CHÁN ĐỜI

Trên đường về nhà, bóng dáng nhỏ bé của con gái trong bóng đêm trước sau vẫn xuất hiện trước mắt anh, lái đi không được.

"Sao lại không cần con?"

Anh bị hỏi ngậm miệng không trả lời được, vừa định giải thích, con gái ý thức được mình nói sai, lúc lắc đầu, tạm biệt anh rồi chạy vào nhà.

Lòng Nghiêm Húc Minh thật sự không biết là tư vị gì.

Trách nhiệm đúng là ở anh, trước đây anh nghĩ, dù sao cũng là con gái, lớn lên bất kể mặt nào, chắc chắn theo mẹ sẽ tốt hơn, hơn nữa nếu như lên tòa, dựa theo thông lệ, trong tình huống đối phương không từ bỏ, cũng sẽ có khuynh hướng xử cho đứa trẻ theo mẹ. Khi đó anh sống cũng không thuận lợi, gặp một ít trắc trở trong chuyện làm ăn, thu nhập của Trần Cẩm Như xem ra ổn định hơn, lại nói rõ ràng cô ta muốn nuôi con, nên Nghiêm Húc Minh không tranh giành quyền nuôi nấng với cô ta, ai ngờ lại biến thành như vậy.

Bây giờ tranh quyền nuôi con còn kịp không? Nhưng đến tòa án, Trần Cẩm Như nhất định sẽ đem chuyện của anh và Ngô Dục nói lộ ra, phải làm thế nào mới có thể có phần thắng đây? Anh nghĩ lung tung mãi, dừng xe, lên lầu, nhập password, cửa không mở.

Anh lui lại liếc nhìn biển số nhà, 508, không sai, lại thử lần nữa, vẫn không mở ra. Cửa khóa trái.

Không thể nào, Ngô Dục biết anh đang ở bên ngoài.

Gõ cửa cũng không ai trả lời, Nghiêm Húc Minh lấy điện thoại ra, phát hiện có tin nhắn chưa đọc, đến từ Ngô Dục.

"Đêm nay đừng về, em phải chạy bản thảo, sẽ phiền đến anh."

Người trẻ tuổi chỉ ước thời khắc nào cũng được kề cận anh, sao có thể bảo anh đừng về nhà, trực giác Nghiêm Húc Minh cảm thấy có gì đó không ổn, bèn bấm điện thoại.

Chuông reo rất lâu, giọng Ngô Dục mới truyền đến, khàn khàn, tựa hồ sức cùng lực kiệt, "Thầy Nghiêm, em có nhắn tin cho ngài..."

Kính ngữ, nhất định không bình thường, Nghiêm Húc Minh ngắt lời cậu, "Mở cửa."

Người trẻ tuổi bị giọng điệu ra lệnh của anh làm giật mình, kết thúc trò chuyện, cùng lúc đó, cửa mở ra trước mặt Nghiêm Húc Minh. Ngô Dục đứng trước cửa, nhìn thấy anh, đôi mắt chớp chớp, nước mắt lăn xuống, mở hai tay ra nhào vào lồng ngực, ôm chặt lấy anh.

Nghiêm Húc Minh qua vai cậu nhìn thấy gian phòng, trái tim như rơi xuống.

Bên trong như vừa bị bão tố quét qua, tranh vẽ trên tường, trên trần nhà đều bị kéo xuống xé nát, ngổn ngang. Tủ cùng giá treo quần áo của Ngô Dục bị đẩy ngã, bàn trà bị đập nát bét, TV thủng một lỗ lớn. Sàn nhà ngập trong đồ đạc, đến một chỗ đặt chân cũng không có.

Nghiêm Húc Minh dường như đã từng gặp tai nạn thế này, so với trận đại chiến trước khi ly hôn của anh giống y như đúc. Trần Cẩm Như như một kẻ xâm lược dã man, phá, cướp, đốt, đem toàn bộ căn nhà đảo lộn đến long trời lở đất.

Lần này bị hủy diệt là chốn đào nguyên của anh. Anh và Ngô Dục hao tốn nhiều tâm huyết như vậy, như chim xây tổ, từng chút từng chút một dựng nên, giờ đã mất sạch.

Nghiêm Húc Minh giận dữ vô cùng, "Là cô ta làm?"

Ngô Dục chôn đầu trong cổ anh, gật gật đầu, "Cô ta dẫn theo một người đàn ông, em không đánh lại."

Nhất định là em trai Trần Cẩm Như, tay sai của cô ta. Nghiêm Húc Minh lui lại, kiểm tra cậu. Khóe miệng Ngô Dục có một vết bầm, tay cũng trầy da, xem ra cậu thật sự cùng hai chị em này hai chọi một rồi.

Nghiêm Húc Minh vô cùng tự trách bản thân, lúc người trẻ tuổi ra sức bảo vệ thánh địa của bọn họ, anh không những không ở đây, lại còn đần độn nghĩ mình thắng, xem như hòa một trận với Trần Cẩm Như. Anh nên nghĩ tới, vợ trước nếu tra được chỗ làm của người trẻ tuổi, rất có thể sẽ biết địa chỉ của cậu. Cô ta không đến trường học làm ầm lên, tất cả mũi giáo đều sẽ nhắm đến Ngô Dục.

Quá hèn hạ!

Nghiêm Húc Minh nghiến răng nghiến lợi, "Gọi 110, báo cảnh sát."

"Cảnh sát sẽ quản sao?" Ngô Dục kéo kéo anh, "Lại nói... Nhiều nhất cũng bồi thường ít tiền, có ích gì?"

Tổn thất chủ yếu là tranh vẽ, giá trị khó có thể xác định. Thứ tranh chấp tình cảm này, phỏng chừng chủ yếu là hòa giải, cảnh sát cũng là người, là người sẽ thiên vị, nếu biết quan hệ giữa anh và Ngô Dục, còn có thể công bằng chấp pháp sao? Nghiêm Húc Minh không dám xác định, thế nhưng cứ như vậy buông tha vợ trước, anh thật sự nuốt không trôi cơn giận này.

"Thôi, là em quá ngu ngốc, không biết suy nghĩ, anh biết mật mã, sao lại gõ cửa?" Ngô Dục lau nước mắt, ngồi xổm xuống, thu dọn đống đồ đạc bỏ đi.

Trong đó có rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ nằm lẫn lộn, Nghiêm Húc Minh sợ làm tay cậu bị thương, "Em nghỉ tay đi, để anh."

"Vậy em xuống mua cái chổi." Người máy dọn dẹp lúc này không thể dùng đến.

"Được."

Ngô Dục tạm thời rời đi, để lại một mình Nghiêm Húc Minh đối mặt với cảnh tượng tan tác kia. Anh cẩn thận nhặt lấy từng mảnh, đây là con mắt, kia là cánh tay... anh đều nhận ra. Mỗi ngày ở chung, những bức tranh này đã trở thành bạn anh, hiện tại tất cả những người bạn đều chết cả, Nghiêm Húc Minh có loại ảo giác, rằng thứ anh cầm trên tay không phải là mảnh giấy, mà là từng mảnh thi thể.

Những bức tranh này là tâm huyết của Ngô Dục từ thời còn học đại học, đến bán cũng không nỡ, Nghiêm Húc Minh không tưởng tượng nổi cậu khổ sở bao nhiêu.

Thu dọn một lúc, anh phát hiện trên mặt đất có nước, bỗng nhiên nhớ ra, bọn họ đem Ngốc Ngốc Thú từ trong bếp chuyển ra ngoài, đặt trên bàn trà.

Con vật cưng của bọn họ đâu?

Nghiêm Húc Minh gấp gáp bới đống rác tìm kiếm, lúc này Ngô Dục trở về, nhìn anh tìm kiếm như điên, liền chạy đến, từ sau lưng ôm lấy anh.

"Thầy Nghiêm, anh đừng như vậy, Ngốc Ngốc Thú không có chuyện gì."

Chậu cá bị đập vỡ, may là Ngô Dục lập tức nhặt Ngốc Ngốc Thú lên, đặt vào bồn rửa mặt. Cũng vì việc này, cậu mới bị trúng hai đấm.

Đi tới buồng tắm, Nghiêm Húc Minh nhìn thấy con vật cưng của bọn họ, còn sống, nhưng chân sau bên phải bị đứt mất trong trận đánh nhau, chỉ còn một miếng da dính vào bụng. Bản thân nó dường như không cảm thấy đau, vẫn như cũ đần độn nằm co trong bồn rửa mặt. Nó thỉnh thoảng động đậy, bởi vì bị đứt mất một chân, động tác càng ngốc nghếch hơn, phần chân cụt lắc lư trong nước.

Nó vừa trắng vừa mập mạp, có chút giống trẻ con, bị thương nghiêm trọng như vậy, khiến người ta không đành lòng nhìn.

Ngực Nghiêm Húc Minh nghẹn lại, không thể thở nổi.

Ngô Dục dựa vào vai anh, an ủi, "Em lên mạng tra, năng lực tự tái tạo của nó mạnh lắm, gãy tay gãy chân đều có thể mọc lại được, một thời gian ngắn sau sẽ khôi phục lại."

"Thần kỳ như vậy sao?"

"Đúng vậy, có người nói đến não cũng có thể tái sinh." Người trẻ tuổi mở web ra đưa anh xem.

Là thật, Nghiêm Húc Minh hơi hơi yên tâm, nhưng anh lại nghĩ, những bức tranh của Ngô Dục rốt cuộc cũng không có cách nào nguyên vẹn lại.

Bình luận

Truyện đang đọc