CẬU THÍCH HÀ TRI HIỂU

Mồng sáu Tết, bố mẹ Chu Hàn phải trở lại đi làm, buổi tối trước khi đi, mẹ Chu tâm sự với con trai.

“Có bạn gái à?”

“Mẹ đừng nghe dượng con nói bừa.”

Mẹ Chu cười cười nhìn con trai: “Mẹ cảm thấy con không giống trước kia, vui vẻ hơn nhiều.”

“Vậy ạ?”

“Ừ, thoải mái hơn, vui vẻ hơn, chơi với bạn cùng lớp tốt lắm à?”

“Vâng.”

Mẹ Chu nói: “Thường xuyên chuyển trường quả thật không tốt với sự trưởng thành của con, chuyện này là do bố mẹ ích kỉ, mẹ thừa nhận, nhưng con trai, bố mẹ vẫn rất yêu con, bố mẹ cũng rất tin tưởng và tôn trọng con, sau này cũng sẽ luôn tôn trọng con, không can thiệp vào cuộc đời của con.”

“Vâng.”

Mẹ Chu thở dài, đứng dậy rời đi. Tới cửa, bà xoay người bổ sung: “Yêu đương cũng nói chuyện với bạn gái nhát gừng vậy à? Thế không hay đâu.”

“Tạm biệt!”

Hết mười lăm trở lại trường học, bầu không khí trong lớp rộn rã phấn khởi, Lý Hào và Trần Giai Giai đang phát sách giáo khoa và đồng phục mùa hè ở dãy thứ nhất, các lớp phó đang thu bài tập, những người còn lại thì ở chỗ của mình buôn chuyện về kì nghỉ đông của mình, còn Hà Tri Hiểu thức trắng đêm chạy deadline bài tập nghỉ đông thì đang ngủ.

Tiết tự học buổi sáng loạn cào cào kết thúc, bắt đầu vào học, lão Lưu phát biểu: “Học kì mới không khí mới, ăn Tết xong rồi chấn chỉnh lại tinh thần đi. Đảo mắt là lên lớp mười một rồi, đợi đến lớp mười hai thì đã vào giai đoạn chạy nước rút, lớp mười đặt nền móng, lên đến lớp mười một khoảng cách trình độ sẽ kéo giãn, đừng hòng lớp mười hai mới bắt đầu cày đề, vô dụng, quất ngựa chạy cũng không kịp. Hi vọng cả lớp đều có ý thức nguy cơ, không còn nhiều thời gian cho các em nữa đâu.”

Vừa nói ông vừa xuống bục giảng đi tới dãy thứ ba: “Tất nhiên, nếu các em đều giống bạn Hà Tri Hiểu, vừa khai giảng đã ngủ ngon như vậy, thì thầy cũng chẳng có gì để nói!”

“Ai đập tui!”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

“Không cần hỏi cũng biết, nhất định là đêm qua làm bài tập không ngủ. Tôi làm chủ nhiệm bao nhiêu khóa học sinh như vậy rồi, đứa nào đỗ đại học đứa nào vào cao đẳng tôi liếc mắt là ra, đừng có bịp bợm với tôi, ha, mấy đứa chỉ đang bịp chính mình thôi!” Lão Lưu nói.

Bắt đầu giảng bài, Chu Hàn thấy Hà Tri Hiểu đã tỉnh, bèn nhỏ giọng nói chuyện với nó: “Hai việc, một là Lý Dư tìm cậu, hình như có việc gấp. Hai là cậu đăng kí nhầm đồng phục học sinh à? Bị cùng size với tớ.”

Hà Tri Hiểu lấy đồng phục mới của mình ra xem: “Không sai đâu, tớ cao mà!”

Chu Hàn 1m82 ngậm miệng.

Điện thoại rung lên, có tin nhắn, Hà Tri hiểu lấy ra dùng sách ngăn trở xem, Cá Chép nhắn một tràng gầm thét.

“HÀ TRI HIỂU MÀY LÀ HEO ĐẤY HẢ? CON MẸ NÓ MÀY THAM Ô MỘT HỘP CHOCOLATE CỦA TAO THÌ THÔI CHẢ NÓI, NHƯNG SAO CÓ THỂ BỎ CẢ HÓA ĐƠN VÀO? TRONG ĐẦU MÀY CHỈ CÓ C*T THÔI ĐÚNG KHÔNG! NGÔ PHỈ TRỰC TIẾP TRỞ MẶT VỚI TAO RỒI! NÓI TAO BẮT CÁ HAI TAY ĐÃ LĂNG NHĂNG CÒN KEO KIỆT! NÓI ĐỒNG ĐỘI HEO LÀ CHỈ MÀY ĐÓ! HẠI CHẾT BỐ MÀY RỒI! SAO TAO LẠI ĐI NHỜ MÀY LÀM VIỆC THẾ KHÔNG BIẾT TAO CŨNG LÚ MẸ NÓ RỒI!”

Hà Tri hiểu: “Không có, tao không bỏ vào!”

Cá Chép: “Bóc quà ngay trước mặt tao mà còn ngụy biện?”

Hà Tri Hiểu: “Không bóc ngay trước mặt tao thì không phải tao làm!”

Cá Chép: “Mẹ kiếp mày đúng là nhân tài!”

Cá Chép biến thành Cá Nheo, sống chết đòi Hà Tri Hiểu giải thích rõ, nhưng hắn lại không cho Hà Tri Hiểu đi giải thích với Ngô Phỉ.

“Mày nghe xem lời mày nói có logic không?” Hà Tri Hiểu hỏi.

Lý Dư: “Tao nói với Ngô Phỉ mày là anh em của tao, không coi mày là con gái, bây giờ chocolate Valentine bị mày ăn mất một nửa thì nói thế nào cho rõ được nữa? Nói mày là heo mày thật đúng là heo!”

“Vậy sao tao biết phải làm thế nào, tao mặc kệ, mày đừng quấy rầy tao, tao có bạn gái đâu mà sao phải đi đối mặt với rắc rối tình cảm!”

“Mày nôn chocolate ra cho tao!”

“Được.”

Nói rồi Tri Hiểu há miệng ra định móc họng, Chu Hàn vội ngăn lại.

“Đừng thế đừng thế, xin cậu đấy đừng nôn ra, cảm ơn.”

Trương Mỹ Mỹ hiến kế: “Hay mày ăn ngay nói thật đi, nếu Ngô Phỉ hoài nghi Tri Hiểu thì mày nói là Tri Hiểu có bạn trai rồi, không được à?”

“Hay là nói tao có bạn gái đi, bạn gái tao là Trương Mỹ Mỹ!” Tri Hiểu nói.

Trương Mỹ Mỹ cười khanh khách: “Ha ha ha ha không bằng nói mày yêu thầm Ngô Phỉ, cố ý ly gián hai đứa nó đi!”

Hà Tri Hiểu phấn khích: “Ha ha ha ha ha hay đấy, cái truyện lần trước tao bảo mày mày đọc chưa, mẹ ơi cười chết tao, thằng thụ trong đó cũng bị bẻ thẳng như vậy đó!”

Trương Mỹ Mỹ: “Chính nó đấy! Mới rồi tao vừa nghĩ đến truyện đó xong!”

Những người còn lại: “…”

Cuối cùng, Trần Giai Giai gợi ý cho Lý Dư, hai người bàn bạc một phen, sau cùng quyết định chiều thứ sáu tan học sẽ thực hiện kế hoạch.

Rất nhanh đã đến thứ sáu, mỗi một tế bào trên người Hà Tri Hiểu đều đang kháng cự.

Phương án của Trần Giai Giai là như thế này: Lý Dư tự bỏ tiền túi ra mua hoa hồng, mọi người chọn ngẫu nhiên mấy bạn học không quen biết ở trường Ngô Phỉ, nhờ các bạn ấy mang hoa hồng đến kí túc xá của Ngô Phỉ, thuận tiện khen cô bạn xinh như hoa, đóa hoa quan trọng nhất thì do bạn thân của Ngô Phỉ tặng, đóa hoa đó sẽ chỉ dẫn nữ chính đến hiện trường lúng túng thứ hai nghe Lý Dư đàn cây guitar của nợ của hắn hát, cảm động xong thì có thể cúi đầu nhìn quần chúng bày trận giơ que sáng xếp thành hình I Love U trong gió rét.

Lý Dư gọi điện nói hắn chờ ở cổng trường của Ngô Phỉ, gọi họ mau qua đó, Trần Giai Giai tới thông báo cho mọi người.

“Đây là cơ hội cuối cùng, không chạy là không kịp nữa đâu các anh em!” Hà Tri Hiểu rầu rĩ nói.

Trần Giai Giai: “Đừng làm loạn nữa Tri Hiểu, tan học cùng đi đi.”

“Ai làm loạn?” Tri Hiểu tủi thân ôm Mỹ Mỹ, “Bạn ấy nói tao làm loạn? Quá đáng! Ai làm loạn ngoài bạn ấy đâu chứ!”

“Tao cũng có muốn đi đâu.” Trương Mỹ Mỹ nói.

Tan học xong lên xe bus, Trần Giai Giai giữ liên lạc với Lý Dư, Tri Hiểu ngó quanh ngó quất rồi hỏi Chu Hàn: “Nghe nói tớ đi là để chuộc tội, còn cậu thì đi làm gì?”

Chu Hàn nhìn nó, đáp: “Nói thật thì tớ cũng không nhớ tớ đồng ý đi hồi nào, nhưng nói chung thì bây giờ tớ đang trên thuyền đó.”

Xe đi đi dừng dừng một tiếng, rốt cuộc cũng đến được trường nghề, cả đám vừa xuống xe đã trông thấy Lý Dư đứng dưới tán cây, bên chân có mấy bông hoa hồng. Lại gần thì phát hiện có chỗ không ổn, theo số lượng đóa hoa dần hiển thị, sắc mặt mọi người dần hồ nghi.

“99 bông! Chúng ta có tổng cộng tám người…”

Lời còn chưa dứt, Hà Tri Hiểu đã nói tiếng cáo từ nhanh chân chạy mất. Trương Mỹ Mỹ đuổi theo, Lý Dư cũng đuổi theo khuyên hết lời kéo nó về.

“Mỗi lần tặng ba bông, vậy cần 33 người, bạn của Ngô Phỉ tính một, chúng ta tìm 32 người còn lại, vừa vặn chia đủ nhiệm vụ cho bốn người.” Lý Dư bố trí nhiệm vụ,”

Hà Tri Hiểu ôm tay Mỹ Mỹ thân yêu cảm thán: “Nếu yêu đương cũng phải làm toán thì tại sao không học tập đi cho giỏi?”

“Ha ha ha ha ha có phải bây giờ rất muốn về học không?”

“Phải! Mẹ tớ nói đúng, trên đời này còn quá nhiều chuyện đau khổ hơn đi học!”

Chu Hàn đứng một bên dở khóc dở cười.

Đến lúc hoa, nhiệm vụ và phạm vi hành động, tình cảnh trở nên hơi hỗn loạn, vì Trương Dương sống chết đòi đi chung với Trần Giai Giai, Hứa Đào thì không muốn cầm hoa đi khắp nơi, Hà Tri Hiểu nhân loạn kéo Mỹ Mỹ chạy thoát khỏi đội ngũ, đi được mấy bước thì phát hiện ra Chu Hàn cũng theo sau.

“Cậu theo bọn tớ làm gì?” Tri Hiểu hỏi.

Chu Hàn nhìn nó không nói gì, chỉ duỗi tay đưa hoa hồng cho nó, Trương Mỹ Mỹ bụm miệng hít mạnh một hơi.

Chu Hàn: “Xử lí đi.”

Tri Hiểu liếc ra sau lưng cậu, cầm hoa dẫn đội đi về phía kí túc xá, đến tầng một, Tri Hiểu đi tìm hiểu hoàn cảnh.

“Không có quản lí kí túc xá, đưa giấy bút cho tớ.”

Tri Hiểu viết lên giấy nhắn “Của Ngô Phỉ phòng 408” rồi nghênh ngang cầm giấy ôm hoa vào kí túc xá tìm chỗ bắt mắt dễ thấy để xuống, xong xuôi đi thẳng.

“Đi thôi đi thôi, đi ăn đi!”

Ba người trốn phân đội lãng mạn tới phố ăn vặt, vừa tìm chỗ ngồi xuống thì Lý Dư gọi tới nói kế hoạch có biến, kéo dài thời gian tặng hoa thêm một giờ, nếu không trời sáng quá không nhìn được que sáng.

Lại qua thêm mười phút, Hà Tri Hiểu vừa ăn được một miếng mì thì điện thoại đòi mạng lại gọi tới! Lý Dư bảo nó lập tức đến trước kí túc xá, vẫn là ăn xong hẵng đi đi, không thể lãng phí thức ăn được. Nhưng mà lúc đi Tri Hiểu quên không cầm theo que sáng, quay lại lấy lại mất thêm một ít thời gian.

Sau khi đến dưới kí túc xá, những người khác đều có mặt, nhưng bầu không khí không ổn. Trương Mỹ Mỹ thấy cô bạn thân của Ngô Phỉ ôm đống hoa và tờ giấy nhắn Tri Hiểu viết, bèn nhắc nhở nó: “Lộ tẩy rồi!”

Tri Hiểu cười he he, nói: “Mày nghe tao giải thích, chuyện là thế này, thứ nhất, mày không nên phát hiện ra chuyện này…”

Trương Mỹ Mỹ phì cười.

Lý Dư đột nhiên ném guitar trong tay xuống đất, tiếng dây đàn và gỗ vỡ đan vào nhau, Hà Tri Hiểu bị dọa lùi ra sau một bước, Chu Hàn cảm nhận thấy không ổn đầu tiên, vội bước lên một bước chắn trước mặt Hà Tri Hiểu, Trần Giai Giai đối diện cắn chặt môi dưới.

“Vui lắm đúng không? Buồn cười lắm đúng không? Đùa nghiện rồi? Hà Tri Hiểu mày tùy hứng cũng phải có giới hạn, bình thường giả ngây giả ngô thì thôi, nhưng có thể đừng làm ảnh hưởng đến người khác được không? Mẹ nó nếu không phải mày bỏ nhầm đồ vào túi thì sao Ngô Phỉ có thể tức giận! Hôm nay không muốn giúp thì nói sớm đi, ngày nào cũng thế nào, mày có biết mày gây ra bao nhiêu rắc rối cho người khác không? Ngu mà tưởng hay ho lắm hả?” Lý Dư mắng sa sả một hơi.

Chu Hàn: “Lý Dư, cậu quá đáng rồi đấy.”

Trương Mỹ Mỹ ôm Hà Tri Hiểu đang ngây ra như phỗng, vặc lại: “Mày mới thần kinh ấy! Ai cho mày mắng Tri Hiểu? Mày muốn lấy lòng bạn gái lại bắt bọn tao làm chân chạy hộ, bản thân mày thì ngồi lì ở quán net chơi game, bây giờ còn mắng ngược lại bọn tao? Ai nợ gì mày? Đúng thằng thần kinh!”

Mỹ Mỹ còn chưa nói xong thì bạn gái Lý Dư nghe tin chạy xuống, nhào vào lòng Lý Dư vừa mừng rỡ vừa cảm động: “Làm gì phải nổi giận vậy? Em biết cả rồi, em nhận tâm ý của anh, đừng giận nữa mà.”

Lý Dư bực bội đẩy Ngô Phỉ ra, Ngô Phỉ phóng khoáng đi tới trước mặt Trần Giai Giai, cầm tay cô bạn nói: “Cảm ơn cậu đã sắp xếp tỏ tình lãng mạn như vậy, tớ thích lắm.”

Sau đó cô nàng xoay sang nhìn Hà Tri Hiểu, nói: “Lý Dư nóng tính, đợi lát nữa tớ sẽ mắng lại anh ấy xả giận cho cậu, cảm ơn cậu hôm nay đã tới cổ vũ.”

Trương Mỹ Mỹ chửi thề: “Mẹ kiếp!”

Lý Dư xây lưng về phía mọi người, lòng khó chịu vô cùng. Ngô Phỉ đi qua ôm cánh tay hắn: “Là tại em, ghen bậy ghen bạ nên mới làm anh giận cá chém thớt sang Hà Tri Hiểu. Thật ra em hết giận lâu rồi, em biết anh không coi bạn ấy là nữ, là tại em tùy hứng giở trò cáu kỉnh, anh đừng tức giận nữa mà! Chúng ta đi ăn được không, em mời, mọi người đều đói cả rồi phải không.”

Ăn, đúng, Hà Tri Hiểu là đứa thích ăn nhất trần đời! Có đồ ăn ngon nó sẽ vứt hết mọi thứ ra sau đầu!

Lý Dư xoay người lại định gọi người đối diện đi ăn, vừa vặn thấy Chu Hàn nắm vai Hà Tri Hiểu dẫn con bé rời đi, trong chớp mắt quay người ấy, Hà Tri Hiểu đang khóc đó ư?

Bình luận

Truyện đang đọc