CHÀNG RỂ BÍ ẨN


Mặt nước tĩnh mịch phản chiếu ánh trăng to tròn cô độc giữa màn đen rộng lớn, toả ra thứ ánh sáng bàng bạc.

Ngọn đèn đường mờ mờ rọi chiếu, trải dài chiếc bóng cao lớn của Lý Thế Kiệt trên sàn thuyền.
Trong lúc thần người ra vài giây thì cánh cửa phía sau bất ngờ hé mở ra một khoảnh nhỏ, chỉ vừa đủ để Trịnh Thu Cúc ló đầu từ trong khoang thuyền nhìn ra.

Vừa nhìn thấy Lý Thế Kiệt, cô hơi giật mình, nhưng cảm giác ngạc nhiên lại chiếm phần nhiều hơn những cảm xúc khác.
"Sao anh lại ở đây?" Trịnh Thu Cúc hỏi.
Nghe tiếng động, Lý Thế Kiệt quay lại, bắt gặp Trịnh Thu Cúc đang mặc trên người chiếc quần bó thể thao và áo khoác thể thao nhìn mình qua khe cửa, anh chỉ cảm thấy cô vẫn xinh đẹp như mọi khi.

Mặc kệ cô nhìn mình bằng ánh mắt ngờ vực, Lý Thế Kiệt mỉm cười với cô, đồng thời đưa hộp bánh kem đang cầm trên tay lên.
"Giao hàng bánh kem dâu tây." Lý Thế Kiệt nhìn Trịnh Thu Cúc đến nếu sắc đẹp của cô gần là cả đại dương thì chắc chắn anh sẽ bị nhấn chìm trong đó, dù cố vùng vẫy vùng không tài nào thoát ra được.
Trịnh Thu Cúc vẫn ngờ vực nhìn anh một lúc, cuối cùng quay người đi trở vào mà không đóng cửa lại, ngụ ý cho anh vào trong.

Lý Thế Kiệt cũng tinh ý, lập tức đi vào, đóng sập cánh cửa phía sau lưng lại.

Anh tiện tay khóa luôn chốt cửa, đề phòng có ai nghe lén hoặc người của tổ chức Rồng Đen quay trở lại.
Nhìn bề ngoài thì trông có vẻ khá nhỏ nhưng bên trong khoang dù không rộng như căn hộ nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi cho một người, thậm chí là hai người sinh sống.

Một chiếc bếp nhỏ, bộ sô pha không quá lớn, nhà vệ sinh và phòng ngủ một người.
Trịnh Thu Cúc ngồi lên sô pha, xem tiếp bộ phim đang xem dở bằng máy tính xách tay.

Lý Thế Kiệt kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, mở hộp bánh, lấy phần bánh kem dâu tây và chiếc nĩa nhựa ra, đẩy đến trước mặt Trịnh Thu Cúc.
Cô liếc nhìn một cái, sau đó ấn nút tạm ngưng bộ phim, dùng nĩa cắt một miếng nhỏ cho vào miệng, nhìn chằm chằm Lý Thế Kiệt: "Sao anh lại đến đây?"
Lý Thế Kiệt ngắm nhìn gương mặt của Trịnh Thu Cúc: "Vì cô đang ở đây."
Nếu cô không ở đây, không lý nào anh lại xuất hiện ở đây cả.
Anh không rảnh đến vậy đâu.
"Tại sao anh biết tôi ở đây?" Trịnh Thu Cúc không để ý đến câu trả lời của anh.

Im lặng suy nghĩ một lúc, cô dò hỏi: "Có ai nói với anh à?"
"Chuyện tôi biết cô ở đây dường như không quan trọng cho lắm.

Tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô thôi." Anh chống cằm, vẫn đắm đuối nhìn người vợ xinh đẹp của mình.
Tim Trịnh Thu Cúc dại đập thịch một cái.

Một cảm giác lạ không tên bất chợt dấy lên trong lòng, cô rất ghét những lúc Lý Thế Kiệt nói như vậy.

Cô lườm anh, mắng: "Giả tạo! Ở đây chỉ có tôi với anh nên không cần giả vờ đâu."

"Cô nghĩ sao cũng được." Lý Thế Kiệt nói.

Anh nhìn cô một lượt từ trên xuống: "Lúc nãy cô định đi đâu à?"
Trịnh Thu Cúc sắn thêm một miếng bánh cho vào miệng, lạnh lùng đáp: "Không.

Con mắt nào thấy của anh thấy tôi định đi đâu?"
"Vậy sao lúc nãy cô mở cửa ra ngoài? Tôi tưởng cô," Lý Thế Kiệt chống khuỷu tay còn lại lên bàn: "Muốn chạy bộ chứ."
Anh đảo mắt quanh khoang thuyền.

Bên trong được bày trí rất gọn gàng, sạch sẽ.

Cô không như một vài cô gái khác có thói quen ném đồ lung tung.
Trịnh Thu Cúc lắc đầu: "Không.

Lúc nãy tôi nghe bên ngoài ồn ào quá nên ra xem thôi, không được sao? Không lẽ anh định quản cả chuyện này của tôi à?"
Ban đầu nghe vẫn bình thường, Lý Thế Kiệt không ngờ đến những câu sau lại tiếp tục móc họng như trước kia.

Lý Thế Kiệt không giận, anh bật cười: "Hình như cô nói hơi sai rồi.

Thông thường các gia đình ở nước ta, hơn sáu mươi phần trăm là vợ quản chồng đấy."
Trịnh Thu Cúc lập tức đáp trả: "Vậy chắc tôi nằm trong số bốn mươi phần trăm còn lại."
"Chuyện đó thì chưa biết đâu." Giọng điệu Lý Thế Kiệt pha chút mờ ám.
"Không thèm nói chuyện với anh."
Trịnh Thu Cúc biết nếu mình tiếp tục nói chuyện với Lý Thế Kiệt như vậy, chắc chắn anh sẽ dẫn cô đi một quãng rồi bắt đầu dùng những lời lẽ khiến cô ngượng ngùng.

Vì vậy cô cảm thấy tốt nhất nên tránh càng xa càng tốt.
Cô tiếp tục cho phát bộ phim đang xem dở lên.

Suốt vài phút trôi qua, Trịnh Thu Cúc cứ có cảm giác như mình bị theo dõi, giám sát.

Vừa ngẩng đầu lên, cô bắt gặp Lý Thế Kiệt đang nhìn mình chằm chằm.

Không ai cảm thấy thoải mái khi bị ai đó nhìn chằm chằm cả.
Trịnh Thu Cúc đóng màn hình máy tính lại, ăn thêm một miếng bánh, nhìn thẳng vào Lý Thế Kiệt: "Mà hôm nay anh đến đây tìm tôi có chuyện gì? Chắc chắn không đơn giản gì mà lại đích thân để một người chủ như anh đây lại phải làm nhân viên giao hàng giao bánh kem đến đây cả."
"Cô cũng thông minh đấy." Khoé môi Lý Thế Kiệt cong lên.
"Tôi lúc nào chả vậy.


Nếu không làm sao tôi lên được chức vụ này?" Trịnh Thu Cúc cảm thấy bị xúc phạm khi bị người ta phán xét về trí IQ của mình.
Trong Trường Thịnh, ai ai cũng biết cô không phải cậy vào ba mình mà dùng thực lực để chứng minh bản thân để có được chức vụ này.

Năng lực của cô, những người trong hội đồng quản trị đều không nghi ngờ nó.
Lý Thế Kiệt bật cười, dùng câu khẳng định: "Cô đang tự khen mình."
"Còn anh thì nên trả lời câu hỏi của tôi." Cô cảm thấy khó chịu khi Lý Thế Kiệt trả lời vòng vo.
"Về nhà đi." Lý Thế Kiệt nói thẳng.
Mục đích của anh đến đây chỉ có vậy.

Không chỉ sợ Trịnh Quang phát hiện ra cô không ở nhà mà chạy đến đây, mà còn vì bản thân anh muốn gặp cô nhiều hơn nữa.
"Về nhà?" Trịnh Thu Cúc hơi nghiêng đầu nhìn Lý Thế Kiệt, vờ như không hiểu.
"Cô đừng giả vờ không hiểu.

Tôi đến đây để đưa cô về nhà." Với một người thông minh như cô, Lý Thế Kiệt tin chắc là cô hiểu những gì mình nói.
Trịnh Thu Cúc hỏi tiếp: "Tại sao tôi phải về đó?"
"Không phải đó là nhà của cô sao?"
"Đúng là vậy, nhưng tôi không muốn về đó."
Lý Thế Kiệt biết được nguyên nhân sâu xa khiến Trịnh Thu Cúc không về nhà.
"Cô không phải không muốn về đó, mà là cô không muốn nhìn thấy tôi." Lý Thế Kiệt tiến đến quầy bar nhỏ trong du thuyền, lấy một chai rượu đang uống dở đổ vào ly, quay sang nhìn Trịnh Thu Cúc.

Anh nhướng mày hỏi: "Đúng không?"
Trịnh Thu Cúc cũng không quá bất ngờ khi bị nói trúng tim đen của mình.

Cô chỉ cảm thấy bực bội khi anh lại tự ý dùng đồ của cô như vậy.

Cô hơi tăng âm lượng trong giọng nói: "Anh biết vậy còn đến đây làm gì?"
"Cô cũng không cần phải ngại như vậy." Lý Thế Kiệt lắc nhẹ ly rượu trong tay, sau đó đưa lên miệng nhấp một ngụm: "Không phải chúng ta từng ngủ cùng nhau sao? Đã vậy cô chúng ta còn…"
"Đủ rồi." Trịnh Thu Cúc cắt ngang lời Lý Thế Kiệt.

Cô biết Lý Thế Kiệt đang nói đến lúc nào.

Chính là lúc về tỉnh Q, cô bị anh đ è xuống giường và bị anh khống chế hoàn toàn.

Chính vì vụ đòi nợ phía bên nhà ngoại mới cứu thoát cô khỏi tình thế khó xử đó.
Lý Thế Kiệt ngồi trở vào ghế, ngắm nhìn màu đỏ sóng sánh bên trong ly: "Vậy thì ăn xong bánh thì chúng ta về thôi." Giọng anh có vẻ dửng dưng như điều này là hiển nhiên và sẽ xảy ra.

Trịnh Thu Cúc không ngờ anh lại nói như vậy.

Cô nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Tôi không có nói tôi sẽ về cùng anh."
Lý Thế Kiệt nhìn sang Trịnh Thu Cúc, hơi nhướng mày lên: "Cô không về?"
"Sao anh lắm lời vậy? Tôi đã nói là tôi không về rồi." Cô đã cảm thấy có chút khó chịu.

Một khi Trịnh Thu Cúc đã quyết định chuyện gì rồi thì cô không muốn nhắc đến nó nữa.
"Không sao." Lý Thế Kiệt đặt ly rượu lên bàn, đứng dậy: "Vậy thì tôi sẽ ở lại đây cùng cô."
"Hả?" Trịnh Thu Cúc giật mình.
Không để cho Trịnh Thu Cúc kịp phản ứng, Lý Thế Kiệt đã đi thẳng vào trong phòng ngủ của cô.

Bên trong chỉ kê một chiếc bàn nhỏ và một chiếc giường cỡ trung.

Một người nằm thì rất rộng rãi.

Nó sẽ hơi chật chội nếu như hai người cùng nằm nhưng, vẫn có thể nằm được.
Lý Thế Kiệt nằm thẳng xuống chiếc giường.

Nó không êm bằng chiếc giường ở biệt thự.

Anh nằm nghiêng, chống một tay lên, vỗ vào vị trí bên cạnh nhìn cô: "Cái giường này, đủ cho tôi và cô nằm đấy."
Trịnh Thu Cúc đứng tựa người ở cửa, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm Lý Thế Kiệt đang nằm trên giường của mình: "Tôi không biết rốt cuộc da mặt anh làm bằng gì mà lại dày dữ vậy?"
Lý Thế Kiệt không trả lời câu hỏi của cô mà nằm dài xuống, gối hai tay ra sau đầu một cách thoải mái, nhắm mắt lại: "Tôi ở lại đây bảo vệ cô."
Câu hỏi của cô mãi mãi vẫn không có được câu trả lời.
"Không cần." Trịnh Thu Cúc liền từ chối: "Tôi ở đây một thời gian rồi, không cần anh bảo vệ.

Không phải tôi vẫn bình thường sao?"
"Vậy cô nghĩ tiếng ồn lúc nãy là cái gì?"
Lý Thế Kiệt vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Không biết." Cô bực bội đáp lại: "Tôi cũng chẳng quan tâm."
"Đúng thật là," Lý Thế Kiệt mở mắt ra nhìn cô vợ của mình: "Lúc nãy tôi đánh nhau với một người lén lút trước du thuyền của cô đấy."
Trịnh Thu Cúc có chút ngạc nhiên và kinh hoàng.

Nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh để anh không thể nhận ra, cau mày hỏi: "Lén lút trước du thuyền của tôi? Người đó đến đây làm gì?"
"Chuyện đó sao tôi biết được." Lý Thế Kiệt thở dài một hơi: "Cô cũng nên biết tự bảo vệ mình đi.

Nếu kẻ đó có ý đồ xấu, xâm hại cô thì cô làm gì?"
Trịnh Thu Cúc cứng họng.
Lý Thế Kiệt như cười như không: "Tôi sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.

Đồ tôi chưa xài thì người khác cũng không…" Nói tới đây, anh thấy có gì đó sai sai nên vội sửa lại: "À, không phải.

Đồ của tôi thì chỉ mình tôi được xài, không ai được phép đụng vào cả."

Trịnh Thu Cúc biết anh đang nói đến điều gì.

Cô hơi tức giận khi anh xem mình như một món hàng: "Anh xem tôi là một món đồ?"
"Không." Lý Thế Kiệt trả lời rất nhanh: "Cô không phải món đồ, cô là vợ tôi."
Câu nói này nằm ngoài dự liệu của Trịnh Thu Cúc.

Để tránh ngượng ngùng, cô chuyển đề tài khác như trở miếng bánh tráng nướng: "Vậy người đó đâu?"
"Người nào?" Lý Thế Kiệt hỏi lại.
"Người anh nói lén lút trên du thuyền của tôi."
"Chạy mất rồi."
"Vậy thì không có chứng cứ chứng minh lời nói của anh rồi." Trịnh Thu Cúc đắc ý.

Vậy là cô có thể lấy lại lợi thế phần nào rồi.
"Cô tin hay không thì tùy.

Dù sao tôi cũng đã quyết rồi, cô ở đâu thì tôi ở đó." Lý Thế Kiệt biết ý đồ của cô.

Anh giơ tay vuốt lại ga giường bên cạnh: "Cái giường này cũng đủ cho hai chúng ta mà."
Trịnh Thu Cúc không thể nhịn được nữa, cô muốn bùng nổ: "Này, sao anh quá đáng quá vậy?!"
"Ở cùng, ngủ cùng vợ mình thì có gì quá đáng? Thậm chí chúng ta còn thiếu mấy bước quan trọng của vợ chồng nữa kìa." Giọng điệu Lý Thế Kiệt đầy mờ ám.
Cô buột miệng mắng: "Bi3n thái!"
Lý Thế Kiệt ngồi dậy nhìn Trịnh Thu Cúc, thản nhiên nói: "Cô nói sao cũng được.

Dù sao tối nay tôi cũng quấn lấy cô rồi."
"Này, anh dùng từ cho đàng hoàng vào." Trịnh Thu Cúc phát hiện ra từ mờ ám trong câu nói của anh: "Quấn? Cái gì quấn lấy nhau? Bớt nói mấy câu mờ ám lại đi."
"Mờ ám?" Lý Thế Kiệt phá cười lên.

Anh cảm thấy những lúc cô hơi ngượng như vậy rất đáng yêu, không như vẻ hung dữ trước kia: "Nhiều khi cô còn thích như vậy nữa kìa."
"Đồ điên." Trịnh Thu Cúc tiến đến, lôi Lý Thế Kiệt ra khỏi phòng ngủ: "Anh mau biến đi!"
Lý Thế Kiệt không phản kháng mà theo cô ra khỏi phòng ngủ.

Biết Trịnh Thu Cúc định kéo mình ra đến cửa, anh liền xoay người đi vào trong, ngồi vào sô pha, cười cười nhìn cô: "Biến? Tôi nghĩ cô nên đi khám bác sĩ rồi."
"Anh im lặng và biến khỏi đây không được à?" Trịnh Thu Cúc cầm chiếc gối ở sô pha ném thẳng vào Lý Thế Kiệt.
"Không.

Cô đang kêu tôi biến đấy." Lý Thế Kiệt giơ tay bắt chiếc gối một cách gọn gàng, đặt trước bụng của mình.

Anh nhìn cơ thể cô một lượt từ trên xuống: "Tôi biến về thì không được, nhưng bây giờ tôi biến cả hai chúng ta hoà vào nhau làm một thì được."
Bị nhìn đến có chút ngại, Trịnh Thu Cúc lại ném chiếc túi xách của mình về phía anh, mắng: "Cút!"
Lý Thế Kiệt chỉ cười cười trước vẻ tức giận của cô.

Dù cả hai không thể ngọt ngào, thân mật như những cặp đôi khác nhưng với anh, như vậy đã là quá đủ rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc