CẬU THÍCH HÀ TRI HIỂU

Đây là cái Tết thấp thỏm nhất Hà Tri Hiểu từng ăn, đến tiền mừng tuổi với đùi gà đùi dê cũng không cứu vãn được, bởi trong lòng nó giấu một bí mật khủng khiếp không thể nói cho phụ huynh biết.

Sang năm anh nó chuẩn bị đi đánh côn đồ!

Anh họ nó vừa nghe đã biết tên đến tiệm gây sự trộm đồ là ai, hắn đã đập phá tiệm, còn cuỗm mất một cái ti vi năm cái MP4 bán cho ông chủ cửa hàng điện tử anh họ quen. Anh họ nói Tết nhất đánh nhau xui xẻo, mồng bốn thích hợp xảy chuyện, anh phải đánh cho thằng ngu đó ra chuyện mới thôi.

Hà Tri Hiểu run lẩy bẩy, anh họ nhắc đi nhắc lại không cho nó nói với người nhà, Hà Tri Hiểu vừa muốn đi hóng hớt vừa lo anh họ gặp chuyện, cả Tết đứng ngồi không yên.

Tri Hiểu có kể lại chuyện này cho Chu Hàn, vì Chu Hàn lo nó bị nhà anh họ trách mắng nên hỏi thăm.

Tối mồng ba, hai người chat QQ, Tri Hiểu nói muốn đi theo xem, lỡ bất lợi nó còn báo cảnh sát. Chu hàn không khuyên được bèn đi cùng.

Anh họ gọi một nhóm đông đi đánh người, anh nó lái con xe second-hand mới tậu tới đó từ sớm, sau cốp chất đống công cụ gây án, đủ loại ống thép gậy gộc.

Tên thanh niên kia hay được gọi là Tiểu Quân, ở trong một công xưởng hẻo lánh cách tiệm anh họ gần 10 cây, nghe nói mới được thả khỏi tù cách đây không lâu, thuê chung một căn nhà trệt cùng mấy tên côn đồ khác. Tiểu Quân bán đồ mời khách uống rượu, cả đám vừa rót rượu vừa tuyên bố định trộm thêm lần nữa.

Lúc hai người tìm tới, hai bên đang giằng co, anh họ Tri Hiểu cầm tờ hóa đơ quơ quơ trước mặt đối phương: “Tổng giá trị cả đồ mày trộm lẫn đồ mày đập mất hơn mười ngàn, báo cảnh sát ắt phải ngồi tù, thế này đi, mày dập đầu rồi đền lại tiền, ông đây tha cho mày.”

“Đ*t m* mày chứ! Cái ti vi nát của mày bán sang tay còn chẳng đáng một trăm,  mẹ mày nghèo quá lú rồi hả!” Tiểu Quân nói.

Anh họ nó vung một cái tát qua, hai bên xông vào quần thảo. Người anh họ nó dẫn theo đều cầm ống thép gậy gộc, đập mấy cái đã chế ngự được, chủ yếu là vì đồng bọn của Tiểu Quân cảm thấy không đáng liều mạng vì một bữa rượu.

Tiểu Quân bị đè quỳ xuống đất, anh họ Tri Hiểu châm một điếu thuốc, nói: “Bảo mày kém học mày lại tự ái! Mày chỉ biết ti vi tinh thể lỏng đắt tiền không dám đến cửa hàng bách hóa trộm, tới tiệm ông nội mày đây trộm thôi đúng không? Mày biết mấy cái ti vi thùng của ông mày đáng có giá trị thế nào không? Mày đã nghe thấy phục cổ bao giờ chưa, biết đồ cổ sẽ tăng giá trị trong trào lưu truy ngược không? V-I-N-T-A-G-E, vintage ấy hiểu không? Mẹ nó! Ông đây nói mười ngàn tức là mười ngàn! Trong vòng một tuần hoặc là trả tiền hoặc là trả đồ về nguyên trạng, không trả nổi thì ngồi tù mẹ đi!”

“Phụt ha ha ha ha ha ha vintage, tớ ngất mất, anh tớ học đâu ra được từ này này vậy?” Tri Hiểu cười sặc.

Chu Hàn thở dài, bụng nghĩ anh họ Tri Hiểu cũng chẳng phải người bình thường.

Bên kia vẫn còn đang trình diễn lừa ngược lại nhau, Tri Hiểu cười đau cả bụng, bỗng, Chu Hàn bịt miệng nó: “Xuỵt, có người!”

Chu Hàn bảo nó đứng yên tại chỗ, cậu đi tới một bên, sau căn nhà bên cạnh có người đang gọi điện thoại: “Đúng, chỗ đất trống bên xưởng điện tử cũ, người bị đánh không đứng dậy nổi nữa rồi!”

Chu Hàn kéo Hà Tri Hiểu chạy về phía anh họ nó: “Có người báo cảnh sát!”

“Đ*t!” Anh họ đạp lên ngực Tiểu Quân: “Mẹ kiếp mày còn dám báo cảnh sát?”

“Không phải bọn tao! Mẹ nó, tao có dám báo cảnh sát hay không mà mày cũng không nghĩ xem à!” Tiểu Quân cãi lại.

“Cậu thấy được là ai không?” Anh họ hỏi Chu Hàn.

Chu Hàn đáp: “Chắc là người đi đường, trông quần áo không giống đồng bọn của chúng, nhưng mà cũng không quan trọng, em nghe giọng người đó nói trong điện thoại thì có vẻ như cảnh sát đang trên đường, hay là… rút lui trước?”

Vừa dứt lời thì tiếng còi xe cảnh sát đã inh ỏi bay từ xa tới, anh họ chửi thề một tiếng rồi kéo người bên cạnh chạy ù ra xe. Anh ta mở cửa đẩy người vào, định thần nhìn lại: “Ớ? Em gái tao đâu? Mày không phải em gái tao à!”

“Tao là bố mày đây thằng ngu này! Em gái mày chạy cùng bạn trai rồi.” Anh em nói.

Anh họ quay đầu lại nhìn, quả nhiên đã không còn thấy bóng dáng nó đâu.

Hà Tri Hiểu bị Chu Hàn kéo chạy, thoát được khỏi hiện trường rồi thì đứng lại: “Thở đi, sau đó cứ đi bình thường là được, cảnh sát trông thấy chúng ta cũng không sao.”

Hà Tri Hiểu: “Ò, được, chúng ta đi bên này đi, đường tắt gần hơn chút, ra ngoài có thể bắt xe.”

“Bên này đi được ra ngoài à?”

“Được á, ở đây hay có người gọi hội đánh nhau lắm, trước đây tớ thường theo bố theo mợ ra đây tìm anh tớ, rất thuộc đường.”

Chu Hàn đi theo nó, đi tới trước xe cảnh sát chặn ở cửa sau, Tri Hiểu lẩm bẩm: “Bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta là người đi đường.”

Chu Hàn không nhịn được phì cười, nói: “Hà Tri Hiểu, cậu siêu thật đấy, thuộc đường như cảnh sát ấy.”

“Xuỵt! Đừng nói lung tung!”

Hà Tri Hiểu khẩn trương nhón chân bịt miệng cậu.

Chu Hàn đang định kéo tay nó ra thì có người xuống khỏi xe cảnh sát đối diện, “Tiểu Hàn?”

Chu Hàn chào lại: “Dượng ạ.”

***

Đúng như lời Hà Tri Hiểu, khu vực này rất hay xảy ra ẩu đả, đồn công an nhận được quần chúng báo án đều rất coi trọng, dượng Chu Hàn trực Tết nên tới đây, đến hiện trường thì người đã giải tán, chỉ bắt được tiểu Quân. Tiểu Quân nói hắn cãi nhau với người ta nên đánh một trận không truy cứu trách nhiệm. Cảnh sát tra căn cước, thấy hắn có tiền án nên điệu về đồn.

Dượng Chu Hàn lái xe cùng đồng nghiệp chờ ở cửa sau, nhận được thông báo thu đội, vừa chuẩn bị đi thì thấy cặp tình nhân nhỏ vừa nói vừa cười đi tới, cẩn thận nhìn kĩ, kia không phải ông cháu nhà mình à!

Cô bé đầy mặt chột dạ, dượng chỉ cho là yêu sớm bị bắt quả tang nên không suy nghĩ nhiều. Ông có ý trêu chọc Chu Hàn bình thường lúc nào cũng lầm lì ít nói nên bảo hai đứa lên xe.

Ngồi xe cảnh sát về nhà, Hà Tri Hiểu nhận được tin nhắn của anh họ, nói anh ấy không sao, hỏi nó đang ở đâu, nó đáp đang trên đường về.

“Hai đứa làm gì ở đây thế? Ban nãy bên kia có người đánh nhau tập thể, hai đứa có nhìn thấy không?” Dượng hỏi.

“Không ạ! Không thấy gì hết! Bọn cháu chơi ở đây rất lâu mà chẳng thấy có ai đánh nhau cả!” Hà Tri Hiểu nói.

Chu Hàn bụm mặt câm nín, tên đầu tiên tự chui đầu vào rọ chưa đánh đã khai.

“Thế à? Chạy ra tận đây chơi? Người nhà có biết không?” Dượng hỏi.

“Chú cảnh sát, cháu có quyền giữ im lặng.” Tri Hiểu đáp.

“Ờ, vậy chú đành đưa hai đứa về tra hỏi vậy.”

“Dượng…”

Dượng không nói nữa, quay sang bảo đồng nghiệp mình: “Nhìn xem, người ta học sinh cấp ba còn có bạn gái rồi, sao cậu vẫn độc thân?”

Đồng nghiệp: “???”

Tri Hiểu nhỏ giọng hỏi Chu Hàn: “Dượng cậu đùa thôi phải không?”

“Ừ.”

“Cô bé nhà ở đâu thế, bọn chú đưa cháu về.” Dượng hỏi.

Tri Hiểu thoáng lưỡng lự rồi báo địa chỉ.

Xe cảnh sát chạy thẳng đến trước cổng khu dân cư nhà Hà Tri Hiểu, chiều mùa đông, nắng lên vừa đẹp, mẹ Hà đang phơi nắng nói chuyện phiếm với các cô hàng xóm, dưới chân họ còn có con mèo.

Nói đến thành tích học tập của bọn trẻ, mẹ Hà đang định kiếm cớ chuồn trước thì thấy xe cảnh sát đỗ lại trước cổng, Hà Tri Hiểu bà nuôi mười lăm năm trắng trẻo mập mạp dạo này còn cao lên mấy phân bước xuống xe.

“Ôi chao! Đó không phải là Hiểu Hiểu à! Sao lại đi xe cảnh sát thế này? Bên cạnh còn có thằng bé nào kìa!” Quần chúng vây xem xôn xao.

Mẹ Hà bất chấp xông lên trước, Tri Hiểu vội giới thiệu: “Đây là bạn cùng lớp con, Chu Hàn, đây là…”

“Mày làm cái gì đấy hả?” Mẹ Hà nhỏ giọng sốt ruột hỏi.

Tri Hiểu thở dài, giới thiệu tiếp: “Đây là dượng Chu Hàn, chú ấy là cảnh sát, trên đường gặp được bọn con nên tốt bụng đưa con về! Chú, đây là mẹ cháu…”

Hai người lớn bắt tay, dượng giải thích: “Không có chuyện gì đâu chị, chỉ là thuận đường đưa cháu nó về thôi, đi xe cảnh sát dọa chị rồi!”

Đúng lúc này, chợt nghe mẹ Hà đột nhiên cất giọng cao vống lên: “Ồ! Dượng Chu Hàn ạ! Đưa bọn trẻ về phải không ạ! Thật cảm ơn anh quá! Không sao, để Chu Hàn ở lại nhà bọn tôi ăn tối đi, buổi tối tôi sẽ bảo bố nó đưa cháu về.”

Hà Tri Hiểu: “??? Mẹ?”

Mẹ Hà Tri Hiểu tiếp tục nói với quần chúng đằng sau: “Bạn cùng lớp, đứng nhất lớp chúng nó đấy, tới nhà cùng làm bài tập ha ha.”

“Mẹ?”

“Đi đi đi, hai đứa về làm bài tập trước đi, mẹ nói với cô Vương chút chuyện rồi về nấu cơm sau. Dượng Chu Hàn à, cảm ơn anh đã đưa Hiểu Hiểu về nhà.”

“Không… Không có gì.” Dượng cười, kéo Chu Hàn qua một bên, “Đi đi, mẹ vợ cháu không đơn giản đâu!”

Chu Hàn: “… Dượng về nhà rồi sẽ không nói lung tung chứ?”

Dượng: “Đương nhiên là nói thật rồi.”

“…”

***

“Bạn cùng lớp cái gì! Chỉ có mỗi hai đứa nó đi chơi với nhau thôi á? Hiểu Hiểu lớn từng này tuổi rồi đã dẫn bạn nam về nhà bao giờ đâu? Có phải nó yêu sớm không?” Bố Hà hỏi vợ trong phòng bếp.

“Sao có thể, yêu sớm phải lén lén lút lút mới đúng, anh xem con gái anh kìa, có vẻ gì là đang chột dạ không?”

Mẹ Hà gọt trái cây. Bố Hà thò đầu ra nhìn, Chu Hàn ngồi rất ngay ngắn, Hà Tri Hiểu thì khoanh chân trên sofa ôm một quả bưởi to đùng bóc vỏ, vẻ mặt rất chi là dữ tợn.

“Có khi nào là làm ngược lại không? Cố ý giả vờ không có gì để chúng ta buông lỏng cảnh giác?” Bố Hà hỏi.

Mẹ Hà cười khẩy, bỏ dao xuống nhìn chồng: “Làm ngược? Chơi mưu kế? Con gái anh? Hà Tri Hiểu ấy hả?”

Bố Hà trầm tư một hồi, vẫn chưa thấy thoải mái, mẹ Hà cắt xong đĩa hoa quả, trước khi bưng ra thì nói: “Đừng mơ hão nữa, thằng bé kia tương lai sẽ lên Thanh Hoa (*), duyên phận với con gái anh cũng chỉ có thể duy trì đến lúc chia lớp tự nhiên xã hội thôi.”

(*) Một trong những trường đại học hàng đầu của Trung Quốc ở Bắc Kinh.

“Vậy à? Em nói hai đứa nó còn ngồi cùng bàn?”

“Tránh ra tránh ra, nấu cơm đi.”

Mẹ Hà bưng đĩa hoa quả ra ngoài, bố Hà càu nhàu với đống nguyên liệu nấu ăn: “Thanh Hoa thì sao? Tốt nghiệp Thanh Hoa thì xứng với con gái tôi chắc?”

“Nào, ăn chút hoa quả đi, khai giảng còn phải nhờ cháu kèm Tri Hiểu nhà cô học toán nữa, đừng cho nó chép bài tập suốt thế, đó không phải là giúp mà đang hại nó đấy.” Mẹ Hà nói với Chu Hàn.

Hà Tri Hiểu sợ ngu người: “Mẹ đừng nói lung tung, con đã chép bài tập của ai bao giờ đâu!”

Mẹ Hà mỉm cười, lấy một cái túi giấy sau lưng sofa chỗ Hà Tri Hiểu xuống, lôi ra một đống vở bài tập nghỉ đông ghi tên Chu Hàn.

“Mẹ…”

“Mày mượn bài tập của bạn về ít nhất cũng phải giấu đi chứ, cầm về để trên sofa cả tuần rồi vẫn chưa nhớ ra, mày siêu thật đấy Hà Tri Hiểu.”

Chu Hàn: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha xin lỗi ha ha ha ha ha!”

Bình luận

Truyện đang đọc