "Không ăn nữa.

Chúng ta đi làm bài tập."
Dù là tết đến xuân về, trường học vẫn phân phát cho mỗi học sinh ít bài tập.

Các học sinh khác sau kì nghỉ tết đều rên la chưa xong bài tập, những bạn học chăm chỉ trở thành cứu tinh bình thản trước sự đau khổ của học sinh kém.
Hạ Vũ làm xong bài vẫn còn sớm, nhàm chán lăn lốc ở giường.
"Anh, em qua phòng tên Lục Minh chơi một lúc nha, chỉ một lúc thôi, chín giờ sẽ về." Lục Minh là giải pháp đúng đắn mỗi khi buồn chán, tên nhóc này cả ngày quấn lấy Bạch đại thần, giờ mới nhớ tới cậu.
"Anh đi cùng em." Nguyệt Dực đặt bút xuống, đứng dậy dọn đồ.
Hạ Vũ ngăn cản anh, cười hề hề "Không không, anh cứ ở đây tiếp tục giải đề, chủ đề bọn em rất nhàm chán." Lục Minh sợ anh như sợ mẹ, anh mà đến thì em mất bạn.
Nguyệt Dực bình thản đi lấy áo khoác, chùm lên đầu cậu "Mặc vào rồi mới được đi."
Một lát sau, Hạ Vũ như tôm luộc bước ra khỏi phòng, trên cổ còn lưu lại những vết cắn và dấu hôn, miệng bị hôn đến hơi sưng.

Cậu chùm mũ lên đầu, chạy thật nhanh.

Biến thái biến thái biến thái!!
Lục Minh mở cửa phòng liền thấy Hạ Vũ thở hồng hộc, cười nhạo "Nhớ ông đây thế cơ à? Vào đi."
Hạ Vũ giơ tay đấm vào đầu Lục Minh một cái, cảm thấy cả người khoan khoái "Cảm ơn."
Quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, Lục Minh tạm thời bỏ qua, "Muốn ăn bánh kem không? Chúng ta vừa ăn vừa chơi game?" Bạch đại nhân mới ban phước cho cậu được tự do buổi tối, phải xõa.
Hạ Vũ vốn không thích chơi game, nhăn nhó "Chơi cái khác đi."

"Chúng ta chơi bài đi, cậu gọi Nguyệt Dực sang đây.

Mời ai nữa, phải chơi bốn người mới vui." Lục Minh lục lọi đồ trong cái hộp đồ chơi to của cậu ta, miệng lẩm bẩm.
Hơn tám giờ tối, Nguyệt Dực dẫn theo Bạch Vô Phàm gõ cửa phòng.
Lục Minh kêu "Á!" Đờ mờ ai gọi tiểu Bạch tới? Ai? Cậu còn chưa làm xong bài tập!!
Bạch Vô Phàm cởi giày, sắp xếp lại đôi giày đang chiếc nằm chiếc đứng của Lục Minh, hai đôi một to một nhỏ cạnh nhau.
Nguyệt Dực mặc áo len trắng như lông cừu, là cùng một loại với Hạ Vũ, nhìn Hạ Vũ lóc nhóc tìm đồ "Anh thấy tên này cứ đứng ở cầu thang nên dẫn đến đây luôn.

Cậu ta rảnh."
Bạch Vô Phàm đến nhấc Lục Minh ra một bên, chính mình tìm bộ bài.
Đến nước này, không thể đuổi người được, Lục Minh đi lấy mực và bút lông hồi tháng trước mới học thư pháp.
"Ai thua thì sẽ bị vẽ lên mặt." Tên Nguyệt Dực chết tiệt, ông đây sẽ cho anh biết thế nào là hối hận.
Bạch Vô Phàm tìm được bộ bài, kê một cái bàn nhỏ giữa sàn, trận đấu bắt đầu.
Lục Minh nằm chết trên bàn, lảm nhảm "Không thể nào không thể nào, đây không phải là sự thật, tôi không thể thua con tép Hạ Vũ, không thẻ nào, không thể nào,...."
Mặt Lục Minh bị vẽ đến không còn nơi nào để vẽ, Hạ Vũ bị vẽ hai dấu quanh mắt, Bạch Vô Phàm bị vẽ một dấu trên mũi, Nguyệt Dực sạch từ đầu đến chân.
Bạch Vô Phàm chọc chọc cái má mềm mại của bạn tiểu Dương, "Chơi tiếp không?"
"Chơi, đêm nay tôi không vẽ lên mặt của đàn anh thì chúng ta không về."
Hôm sau, Nguyệt Dực là người tỉnh dậy đầu tiên, anh thấy Hạ Vũ vẫn nằm ngủ an ổn ôm anh, bên kia là Bạch Vô Phàm dáng ngủ khuôn phép và tên Lục Minh chảy dãi quấn lấy Bạch Vô Phàm như bạch tuộc.
Đêm qua chơi hơi quá...
Nguyệt Dực không nỡ làm cậu tỉnh giấc.

Đứng dậy lấy áo khoác, bọc lên người Hạ Vũ, ôm cậu trở về phòng.

Dáng đi sáng sớm hơi lắc lư chút.
Đến khi anh đặt Hạ Vũ xuống giường, cậu vẫn chưa tỉnh.


Ba giây suy nghĩ, Nguyệt Dực quyết định leo lên giường nằm ôm cậu ngủ.
Lúc lâu sau khi Nguyệt Dực mang người về phòng, Bạch Vô Phàm mới từ trong cơn mơ tỉnh dậy, anh thấy người mình hơi nặng, ngó xuống thấy cái đầu bông xù của Lục Minh.

Tay chân cậu ta dính chặt lấy anh, miệng còn chảy dãi.
Bạch Vô Phàm trở mình, lây khăn giấy lau nước miếng cho cậu, hai tay ôm lấy người, đầu rúc vào mái tóc của Lục Minh, tiếp tục giấc ngủ.
Hạ Vũ bị mùi thơm của đồ ăn đánh thức, cậu đói bụng, chăn trượt dài trên người xuống.

Ngơ ngác ngáp ngủ, xuống giường từ sau ôm lấy Nguyệt Dực.
"Có cần anh giúp em vệ sinh không?"
Hạ Vũ buông anh ra, mắt hơi híp vì còn buồn ngủ, dang tay về phía anh.

Nguyệt Dực mỉm cười bế cậu lên, đưa vào phòng tắm.
Bọn họ quần nhau đến tận chiều tối.
Họ mặc hai bộ quần áo gần giống nhau, nhưng số đo khác biệt.
Hạ Vũ và Nguyệt Dực đến sớm, buổi tiệc còn chưa bắt đầu.
Lục Minh nhìn thấy họ từ xa, nhìn họ cười cười, đi tới chào hỏi "Hai người mặc...!đồ tình nhân đấy hả?" Lục Minh nhìn Hạ Vũ và Nguyệt Dực, không nhịn được, cười trêu "Hay là hai người đụng hàng?"
Tai hơi Hạ Vũ đỏ hồng "Ông thì sao hả? Cũng đang mặc áo của Bạch Vô Phàm đấy thôi."
Bạch Vô Phàm cao hơn Lục Minh một cái đầu, anh chỉ đang mặc áo len cổ cao, rõ ràng cái áo Lục Minh đang mặc là của Bạch Vô Phàm, cỡ to hơn hẳn người cậu ta.
Lục Minh haha cười lấp liếm "Là áo tôi bị bẩn nên tiểu Bạch cho tôi mượn.

Thôi nào, mau đến giành chỗ ngồi."
Bạch Vô Phàm cười một tiếng, từ trong túi lấy ra khăn giấy cho Lục Minh lau mũi.


Thời tiết quá lạnh cậu sẽ bị cảm cúm.
Nguyệt Dực kéo Hạ Vũ đi trước, cậu nói muốn xem văn nghệ ở nơi tốt.

Hạ Vũ nắm tay Nguyệt Dực, Hạ Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, nhỏ giọng nói với Nguyệt Dực "Hai người bọn họ thật thân thiết."
Nguyệt Dực cười nhạt "Hâm mộ?"
Hạ Vũ lắc đầu.

Cậu dừng chân, vươn tay ra ôm lấy eo Nguyệt Dực, dán mặt vào người anh.

Không sợ người khác nhìn thấy, Hạ Vũ không còn kiêng kị gì, ôm lấy Nguyệt Dực, để cho hơi thở của anh bao bọc lấy cậu.

"Chí ít phải là cậu ấy hâm mộ em."
Nguyệt Dực ôm cậu bế lên, hai người yên lặng đi vào hội trường mặc cho ánh nhìn ngưỡng mộ, ghen ghét của những người ngoài cuộc.
"Hạ Vũ, năm mới vui vẻ."
Nguyệt Dực dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa ở sân thể dục nói "Anh yêu em."
Hạ Vũ tai đỏ đến nhỏ ra máu, hít một hơi sâu, chồm lên hôn môi anh.
"Đợi em sau này cầu hôn anh." Nói xong câu này, dũng khí của cậu đã bay sạch, chui vào lòng Nguyệt Dực giả chết.
Hô hấp của Nguyệt Dực dừng lại, bình tĩnh nhìn gương mặt còn ngây ngô của Hạ Vũ.
Anh cảm thấy trái tim chính mình bị người khác không nhẹ không nặng mà quấn một sợi dây bao quanh, siết một cái, không đau, nhưng vẫn để lại những vết hằn.
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, giơ tay xoa tóc cậu.
Nguyệt Dực nâng khuôn mặt của cậu lên, nhìn vào mắt Hạ Vũ, bỗng nhiên cười nói: "Được".
"Anh trai chờ em lớn, chờ em đến cầu hôn anh".
"Năm sau, năm sau nữa, em muốn đón năm mới cùng anh."
—— —— ——
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái Hạ Vũ đã lên lớp mười hai, chuẩn bị thi đại học.

Nguyệt Dực đã thi trước cậu một năm, dưới sự giúp đỡ của Nguyệt Dực, Hạ Vũ vẫn luôn giữ vững thành tích, bản thân cậu vốn đã là học sinh giỏi.
Mấy năm được học sinh giỏi nhất khối giám sát dạy thêm, thành tích của Lục Minh vẫn luôn tiến bộ.

"Cố đợi một thời gian nữa..."Hạ Vũ vừa lấy lòng vừa làm an ủi hắn, "Anh, anh đừng nóng giận, chờ thi đại học xong, chúng ta sẽ đi học đại học...! đến lúc đó hai chúng ta ở cùng nhau và...làm...cái đó đó." Mặt đỏ đến bốc khói luôn rồi.
Nguyệt Dực trong lòng cậu cười hôn cậu.

Đợi Hạ Vũ thi đại học xong, nhất định anh sẽ làm Hạ Vũ từ trong ra ngoài nhuốm màu của anh.
Mấy ngày đếm ngược cuối cùng, bầu không khí ở lớp học bắt đầu căng thẳng.
Thời gian tự học nhiều hơn, các học sinh cũng tự giác hơn trước.
Cho dù ra chơi cũng không có mấy bạn học ra ngoài, chỉ có tiếng loạt xoạt giấy bút trong lớp, cảm giác cấp bách như mưa to gió lớn sắp kéo đến.
Đến cả Lục Minh cũng đổi tính.
Càng đến ngày cuối, thầy cô càng dạy chậm lại, chỉ giảng dạy những kiến thức căn bản.
Dựa theo lời Lục Minh nói thì chính là: "Tôi đã vất vả ba năm, nếu bước cuối cùng mà lại bước hụt, tiểu Bạch của tôi phải làm sao? Ông đây cho dù có mất mạng cũng phải thi đậu!"
Bạch Vô Phàm cũng rất cố gắng.
Mấy lần thi thử gần đây, điểm số của anh luôn cao hơn người đứng thứ hai gần 50 điểm, thầy chủ nhiệm không kìm được niềm vui, gặp ai cũng khoe khoang, mỗi ngày xoa tay chờ mong Bạch Vô Phàm có thể thành Trạng Nguyên trong kỳ thi lần này.

Thiên tài hóa học, đạt giải quốc gia, cũng không thể không hi vọng.
Các bạn trong lớp đang xin lưu bút, Hạ Vũ cũng loáng thoáng nghe qua, hình như đây là truyền thống mỗi khi tốt nghiệp, cũng có bạn học mang giấy đến tìm cậu xin lưu bút, nhưng nghĩ đến chuyện thi đại học sắp đến nơi rồi, nên chỉ xếp chúng vào một chỗ, chờ thi xong về viết một thể.
Hiện giờ nghe mọi người nhắc đến...!Hạ Vũ không nhịn được ngứa ngáy trong lòng.
Lục Minh quay đầu lại, vẻ mặt lấy lòng nhìn cậu "Anh Hạ, anh Hạ, chúng ta chụp chung một tấm đi? Em mang Polaroid ở nhà đi, chụp xong sẽ có ảnh ngay".
"Được.

Chúng ta còn chưa chính thức chụp chung tấm ảnh nào cả."
"Ra sân bóng chụp, ra sân bóng chụp.

Nguyệt Dực chắc cũng đang đến đó rồi".

Lục Minh cười hề hề, nhanh chóng bật dậy từ ghế ngồi.
Sau tấm ảnh chụp chung của hai người Hạ Vũ và Nguyệt Dực, tại nơi còn trống, anh viết xuống hai hàng chữ:
Chúc mừng tốt nghiệp,
Hoan nghênh em trưởng thành..


Bình luận

Truyện đang đọc