CHÀNG RỂ BÍ ẨN


Bóng những cái cây cổ thụ được trồng hai bên ven đường che khuất khiến cho những vệt nắng chiếu xuống đường không hoàn chỉnh mà xen lẫn những lốm đốm màu đen.

Ánh sáng cũng như ngọn đèn bật tắt chập chờn trên chiếc xe chạy chầm chậm dưới đường.
Ngọn gió trưa kéo theo hơi nóng phả vào trong xe qua ô cửa sổ để mở ở vị trí tài xế.

Ngồi trong xe, Lý Thế Kiệt không khỏi nghĩ lại những gì mình thấy và nghe được kể từ lúc bắt đầu bữa trưa cùng người bạn thân và cô bạn gái của anh ta.
John Davis luôn miệng nói Gia Hân là một người hiểu chuyện, sẽ biết mình nên làm gì và không nên làm gì.

Sau bữa cơm này, Lý Thế Kiệt thấy anh ta nói rất đúng.
Vì khi nhân viên phục vụ lên món, trước đó John Davis cũng nói với Lý Thế Kiệt mình muốn đi vệ sinh nên đã rời đi.

Theo phản xạ tự nhiên, có thể gọi là vô thức, anh nhìn về phía nhà vệ sinh liền thấy Gia Hân đã đứng đó từ bao giờ, tựa người lên bức tường bên cạnh lối vào nhà vệ sinh nữ.

Và John Davis chỉ đến đó để gọi cô ấy về chứ bản thân không hề cần sử dụng đến căn phòng đó.
Suốt bữa cơm, Gia Hân là người chủ động đưa ra nhiều chủ đề nhất để cả ba cùng nhau thảo luận.

Gia Hân không hề như một vài cô gái khác chỉ tập trung vào bạn trai của mình mà cô ấy luôn có chủ đề để bất cứ ai có mặt trong bữa cơm cũng không cảm thấy bị cô lập.

Với sự tinh ý như vậy, Lý Thế Kiệt cũng đoán biết đây cũng là một điểm mà John Davis thích ở cô gái này.
Mà chuyện ngồi làm "kỳ đà cản mũi", Lý Thế Kiệt cảm thấy cũng không phải vấn đề gì lớn lao nên việc Gia Hân có khơi gợi những chủ đề mở hay không cũng không quan trọng.
Bữa cơm trôi qua trong êm đềm, không ai cảm thấy khó chịu cả, ngoại trừ sự nghi ngờ của Lý Thế Kiệt dành cho Gia Hân.

Lúc đầu khi nghe John Davis kể về bạn gái của mình, Lý Thế Kiệt thấy đây cũng chỉ như những cô bạn gái trước kia của anh ta thôi, không có gì quá đặc biệt cả.

Nhưng không.

Suy nghĩ đó của anh lập tức bị bãi bỏ khi gặp mặt và nghe chính miệng John Davis thừa nhận cô ấy cũng biết chuyện của hai người họ.
Dù người xưa có câu "Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong", không thể đánh giá người khác chỉ qua cái nhìn đầu tiên được và trước mắt Lý Thế Kiệt đã thấy được sự tinh ý của cô nàng này.

Nhưng còn chuyện Gia Hân tiến tới với John Davis liệu có phải là ngẫu nhiên của tình yêu, của số phận hay là phía sau đó vẫn còn một kế hoạch to lớn nào đó đang tiềm ẩn thì không thể nào biết được.
Thêm việc phản ứng của Gia Hân - dù không đáng kể nhưng Lý Thế Kiệt vẫn thấy nghi ngờ.


Nếu là người bình thường, khi nghe người yêu mình làm một sát thủ hay công việc có liên quan đến sát thủ thì ngoài ngạc nhiên, không tin hay phấn khích ra thì thông thường cô gái sẽ chọn rời xa người đó, đặc biệt là lúc tình cảm chỉ vừa chớm nở này.

Phải chặn ngay từ đầu mới có thể không đau về sau.
Chưa kể đến Gia Hân còn nói trước đây ba cô cũng là một sát thủ trong tổ chức.

Đây chính là điểm khiến Lý Thế Kiệt càng nghi ngờ hơn nữa.

Thông thường, đại đa số các sát thủ có gia đình luôn chọn cách rời xa họ hoặc giấu nhẹm chuyện mình là sát thủ đi để gia đình mình có thể an toàn.

Đằng này lại nói cho con gái mình biết… chuyện này rất khó tin.
Những thông tin đó chỉ khiến Lý Thế Kiệt càng nghi ngờ Gia Hân thêm.

Xem ra chuyện này anh phải xem xét kỹ lưỡng giúp người bạn thân của mình rồi.
Cả ba cùng rời nhà hàng, do chỉ có mình Lý Thế Kiệt lái xe nên anh đưa Gia Hân về nhà trước.

Khi cô ấy rời khỏi, giữa hai người đàn ông cũng không có chuyện gì để nói, John Davis liền lấy máy tính ra, ngón tay thoăn thoắt di chuyển liên tục trên bàn phím máy tính phát ra tiếng lạch cạch.

Lý Thế Kiệt biết anh ta đang giúp mình điều tra địa chỉ IP nên cũng không muốn làm phiền, im lặng lái xe về trung tâm ngoại ngữ.
Với khả năng của John Davis, chỉ mất một lúc đã truy tìm được địa chỉ IP cần tìm.

Anh ta gửi ngay địa chỉ đó vào điện thoại cho Lý Thế Kiệt.

Anh vừa lái xe vừa liếc mắt mở ra xem.

Địa chỉ nơi đặt IP đó đập vào mặt khiến anh cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không biết mình đã thấy hoặc đến qua lúc nào rồi.
Do buổi chiều John Davis vẫn có tiết dạy nên Lý Thế Kiệt đưa anh ta về trung tâm.

Tạm biệt John Davis, không có nơi nào để đi nên anh lái xe về tiệm bánh.
Ngẫm nghĩ một lúc, trong đầu Lý Thế Kiệt lóe lên một tia sáng.

Anh nhớ ra địa chỉ kia là ở đâu rồi.


Dù không biết có phải chính xác là ở đó hay không nhưng con đường đó đích thị là tên trong địa chỉ.

Chỉ là không biết số nhà có trùng khớp với địa chỉ này hay không thôi.

Và nó cũng đã khẳng định cho suy đoán ban đầu của anh về vụ việc là đúng.

Nhưng…
Họ bắt cóc Trịnh Đức Thành làm gì? Cậu ta đâu có mượn nợ hay thiếu tiền ai đâu?
Ngồi mãi một chỗ suy nghĩ đáp án chắc chắn cũng không có lời giải đáp.

Không suy nghĩ nhiều, Lý Thế Kiệt cho xe dừng bên lề đường, lấy tai nghe đeo lên tai rồi lấy điện thoại ra, ấn số gọi ngay cho John Davis.
"Cậu gọi tôi có chuyện gì?" Đầu dây bên kia vọng đến giọng của John Davis, xen lẫn là tiếng thu dọn sách vở: "Tôi chuẩn bị lên lớp rồi.

Có gì cậu nói mau đi."
Lý Thế Kiệt tựa người lên lưng ghế, nhắm hai mắt lại, bình thản nói: "Tôi nhớ ra địa chỉ cậu đưa cho tôi rồi."
"Thế thì sao? Có gì lạ đâu?" John Davis không hiểu tại sao Lý Thế Kiệt lại nói như vậy.

Có địa chỉ cụ thể, muốn tìm đường chỉ cần lên mạng tìm kiếm một cái là ra, có gì mà phải phiền phức như nhớ hoặc không nhớ đâu.

Anh ta nói thêm: "Lên mạng tra một cái là tìm ra ngay thôi."
Lý Thế Kiệt biết John Davis hiểu sai ý mình, nhưng anh vẫn bình tĩnh giải thích: "Tôi không nói đến ý này."
"Vậy cậu định nói ý gì?" John Davis không hiểu.

Anh ta có chút gấp gáp muốn kết thúc cuộc gọi này vì chỉ còn năm phút nữa thôi là đến giờ lên lớp.
"Trước đây tôi từng thấy Trịnh Đức Thành bị ném ra từ một ngôi nhà.

Về sau tôi mới biết ngôi nhà đó là sòng bài.


Nó cũng nằm đâu đó trong khu vực này." Ý anh đang nói đến là địa chỉ.
Vừa nghe John Davis đã hiểu ngay Lý Thế Kiệt muốn nói đến điều gì.

Anh ta liền hỏi: "Nếu theo như cậu nói, có thể nhóm người bắt cóc Trịnh Đức Thành là người của sòng bài."
"Cũng không hẳn.

Nhưng cũng có thể xảy ra."
"Nhưng họ bắt cậu ta làm gì?" John Davis biết Trịnh Đức Thành là con thứ của nhà Trịnh Quang.

Tiền tài đều đủ cả, chắc chắn không thể nào vì chuyện mượn nợ được.
"Chuyện đó thì tôi không biết." Lý Thế Kiệt mở mắt ra.

Anh hơi cau mày lại nhìn về phía trước do quá chói: "Tìm được cậu ta thì sẽ có kết quả thôi."
John Davis biết.

Anh ta cũng không hỏi thêm về việc này nữa mà chọn một nhánh khác của chủ đề: "Cậu thấy lúc nào?"
"Thấy chuyện gì?" Lý Thế Kiệt không hiểu anh ta muốn nói đến điều gì.
"Trịnh Đức Thành bị sòng bài ném ra."
"À, chuyện đó à? Cũng nhiều ngày rồi." Lý Thế Kiệt ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Hôm đó cũng là ngày tôi với cậu gặp Trịnh Thu Cúc và bạn thân cô ấy ở nhà hàng."
Đương nhiên là John Davis nhớ chuyện này rất rõ.

Hôm đó là hôm John Davis và Lý Thế Kiệt phát hiện ra nguyên nhân Trịnh Thu Cúc tỏ ra lạnh nhạt với Lý Thế Kiệt và cũng chính anh là người đã cứu cô khi cô còn là sinh viên ở đại học W bên Mỹ.

Cũng là hôm John Davis không được thưởng thức trọn vẹn một bữa ăn năm sao.
"Sao tôi không nghe cậu nói gì về chuyện đó hết vậy?" John Davis hỏi.
"Nói làm gì? Lúc đó tôi cũng không để ý chuyện này lắm.

Tôi chỉ nghĩ đó là chuyện bình thường thôi.

Nhưng mà dù sao đó cũng là chuyện riêng của nhà Thu Cúc nên tôi cũng không muốn nói cho cậu nghe làm gì."
Lý Thế Kiệt cảm thấy chuyện này quá nhỏ nhặt để nói với John Davis.
John Davis có chút bực bội khi anh không nói cho mình nghe mọi chuyện.

Trước đây anh ta luôn là người đầu tiên biết tất cả mọi chuyện của Lý Thế Kiệt.

Bây giờ anh ta chỉ có thể khẳng định một suy nghĩ chính là, Lý Thế Kiệt đã thay đổi rồi.
Song việc lớn vẫn nên giải quyết trước.


John Davis đè nén sự khó chịu trong lòng, nói: "Vậy cậu muốn tôi làm gì? Cậu không bao giờ chỉ gọi cho tôi rồi nói mấy chuyện như vậy cả."
Lý Thế Kiệt bật cười.

Anh cảm thấy John Davis đúng là hiểu mình.

Anh nói: "Trong sòng bài chắc chắn sẽ có mấy thằng côn đồ đại ca gì gì đó.

Tôi muốn cậu điều tra giúp tôi khu vực đó ai cầm đầu và sòng bài đó do ai quản lý."
John Davis gật đầu: "Được.

Đợi tôi cỡ một tiếng, một tiếng sau tôi sẽ làm giúp cậu.

Bây giờ tôi phải lên lớp rồi."
Lý Thế Kiệt chỉ "ừ" một tiếng.
John Davis ngờ vực hỏi: "Cậu không cần gấp sao?"
"Gấp." Lý Thế Kiệt khởi động xe: "Trong thời gian cậu điều tra, tôi muốn vào trong sòng bài kia xem qua tình hình thế nào."
Ý Lý Thế Kiệt đã quyết thì không gì có thể thay đổi được.

Dù không biết trong kia có bao nhiêu người nhưng ý của anh đã vậy thì không còn cách nào khác.

John Davis chỉ nói một câu thông thường: "Vậy cậu nhớ cẩn thận."
"Ừ.

Còn cậu nhớ làm nhanh đấy." Lý Thế Kiệt giục.
"Được rồi.

Bây giờ tôi lên lớp đây."
Nói đoạn, John Davis cúp máy, cầm sách vở đi thẳng một mạch đến phòng học đã đông nghẹt mấy em trẻ nhỏ đang chờ đợi mình.
Lý Thế Kiệt cũng tháo tai nghe ra sau khi kết thúc cuộc gọi.

Anh đạp chân ga, cho xe di chuyển hoà vào dòng xe đang lưu thông trên đường.

Mục đích chỉ có duy nhất, chính là lái thẳng đến sòng bài kia.
Nơi đó sẽ cho Lý Thế Kiệt câu trả lời mà anh cần..


Bình luận

Truyện đang đọc