CHÀNG DÂU PHƯƠNG NAM CỦA ÔNG CHỦ NHỎ ĐÔNG BẮC

Nhận được điện thoại xong, hai người vội vã về lại Bạch Thành. Suốt chặng đường đi Bạch Chỉ lo lắng không yên, nếu hệ quả thật sự nghiêm trọng thì coi như xong đời. 

Vựa trái cây của anh Hành vừa mới phất lên thôi, lỡ có công nhân gặp thương vong thật sẽ làm rúng động dư luận. Giờ lại thời đại công nghệ số, tin tức tiêu cực thế này gây độ ảnh hưởng ra sao Bạch Chỉ hiểu rất rõ. Nói nhẹ thì là thi công không đạt quy chuẩn, ăn xén ăn bớt nguyên liệu, nói nặng là ông chủ làm ăn chỉ lo tiền bạc coi mạng người như cỏ rác. Mỗi người nói thêm nói bớt một câu cũng đủ chửi cho anh Hành không ngóc đầu lên được.

Về tới Bạch Thành đã là hơn 7 giờ tối, vựa trái cây chong đèn sáng trưng, nhân viên đều túc trực ở công ty đợi ông chủ quay lại. Triệu Bắc Hành vừa xuống xe đã chạy vội vào trong: “Thi công bị sao vậy? Có mấy người bị thương, có ai chết không?”

Lưu Thanh Phong là người phụ trách chuyện này, anh ta quẹt mồ hôi, mặt mũi xanh lè: “Ba người bị sắt đè đã đưa đi bệnh viện, trong đó có hai người gãy xương, một người đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.”

Bạch Chỉ bước vào sau hỏi tiếp: “Anh kể chi tiết mọi việc cho tôi nghe.”

“Sáng nay công nhân vừa dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị vào làm thì nền nhà kho số 7 bỗng bị nghiêng qua một bên. Tôi hỏi quản đốc thì anh ta bảo nền nhà sụt lún thôi, chuyện nhỏ, dặm lại là được.” Lưu Thanh Phong nói, khóe mắt đỏ bừng.

“Ổng kêu bốn công nhân đi sửa lại nhà kho số 7, những người còn lại tiếp tục xây nhà kho số 8, nhưng không ngờ…”

Không rõ là do bốn công nhân kia làm sai quy định hay móng nhà thật sự có vấn đề. Mọi người xung quanh chỉ kịp nghe ầm một tiếng, nhà kho số 7 lập tức sụp đổ vùi cả bốn công nhân đang đứng ở đó.

Lưu Thanh Phong đứng hình ngay tại chỗ, lòng thầm than quả này coi như xong đời!

Sau khi gọi cứu thương, đội thi công cùng nhau kéo người bị nạn ra ngoài, ba người bất tỉnh tại chỗ, chỉ có một người may mắn bị trầy xát nhẹ cẳng chân. Sau đó Lưu Thanh Phong vội gọi cho Nhị Lương Tử, nhờ nó gọi cho Triệu Bắc Hành. Chuyện này to quá anh ta không xử lí được, buộc phải đợi Triệu Bắc Hành về giải quyết.

“Có phóng viên hay ai quay video lại không?” Bạch Chỉ hỏi.

“Không có phóng viên nhưng nhiều người quay video lắm, đám đông hóng chuyện ai cũng lăm lăm điện thoại…” Lưu Thanh Phong càng nói càng xám mặt, sao anh ta lại quên mất chuyện này nhỉ?

Triệu Bắc Hành cau mày, vừa định lên tiếng thì điện thoại reo, ra là sếp Cao gọi điện tới.

“Hành con, chuyện là sao đấy? Nghe bảo công trình xảy ra sự cố làm chết năm sáu người?” Đây là dự án trọng điểm nên nhiều cán bộ cấp cao cũng để tâm tới, chuyện lần này nghiêm trọng chứ chẳng đùa đâu.

“Chú nghe đứa nào đồn bậy rồi, không chết ai cả. Chỉ có ba công nhân nhập viện điều trị vết thương, hai trong số đó gãy xương chứ không gặp nguy hiểm tính mạng.”

“Thật không? Con đừng lừa chú đấy.” Nếu vụ này là thật, Triệu Bắc Hành coi như mất trắng hạng mục này, cố gắng suốt mấy tháng qua thành công cốc.

Triệu Bắc Hành vội đáp: “Chuyện hệ trọng vậy con lừa chú làm gì.”

“Ừ, thế con qua thăm người bị nạn trước đi, bên này chỗ mấy sếp để chú nói chuyện cho. Con nhớ phải điều tra kĩ lưỡng.”

Cúp máy xong Triệu Bắc Hành vội kéo Bạch Chỉ đến bệnh viện, Lưu Thanh Phong và Nhị Lương Tử cũng đi theo. Vừa tới nơi hai người đã thấy một đám phóng viên bị giữ ngoài cổng: “Nghe nói chợ đầu mối thành phố vừa mới xây xong đã bị sập do vật liệu kém chất lượng khiến mười người thương vong. Tin này có đúng không chị?” Một phóng viên chĩa micro vào cô y tá.

“Ai mà biết, bu bu cả đám vầy chật chội, có lỗ tai nghe không hả? Mấy người làm trì hoãn việc chữa bệnh của chúng tôi, bận gì thì lo mà làm đi.”

Triệu Bắc Hành đứng từ xa nghe cuộc đối thoại này mà tức xanh cả mặt. Bà nội cha nó tiệm anh có bao nhiêu người đâu mà đồn chết chục đứa, sao không nổ là chết hết cả đám luôn đi. Đúng là ăn không nói có!

Bạch Chỉ kéo tay anh: “Thôi anh đừng qua đó, nhà văn nói láo nhà báo nói điêu mà, anh giải thích họ cũng chả thèm tin.”

Lưu Thanh Phong gật đầu: “Mình đi đường luồn sau khu nội trú đi, tôi biết họ nằm ở đâu.”

Bốn người đi đến khoa chỉnh hình nội trú, trừ người bị thương nặng nhất còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, hai người còn lại đã tỉnh. Thấy Triệu Bắc Hành đến, họ vội vàng ngồi dậy.

“Nằm đi, thấy trong người sao rồi?” Triệu Bắc Hành đỡ công nhân bên cạnh nằm trở lại giường.

“Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, mấy tháng là tự hết thôi.”

Người kia nghe thấy bèn ho khan như ngầm nhắc, lỡ ông chủ không trả viện phí thì sao?

Triệu Bắc Hành nhìn ra được nỗi lo của họ: “Dù đây sự là sự cố thuộc về bên thi công, nhưng thân là nhà đầu tư tôi cũng nên có trách nhiệm. Viện phí tôi trả hết cho.”

Hai người nghe xong lập tức vui mừng: “Cảm ơn ông chủ!”

Bạch Chỉ bước tới hỏi: “Các anh kể tường tận mọi chuyện lại được không?”

Một người gật đầu đáp: “Hồi nhà kho số 7 mới xây, phần móng bên trái làm ẩu nên tụi tôi có báo với quản đốc rồi, nhưng anh ta lại nói không sao. Bảo là có khung thép chịu lực, thêm bê tông trộn vào nữa thì sập gì nổi. Ai ngờ sau trận mưa to đợt rồi, móng bị hỏng lún hơn chục xăng ti.”

Người còn lại tiếp tục bổ sung: “Sáng nay móng bị nghiêng một bên thấy rõ, quản lí Lưu cũng tới hỏi, quản đốc bảo tụi tôi tìm cách dặm lại đi. Các anh cũng biết rồi đó, kho sắp xây xong thì dặm lại cũng đâu có được.”

Triệu Bắc Hành gật đầu, chuyện sau đó anh đương nhiên hiểu. Mấy người công nhân này cố tìm cách dặm móng lại, ai ngờ nhà sập vùi cả người vào luôn.

Bàn tay đút túi của Bạch Chỉ run bần bật: “Được rồi, hai anh nghỉ ngơi dưỡng sức đi, tiền lương các anh vẫn nhận như thường nhé.”

Hai công nhân nhìn nhau rồi gật đầu.

Rời khỏi phòng bệnh, hai người đi tìm bác sĩ hỏi tình hình của công nhân còn lại.

“Không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hộp sọ nứt nên có thể phải tiến hành phẫu thuật.” 

Triệu Bắc Hành dặn dò bác sĩ dù có tốn bao nhiêu tiền cũng phải chữa được cho người kia.

Ra khỏi bệnh viện, Bạch Chỉ mở điện thoại lên xem, cơ số người đăng video về vụ sập nhà kho sáng nay lên trang web, tốc độ chia sẻ tăng chóng mặt, lượt xem lên đến cả triệu. Dưới bình luận dân tình tha hồ tung tin đồn nhảm, có người thậm chí còn hỏi hạng mục này có được cấp phép xây dựng hay không? Ai là người đứng sau lưng chợ đầu mối Bắc Hành này?

Bạch Chỉ ôm trán, điều khiến cậu lo lắng nhất cuối cùng cũng xuất hiện – chính là dư luận.

Điện thoại Triệu Bắc Hành lại reo, Công an Thành phố gọi điện mời anh đến để ghi lời khai nhằm điều tra vụ việc.

“Hai người về trước đi, tôi với anh Hành lên đồn có việc. Tiệm tạm nghỉ mấy hôm, đừng ở vựa trái cây nha.” Ngày mai kiểu gì cũng có người tới vựa trái cây quay chụp hòng câu view.

Nhị Lương Tử vâng lời, bắt taxi về tiệm cùng Lưu Thanh Phong.

Triệu Bắc Hành từng lên đồn một lần nên giờ chẳng còn sợ mấy, anh nắm tay Bạch Chỉ an ủi: “Đừng lo, không sao đâu. Có anh ở đây trời không sập nổi.”

Bạch Chỉ cười đáp: “Em không sợ, tụi mình chẳng làm gì sai cả.”

Công an hỏi đầu đuôi sự việc, lấy lời khai xong thì cho hai người về. Có điều Triệu Bắc Hành là pháp nhân của công ty nên không được đi lung tung, công an có gọi thì phải xuất hiện ngay. Tối về đến nhà, hai người rửa mặt rồi nằm trên giường, Triệu Bắc Hành ôm Bạch Chỉ vào lòng: “Sao làm chuyện lớn là cứ gặp rắc rối vậy nhỉ?”

Bạch Chỉ úp mặt vào ngực Triệu Bắc Hành, lắng nghe nhịp tim của anh: “Làm việc lớn khó lắm nên mới ít người thành công đấy, anh tưởng làm ăn lớn thì dễ lắm à.”

“Haizzz nhiều lúc anh muốn dẹp quách đi cho rồi, dắt em về quê thầu mấy trăm mẫu đất trồng bắp là được.”

“Ơ em có biết làm ruộng đâu.” Bạch Chỉ chỉ lo mình không biết làm lụng kéo chân anh Hành, khiến nhà mình thu hoạch chẳng được bao nhiêu.

“Ngố, anh nỡ để em đi làm ruộng à? Bàn tay xinh này vác đồ nặng anh cũng đau lòng rồi.”

Hai người trằn trọc cả đêm, hai ba giờ sáng đã tỉnh giấc. Triệu Bắc Hành châm một điếu thuốc, tàn thuốc đo đỏ lập lòe trong đêm tối.

Anh đã sẵn sàng đón nhận tin xấu nhất. Nếu hạng mục này bị rút lại thì anh vẫn còn vựa trái cây cơ mà, cùng lắm thì kiếm cách khác mưu sinh. Bạch Chỉ cùng anh trải qua mọi chuyện, thân trai tráng như anh chẳng lẽ không nuôi nổi vợ mình sao?

***

Chuyện vốn không có gì to tát, còn chẳng có ai thiệt mạng, mấy nhà kho còn lại vẫn sừng sững ra đó. Giờ chỉ cần giải quyết xong xuôi với người bị nạn, đề xuất bồi thường xứng đáng cho họ là xong. Khổ nỗi dư luận tạo áp lực nặng nề nên cơ quan chức năng phải cử người đến điều tra, Triệu Bắc Hành tạm thời bị đưa đi để để điều tra chuyện tham ô và các vấn đề linh tinh khác.

Bạch Chỉ lo lắng vô cùng, chạy đôn chạy đáo nhờ vả rồi phải thường xuyên ghé thăm công nhân bị tai nạn. Sau một tuần, người bị thương nặng nhất cuối cùng cũng tỉnh lại, bác sĩ cho biết anh ta sẽ không bị di chứng gì.

Những tưởng mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, không hiểu sao đám công nhân bị nạn bỗng lật lọng. Họ đổ tội cho Triệu Bắc Hành, bảo anh biết nền nhà có vấn đề nhưng vẫn xúi giục công nhân tiếp tục làm việc. Triệu Bắc Hành bỗng dưng dính vạ, bên thi công phủi bỏ mọi trách nhiệm.

Nếu tin này thành thật, Triệu Bắc Hành không chỉ bị tổn thất kinh tế mà dễ phải đi tù luôn.

Bạch Chỉ vội chạy tới bệnh viện. Mới mấy hôm trước đám người này còn cúi đầu vâng dạ sợ mình không trả viện phí, giờ ai nấy cũng mặt hất lên trời lên giọng cha giọng mẹ không cho cậu gặp mặt. Quần quật cả buổi cuối cùng cũng mặt đối mặt với nhau, Bạch Chỉ nén giận hỏi: “Các anh nghĩ kĩ chưa, vẫn khăng khăng là Triệu Bắc Hành ép các anh xây tiếp đúng không?”

Cậu lạnh mặt, quét mắt nghiêm nghị nhìn ba người họ.

“Khăng gì mà khăng, thì từ đầu là ông chủ mấy người bắt tụi tôi làm còn gì. Ổng mà không hối thúc thì tụi tôi cũng đâu có làm ăn ẩu tả.”

Bạch Chỉ cười gằn: “Được lắm, mấy hôm trước thấy mấy người số khổ tôi còn nghĩ sẽ trả tiền viện phí, tiền lương đầy đủ cho. Nhưng giờ xem ra mấy người đâu có cần.”

Ba công nhân này đã được chủ thầu đánh tiếng cho, chỉ cần làm chứng giả đổ tội cho Triệu Bắc Hành, mỗi người sẽ được thêm 20 nghìn tệ.

“Khỏi cần dựng kịch bản cho tụi này, đi đi, tụi tôi không đổi lời khai đâu.”

Bạch Chỉ ra khỏi bệnh viện, mở điện thoại lên, bên trong có hai đoạn ghi âm. Hôm về lại Bạch Thành Bạch Chỉ đã cẩn thận ghi âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện với bọn họ. Cậu mang bản ghi âm đó, cộng thêm cả ghi âm hôm nay làm bằng chứng gửi đến Công an Thành phố. 

Chứng cứ vô cùng xác thực, lại có sếp Cao đứng ra bảo chứng, cuộc điều tra kết thúc chỉ sau vài ngày. Bên thi công không những phải trả tiền viện phí cho người bị nạn mà còn phải bồi thường cho chợ đầu mối Bắc Hành phí tổn hại nhân công, vật liệu và danh dự.

Chủ thầu hay tin mình phải bồi thường mấy trăm nghìn tệ bèn bỏ trốn, mấy người công nhân bị nạn chẳng nhận được xu nào, viện phí phải tự chi trả hết. Ai nấy ngẫm lại cũng thấy hối hận không thôi.

***

Năm 2024, ngày 18 tháng giêng âm lịch, chợ đầu mối Triệu Bắc Hành chính thức cắt băng khai trương. Triệu Bắc Hành và Bạch Chỉ cũng bước vào lễ đường trong sự chúc phúc của thân nhân bạn bè.

Một tuần trước đám cưới, vợ chồng Bạch Đức Ý đến Bạch Thành. Hai vợ chồng già vừa xuống máy bay, cảm giác y như Bạch Chỉ hồi mới đến đây. Lạnh tưởng chết đi sống lại, lạnh tê tái. Bộ xương già nua của hai ông bà sắp đóng băng luôn rồi.

May mà Bạch Chỉ đã ngồi trên chiếc ô tô mới mua, đợi sẵn ngoài sân bay, hai ông bà vừa ra đã được đón về nhà.

“Ở đây lạnh quá bé Điệu.” Mẹ Bạch bịt lỗ tai, lạnh run bần bật.

“Con có dặn bố mẹ mặc thêm đồ rồi mà?”

Bạch Đức Ý kéo quần áo: “Bố mặc mấy lớp đấy, trong có áo lông cừu, khoác len mỏng, cả măng tô nữa.” 

“Mấy cái đó không giữ ấm được đâu ạ. Con biết ngay là bố mẹ sẽ lạnh mà, anh Hành có mua áo phao cho bố mẹ đây ạ, bố mẹ thay đi.”

Mẹ Bạch lấy chiếc túi từ ghế sau ra, bên trong là một chiếc áo phao màu đỏ cho nữ và một áo phao màu đen cho nam. Hai vợ chồng chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đẹp xấu, vội tròng áo vào người, giờ giữ ấm là quan trọng nhất.

Xe chạy đến trước cổng nhà cụ Lưu, Triệu Bắc Hành đã dọn dẹp xong xuôi đứng chờ ở đấy. Hay tin Triệu Bắc Hành kết hôn, mấy anh chị em nhà họ Lưu cũng lũ lượt bắt xe về chúc mừng.

Triệu Bắc Hành cho nhân viên chợ đầu mối nghỉ hai ngày. Nhị Lương Tử, Nhị Bảo, Đại Hoa đều được Triệu Bắc Hành thuê xe chở về từ sớm. 

Bên xóm Hậu Bối Câu, ông bà Triệu cũng đang tất bật lo đám cưới. Triệu Bắc Bình và Triệu Bắc An đang trang trí phòng mới cho anh hai. Mấy quả bóng bay có chữ hỉ được treo đầy trong phòng. 

Mùa thu năm ngoái ba Triệu thuê thợ mộc trong xóm đóng nguyên một dàn nội thất mới keng cho hai vợ chồng. Đồ làm bằng gỗ mộc hương lâu năm, dùng tới đời con cháu con được nữa là. Mẹ Triệu thì bỏ tiền túi ra mua mấy chục kí bông vải làm một bộ chăn ga gối nệm xịn xò cho hai con. 

Bé cưng Triệu Tư Bạch dường như cũng cảm nhận được niềm vui nên cứ cười khanh khách cả ngày trời.

Bố mẹ Bạch bay lúc nửa đêm, ngồi xe thêm nửa ngày nữa mới tới nhà Triệu Bắc Hành, vừa xuống xe đã được nhà sui gia tiếp đón nồng nhiệt. Mẹ Bạch tháo giày ngồi trên giường lò, tay ôm tách trà nóng, đôi chút khó chịu dọc đường đi đã tan biến hết sạch.

“Chị sui qua đây ngồi nghỉ đi.” Tưởng Lệ Bình tuy gốc gác là con gái miền Nam, nhưng tính nết lại hào sảng không khác gì người miền Bắc. 

Hai bà sui tay bắt mặt mừng, cảm xúc trào dâng, lòng ai cũng tự trách.

Tưởng Lệ Bình cảm thấy con trai mình trời sinh làm gay rồi bẻ cong con trai nhà người ta. Ấy thế mà nhà bên không hờn không giận còn tổ chức hôn lễ linh đình như thế. Mẹ Triệu cũng không khá hơn là bao, ngẫm thấy nhà mình một đống đực rựa như vậy mà còn bắt con trai độc nhất nhà người ta về làm vợ, Triệu Bắc Hành đúng là cái thằng vô đạo đức!

Hai bà mẹ cùng chung tần số, thế là trò chuyện hợp rơ vô cùng.

Ban đầu Bạch Chỉ còn lo mẹ mình không quen với môi trường sống và ẩm thực Đông Bắc, ai ngờ vào bữa cơm cậu hết cả hồn, bố mẹ ăn khỏe gấp đôi bình thường. 

Cả nhà đông vui nên ăn ngon miệng hẳn, sướng nhất là được vừa ăn vừa bồng cháu.

Chẳng biết là do Triệu Tư Bạch vốn không sợ người lạ hay thằng bé thật sự có duyên với mẹ Bạch mà cứ nằng nặc đòi ngồi với bà, ai xin bế cũng không cho. Giờ cu cậu đã biết đi, còn biết gọi ông ơi bà ơi ba ơi nữa.

Triệu Bắc Hành bảo con trai gọi bố mẹ Bạch Chỉ là ông bà đi, bé con ngoan ngoãn gọi. Bạch Đức Ý nghe mà rưng rưng lệ, ông vội móc tiền lì xì ra đưa cho cháu.

Mẹ Bạch ôm cháu cưng cả buổi vẫn chưa đã ghiền. Tình thân là điều vi diệu thế đấy, rõ là không có quan hệ máu mủ, nhưng thấy cháu cưng đáng yêu như thế, ông bà thương như thể cháu ruột mình vậy.

Theo phong tục Đông Bắc, trước khi cưới một ngày thì thì vợ chồng không được gặp nhau. Triệu Bắc Hành đã đặt phòng khách sạn ở trên thị trấn cho cả nhà Bạch Chỉ qua đêm.

Do Bạch Chỉ không có người thân ở đây nên đám Nhị Lương Tử vào vai nhà cô dâu, cũng ngủ lại nhà nghỉ để sáng mai qua ăn tiệc. Đám nhóc lên kế hoạch quyết chí ngày mai phải chuốc say lão đại.

Bạch Chỉ ngồi bấm điện thoại trên giường, vui sướng không yên. Mẹ Bạch gõ cửa đi vào ngồi cạnh cậu, con trai cưng mình nuôi dưỡng bấy lâu sắp thành gia lập thất thật rồi… Bà thấy buồn lòng chứ, thế là bực mình cấu Bạch Chỉ một cái: “Con đó, từ nhỏ đã lì như trâu.”

Bạch Chỉ áu một tiếng: “Chứ mẹ thấy anh Hành có tốt không?”

Tưởng Lệ Bình lau nước mắt: “Tốt chứ, mẹ thấy tội cho thằng nhỏ. Cưới ông giời con như mày về đời coi như bỏ.”

Bạch Chỉ cười khúc khích, cậu biết mẹ đang khó chịu trong lòng.

“Hay bố mẹ qua đây ở với con đi, không khí ở đây sạch lắm, bố bị ho dị ứng lâu năm rồi cần tịnh dưỡng chứ.”

“Cái đấy để tính sau. Mẹ dặn, hai đứa cứ năm nay ăn tết nhà này thì năm sau ăn tết nhà kia đấy. Sang năm về nhà bố mẹ nhớ dắt cháu trai mẹ theo.”

“Rồi rồi rồi, con nghe mẹ hết.” Bạch Chỉ nắm tay mẹ, lần đầu tiên nói thổ lộ, “Con xin lỗi mẹ…”

Xin lỗi vì không lấy vợ sinh con, không để bố mẹ được hưởng niềm vui gia đinh, xin lỗi vì khiến bố mẹ bị người đời đàm tiếu.

Tưởng Lệ Bình ôm con trai: “Khờ quá đi, con có lỗi gì mà xin. Con hạnh phúc là mẹ vui rồi.”

***

5 giờ 30 sáng, trời còn nhá nhem tối nhưng dưới lầu đã inh ỏi tiếng còi xe.

“Anh Bạch xong chưa, xe đón dâu tới rồi nè.” 

Đám Nhị Lương Tử vừa chạy vào phòng đã sập cửa lại. Quả nhiên một lúc sau, Triệu Bắc Hành dẫn theo bốn đứa em trai và mấy nhóc trong xóm chạy lên.

“Vợ ơi, mở cửa!” Triệu Bắc Hành gọi to, giọng điệu tràn đầy ý cưới.

Bạch Chỉ mặc âu phục đen ngồi trên giường, ngượng chín cả mặt: “Đừng có mở cửa cho anh ấy.”

“Nghe chưa ạ? Anh Bạch không cho tụi em mở!” Nhị Lương Tử gào lên.

“Thằng mắc dịch này, riết không coi anh mày ra gì luôn.” Triệu Bắc Hành cười mắng, sau đó nhét một xấp bao lì xì vào dưới khe cửa, bên trong toàn tờ 100 tệ. 

Thừa lúc đám nhóc tranh nhau giành lì xì, Triệu Bắc Hành tung cửa đi vào.

“Á!” Bạch Chỉ bị bế công chúa lên, giật mình ôm cổ Triệu Bắc Hành.

Triệu Bắc Hành cũng mặc âu phục màu đen, tóc vuốt keo thẳng thớm khoe ra gương mặt đẹp trai tươi rói, đang cười rạng rỡ đón niềm vui tân hôn. 

Anh hôn chóc một cái lên má Bạch Chỉ: “Vợ ơi, mình về nhà thôi.”

998: Kết thúc rùi, tung hoaaaa

Hihihihi lúc viết quyển này tui vui lắm í. Then kiu cạ nhà iu đã ủng hộ bản gốc không đọc lâu, then kiu đã bình luận và tặng quà blah blah các thứ cho tui nha. Then kiu cạ nhà iu đã đồng hành cùng bé Bạch và anh Hành hoàn thành chặng đường quan trọng nhất trong đời. Sẽ có ngoại truyện về đời sống vợ chồng nha, với ngoại truyện tả pí lù của cặp Kim Cường x Tống Nhiên, à có ngoại truyện nuôi bé Tư Bạch nữa í~

Bình luận

Truyện đang đọc